Lâm Tịch đã không phải là thiếu niên ngây thơ không biết tu hành là gì như hồi ở trên chiếc xe ngựa rời khỏi trấn Đông Cảng nữa.
Hắn là Thiên tuyển học viện Thanh Loan, thông qua những lựa chọn và cố gắng của mình, hắn đã lĩnh ngộ được tu hành thật sự là gì, đã sớm chạm vào cánh cửa Đại hồn sư.
Hắn thích nghe người nói chuyện, thích nghe chuyện xưa, thích đọc nhiều sách, cho nên hắn biết rằng ngoại trừ Phong hành giả có thể ngưng tụ hồn lực vào phù văn ở đầu mũi tên thật lâu, ngoại trừ Chính tương tinh có cảm giác đặc biệt với nguyên khí, khoảng cách ngự kiếm còn xa hơn các Thánh sư ngự sử phi kiếm bình thường, ở phía nam vương triều Đại Mãng còn có núi Luyện Ngục, ở núi Luyện Ngục đấy có một dòng họ Thân Đồ, có thể dùng hồn lực câu thông nguyên khí trời đất ngưng tụ ngọn lửa kinh khủng. Trong hoàng thành Trung Châu có Chu thủ phụ, có thể biến nguyên khí trời đất thành băng tuyết.
...
Khi mặt trời vừa lặn xuống, Lâm Tịch và Trì Tiểu khó khăn bôn ba đã tới nơi. Dường như ở cuối lòng sông phía xa và các rặng núi xung quanh có một đường nét màu đen.
Đó chính là nước bùn tự nhiên và cành cây khô lá mục chất chồng lên nhau, tạo thành một bờ đê bùn thiên nhiên.
Chăm chú nhìn bờ đê bùn đó một hồi, Lâm Tịch đi chậm lại, hỏi:
- Nghe cô nói...Nếu như có thể vòng qua đằng sau bờ đê bùn là sẽ đi tới sông ngòi từ tính, vậy có phải từ sông ngòi từ tính đó cũng có thể vây quanh khu vực đằng sau bờ đê bùn?
- Ngươi đang lo lắng?
Trì Tiểu Dạ trầm mặc chốc lát, sau đó mới nhẹ giọng nói ra bốn chữ hơi khó hiểu.
Lâm Tịch xoay đầu nhìn Trì Tiểu Dạ:
- Cô cũng đang lo lắng, đừng tưởng ta không nhận ra.
Trì Tiểu Dạ hít sâu một hơi, thấp giọng nói:
- Bọn họ ở bên trong địa huyệt, cho dù quân đội Vân Tần có thể đến đây cũng rất khó phát hiện được họ.
- Hi vọng là thế.
Lâm Tịch cũng hít sâu một hơi, gật đầu.
Hắn biết nếu Trì Tiểu Dạ đã bố trí hậu chiêu như vậy, tất có lòng tin rất lớn. Nhưng nếu ở đấy cũng có một Thánh sư núi Luyện Ngục, vậy sẽ có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Các Huyệt man kia có thể ở trong các địa huyệt rất lâu, nhưng có lẽ bọn họ sẽ không nhịn được mà phái người ra xem thử có nên tiếp ứng hay không, như vậy sẽ thu hút quân đội hoặc người tu hành Vân Tần.
Người tên Thánh sư núi Luyện Ngục kia bố trí tiếp ứng mình tuyệt đối không phải mấy con chó nhỏ như hai tên Ngụy Hiền Vũ, Từ Trữ Thân. Nhưng hắn và Trì Tiểu Dạ trên đường tới đây lại không có biến cố gì lớn, càng nghĩ hắn càng cảm thấy có gì đấy không đúng.
Lâm Tịch biết Trì Tiểu Dạ nhất định cũng nghĩ tới chuyện này, bởi vì ngay từ đầu nàng đã lựa chọn đi trong lòng sông, nguyên nhân nàng chọn như vậy là vì trong tình huống xấu nhất, hai người có thể nhảy vào cơn hồng thủy màu đen để trốn thoát. Cho nên, nếu vào lúc này Trì Tiểu Dạ càng nói lý nói lẽ với hắn, hắn càng biết Trì Tiểu Dạ đang mất lòng tin...Nhưng đã chạy tới đây rồi, dù là hung hay cát, hai người phải đi đến gần mới biết được. Vì thế hắn không nói thêm gì khác, chỉ nói câu trên để giúp Trì Tiểu Dạ có lòng tin hơn.
Hắn theo Trì Tiểu Dạ tiếp tục đi tới phía trước, nhưng hành động của hai người bây giờ rất cẩn thận, cố gắng che giấu hành tung của mình trong lòng sông hoang dã.
Khoảng cách giữa hắn và Trì Tiểu Dạ với gò đất nhỏ bên cạnh cuối sông kia càng lúc càng gần, chỉ còn lại mấy dặm cuối cùng. Ngay lúc mặt trời lặn, dựa vào ánh nắng mờ mờ, hắn đã có thể nhìn thấy dãi đất bùn liên miên không thấy cuối, từng cái hợp lại với nhau, trông như những viên minh châu khổng lồ màu đen.
Ngay lúc này, khắp trời đất bỗng nhiên vang lên một âm thanh to như vạn lôi cùng nổ.
Hắn tận mắt nhìn tháy một đoạn bờ đê bùn đột nhiên bị sụp vỡ, nước chảy ào ào xông ra bên ngoài, sau đó càng lúc càng nhiều hơn, mức nước trong bờ đê bùn cao lớn nhanh chóng giảm xuống, cấp tốc tạo thành một dòng nước lũ màu đen kinh khủng.
Bởi vì đã đi đến điểm cuối đoạn đường này nên Lâm Tịch không tận dụng cơ hội tu luyện, chỉ lẳng lặng nhìn cơn hồng thủy nhanh chóng dâng cao như có nhiều người đứng lên nhau.
...
Con thú lông đen nhánh có ba đuôi vẫn đang nằm úp trên gò đất như tảng băng trôi kia.
Nó chỉ cảm thấy đêm tối đang buông xuống, cảm giác được đói bụng và bất lực. Đến lúc này nó vẫn không hiểu mình đang ở trong thế giới như thế nào, mình có thể làm những gì. Nó không biết mình đang ở đâu, không biết rằng hồ nước bùn và bùn đất bên dưới đang chuyển động. Trong lúc không hề hay biết, gò đất nó đang nằm lên đã trôi tới gần con sông trong hồ bùn.
Ngay lúc đấy, đôi mắt to màu đen đầy sự mê mang, khẩn trương và vô lực của nó đột nhiên mở ra, đầy sự kinh hoảng và ngạc nhiên.
Dòng nước chảy bên dưới gò đất nó đang nằm đột nhiên bắt đầu chảy xiết, các thành phần cấu tạo nên gò đất này như cành khô, lá vụn, nước bùn thậm chí đang xoay tròn, gò đất càng lúc càng nhỏ hơn.
Nó đột nhiên cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, tiếng kêu hoang dã của nó lần đầu tiên cất vang trên thế giới này.
Trong lúc tiếng kêu kỳ dị đấy vang lên, gò đất bên dưới nó đã bị chia năm xẻ bảy, bốn móng vuốt nhỏ của nó không biết nên bấu vếu thứ gì, lập tức bị cuốn vào nước bùn chảy xiết.
...
Lâm Tịch nhìn cơn hồng thủy màu đen.
Sau một hồi lâu, hắn ngộ ra được một điều, cho dù là những dòng nước ôn hòa nhất, nhưng nếu súc tích trong một thời gian dài, nhất định cũng có thể tạo thành uy lực và khí thế rất mạnh mẽ.
Sau đấy hắn lại thấy mực nước giảm xuống, lượng nước tuôn ra ngoài càng lúc càng ít, rất nhiều nước bùn và gò đất khắp nơi hội tụ lại lấp đầy lổ hổng, khiến cho vành đai bờ hồ bên ngoài bị mở rộng thêm hơn mười thước.
Nhìn thấy cảnh quan hoành tráng và kỳ lạ như vậy, Lâm Tịch đột nhiên hiểu được gì đấy.
Hắn nghĩ hồ bùn này cũng là một "chén lớn".
Bên trong vùng đất hoang vu có rất nhiều dòng nước chảy ẩn sâu dưới đất không thấy được, đang không ngừng rót vào hồ bùn này.
Có lẽ sau trăm ngàn năm nữa, "chén lớn" này sẽ không ngừng mở rộng, mực nước trong hồ cũng ngày càng thấp xuống, khó tạo thành những đợt phun trào như vậy được nữa, tất nhiên dòng nước chảy sẽ không còn khí thế và uy lực mạnh mẽ như hắn vừa thấy.
Trong cơ thể hắn cũng có "hai chén", cho nên hắn có thể cất chứa nhiều hồn lực hơn những người khác. Nếu có thể khiến "mực nước" trong cơ thể hắn cao hơn, hoặc là lúc chảy ra ngoài tạo thành khí thế lớn hơn, tất nhiên sẽ khiến sức mạnh đột nhiên tuôn trào ra ngoài kinh người hơn, uy lực càng mạnh hơn.
Hiện giờ Lâm Tịch không biết trên thế gian này có phương pháp tu hành nào có thể giúp hắn thực hiện hai điều trên hay không, ý nghĩ này chỉ vừa mới lóe lên khi hắn nhìn thấy cơn hồng thủy vừa rồi. Tuy nhiên, đây không phải là lúc hắn có thời gian suy nghĩ việc này.
Bởi vì ngay sau khi cơn hồng thủy màu đen trôi qua, trong tầm mắt lại xuất hiện một đợt thủy triều màu đen khác.
Đợt thủy triều màu đen này từ khắp bốn phương tám hướng vọt tới, bao vây hắn và Trì Tiểu Dạ.
Tạo thành đợt thủy triều này chính là những quân nhân Vân Tần mặc giáp đen, đang nhanh chóng xuất hiện trong bóng đêm. Trên bộ giáp màu đen các quân nhân Vân Tần này đang mặc có những phù văn hình rồng, ở ngay đôi giày kim loại họ đang mặc được gắn thêm một phụ kiện sắc bén, khiến cho từng động tác của họ trông tràn đầy uy lực, giống như là những phi đạn do xe bắn đá ném ra.
Lâm Tịch vẫn không nhúc nhích, nhìn những Hắc long quân này chậm rãi bao vây mình và Trì Tiểu Dạ lại.
- Giết ta.
Ngay khi các Hắc long quân này xuất hiện trong tầm mắt nàng và Lâm Tịch, thân thể vốn đã nóng ran của nàng chợt nóng hơn, nhưng đôi môi nàng bởi vì rét lạnh mà trở nên thâm tím, hai chữ ngắn gọn nhưng cực kỳ sắc bén từ trong miệng nàng truyền ra ngoài.
- Không cần...chúng ta còn chưa đến đường cùng.
Nhưng điều khiến nàng phải khó hiểu chính là Lâm Tịch lại nhẹ giọng nói một câu như vậy với nàng.
Tiếp đấy, có hai bóng người từ một gò đất gần cuối lòng sông đi ra.
Đợi đến lúc nhìn thấy đôi môi mỏng tỏ vẻ bạc tình và lạnh lùng, nhưng hai thanh tiểu kiếm sắc bén của Địch Sầu Phi, thân thể Trì Tiểu Dạ đột nhiên run lên, quát lên chói tai:
- Địch Sầu Phi!
- Không sai, ta chính là người tu hành Vân Tần ngươi rất muốn giết chết...Nhưng ngươi không có cơ hội giết chết ta nữa.
Địch Sầu Phi quan sát thiếu nữ có đôi mắt xanh này, nhìn Lâm Tịch, chậm rãi gật đầu.
- Bắt bọn họ lại.
Hoàng Hỏa Tiếu lạnh lùng lên tiếng, hắn không muốn nghe Địch Sầu Phi nói những lời không có ý nghĩa như vậy.
"Vèo!"..."Vèo!"..."Vèo!"
Hơn mười móc câu dài được các quân sĩ Hắc long quân ném ra, nhanh chóng vây Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ lại.
Lâm Tịch vẫn không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn Hoàng Hỏa Tiếu và Địch Sầu Phi, hỏi:
- Hai người các ngươi ai là người Đại Mãng?
- Ở đây chỉ có một tên phản quốc muốn giúp đỡ thống lĩnh địch quốc chạy trốn.
Địch Sầu Phi lãnh đạm cười cười.
- Đẹp xấu thế nào chỉ cần nhìn vào đối lập sẽ nhận ra, sát ý cũng như thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
Lâm Tịch không phủ nhận, nhìn thoáng qua Địch Sầu Phi, vừa lắc đầu vừa nói:
- So sánh hai người các ngươi với nhau, hắn không có sát khí quá mạnh với ta, nhưng sát khí của ngươi rất rõ, cho nên, hắn chắc là người của Đại Mãng, còn ngươi? Tại sao ngươi muốn giết chết ta?
Địch Sầu Phi nhíu mày.
Bởi vì Lâm Tịch quá thông minh, bởi vì Lâm Tịch quá bình tĩnh.
Hơn nữa, sự bình tĩnh này hiển nhiên không phải Lâm Tịch cố ý thể hiện như vậy, điều này Trì Tiểu Dạ cảm thấy rát rõ ràng. Và cũng vì như vậy nên Trì Tiểu Dạ mới bất chấp tình cảnh bây giờ, nàng chỉ yên lặng cắn môi, không nói lời nào.
- Có lẽ ngươi không dám trả lời ta khi xung quanh có quá nhiều Hắc long quân như vậy, cho nên, ta không nói nhảm với ngươi nữa.
Lâm Tịch chăm chú nhìn viên tướng lãnh trẻ tuổi đại danh đỉnh đỉnh này, nói:
- Sẽ gặp lại.
Sau khi nói ra ba chữ này, Lâm Tịch thầm nói hai chữ "trở về", tiếp đấy hắn thôi động bánh xe màu xanh trong đầu mình, khởi động năng lực trở về mười phút trước.
...
Hắn và Trì Tiểu Dạ trở về lúc còn đi trong lòng sông, khoảng cách tới hồ bùn còn rất xa, còn cách vị trí Hắc long quân mai phục họ rất xa.
- Bây giờ dù ta nói gì với cô, cô cũng không thể nói gì, nhưng cô tuyệt đối phải tin tưởng ta.
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục đi tới phía trước, đồng thời nhỏ giọng nói với Trì Tiểu Dạ bằng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được.
- Ta phải giữ bí mật của ta...nhưng cũng như ngày đó ta có thể biết được vị trí của tên Thánh sư núi Luyện Ngục, bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết tên tướng lãnh Vân Tần Địch Sầu Phi cô muốn giết và Hắc long quân đang ở cuối lòng sông đợi chúng ta, hơn nữa, họ còn mai phục từ trước.
Lâm Tịch xoay đầu, nói tiếp:
- Mặc dù bây giờ chúng ta quay đầu chạy, có lẽ cũng bị họ đuổi theo. Nhưng may mắn là sắp có một đợt nước lũ, nên chúng ta chỉ còn một đường là phải nhảy vào nước lũ...Vì thế, ta chuẩn bị trói cô và ta lại, cô phải cố gắng nín hơi trước.
Trì Tiểu Dạ căn bản không thể tin được, nàng há miệng ra, nhưng lại không nói được lời nào.
Lâm Tịch cũng cất bước chạy nhanh, tới một khe rãnh thật sâu và rộng ở trước.
Khi đã đến khe rãnh sâu và rộng đấy, hắn ngừng lại, chờ đợt nước lũ chuẩn bị tới.
Sau đấy hắn cảm thấy mình nên tạo thành một bóng ma thất bại trong lòng tên Địch Sầu Phi đã xem mình là địch nhân kia, cho nên, hắn dùng hết sức mình, hét thật lớn:
- Địch Sầu Phi, đừng đứng đấy đợi nữa, mẹ ngươi gọi ngươi mau về nhà ăn cơm!