Tiên Ma Biến

Chương 276

Người tu hành Vân Tần này hít một hơi thật sâu, nắm chặt chuôi đao màu vàng óng, rút đao.

Ông ta tên Chu Thất Tuyệt.

Ông ta đến từ học viện Lôi Đình – Một học viện khá nổi tiếng mà nhiều năm gần đây thanh danh đã gần như vượt qua học viện Thanh Loan. Trong biên quân Long Xà, ông ta là một trong những người tu hành cường đại nhất.

Cho nên, ông ta mới có thể một người trấn giữ nơi này.

Nhưng ông ta cũng không thể ngờ ở đây lại xuất hiện một tên Huyệt man như thế.

Ông ta đã gặp rất nhiều người tu hành Huyệt man, cũng giết rất nhiều, nhưng từ trước tới nay ông ta chưa từng gặp qua một người tu hành Huyệt man nào cường đại như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Thân đao và vỏ đao ma sát tạo nên âm thanh kim khí chói tai, khiến ông ta hơi an tâm hơn. Hồn lực trong cơ thể ông ta cuồn cuộn truyền vào trường đao màu vàng trong tay. Ngay khoảnh khắc rút ra trường đao màu vàng này, mỗi một phù văn trên chuôi trường đao này đều tỏa sáng lên, giống như điện quang lấp lánh. Từng sợi từng sợi điện quang trên chuôi trường đao lần lượt xuất hiện, khiến cho trường đao màu vàng màu vàng trong tay ông ta thật sự hóa thành một tia chớp dài chói mắt.

Âm thanh đùng đùng vang vọng khắp nơi, thậm chí còn kích thích vô số tia sét trên trời cao.

Toàn bộ cỏ hoang quanh người Chu Thất Tuyệt đều bị thổi về một hướng, bị khí tức mạnh mẽ trên người ông ta phát ra ép tới mức không thể đứng thẳng được.

Nhưng thân thể Chu Thất Tuyệt bỗng nhiên cứng đơ, cánh tay nắm chặt trường đao màu vàng bắt đầu run rẩy. Khi nhìn lại người tu hành Huyệt man từ đối diện đi tới đây, sự tự tin và kiêu ngạo vốn có trong đôi mắt ông ta đã biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi và không thể tin được.

Người tu hành Huyệt man kia không có bất kỳ binh khí nào, cũng không làm động tác dư thừa, gã chỉ đang chậm rãi đi tới. Nhưng ánh sáng màu hồng trên người gã đã biến thành ánh lửa dày đặc, đó là một ngọn lửa màu đỏ thật sự, nóng cháy và thiêu đốt.

Cả người gã tựa như đang bắt đầu bốc cháy. Bị nhiệt độ khủng khiếp trên người gã tỏa ra, không khí chung quanh gần như bị bẽ gãy từng khúc một. Trên con đường gã đi tới, cỏ hoang trên mặt đất trực tiếp bị đốt thành than cốc, sau đó hóa thành tro tàn màu đỏ, con đường phía sau gã đã thành một con đường lửa.

Sắc mặt Chu Thất Tuyệt ngày càng trắng bệch hơn, ông ta đột nhiên nghĩ tới một truyền thuyết nào đấy, linh hồn vì hoảng sợ mà run rẩy. Ngay từ lúc bắt đầu ông ta đã bắt đầu cho hồn lực vận chuyển toàn lực, nhưng bỗng nhiên ngay giây khắc này hồn lực lại đột nhiên tăng tốc lên gấp đôi, điên cuồng chảy xuôi trong kinh mạch. Tốc độ vượt quá cực hạn khiến ông ta phải kêu rên một tiếng, sắc mặt tái nhợt trở nên ửng hồng. Một luồng khí tức khổng lồ từ thanh đao trong tay ông ta phát ra ngoài, những tia điện màu vàng óng hiện rõ trong hư không. Dường như trên tay ông ta không phải là một thanh trường đao nữa, mà là một quả điện cầu khổng lồ.

Thân thể Chu Thất Tuyệt dường như vì quả điện cầu quá khổng lồ này mà mất hết trọng lượng, bay lượn trên mặt đất, chém tới người tu hành Huyệt man đã biến thành một ngọn lửa kia.

Tia chớp màu vàng óng va chạm với ngọn lửa màu đỏ.

Ngọn lửa màu đỏ thắm đột nhiên ngày càng đỏ hơn, đỏ như máu tươi.

Chu Thất Tuyệt dừng lại trong không trung, trong mắt ông ta, thế giới màu đen trước mắt đột nhiên đã biến thành màu đỏ như máu.

Ngay lúc bị màu đỏ như máu này thôn phệ, Chu Thất Tuyệt rốt cuộc đã biết truyền thuyết kia là có thật.

Theo truyền thuyết, cũng giống như đế quốc Vân Tần – Đường Tàng – Đại Mãng, bên trong Huyệt man cũng có cường giả mà những người tu hành bình thường không thể sánh bằng được.

Trong truyền thuyết, năm kia có một người tu hành Huyệt man đơn thương độc mã tiến vào sơn mạch Long Xà, dùng sức một người phá tan phòng tuyến phòng thủ một kho lúa trọng yếu. Hơn nữa, toàn bộ người tu hành và quân sĩ trấn thủ kho lúa đấy đều bị biến thành than cốc.

Bên trong Huyệt man thật sự có những cường giả mạnh mẽ đến mức có thể sánh ngang với Thánh sư.

Khi đã hiểu rõ những chuyện này, Chu Thất Tuyệt cảm thấy sinh mệnh của mình đang dần mất đi, nhiệt độ nóng cháy nhanh chóng trào vào lồng ngực ông ta.

Người tu hành Huyệt man kia chậm rãi đi qua ông ta.

"Xoẹt!"

Thân thể Chu Thất Tuyệt bị ngọn lửa màu đỏ bao phủ, bắt đầu bốc cháy dữ dội, rơi trên mặt đất.

Người tu hành Huyệt man tiếp tục đi về phía trước, ánh sáng màu hồng ngày càng mờ đi, ngọn lửa biến mất, nhưng khắp người không hề có một vết thương.

Người tu hành Huyệt man này đi xuyên qua gò núi có đầy cây Đâm Tảo ở sau Chu Thất Tuyệt, tiến vào một khu rừng với những loại cây kỳ lạ có nhiều tầng lá dày rộng giao nhau.

Trong rừng đột nhiên vang lên âm thanh "xoẹt xoẹt" rất bé, giống như có những con rắn mềm đang di chuyển, người bình thường không thể nào nghe được những âm thanh nhỏ như vậy. Nhưng người tu hành Huyệt man này không phải là người bình thường, gã có thể nghe được. Cho nên, gã ngừng lại, lần đầu tiên trên khuôn mặt lạnh lùng như nham thạch kia xuất hiện vẻ trịnh trọng.

- Bảy năm trước, sau khi sư thúc ta bị người tu hành Vân Tần giết chết ở đây, không có ai ở núi Luyện Ngục ta có thể tu thành Ma diễm quyết này. Không ngờ ngay hôm nay, Ma diễm quyết của núi Luyện Ngục ta lại phát ra ánh hào quang rực rỡ trên người ngươi.

Có tiếng thở dài từ trong rừng vang lên.

Âm thanh này rất nhỏ, giống như âm thanh trườn dài trên mặt đất của vô số con rắn mềm trong khu rừng này hội tụ lại tạo thành, ngay cả người tu hành Huyệt man này cũng không thể phán đoán được âm thanh này xuất phát từ đâu.

- Là sư thúc ta trước khi bị người tu hành Vân Tần truy sát giết chết, đã truyền phương pháp tu hành này cho ngươi?

- Nhưng Ma diễm quyết nhất định phải có bí dược và thuật luyện thể của núi Luyện Ngục ta phối hợp mới có thể tu thành…Không ngờ ngươi chỉ dựa vào thể chất của mình cũng có thể tu thành công.

Tiếng thở dài lại vang lên, giống như có một luồng gió bị phân tán thành vô số tia, phiêu tán khắp rừng.

Người tu hành Huyệt man vẫn trầm mặc như nước, nhưng lần thứ hai trong ngày hôm nay, ánh sáng màu hồng trên người gã lại hiện lên.

- Yên tâm, ta không có ác ý với ngươi.

- Nếu như sư thúc ta đã truyền phương pháp tu hành này cho ngươi, ngươi cũng là đệ tử núi Luyện Ngục ta, là đồng môn với ta, sao ta có thể hại ngươi được chứ. Hơn nữa, mục đích của ta đến đây cũng giống như ngươi…ta không muốn Vân Tần thực hiện được kế hoạch của mình, ta muốn đối phó với người tu hành Vân Tần.

Từng âm thanh một hội tụ lại làm một, đột nhiên khiến người ta cảm thấy bình tĩnh và ôn hòa.

Người tu hành Huyệt man này vẫn không nói gì, nhưng tựa như lại hiểu được từng câu nói của người này. Gã gật đầu, ánh sáng màu hồng trên người dần biến mất.

- Đi thôi, chúng ta phải ngăn chặn hai người.

- Một mình ta sợ rằng không thể đối phó được.

Âm thanh mơ hồ lại vang lên trong rừng, sau đó không còn tiếng động nào nữa.

Hoàng mi kiếm sư mặc trường sam rộng rãi màu vàng nhạt và tướng lính Vân Tần mang theo một thanh búa lớn đang đi đường vòng vượt qua ao đầm hoa sen màu đen.

Trước mặt bọn họ là một thung lũng bên trong có một loại cây rất kỳ lạ, khi lớn lên rất giống cây đào, nhưng lại có kích thước vô cùng cao to, ở tầng trên màu đỏ của loại cây này xuất hiện những trái quả tương đương với trứng bồ câu.

Bước chân Hoàng mi kiếm sư dần chậm lại, trầm mặc một hồi lâu rồi xoay người nói với tướng lĩnh Vân Tần rất yên lặng đứng bên cạnh mình, nói

- Bảy năm trước, Tần giáo sư học viện các ngươi và Hà tiên sinh học viện ta đã ở đây giết chết một người tu hành núi Luyện Ngục…Khi đó, ta và Địch Sầu Phi cũng có mặt.

Tướng lĩnh Vân Tần mang theo một cây búa lớn nhất thời không nói gì, chỉ rất trầm tĩnh đi về phía trước.

- Bây giờ ta cũng cảm giác được một khí tức rất giống với người tu hành núi Luyện Ngục bảy năm trước.

Hoàng mi kiếm sư thấp giọng tới mức chỉ có hai người có thể nghe được:

- Lửa trên người hắn là lửa thật, có thể nhanh chóng giết người…Cho nên, nếu như muốn giết chết hắn, chúng ta phải ra tay thật nhanh…

Đến lúc này tướng lĩnh Vân Tần vẫn chưa hiểu hết ý của hoàng mi kiếm sư, nhưng ông ta biết nếu đồng bạn của mình đã nói như vậy, tức là mình rất nhanh sẽ phải đối mặt với người đó.

Cho nên, ông ta không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Ngay lúc ông ta gật đầu, con đường ông ta vẫn nhìn thẳng đằng trước đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu hồng.

Người tu hành Huyệt man để lưng trần không lộ vẻ cao to hơn những Huyệt man bình thường khác bao nhiêu dĩ nhiên từng bước đi ra.

Ánh sáng màu hồng trên người gã càng lúc càng chói mắt, bắt đầu hóa thành thực chất bao phủ bên ngoài thân.

Lần thứ hai, tướng lĩnh Vân Tần gật đầu với Hoàng mi kiếm sư.

Ông ta vừa gật đầu, trong bóng đêm bình tĩnh đột nhiên vang lên tiếng thét to rõ. Hoàng mi kiếm sư đã biến thành một thanh lợi kiếm, xé rách hư không, nhắm thẳng ngay người tu hành Huyệt man kia. Cùng lúc, tướng lĩnh Vân Tần cũng bắt đầu chạy nhanh, đôi chân của ông ta đạp mạnh lên mặt đất, tạo thành những tiếng động như tiếng trống trận, thể hiện sức mạnh không hề thua kém người tu hành Huyệt man kia,

"Vèo!"

Hai tay Hoàng mi kiếm sư không ngừng phẩy phẩy trong không trung, khí tức bàng bạc và ánh sáng chói mắt từ trên người phát ra giúp cho ông ta liên tục vượt qua khoảng cách hơn mười trượng, nhanh chóng đến trước mặt người tu hành Huyệt man, nhưng mũi chân vẫn không hề chạm đất.

Không hề có sự tiếp xúc nào, nhưng hắn ta đột nhiên kêu rên một tiếng, ngay khóe miệng xuất hiện một vệt máu tươi, giống như hắn ta đã nâng lên một vật gì đó rất nặng đáng lẽ hắn ta không thể nâng nổi, làm cho thân thể phải bị thương. Hai tay của hắn ta vẫn để đằng trước, không chạm vào trường kiếm sau lưng mình, nhưng thanh trường kiếm ấy bỗng nhiên phát ra tiếng rồng gầm, hóa thành một ánh kiếm sáng trong, đâm thẳng người tâm mạch người tu hành Huyệt man với tốc độ và sức mạnh vô cùng khủng khiếp.

Người tu hành Huyệt man gầm nhẹ một tiếng.

Ánh lửa trên người gã càng lúc càng chói mắt, ánh kiếm khủng bố vừa xuyên qua trong đó đột nhiên chậm đi rất nhiều. Gã đưa hai tay lên trước, mạnh mẽ kẹp lấy thanh phi kiếm có sức mạnh như một lưu tinh này.

"Ầm!"

Một chùm tia lửa nóng cháy do song chưởng của gã đập mạnh vào phi kiếm tạo thành bắn ra khắp nơi, nổ tung khắp bốn phương tám hướng, khiến cho từng cành cây gốc rễ bị cháy đen, bắt đầu bốc cháy.

Phi kiếm không thể tiến tới được nữa.

Cả người Hoàng mi kiếm sư phát ra ánh sáng màu vàng. Tóc và lông mi hắn ta đã bắt đầu cháy đen, nhưng thân thể lăng không bay tới lại không hề dừng lại. Cánh tay trắng như ngọc của hắn ta duỗi ra tới trước, nắm chặt thanh phi kiếm không thể nào tiến thêm được nữa.

"Xoẹt!"

Ông ta có cảm giác như mình đang cầm lấy một cục than hồng nóng khủng khiếp, lòng bàn tay phát ra tiếng thịt bị nướng cháy. Mu bàn tay, từng bộ phận trên cánh tay hắn bỗng cháy đen, kéo dài tới thân thể hắn ta. Nhưng một lần nữa hắn ta quát khẽ một tiếng, một luồng sức mạnh bàng bạc nhanh chóng truyền vào trong phi kiếm của hắn.

"Xoẹt!"

Thanh phi kiếm đang bị người tu hành Huyệt man lập tức trượt thẳng tới trước, đâm vào lồng ngực gã.

Một luồng dung nham giống như nhiệt huyết dâng trào xuất hiện, hóa thành ngọn lửa nóng cháy.

Cùng lúc đó, tướng lĩnh Vân Tần trầm mặc như sắt thép đã nâng cao thanh búa lớn. Tấm vải cũ kỹ quấn quanh mặt ngoài cây búa nổ tung, để lộ mặt búa sắc lạnh, bên trên có một ngôi sao màu bạc lẻ loi.

Ánh sáng màu bạc trên mặt búa ông ta vừa xuất hiện như muốn áp đảo tất cả, làm cho cả khu vực đang bị bóng đêm bao phủ bỗng nhiên sáng hẳn lên, biến thành ban ngày.

Bình Luận (0)
Comment