Lâm Tịch quan sát ba tên Tế ti trước mặt mình.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tế ti trong quân, phải nói rằng cách ăn mặc của ba Tế ti này rất khác so với những gì hắn đã tưởng tượng ban đầu.
Ba tên Tế ti này không mặc áo bào trắng như hắn tưởng tượng, trong đó người Tế ti già nua nhất mặc một bộ trường bào màu xám tro, trên người thêu hình mặt trăng mặt trời ngôi sao cùng với hoa căn bụi gai. Tay lão ta nắm lấy một đoản trượng Tế ti màu trắng noãn, đầu đoản trượng khảm một dạ minh châu lớn như nắm đấm trẻ em, tản ra ánh sáng nhu hòa.
Hai gã Tế ti khác mặc trường bào màu đỏ tím, trên mặt áo thêu hình cỏ vong ưu.
Trong lúc lặng lẽ quan sát y phục của ba Tế ti này, Lâm Tịch đã nhìn thấy một vài thần sắc khác lạ trong mắt họ.
- Ngươi không thể mang theo con thú vận rủi này vào trong quân doanh.
Lão tế ti già nhất mặc bộ trường bào màu xám tro nhìn Lâm Tịch, một lần nữa nhắc lại.
Nếp nhăn trên mặt lão tế ti này kéo dài đến nỗi có thể hứng được một chén trước, đôi mắt cơ trí của lão hiện giờ lại tràn đầy sự khiếp sợ, thậm chí là không hiểu được.
- Nếu muốn Lâm Tịch làm như vậy, tóm lại cần phải có một vài lý do.
Lâm Tịch đã sớm nghe Trì Tiểu Dạ nói đến những truyền thuyết không may của Hắc hồ miêu, nhưng hắn thật sự không ngờ phản ứng của các Tế ti Vân Tần lại kịch liệt đến như vậy. Mặc dù còn chưa thật sự tiến vào nơi đóng quân, nhưng lại làm kinh động ba tên Tế ti trong quân. Tế ti trong quân đội Vân Tần có địa vị rất đặc thù, không nhậm chức, nhưng ở rất nhiều chuyện tiếng nói của họ lại được coi trọng. Ngoài ra, điều quan trọng nhất chính là trong bất kỳ quân đội nào ở Vân Tần, Tế ti luôn là người có uy tín cao thượng.
Bởi vì từ trong ánh mắt của ba Tế ti này, Lâm Tịch không phát hiện được bất kỳ thần thái thể hiện sự sát ý hay cừu hận mình, nên phản ứng của Lâm Tịch chính là vô cùng bình tĩnh, vẫn tỏ ra tôn kính ba Tế ti.
- Tin tưởng ta, người trẻ tuổi.
Tế ti già nua mặc áo bào tro nhìn Lâm Tịch, nói:
- Con yêu thú của ngươi có tên Hắc hồ miêu, mỗi lần xuất hiện đều mang tới thiên tai, tử vong. Trời sanh tính bạo tàn, bất kỳ người nào làm bạn với nó đều không có kết quả tốt. Trong Tế ti kinh Vân Tần chúng ta, đây là loại yêu thú vận rủi được chỉ định không thể tiếp xúc, nếu như gặp phải thì lập tức tránh xa ra, hoặc là trực tiếp giết chết.
- Yêu thú hung tàn hơn nữa đều có thể bị thuàn hóa. Khi còn học các môn khoa Linh tế, Lâm Tịch đã từng nghe lão sư nói ý nghĩ thật sự của Tế ti chính là xua tan hắc ám, dẫn độ quang minh.
Lâm Tịch biết kể từ lúc mình đánh chết Mộc Trầm Duẫn thì thân phận của mình không còn là bí mật nữa, hiện giờ lại đối mặt với ba Tế ti, hắn càng cảm thấy phải cho đối phương biết được thân phận của mình, như vậy trong lúc nói chuyện với được sự kính trọng ngang hàng. Cho nên, hắn không hề có ý định che giấu, trực tiếp nói thẳng:
- Cho dù là trong bóng tối vô tận, cũng có thể tìm thấy quang minh. Mặc dù tính tình Hắc hồ miêu tàn bạo hắc ám, chúng ta cũng có thể tác động đến. Từ lúc sinh ra đến đây, Hắc hồ miêu của Lâm Tịch vô cùng dịu ngoan, nếu không có sự trợ giúp của nó, Lâm Tịch chưa chắc có thể về tới đây. Nếu như không dám tiếp nhận hắc ám, sao có thể xua tan hắc ám?
Môn học khoa Linh Tế...Câu nói đầu tiên của Lâm Tịch làm cho ba tên Tế ti nhất thời kinh hãi.
Khắp thiên hạ này chỉ có một nơi dùng cách nói khoa Linh Tế. Ba vị Tế ti trong quân này lòng sáng như tuyết, câu nói đầu tiên của Lâm Tịch đã tương đương với biểu lộ xuất thân của mình. Mà khi nghe được câu nói "Nếu như không dám tiếp nhận hắc ám, sao có thể xua tan hắc ám?", ba Tế ti nhất thời kinh hãi, ánh mắt nhìn Lâm Tịch lập tức thay đổi.
Thật ra đây chỉ là một câu nói Lâm Tịch nhất thời thuận miệng nói ra, nguyên bản chính là "Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục", ý của hắn chính là nếu ba vị sợ vận rủi, dù sao ta cũng không sợ, vậy hãy để chính ta đối mặt với vận rủi các vị đã nói. Nhưng ẩn trong lời nói này lại bao hàm ý nghĩ xả thân vì đại nghĩa, cùng với việc Hắc hồ miêu trong truyền thuyết vô cùng tàn bạo kia đang ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, càng khiến ba vị Tế ti nghĩ đến một điều: "Chẳng lẽ chính vì tâm tính hắn cao khiết và quang minh như thế, nên mới có thể thuần hóa Hắc hồ miêu?"
Chẳng lẽ một người trẻ tuổi như hắn thật sự đã trở thành một Tế ti Linh Tế quang minh cao thượng?
Trong lúc nhất thời, ba vị Tế ti trong quân này bị khiếp sợ đến nỗi không biết nói gì, mà không gian xung quanh Lâm Tịch cũng lắng đọng xuống.
Đề đốc trấn giữ vùng núi Dương Tiêm - Điền Mặc Thạch cùng với sáu bảy tướng lãnh cao cấp khác vừa lúc bước ra khỏi quân doanh, thấy rõ Lâm Tịch và con rắn mối khổng lồ màu xanh đang nằm úp sấp dưới đất ngay sau lưng Lâm Tịch.
Nhìn thấy con rắn mối khổng lồ này ngoan ngoãn nằm dưới đất, không có bất kỳ vết thương nào, mà nó lại không nôn nóng để ý đến rất nhiều kỵ binh đang cảnh giác đi quanh, giống như một con chiến mã ngoan ngoãn đang chờ lệnh Lâm Tịch, Điền Mặc Thạch càng cảm tháy khiếp sợ hơn. Ông ta bất giác nghĩ tới một khả năng, một khả năng đáng sợ đến nỗi đôi môi đỏ son của ông ta không nhịn được mà run rẩy.
Ông ta đang định bước nhanh tiến đến. Nhưng ngay lúc này, ông ta lại dừng chân, thậm chí là giơ tay lên, lệnh cho các tướng lãnh đằng sau không nên khinh suất hành động.
Bởi vì cùng một lúc, một gã tế ti mặc trường bào màu vàng nhạt đang ở một nơi cách không xa đầm Thu Cát tiến đến, đi tới chỗ Lâm Tịch và ba Tế ti kia.
...
- Không chỉ không thể dẫn vào quân doanh, mà còn phải giết chết, thiêu cháy lúc mặt trời lên ban trưa.
Lâm Tịch cảm thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân và khí tức độc hữu của người tu hành. Ngay lúc hắn xoay người, vừa mới nhìn thấy ánh vàng, đã nghe được lời nói như vậy.
Sau đấy hắn mới xoay người nhìn rõ, đây là một Tế ti trung niên mặc trường bào Tế ti màu vàng nhạt, ngũ quan ôn hòa, bất kỳ người nào nhìn thấy cũng cảm giác được sự thân cận. Nhưng bởi vì những gì hắn ta vừa nói, nên Lâm Tịch bất giác nhíu mày, cảm thấy thật bất thiện.
Trên trường bào Tế ti hắn ta đang mặc có thêu hình một con chim ưng khổng lồ oai hùng bất phàm, đang vỗ cánh bay xa.
- Hứa Tế ti.
Ba tên Tế ti kia đồng loạt khom mình hành lễ với vị Tế ti dễ dàng gây cho người khác cảm giác thân cận và hiền hòa này. Nguồn: http://truyenggg.com
- Ta sẽ nói cho ngươi biết lý do.
Tên Tế ti này khom người đáp lễ, rồi thi lễ với Lâm Tịch một cái, chậm rãi nói:
- Vận rủi của Hắc hồ miêu không chỉ là truyền thuyết, mà thật sự còn được ghi lại. Mười ba năm trước, một đội quân năm ngàn người Vân Tần do tướng lãnh tài ba thống lĩnh đi vào trong vùng đất hoang vu, nhìn thấy một con Hắc hồ miêu, kết quả trời giáng mưa to, năm ngàn người bị rơi vào đầm sâu, chi còn hơn ba trăm người sống sót. Bảy năm trước, một con Hắc hồ miêu xuất hiện trong kho lúa phía đông Long Xà, dẫn đến toàn bộ quân sĩ canh gác đều bị Hắc hồ miêu đó giết chết. Ba ngày trước, Tế ti Vân Tần ở vùng đất hoang vu nhìn thấy một hung tinh máu đỏ ngay trên bầu trời đêm, thể hiện vận rủi vô cùng. Không ngờ bây giờ ngươi lại xuất hiện cùng với Hắc hồ miêu này, đây là điềm ứng với không may. Nếu không dùng lửa thiêu chết lúc giữa trưa, sợ rằng kế tiếp sẽ có đại họa phủ xuống.
Lâm Tịch càng nhíu chặt mày, hắn nhìn tên Tế ti này, nói:
- Đây chỉ là suy đoán...Cho dù là nhìn thấy dị tượng trời đất, sao có thể nói là liên quan đến Hắc hồ miêu trong tay ta?
- Còn có một lý do khác ngươi phải làm như vậy.
Vị Tế ti họ Hứa này nhìn Lâm Tịch, khóe miệng nhếch lên thể hiện nét trào phúng:
- Ngươi là đệ tử học viện Thanh Loan? Ngươi là Tế ti sao?