- Phải có người bước ra trước mới có thể thành lập sự tín nhiệm ban đầu.
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, rốt cuộc đã nghĩ thông suốt mình nên làm thế nào. Hắn ta nhìn thiếu nữ có đôi mắt xanh, nói:
- Ta sẽ là người bước trước...Cô muốn trốn ở đâu, ta sẽ dẫn cô đi.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh kiên nhẫn nhìn hắn, hỏi:
- Vậy ngươi định khi nào sẽ để ta minh tưởng tu hành?
Lâm Tịch nói:
- Phải qua tối nay.
- Qua tối nay và không qua tối nay có gì khác nhau sao?
- Đối với cô có thể sẽ không khác gì.
Lâm Tịch chân thành nói:
- Nhưng đối với ta, hai thời gian trên lại khác nhau rất lớn.
...
Người tu hành Huyệt man với cánh tay phải đầy máu uể oải ngồi dưới đất.
Gã không trốn, bởi vì gã biết rằng đối mặt với một người tu hành mạnh mẽ như Đông Vi, với thương thế hiện giờ mình muốn trốn cũng không thể trốn được.
Nhưng điều khiến gã bất ngờ chính là Đông Vi đang đi tới trước mặt gã cách đấy không xa lại không ra tay, ông ta lạnh lùng vươn tay lên, ném một chai thuốc đến trước người gã.
- Đây là thuốc chữa vết thương, chắc có tác dụng với ngươi.
Người tu hành Huyệt man này không biết nói tiếng Vân Tần, nhưng có thể hiểu được. Nghe thấy Đông Vi nói như vậy, gã cảm thấy mình đang bị sỉ nhục, lập tức điên cuồng gầm lên, muốn trước tiên đánh nát chai thuốc này.
- Ngươi muốn nữ tu hành kia sống, ta cũng muốn đệ tử của ta còn sống.
Tuy nhiên, những lời Đông Vi nói sau đó lại khiến gã đột nhiên sửng người.
- Chiến đấu, giết người, sức mạnh...ngươi không bằng ta, nhưng ngươi lại biết rõ nơi này hơn ta, có lẽ ta không thể bằng ngươi trong việc truy tìm người được. Hơn nữa, có hai người đi tìm, cơ hội tìm thấy cũng cao hơn.
Đông Vi nhìn người tu hành Huyệt man, chậm rãi nói:
- Ta cho ngươi rời đi, cho ngươi đi tìm, đi cứu nữ tu hành kia của các ngươi. Nếu như ngươi có thể tìm thấy trước ta...vậy phải bảo đảm đệ tử của ta còn sống.
Người tu hành Huyệt man đang bị máu tươi nhuộm đỏ ngẩng đầu nhìn Đông Vi.
Gã không do dự, lấy hết chai thuốc kia dốc ngược vào miệng mình, nuốt vào, sau đó gật đầu, đứng lên rời đi.
...
Từ Trữ Thân rút đao, chém ngã những cây cỏ lau cao dài trước mặt mình.
Cỏ lau ngã xuống, để lộ bầu trời mây đen dày đặc như chì ở trên cao.
Với chức vị trước kia của mình, đáng lẽ Từ Trữ Thân chỉ cần từ từ chờ, ít nhất đến hết đời có thể thăng lên làm quan to Tứ phẩm hoặc Tam phẩm, hưởng vinh hoa phú quý ở hành tỉnh Đông Lâm. Nhưng con trai duy nhất của ông ta vì Lâm Tịch mà trảm đầu, tiền trình của ông ta trong chốc lát cũng ảm đạm vô quang như đám mây đen dày đặc kia. Dù thế nào đi nữa, ông ta đã từ một võ quan hiển hách biến thành một con chuột, suốt đời còn lại không thể sống trong ánh sáng nữa, chỉ có thể làm một tên giặc cỏ bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, trốn trong vùng đất núi trắng nước đen đầy mùi hôi thối này.
Từ hoàn cảnh khắc nghiệt đến hoàn cảnh sung sướng, ai cũng có thể tiếp nhận.
Nhưng từ hoàn cảnh sung sướng đến hoàn cảnh khắc nghiệt lại khác, rất khó để tiếp nhận.
Từ Trữ Thân vốn sống an nhàn nhiều năm, ông ta khó có thể chịu đựng được sơn mạch Long Xà này. Bởi vì hoàn cảnh khắc nghiệt ở vùng đất hoang vu, khuôn mặt vốn trơn nhẵn của ông ta nay đã xuất hiện các mụn mủ, khi nghĩ đến cái giường lớn ấm áp được phủ đầy giấm góc, ông ta cảm giác rằng việc phải năm lăn nằm lóc trên mặt đất lạnh lẽo là một loại đau khổ tột đột, không thể nào ngủ được.
Càng làm cho ông ta khó chịu hơn là cuộc sống này dường như không có lối kết, vĩnh viễn phải tiếp tục như vậy, cho đến khi ông ta ngã xuống chỗ này, rồi quyện vào những dòng nước đen, mùi hôi thối bốc lên cao, bị chim thú sâu bọ cắn nuốt như những chiếc lá khô kia.
Cho nên, cả đời này ông ta chỉ còn một nỗi ai oán duy nhất, đó chính là phải băm nát Lâm Tịch ra trăm ngàn mảnh.
Đây chính là động lực giúp ông ta tiếp tục sống sót. Đến bây giờ không thể xem người này là một con người nữa, đó chỉ là một cái thi thể đi lại trên mặt đất với oán niệm báo thù.
Bảy mươi tên giặc cỏ với những loại binh khí và trường cung khác nhau đang đi xung quanh hắn, trầm mặc và cẩn thận tìm kiếm.
Trời đã bắt đầu tối.
Đột nhiên có mấy tên giặc cỏ hít sâu vào một hơi, không ngừng rút lui, tạo nên âm thanh ào ào như tiếng nước chảy.
Có hai con dã thú hình thể như con gấu khổng lồ đang từ trong bụi cỏ lau cách họ không xa đi ra ngoài, cùng ra khỏi là một viên tướng lãnh Vân Tần thân hình cao lớn mặc giáp đen lạnh lẽo.
Hai con dã thú này có vẻ ngoài giống như con rái cá khổng lồ, nhưng hình thể lại không biết lớn hơn bao nhiêu lần. Trong bộ lông thô ráp màu rám nắng và màu xanh biếc xen lẫn nhau kia, còn có những cọng cỏ xỉ rêu màu vàng nhạt, lòng bàn chân to lớn dị thường, khi đi dưới nước lại tỏ ra rất nhẹ nhàng, hầu như không có âm thanh nào.
Đây là hai con Thiên phục thát.
Loài thú này không hung dữ, nhưng khứu giác còn thính hơn loài lang sói, thậm chí có thể ngửi được mùi dưới đất, trong quân đội Vân Tần những con vật như vậy cũng rất thưa thớt. Đây là cơn ác mộng đối với giặc cỏ và Huyệt man.
Viên tướng lãnh Vân Tần khống chế hai con dị thú vô cùng quý hiếm này chính là Ngụy Hiền Vũ.
- Đêm mai sẽ có mưa lớn, lúc đó, ngay cả hai con Thiên phục thát này cũng khó ngửi được mùi.
Bộ giáp Ngụy Hiền Vũ đang mặc là của quân đội Hắc Long, so với lúc trước càng lộ vẻ oai hùng và khí thế hơn, tựa như một pháo đài kim loại có thể di chuyển được. Hắn ta lạnh lùng nhìn Từ Trữ Thân trông như một thây ma di động, gần như không thể nhận ra được nữa, nói.
Từ Trữ Thân hung ác cười lạnh, nói:
- Nhiêu thời gian đó đã đủ rồi, suốt đêm tìm cho ta. Ta muốn ngay sáng ngày mai phải thấy hắn, để hắn tận mắt nhìn thấy từng mảnh thịt mảnh da trên người rớt xuống.
...
...
Trong đêm tối, Lâm Tịch theo hướng dẫn của thiếu nữ có đôi mắt xanh đi tới.
Chợt hắn dừng lại, mở to mắt nhìn cảnh tượng đằng trước, khiếp sợ trước những gì mình đang thấy.
Bãi cỏ lau vô cùng vô tận đã đến điểm cuối, khi hắn dùng tay đẩy những cọng cỏ lau qua một bên, trước mặt hắn là một bình nguyên lớn màu tím.
Nơi này không phải là Provence. Nhưng trên mặt đất lại có loài hoa oải hương màu tím, hơn nữa, mỗi một gốc hoa oải hương màu tím này còn lớn hơn loài hoa oải hương hắn đã từng thấy ở Provence nhiều, cao đến nỗi ngang với cổ hắn.
Thật là một thế giới đồng thoại xinh đẹp.
So sánh với việc hắn khiếp sợ, phải thầm khen trong lòng, thiếu nữ có đôi mắt xanh lại tỏ ra rất bình tĩnh, hồn nhiên trước cảnh vật nơi đây.
Người có thể thật lòng than thở và vui mừng trước cảnh tuyệt đẹp thế này, chắc chắn là người lễ độ, không thể quá vô lễ với thiên nhiên.
- Ở đây minh tưởng tu hành bổ sung hồn lực sẽ dễ hơn ngồi trong đầm nước.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh lên tiếng, nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn đi bao lâu nữa sẽ dừng lại...Chắc ngươi cũng hiểu càng kéo dài như vậy chúng ta càng nguy hiểm.
Lâm Tịch bước ra khỏi đầm nước, đi trên mảnh đất màu đen nhưng đầy tinh khiết. Khi đang nhìn rừng hoa màu tím khiến người phải than thở trước mặt, hắn cảm thụ được cái bánh xe màu xanh trong đầu mình đã bắt đầu chuyển động lại, nên hắn lập tức hưng phấn, nói:
- Sẽ nhanh thôi.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh lại cho rằng Lâm Tịch đang kiếm cớ trì hoãn, nên lập tức xệ mặt xuống.
Nhưng không bao lâu sau, Lâm Tịch liền để nàng xuống, cởi trói cho nàng.
- Ngươi thật để cho ta ở đây minh tưởng tu hành, khôi phục hồn lực sao?
Nàng không dám tin tưởng, bất giác lên tiếng hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
- Cô có thể đi lại không?
Lâm Tịch nhìn nàng, gật đầu nói:
- Bắt đầu từ bây giờ, bất cứ lúc nào cô cũng có thể bắt đầu.
Tay chân thiếu nữ có đôi mắt xanh đã có thể hoạt động, nhưng nàng trực tiếp ngồi xuống ngay tại chỗ.
Nàng nhìn Lâm Tịch, nghĩ mãi cũng không thể hiểu vì sao nếu như Lâm Tịch thật sự dám, cớ gì phải chờ đến bây giờ.
- Cô sẽ ở đây để tu hành minh tưởng, chữa thương phải không?
Trước nhìn thiếu nữ có đôi mắt xanh, hỏi xong câu này, lại thấy cô ta gật đầu đồng ý, Lâm Tịch cũng nhanh chóng lựa chọn một nơi cách đấy khoảng vài chục bước. Sau đấy hắn ta lấy cỏ Kim phong đã lấy được trong huyệt động rắn tia chớp ra, bắt đầu xé ăn.
- Đúng rồi, rắn tia chớp ở đó đâu? Bị các cô giết rồi à? Nếu như đã đối phó được rắn tia chớp, tại sao cô không hái cỏ kim phong này? Mặc dù tu vi của cô đã hơn Quốc sĩ, nhưng cỏ Kim pong này cũng có tác dụng với những người tu hành tu vi thấp hơn.
Ngồi xuống mặt đất, ăn loại cỏ có hiệu quả rất lớn đối với người tu hành, Lâm Tịch bất giác nghĩ đến điều này, không nhịn được hỏi.
- Ta không giết chết rắn tia chớp, rắn tia chớp cũng tham dự đại chiến này với chúng ta, đã bị quân đội Vân Tần các ngươi giết.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh giơ nắm đấm lên, nhìn Lâm Tịch nói:
- Chúng ta không biết loại cỏ này lại có tác dụng với người tu hành.
Lâm Tịch hơi ngạc nhiên, muốn nói nữa nhưng lại cảm thấy đầu lưỡi mình hơi tê buốt vì chất dịch của cỏ Km phong, nói chuyện không tiện lắm. Nên hắn cố gắng nuốt hết đống cỏ Kim phong còn nhai trong miệng, sau đó nói với một giọng rất khó nghe.
- Cô tên gì?
Thiếu nữ có đôi mắt xanh trầm mặc chốc lát, nói:
- Trì Tiểu Dạ.
- Tên rất hay.
Đầu lưỡi Lâm Tịch đã bị tác dụng phụ duy nhất của cỏ Kim phong làm tê buốt, thầm nói câu này trong lòng. Sau khi ăn xong đống cỏ Kim phong, hắn liền nhắm mắt lại, bắt đầu minh tưởng tu hành.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh tên Trì Tiểu Dạ hơi phức tạp nhìn Lâm Tịch đang minh tưởng tu hành bổ sinh hồn lực. Mười mấy tức sau, nàng lập tức quên đi những việc hắn, nhắm mắt minh tưởng tu hành.
....
Lâm Tịch bị tiếng động lạ đánh thức, lập tức thoát khỏi trạng thái minh tưởng.
Thứ hắn nhìn thấy đầu tiên vẫn là thiếu nữ Trì Tiểu Dạ rất xa lạ kia, nàng ta vừa phun ra một ngụm máu.
Đây là một ngụm máu bầm màu đen.
Dựa vào sự gia tăng hồn lực và bầu trời tối đen xung quanh, Lâm Tịch biết lần tu hành minh tưởng vừa rồi của mình nhiều lắm chỉ kéo dài được vài chục đình.
Nhưng Lâm Tịch lại bất giác nhếch miệng lại, trong lòng vô cùng thỏa mãn và mừng rỡ.
Bởi vì sau khi ra một ngụm máu bầm màu đen, Trì Tiểu Dạ lại nhắm mắt, tiếp tục minh tưởng tu hành.
Thật ra nếu như Trì Tiểu Dạ muốn giết hắn, chỉ cần chờ hắn tiến vào minh tưởng tu hành, bất cứ lúc nào cũng có thể làm được. Có thể Trì Tiểu Dạ không hiểu vì sao hắn phải đợi đâu như vậy, nhưng hắn biết, bởi vì hắn cần chờ đến lúc năng lực của mình khôi phục lại, giúp mình có sự đảm bảo nếu như "đổi ý".
Hiện giờ Trì Tiểu Dạ và hắn đã bắt đầu thành lập sự tín nhiệm đầu tiên, điều này khiến rất mừng rỡ và thỏa mãn.
Mà điều khiến hắn phải mừng rỡ hơn chính là những lý lẽ tu hành hắn tự khám phá ra đã đúng.
Kể từ lúc theo quân tuần mục gặp phải đại đội Huyệt man, đối chiến kỵ sĩ Huyệt man cưỡi rắn mối khổng lồ, gặp gỡ Trì Tiểu Dạ, gặp Thánh sư núi Luyện Ngục...Từng trận tử chiến đến mức tiềm năng trong người hắn được bộc phát hoàn toàn như vậy đã khiến tốc độ tu hành của hắn tăng lên rất nhiều. Hiện giờ, hắn cảm thấy so với lúc mới vào vùng đất hoang vu, hồn lực của mình đã tăng lên không ít, hơn nữa, có được điều này không phải là dựa vào cỏ Kim phong, bởi vì đến bây giờ hắn mới cảm giác được dược lực của cỏ Kim phong đang hóa thành những luồng khí nóng, từ từ lan tỏa khắp người.
Khí trong người hắn đã có thể thẩm thấu qua da thịt, chuẩn bị phát tán ra bên ngoài. Điều này có nghĩa, có lẽ khi còn ở trong vùng đất hoang vu này, thực lực của hắn sẽ tiếp tục tăng lên, đạt tới cảnh giới Đại hồn sư gia trì.