Bóng đêm bao phủ sơn mạch Long Xà ở cực đông đế quốc Vân Tần.
Vương Tông Vị dựa vào một tảng đá lớn, yên lặng nhìn chăm chú vào khe núi sâu trước mặt.
Khe sâu đằng trước hắn tựa như một mặt đất bằng phẳng đột nhiên bị xé toang ra, từng khối nham thạch hai bên vách núi nhô ra so le với nhau che lại bầu trời đã vốn ảm đạm. Bởi vì địa thế thấp, xung quanh núi rừng lại có rất nhiều dòng nước suối màu đen chảy xuôi vào khe sâu này, qua nhiều năm tháng, phần lớn nham thạch màu trắng trong khe núi sâu đã bị nhốm thành màu đen, dưới đáy khe sâu lại có rất nhiều nước bùn màu đen. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
Đây là khe núi hắc ám ở vùng núi Dương Tiêm.
Vùng núi Dương Tiêm mà quân đội Vân Tần vẫn hay gọi vốn là một nhánh núi trong dãy núi hẹp dài gồm bốn nhánh núi như sừng dê ở sơn mạch Long Xà. Bốn nhánh núi trông như sừng dê này liên tiếp với nhau, mà khe núi hắc ám lại thuộc nhánh núi sừng dê ở phía đông, nếu như nhìn từ trên xuống sẽ có cảm tưởng như đây là một khe núi sâu mọc ở trên sừng con dê.
Vương Tông Vị là quân sĩ tam ti thuộc quân tuần mục vùng núi Dương Tiêm. Trong biên chế quân đội Vân Tần, quân sĩ bình thường được phân làm tam ti, nếu như Lâm Tịch không có quan vị, cho dù là người tu hành, vậy khi gia nhập biên quân, hắn cũng chỉ là một quân sĩ nhất ti bình thường. Nhất ti là tân binh, quân sĩ tam ti là quân nhân tinh nhuệ có kinh nghiệm phong phú và lập nhiều công trận, lên trên nữa chính là chức quan Tòng thập phẩm.
Hiện giờ Vương Tông Vi đang chăm chú nhìn khe núi sâu đó. Đối với biên quân Vân Tần, khe núi sâu hắc ám này là một nơi không thể đi vào được, càng không cần phải nói tới việc xuyên qua.
Vừa nhìn vào bên trong, bất cứ ai cũng có thể thấy từng vũng bùn màu đen, tuy trông bề ngoài rất cứng, nhưng nó có thể hoàn toàn nuốt sạch hơn chi quân đội trăm người. Nhưng trời sinh đã giúp bọn Huyệt man kia có một loại trực giác cực kỳ nhạy cảm với những ao đầm này, bọn họ có thể dễ dàng xuyên qua những địa phương như thế mà không bị thương chút nào.
Nhánh núi sừng dê này vốn thuộc vùng đất hoang vu, lãnh địa của các Huyệt man, nên tuy đang đứng ở đây, nhưng Vương Tông Vị vẫn ngửi thấy hơi ẩm mang theo mùi hôi thối trong vùng đất hoang vu bị gió núi thổi qua. Hơn nữa, từ mùa thu năm ngoái đến nay nhân thủ quân tuần mục lại bị thiếu trầm trọng, vì đảm bảo mọi người trong đại đội có thể giữ vững thể lực, nên cảnh vệ chịu trách nhiệm ban đêm đã giảm từ mười sáu người xuống tám người. Hiện giờ, chỉ có một mình Vương Tông Vị hắn canh gác khe núi sâu hắc ám, cho nên, hắn phải luôn luôn tỉnh táo.
Khi cảm thấy hơi mỏi mệt, hắn rất chậm rãi lấy một ngọn cỏ màu đen đưa vào trong miệng, ngậm ở dưới lưỡi.
Một vị cay đắng làm da đầu người tê dại độc nhất vô nhị của cỏ rắn đen chỉ có ở sơn mạch Long Xà phát ra, không ngừng xua tan đi sự mệt mỏi trong người hắn.
Đây cũng là lúc bò cạp xám tro hoạt động.
Những ngọn cây cỏ xung quanh hắn bỗng nhiên có tiếng vang sàn sạt, có thể thấy rõ ràng có một con bò cạp màu xám tro lớn như ngón tay cái với cái đuôi kịch độc đang bò sát bên dưới, cuối đuôi phản chiếu một loại ánh sáng lành lạnh khiến người nhìn phải kinh sợ.
"Rầm!"
Có một vật gì đó giống như cành cây khô bị gãy từ trên cây cách hắn không xa rớt xuống, nhanh chóng di chuyển sang chỗ khác.
Đó là một loại rắn độc vô danh.
Nhìn thấy hết tất cả, nhưng Vương Tông Vị vẫn đứng yên, bình tĩnh quan sát khe sâu hắc ám.
Đột nhiên, hắn mở to mắt nhìn về phía trước. Có một bóng người trông rất khôi ngô đột ngột từ trong làn sương mù trong khe núi sâu hiển hiện ra bên ngoài, trông như loài quỷ mị. Bóng người này nhanh nhẹn và cẩn thận đi về phía trước, ngừng lại một hồi quan sát, rồi yên lặng đưa tay lên cao làm dấu.
Một luồng khí lạnh lẽo thậm chí còn hơn cả vị cay đắng của cỏ rắn đen nhanh chóng khuếch tán khắp thân hắn, khiến cho mỗi lỗ chân lông trên người hắn phải dựng đứng lên vì lạnh buốt.
Huyệt man!
Chỉ dựa vào vóc dáng cao hơn người bình thường một cái đầu cùng với thân thể lỏa lồ hiện rõ từng thớt thịt ở bên ngoài, hắn đã có thể khẳng định đây là Huyệt man!
Nhưng từ trước đến nay, Huyệt man hoặc là không xuất hiện, hoặc là canh lúc có chi quân đội không tới trăm người nhưng lớn hơn mười người xuất hiện trong lãnh địa của mình, mới nhanh chóng đánh úp như ong vỡ tổ, từ khi nào họ đã biết cử người đi tiên phong dò xét như quân đội Vân Tần?
Đây là đám người ngu ngốc mấy chục năm chỉ biết một cách đánh, không bao giờ thay đổi chiến thuật, tại sao bây giờ lại thay đổi?
Nhìn chằm chằm vào tên Huyệt man trông rất nặng nề, nhưng lúc di chuyển lại nhẹ nhàng như quỷ mị, Vương Tông Vị nhất thời rất hoảng sợ.
...
- Ta cảm thấy hắn vẫn đang đợi chúng ta cho hắn cơ hội chứng minh mình.
Tại một nơi sâu trong khu rừng phía sau Vương Tông Vị, mười mấy tên quân sĩ nghỉ ngơi trong túi ngủ da màu đen được treo trên các cành cây. Bọn họ đã tập thành thói quen nghỉ ngơi theo cách như vậy. Hơn nữa, ban ngày hành quân khiến bọn họ mất rất nhiều sức, nhu cầu cấp bách cần giấc ngủ để bổ sung, cho nên, những túi ngủ da màu đen này đã trở thành một món ăn tinh thần không thể thiếu đối với các quân sĩ mặc giáp đen.
Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt vừa thảo luân xong lộ tuyến hành quân ngày mai, tiếp đó nói đến Lâm Tịch bị bọn họ lưu lại trong doanh trại quân tuần mục vùng núi Dương Tiêm.
Nghe thấy Khang Thiên Tuyệt nói như vậy, Tân Vi Giới cười lạnh, nói:
- Sao chúng ta cho hắn cơ hội được? Hắn không phải là một tân binh nhất ti vừa tới, hắn đã là Tuần mục úy quan vị thất phẩm, hơn nữa, hắn còn là một người tu hành...nếu như hắn không nghe lệnh, chúng ta cũng không thể ước thúc hắn.
- Ta hiểu ý của ngươi, nhưng dù sao hắn cũng là người tu hành.
Khang Thiên Tuyệt nhìn Tân Vi Giới, trầm ngâm nói:
- Mấy ngày nay chúng ta đối đãi hắn như vậy, hắn cũng không phản ứng quá mạnh mẽ, có khi hắn không giống những kẻ tu hành cao ngạo bất tuân kia. Có lẽ chúng ta nên hỏi ý hắn một chút...Có thể nguyện ý xem mình như một quân sĩ nhất ti, hoàn toàn nghe chúng ta chỉ huy, từ từ thích ứng với nơi này hay không...
- Chắc ngươi cũng hiểu việc này...
Hơi dừng lại chốc lát, Khang Thiên Tuyệt lại nhìn Tân Vi Giới, thở dài:
- Doanh trại tiên phong vùng núi Dương Tiêm cũng muốn một người tu hành, đến nay vẫn chưa có ai đến. Mặc dù hắn ở chỗ chúng ta không chịu nổi, thật sự quay về, sợ rằng chúng ta cũng chưa chắc có người tu hành mới đến gia nhập. Hơn nữa, so với năm trước, mọi việc năm nay đã khó khăn hơn rất nhiều.
Tân Vi Giới nhất thời trầm mặc.
...
Bên ngoài khe núi sâu hắc ám, tuy cả người đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm nhưng Vương Tông Vị vẫn không lên tiếng cảnh báo, hắn đang quan sát bóng đen khôi ngô trầm ổn như một khối nham thạch kia.
Đã có kinh nghiệm chiến đấu và nhiều lần đối mặt với sinh tử, bất kỳ quân nhân Vân Tần tinh nhuệ nào cũng có thể giữ tỉnh táo trong tình huống này. Bởi vì khoảng cách giữa hai bên còn tương đối, nên Vương Tông Vị vẫn có thể chờ thêm một lát, quan sát đối phương có bao nhiêu người, chiến lực như thế nào.
Nếu như tùy tiện cảnh báo...rất có thể sẽ làm bên mình mất đi cơ hội tiêu diệt cả tiểu đội Huyệt man.
Sau khi đi tới trước được năm sáu bước, tên Huyệt man này ngừng lại, tiếp tục ra hiệu bằng tay với phía sau.
Ngay lập tức lại có một bóng đen khôi ngô khác từ trong làn sương mù sau lưng hắn bước ra ngoài, người này cũng nhanh nhẹn và cẩn thận đi tới phía trước.
Các bóng đen trông như quỷ mị càng lúc càng nhiều, chỉ sau một lúc, toàn bộ làn sương mù sau tên Huyệt man kia dường như đã bị bóng đen bao phủ, dần dần khuếch tán ra ngoài.
Vương Tông Vị bỗng nhiên ngừng thở, hít sâu một hơi.
Tiếp đó, hắn gần như dùng hết sức lực trong thân thể mình, thổi vào một cái còi bằng gỗ ở ngực, tạo nên tiếng kêu to bén nhọn như tiếng chim cú đêm. Cả người hắn cũng dùng sức bật ra khỏi mặt đất, chạy nhanh hết sức có thể vào khu rừng phía sau, hướng đến chỗ cắm trại của quân tuần mục sâu trong rừng.
Đây căn bản không phải là đám Huyệt man ăn no không có gì làm, sau đó tới khe sâu hắc ám sơn mạch Long Xà ngồi chơi, mà là cả một đại đội Huyệt man.
...
Tân Vi Giới trầm mặc một hồi, đang muốn trả lời Khang Thiên Tuyệt, nhưng ngay lúc này bỗng nhiên có một âm thanh thê lương vang lên khắp cả khu rừng.
Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt nhanh chóng biến sắc, chạy như điên tới một sườn núi.
Toàn bộ quân nhân mặc giáp đen đằng sau hai người đang ngủ cũng đồng loạt tỉnh lại, có hơn một nửa trực tiếp rút binh khí ra chém đứt dây túi ngủ, để cho túi ngủ rớt xuống làm cho cả người họ va vào đất, nhờ vậy mà nhanh chóng tỉnh ngủ hoàn toàn.
Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt chạy như điên tới một cây đại thụ ở trên sườn núi kia, đó là vị trí cao nhất trong vòng mấy dặm quanh khu rừng này.
Ngay lúc hai người chạy nhanh, trên gốc cây to lớn bình thường có thể có không ít rắn độc kia cũng vang lên một hồi âm thanh cảnh báo.
Một tên quân sĩ nhanh chóng trèo xuống cây, đón hai vị tướng lãnh đang chạy như điên tới, vừa thở gấp vừa quát lên.
- Đại đội Huyệt man!
Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt không dừng lại, tiếp tục tiến tới phía trước.
Khi vừa nghe thấy âm thanh cảnh báo, bọn họ đã biết người cảnh báo là Vương Tông Vị đang canh gác ở khe sâu hắc ám. Mà giờ khắc này âm thanh cảnh báo của Vương Tông Vị vẫn không ngừng vang lên, chính điều này đã giúp họ biết mình vẫn còn một khoảng thời gian để xem thử đối thủ như thế nào, sau đó sẽ phát lệnh một cách chuẩn xác nhất.
Ngay lúc tới sườn núi, thở dốc một hơi xong, Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt lập tức thấy rõ đối thủ.
- Lui! Về chòi canh!
Trong nháy mắt, Tân Vi Giới khiếp sợ đến mức con ngươi phải co lại, rống to rung trời.
Âm thanh cực lớn, mà Tân Vi Giới lại vừa thở dốc xong, nên sau khi rống to xong, ông ta lập tức cảm thấy máu trong họng mình dâng lên cao, suýt nữa đã ho khan.
Vương Tông Vị vẫn đang liều mạng chạy như điên, cách bọn họ không tới một trăm bước.
Mảnh hoang địa đầy cỏ dại ngoài khe núi sâu hắc ám đã bị một đám người vóc dáng khôi ngô đang chạy nhanh giẫm nát.
Hiện giờ, những bóng đen khôi ngô chạy như điên kia không còn bộ dáng lén lút âm thầm như khi nãy nữa, thay vào đó là bộ dáng mạnh mẽ cực kỳ dã tính. Mặc dù nhìn trong đêm tối chỉ thấy đó là những bóng đen, nhưng từng thớt thịt trên người họ vẫn hiện rõ lên trông như những khối nham thạch rắn chắc và sáng bóng. Cả người bọn họ tràn đầy sức mạnh, mặt đất bị cước bộ của họ làm rung động, việc chạy nhanh trong khoảng thời gian ngắn như vậy dường như không làm bọn họ mất sức bao nhiêu. Hoặc có thể vì họ đang chạy trên sườn đồi, nên càng chạy nhanh, bọn họ càng có sức hơn.
Trong khe núi hắc ám đằng sau, vẫn có những bóng đen nhảy ra ngoài.
Trong tầm mắt hiện giờ của Khang Thiên Tuyệt và Tân Vi Giới, số lượng Huyệt man đã vượt qua sáu mươi người.
Sáu mươi tên Huyệt man đã tương đương với hai trăm biên quân Vân Tần, có thể nói là một đại đội. Quân tuần mục như bọn họ căn bản không thể nào chống lại đại đội này!
Tất cả quân nhân mặc giáp đen đã lui ra khỏi túi ngủ da, cầm chặt binh khí trong tay.
Nghe được tiếng rống to rung trời của Tân Vi Giới, tất cả quân nhân mặc giáp đen này không hề dừng lại, toàn bộ nhất tề quát lớn một tiếng, kiên quyết và nhanh chóng lui về khu rừng đằng sau. Trong đó có một gã quân sĩ dừng lại, dùng sức đập mạnh hai hòn đá đánh lửa có hình dạng lưỡi hái vào với nhau tạo thành tia lửa. Chỉ là một tia lửa, nhưng đã khiến cho đống lửa hắn đã chuẩn bị từ trước cháy bùng lên, tạo thành khói xanh dày đặc.
Bọn họ không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng từ quân lệnh của Tân Vi Giới, bọn họ biết địch nhân đang đi tới có chiến mực mình không thể nào đấu lại được, chỉ khi bọn họ chạy đến chòi canh bằng đá xanh do đại quân Vân Tần lúc trước xây dựng bỏ lại mà họ đã phát hiện trong lúc đi tuần mới có thể có cơ hội giữ mạng sống của mình.
Vương Tông Vị chạy như điên.
Tân Vi Giới và Khang Thiên Tuyệt cũng xoay người chạy như điên.
Tất cả quân nhân quân tuần mục vùng núi Dương Tiêm này đều đồng loạt lui về sau.
Nhưng vào lúc này, trong không trung, một mảnh mây đen ở xa xa bỗng nhiên trôi tới sơn mạch Long Xà vốn đã rất ảm đạm dưới ánh trăng rằm.