Tiên Ma Biến

Chương 258

Phần lớn núi đá ở nơi này có màu xám trắng, nhưng kênh rạch chằng chịt, khí hậu quanh năm ẩm ướt, nên thảm thực vật phát triển rất tốt. Cũng vì nguyên nhân này nên hệ sinh thái ở đây rất đa dạng, nước sông chảy qua cọ rửa các cành cây chiếc lá rơi xuống, thậm chí là cả thi thể chim thú. Qua nhiều năm tháng như thế, ngọn nước suối trong suốt chảy từ đống nham thạch màu xám trắng ra ngoài, len lỏi vào trong rừng đã từ từ biến thành màu đen.

Ẩm ướt, hàng năm không có gió lớn, tất nhiên sẽ tạo thành những làn sương mù dày đặc.

Núi trắng, sông đen, sương mù dày đặc, đây chính là sơn mạch Long Xà.

Trừ những thứ này, ngay giữa hai rặng núi lớn như một rồng một rắn quấn giao nhau vắt ngang đế quốc Vân Tần này còn có một thứ rất đặc biệt: chiến tranh.

Cũng chỉ có chiến tranh mới khiến sơn mạch Long Xà trở thành nơi núi trắng nước đen, làm cho nhiều người không dám dừng lại nơi này để dừng chân, sinh hoạt.

Trong một sơn cốc tràn ngập sương mù ở sơn mạch Long Xà, có hai quân sĩ đang thủ vệ.

Trong đó có một gã quân sĩ co cả thân thể lại núp trên một gốc cây cành lá rập rạp, lấy cành lá để ngụy trang.

Gã quân sĩ còn lại lại đứng sát vào một hốc đá, toàn thân bôi bột đá cùng màu.

Nếu như hai gã quân sĩ này không nhúc nhích, vậy cho dù có lại gần mấy chục bước, lại không cẩn thận quan sát...vậy cũng rất khó để phát hiện được hai người này.

Đột nhiên tên quân sĩ ở trên cây hơi nháy mắt, đưa một tay ra sau lưng mình, trong lòng bàn tay có một mặt kính đồng thau nho nhỏ, quơ quơ về hướng trong cốc.

Trong làn sương mù, một thân ảnh từ từ hiện ra, dần rõ ràng hơn. Đôi chân của người này bước lên lãnh thổ của vùng núi cao nước đen, giẫm lên những chiếc lá khô trên con đường đá, tạo nên những âm thanh vô cùng bén nhọn khó nghe trong đôi tai của hai tên quân sĩ canh gác.

Đây là một người bên trong mặc trang phục màu xanh lá, bên ngoài khoác một tấm áo choàng đen lớn. Cổ và ống tay áo người này dùng dây rừng nhỏ buộc chặt lại, ngay cả khuôn mặt cũng dùng vải đen che kín, chỉ để lộ đôi mắt sáng ra bên ngoài để nhìn đường đi, trên lưng vác hành lý nặng nề.

Có lẽ vì tò mò, hoặc có lẽ vì chưa quen thuộc với đường đi ở khu vực này, nên hắn ta đi rất chậm.

Khi còn cách hai gã quân sĩ thủ vệ khoảng năm mươi bước, tên quân sĩ ở bên hốc đá lập tức bước ra, hừ một tiếng, rút trường đao màu đen trên lưng, trầm giọng quát hỏi:

- Kẻ nào?

Tên quân sĩ ở trên cây cách đó không xa không nhúc nhích, yên lặng không lên tiếng.

"Phù!"

Người đi đường trong làn sương mù ở sơn mạch Long Xà hơi kinh ngạc, nhưng hắn ta không hề e sợ, ngược lại còn thở nhẹ một hơi. Hắn ngừng lại, quan sát tên quân sĩ thủ vệ bên hốc đá, lên tiếng hỏi:

- Có phải là quân tuần mục vùng núi Dương Tiêm Long Xà?

- Thân phận?

Tên quân sĩ kia lạnh lùng hỏi, cực kỳ cảnh giác, không hề có nửa chữ dư thừa.

- Lâm Tịch, tân Tuần mục úy.

Người này bình thản lên tiếng, lột tấm khăn màu đen che mặt xuống, để lộ một khuôn mặt sạch sẽ, lấm tấm vài giọt mồ hôi, mỉm cười nhìn quân sĩ thủ vệ.

Thấy người này lột tấm vải màu đen xuống, tên quân sĩ cầm trường đao biên quân màu đen lập tức tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nhưng da thịt cả người hắn ta vẫn căng phồng lên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát sức mạnh được. Hắn tiếp tục lạnh lùng nói:

- Khẩu lệnh! Bạch long!

- Thiết thành!

Người trẻ tuổi xoa xoa mồ hôi trên mặt, bình thản nói hai chữ.

Nét mặc tên quân sĩ cầm trường đao biên quân màu đen khẽ buông lỏng.

Nhưng ngay lúc này, đám sương mù trong khu rừng đằng sau hắn bỗng nhiên như thủy triều bắt đầu khởi động, chỉ một thoáng sau, đã có nhiều tên quân nhân mặc áo giáp màu đen, mặt dùng khăn đen bịt lại nhanh chóng lao ra ngoài, đến trước mặt người trẻ tuổi.

Tên quân sĩ ẩn núp trên cây đứng thẳng dậy, tạo nên tiếng vang, hành lễ với người trẻ tuổi vừa để lộ mặt mình, nhưng lại không hề đi xuống. Sau khi hành lễ xong, hắn lập tức ẩn núp lại vào trong cành lá, chăm chú nhìn ra xa thủ vệ.

- Bất cứ người nào ở đây...sợ rằng cũng có thể dễ dàng đánh bại mười mấy tên tự xưng là chủ thành mạnh nhất vũ trụ đấy nhỉ?

Người trẻ tuổi có gương mặt sạch sẽ kia vuốt cằm đáp lễ với quân sĩ thủ vệ trên cây, đồng thời mê sảng nói một câu như vậy trong lòng.

Ở thế giới này, có thể nói ra một câu cảm thán rất mê sảng như vậy, tất nhiên người đó chính là Lâm Tịch, không thể nào là gian tế.

Tất cả quân nhân mặc giáp đen tụ tập tạo thành hình vòng cung, trong đó có hai người bước ra đằng trước, đi tới chỗ Lâm Tịch, đồng thời lột khăn che mặt màu đen xuống.

Hai người này khoảng bốn mươi mấy tuổi, một người có khuôn mặt dài, thoạt nhìn trông rất khó chịu, người còn lại có gương mặt bầu bĩnh và trắng trẻo, trông hiền hòa mà thông minh, khiến người nhìn liên tưởng đến những con hồ ly trong núi.

- Tân Vi giới, phó úy quân tuần mục vùng núi Dương Tiêm.

Nam tử mặt dài trông rất khó chịu đeo song đao sau lưng. Mặc dù dựa theo lệ cũ Vân Tần, một khi đã mặc thiết giáp rồi thì các quân sĩ đều tương đồng với nhau, nhưng trên người nam tử này lại toát ra khí tức thiết huyết của một vị tướng. Ông ta khom người xuống biểu lộ thân phận của mình, đồng thời trầm giọng nói:

- Xin lấy ra lệnh phù, văn thư.

Lâm Tịch biết rõ trong những người ở đây, kẻ này là người có chức quan cao nhất, vẻn vẹn chỉ dưới mình, sắp tới rất có thể ông ta chính là trợ thủ của mình. Nhưng hắn có thể tinh ý nhận ra thần sắc không thích rõ ràng trong mắt người này...thậm chí, có thể nói những người ở đây đều không thích mình. Từ ánh mắt của bọn họ, hắn có thể nhận thấy tâm tình của những người này đang rất kỳ lạ, có thể nói là đầy những câu hỏi không biết câu trả lời.

Hắn hơi cau mày, không lên tiếng trả lời. Dùng một tay tháo dây buột ở tay kia ra, từ trong ống tay áo lấy một cái ống sắt ngăm đen cùng với thiết phù chỉ lớn như một ngón tay, giao cho đối phương.

- Không sai.

Sau khi cẩn thận đối chiếu thiết phù và văn thư trong ống sắt, nam tử mặt dài trông rất khó chịu này xoay người, lạnh lùng nói hai chữ đối với các quân sĩ mặc giáp đen phía sau.

- Khang Thiên Tuyệt, tướng quân cơ quân tuần mục vùng núi Dương Tiêm.

Viên tướng lãnh Vân Tần có khuôn mặt tròn và trắng khom người hành lễ với Lâm Tịch, nhưng Tân Vi Giới lại hừ một cái, khuôn mặt vẫn trông rất khó chịu, không hề tỏ vẻ hiền hòa và hoan nghênh. Ngược lại, trong lúc Khang Thiên Tuyệt còn chưa nói xong, ông ta đã cau mày, lạnh lùng nói:

- Lâm đại nhân, ngài độc thân đến đây nhậm chức, chẳng lẽ cảm thấy sơn mạch Long Xà không phải là nơi nguy hiểm, có thể cưỡi ngựa xem hoa?

Lâm Tịch cảm thấy đối phương càng tỏ ra không giải thích mình hơn, nhưng chính hắn cũng có vài chỗ không thể hiểu được người thuộc hạ này, nên gật đầu, nói:

- Sao vậy? Không đúng với lệ cũ à?

- Không phải chính Lâm đại nhân yêu cầu như vậy?

Tân Vi Giới càng lạnh giọng hơi, nói:

- Quân cơ không phái tiểu đội hộ tống và dẫn đường?

Lâm Tịch lắc đầu, nói:

- Chỉ có người đưa ta đến tiền tiêu tam doanh vùng Dương Tiêm, sau đó ta tự theo bản đồ đến đây.

Tân Vi Giới nhất thời trầm mặc không lên tiếng, mà Khang Thiên Tuyệt ở bên cạnh cũng ngẩn người, thần sắc vô cùng kỳ lạ.

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Tân Vi Giới bỗng nhiên xanh mét, chậm rãi nói:

- Ngay cả áo giáp và binh khí cũng không đưa cho ngài?

Lâm Tịch chợt hiểu việc gì đang xảy ra, tự giễu nói:

- Thế nào...không phải đến đây mới nhận sao?

Tân Vi Giới trầm mặc, mà những quân sĩ mặc giáp đen khác đang ở bên cạnh cũng đồng thời trợn mắt lệ, ánh mắt sắc lạnh.

- Đại nhân, thứ cho ti chức nói thẳng.

Khuôn mặt Tân Vi Giới bỗng nhiên đỏ bừng, gân xanh hiện rõ, trầm giọng nói:

- Mời đại nhân hãy quay về, không nên tùy tiện làm hại đến tính mạng mọi người!

Lời này vừa nói ra, tất cả quân sĩ mặc giáp đen bỗng nhiên thở mạnh một cái, nhưng ánh mắt họ lại càng hung hiểm, bén nhọn hơn, mọi người tựa như đang ngầm ủng hộ Tân Vi Giới. Chỉ có Khang Thiên Tuyệt gượng cười, dường như cảm thấy việc này thật bất công với Lâm Tịch, nhưng ông ta lại không thể nói ra.

Lâm Tịch ngẩng đầu, nhìn Tân Vi Giới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là Lâm Tịch không hề tức giận, ánh mắt nhìn Tân Vi Giới tràn đầy sự ngạc nhiên.

- Ta vừa mới tới đây, ngươi đã muốn ta quay về? Không hoan nghênh như vậy à?

Thấy Tân Vi Giới tỏ ra lạnh lùng và tức giận, Lâm Tịch chỉ hơi ngạc nhiên và khó hiểu lắc đầu một cái.

Tân Vi Giới không hề né tránh ánh mắt của hắn, trầm lãnh không lên tiếng, hoàn toàn biểu lộ thái độ của mình. Những quân sĩ mặc giáp đen đằng sau cũng nhìn về phía ông ta, vô hình cho thấy mình đã chọn lựa bên nào.

- Việc này còn kém xa những gì ta tưởng tượng nhiều đấy...Nhưng mà không hoan nghênh để cho ta trở về, chứng minh ngươi là một người tốt.

Lâm Tịch nhìn lướt qua khuôn mặt những người này, khẽ tươi cười nói:

- Đúng là tốt hơn những gì ta tưởng tượng nhiều.

Tân Vi Giới liền giật mình, chợt suy nghĩ cẩn thận ý nghĩa trong câu Lâm Tịch vừa nói, đồng thời lạnh lùng lắc đầu:

- Xem ra ngươi không phải là kẻ ngu, đoán được rằng trong quân đội sẽ có người không hoan nghênh mình...Nhưng ngươi phải hiểu rằng mặc dù ta không phải là những kẻ không vì vinh quang mà chỉ vì quan thượng cấp của mình, nhưng không có nghĩa ta sẽ chấp nhận ngươi. Ta cũng sẽ không vì những lời này của ngươi mà thay đổi thái độ và quyết định của chúng ta.

- Ta biết ngươi là một người tu hành, quân tuần mục chúng ta luôn muốn có một người tu hành, nhưng cái chúng ta càng cần lại chính là một người tu hành tướng lãnh có kinh nghiệm, có thể dẫn dắt chúng ta, có thể ra lệnh chính xác nhất, chứ không phải là một người trẻ tuổi như ngươi.

- Từ thái độ ban đầu của ngươi...ngươi hẳn là một người tu hành chưa bao giờ đến biên quan, chúng ta không cần một tướng lãnh như vậy.

Nghe thấy những lời chỉ trích không hề nể mặt như vậy, Lâm Tịch không hề phản ứng lại, chỉ yên lặng lắng nghe. Đợi đến lúc Tân Vi Giới dừng lại, hắn mới chân thành giải thích:

- Chúng ta có thể thử một chút...có lẽ ngươi sẽ phát hiện ta không phải là kẻ bất tài như ngươi tưởng tượng.

Tân Vi Giới lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, kiên quyết lắc đầu:

- Ta không thể cho ngươi cơ hội, bởi vì đây không phải là quân trấn thủ địa phương. Nơi này chính là sơn mạch Long Xà mỗi ngày không biết có bao nhiêu người chết. Ta không sợ chết, nhưng ta phải chịu trách nhiệm sinh tử cho những huynh đệ này, ta không thể lấy tính mạng của họ để mạo hiểm.

- Ngươi nói rất có lý, ta cũng hiểu suy nghĩ của mọi người.

Lâm Tịch không hề tức giận, ngược lại còn khẽ cười, chân thành nhìn Tân Vi Giới, nói:

- Nhưng ta là cấp trên của ngươi, quân lệnh như sơn, ngươi chỉ có thể nghe mệnh lệnh của ta, chứ không phải là ta nghe lệnh của ngươi...Còn nữa, nếu như ta trở về nói ngươi kiên quyết không phối hợp, ngươi đã vi phạm quân lệnh đấy, nhẹ thì quân côn, nặng thì bị tước bỏ công trận.

Tân Vi Giới nắm chặt tay lại, lạnh nhạt nói:

- Ít ra còn tốt hơn việc phải đem tính mạng của huynh đệ mình ra mạo hiểm.

- Ngươi có suy nghĩ của ngươi, cảm thấy như vậy là tốt, nhưng ta cũng có cách nghĩ của ta, ta không cho rằng làm như vậy là tốt.

Lâm Tịch mỉm cười, nói:

- Ngươi không chịu thay đổi quyết định của ngươi, ta cũng không chịu thay đổi quyết định của ta, mà ta nhất định phải vào quân tuần mục này, vậy phải giải quyết thế nào đây?

- Nếu như ngươi muốn dùng quan hàm áp ta, muốn chỉ huy chúng ta, vậy chúng ta sẽ không tiếc gì mà bắt ngươi phải trả giá thật nhiều.

Tân Vi Giới hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

- Trừ khi ngươi giết ta.

Tân Vi Giới vừa nói câu này xong, mọi người bất chợt cảm thấy khí trời đã rét lạnh hơn rất nhiều. Bởi vì tất cả quân sĩ ở đây hiểu rằng bất kể bọn họ xem nhẹ người trẻ tuổi không thể làm gì này như thế nào, nhưng đối phương vẫn là một người tu hành. Nếu như thật sự động thủ, sợ rằng sẽ có rất nhiều máu tươi đổ xuống.

- Thật ra còn một phương pháp.

Khang Thiên Tuyệt vội vàng bước lên, ngăn trước người Vi Tân Giới. Cũng như những quân sĩ khác ở đây, ông ta cũng mong muốn có một cường giả đến, nhưng tình hình bây giờ lại khiến ông ta cảm thấy rất bất đắc dĩ. Ông ta cố nén sự khó chịu trong lòng, nhìn Lâm Tịch, nhanh chóng khuyên giải:

- Đại nhân có thể tập luyện...đại nhân hãy tự tu hành trong quân doanh, chỉ cần bất kể chúng ta làm việc như thế nào. Ta nghĩ Tân đại nhân có thể đồng ý cho đại nhân vào quân doanh, cũng không cần phải căng thẳng như vậy.

Không cần làm gì trong quân doanh...được hưởng công trận.

Ai cũng hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Khang Thiên Tuyệt.

Đối với phần lớn những quân nhân, họ nhất định sẽ cự tuyệt, bởi vì làm như vậy không khác gì biến mình thành một con heo được người nuôi cả. Hơn nữa, không làm gì lại nhận lấy chiến công người khác phải liều chết giành lấy, lại càng không phải là vinh quang.

- Cũng có thể đấy.

Không ngờ Lâm Tịch lại gật đầu, đồng ý nói:

- Có thể thử một chút.

Nghe thấy hắn nói như vậy, gần như toàn bộ những quân sĩ mặc giáp đen đang ở đây đều tỏ ra khinh thường, nghĩ thầm người này không hề biết đến vinh quang...Một người như vậy lại ở trong quân doanh của họ, thật là sỉ nhục.

Bình Luận (0)
Comment