Người tu hành trung niên đang ở trong dòng sông nhỏ tung chưởng đánh xuống. Chưởng lực tiếp xúc với mặt nước, nhưng không hề có bọt nước bắn tóe lên, bề mặt sông bị hõm sâu xuống bên dưới, tựa như một miếng cao su bị đánh mạnh.
Dựa vào phản lực đánh lên trên, người tu hành trung niên mạnh mẽ thoát khỏi mặt nước. Gã vung trường kiếm óng ánh vàng nhạt ra ngoài, tuy không còn tỏa ra những tia chớp chói mắt như khi nãy, nhưng trường kiếm này vẫn dễ dàng chặt đứt mười mấy móc trảo lạnh lẽo.
Một kiếm đánh bay lưỡi liềm khổng lồ có thể dễ dàng chém đứt sáu hoặc bảy người, đánh vào dòng sông như đánh vật chất, liên tiếp chặt đứt mười mấy móc trảo rắn chắc, người tu hành trung niên này hiện giờ như một thiên thần, không còn chút bóng dáng một người ở phòng thu chi yếu ớt như khi nãy.
Nhưng ngay lúc này, người tu hành trung niên có sắc mặt lạnh lẽo này lại sợ hãi cúi đầu, nhìn vào lồng ngực mình.
Lồng ngực gã không có gì, chẳng qua vì khi nãy tung chưởng đánh vào dòng sông, nên áo bị nước sông làm ướt đẫm. Khi gã thoát khỏi mặt nước, khí tức cường đại gã phát ra đã chấn bay toàn bộ nước sông lạnh như băng trên người. Hiện giờ quần áo của gã đã khô, nhưng phần áo ở ngay ngực lại vẫn còn vệt nước rất mơ hồ.
Một cảm giác tê dại và lạnh lẽo từ lồng ngực của gã không ngừng khuếch tán đi, giống như có một con đĩa đang tham lam hút máu, không ngừng tiến sâu vào bên trong.
- Nước sông có kịch độc.
Chỉ trong lúc cúi đầu này, người tu hành trung niên lập tức nhận ra vấn đề. Trong lúc tức giận rống lên, hồn lực cường đại từ trong lòng bàn chân gã phun ra bên ngoài, cả người giống như một con bướm từ từ bay ra ngoài, nhanh chóng lướt đến rừng cây ở bờ bên kia.
Ngay lúc lòng bàn chân tiếp xúc với mặt đất, trên mặt gã lập tức xuất hiện một màn hơi màu tím thê lương.
Cảm giác lạnh lẽo vô cùng từ nội tâm người tu hành trung niên này phát ra ngoài, cho thấy độc trong nước rất độc...Ngay từ ban đầu, khi đối phương biết gã đã phát hiện, ngay lập tức sử dụng Quán nguyệt nỗ và chiến xa đao xoáy, mục đích chính là ép gã phải xuống nước...Một cuộc ám sát được chuẩn bị kỹ càng như vậy, cho dù là quân nhân hay người tu hành ở chỗ nào, cũng tuyệt đối không thể làm được. Nhưng người của Văn Nhân Thương Nguyệt lại có thể làm được, cho thấy bọn họ đã nhiều lần làm như vậy.
Người tu hành trung niên này hiểu rõ trận chiến ở bờ sông bên kia rất cần sự xuất hiện của gã, nhưng gã cũng hiểu rằng trong khoảng thời gian ngắn gã không thể nào gia nhập chiến trận được. Bởi vì chỉ khi gã cấp tốc giết chết những người bên này, mới có thể tranh thủ được chút thời gian để chuyên tâm dùng hồn lực khu trừ độc tố trong người. Nếu không, hắn tuyệt đối không thể nào sống sót với độc tố mạnh như vậy.
Hiện giờ, Hứa Châm Ngôn sau khi bị chém một đao vào xương bả vai vẫn đang rống thét thê thảm như một con dã thú, lưỡi đao trong tay hắn lại không ngừng đâm vào thi thể tên thích khách đang đè lên người mình.
Âm thanh rống to bi thảm của hắn bỗng nhiên ngưng bặt, thân thể chợt cứng đờ, bởi vì ngay khoảnh khắc trước đó đã có một trường thương màu đen lạnh lẽo đâm xuyên qua thi thể tên thích khách, mục tiêu chính là trái tim của hắn bên dưới.
May mắn thay ở phần ngực vị trí trái tim của hắn có một miếng giáp bảo vệ.
Trường thương màu đen này đâm thủng bộ giáp bên ngoài, nhưng không thể xuyên thủng miếng giáp bảo vệ được. Nhưng phản lực từ miếng giáp bảo vệ tác động gián tiếp đến ngực hắn vẫn khiến hắn đau đớn, cộng thêm nỗi sợ hãi trong thâm tâm, nên gã không nhịn được rống to lên.
Trong lúc thê lương rống to như vậy, Tam công tử Hứa gia này rốt cuộc đã nghĩ thông suốt một vài chuyện.
Phụ thân hắn chính là người có thực quyền cao nhất, cường thế nhất Hình ti. Hắn còn có một tỷ phu làm tỉnh đốc hành tỉnh Bắc Lũng, sau lưng Hứa gia được Giang gia ủng hộ. Cho nên, sau khi vào học viện Thanh Loan, hắn vẫn luôn cho rằng mình chính là Kim Chước thuần khiết nhất, hơn nữa còn là một Kim Chước kiêu ngạo tự đại. Khi nhìn thấy các Biên Man và Thổ Bao kia, cảm giác của hắn chính là khinh thường, ngay cả Liễu Tử Vũ là một Kim Chước có một phụ thân nhất định sẽ làm tỉnh đốc trong mắt hắn cũng chỉ là một tiểu Kim Chước.
Mà hiện giờ hắn đã hoàn toàn hiểu được vị phụ thân lãnh khốc của mình thật sự không quan tâm gì đến hắn cả. Nếu như bây giờ hắn chết ở đây, vậy hắn có gì khác với những đồng học Biên Man hay Thổ Bao? Cho nên, tất cả đều phải dựa vào chính mình.
- A...
Cảm giác may mắn cuối cùng trong lòng biến mất, hoàn toàn hiểu phụ thân mình không thể tới đây cứu mình được, tên Kim Chước tên Hứa Châm Ngôn suốt ngày căm giận Lâm Tịch, ghen tức Tần Tích Nguyệt yêu thích Lâm Tịch mà không phải là mình, lập tức gào thét điên cuồng. Toàn thân hắn đột nhiên nhảy lên cao, đụng vào lồng ngực tên thích khách sử dụng trường thương màu đen.
Đao của tên thích khách kia vẫn gắm chặt trên bả vai Hứa Châm Ngôn, nhưng hắn lại bất kể, mạnh mẽ xông vào tên thích khách ở phía trước.
Tên thích khách có ý chí như sắt thép này vứt bỏ trường thương, rút ra một thanh chủy thủ màu đen không biết lấy từ nơi nào, nhanh chóng đâm vào ót Hứa Châm Ngôn.
Nhưng gã đã đánh giá thấp sức mạnh của Hứa Châm Ngôn, hoặc là gã không thể ngờ một đối thủ bị gã khinh thường, lúc chiến đấu còn e sợ rụt rè như vậy lại có thể bộc phát như vậy. "Ầm!", cả người gã bật mạnh ra sau, đồng thời Hứa Châm Ngôn dùng đao trong tay mình đâm sâu vào tim gã, rút ra và lại đâm vào.
Chủy thủ của tên thích khách này tiếp tục đâm về Hứa Châm Ngôn, nhưng lại không còn sức đi tiếp, vô lực bỏ xuống.
Hứa Châm Ngôn đẩy thi thể tên thích khách này sang một bên, sau đấy rống to lên, xông tới tên thích khách ở gần nhất.
Không biết là vì chưa từng nhìn thấy cách chiến đấu nào như vậy, hoặc là vì bản thân Hứa Châm Ngôn cũng là một người tu hành, tốc độ và sức mạnh thân thể vốn hơn những quân nhân tinh nhuệ, nên tên thích khách này bỗng nhiên hành động chậm hơn lúc bình thường rất nhiều, bị Hứa Châm Ngôn đâm rách cổ họng dễ dàng.
Hứa Châm Ngôn rống to trực tiếp nhảy lên, lấy hai đầu gối tỳ lên bả vai gã, không ngừng vung tay đâm xuống. Cho đến khi tên thích khách này ngã xuống, cổ họng xuất hiện đầy lổ thủng đến nỗi gần như đứt lìa, hắn ta mới dừng lại.
Nhưng ngay lúc này, người trung niên phụ trách đánh xe ngựa trong "thương đội", một người bình thường nhất, một người ngay cả Hứa Châm Ngôn cũng không chú ý tới, lại đột nhiên chuyển động, trước mặt ông ta có một màn sáng màu vàng nhạt.
Hai tên thích khách sau lưng ông ta vươn tay chỉ thẳng tới trước, mấy chục cây tên từ trong đôi tay hai người này liên tục bắn ra bên ngoài, nhưng lại chỉ xuyên thủng quần áo ông ta, chứ không thể đâm sâu vào trong da thịt được.
Trong lúc hai tên thích khách nhíu mày lại vì ngạc nhiên, trong tay của người trung niên này đã xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm màu đen.
Nhuyễn kiếm di động trong không trung tựa như một con rắn, hai cái đầu của hai tên thích khách vừa bắn tên vào lưng ông ta bay lên cao.
...
Đao trong tay Hứa Châm Ngôn lại đâm xuyên qua một tên thích khách khác, sức mạnh cường đại khiến tên thích này không thể nào khống chế được thân thể mình, cứ thế đứng tại chỗ không ngừng co quắp. Nhưng ngay lúc này, một thanh trường đao bỗng nhiên chém vào lưng Hứa Châm Ngôn, chém rách áo giáp của hắn, chém sâu vào thịt, khiến máu tươi phun ra ngoài.
Hứa Châm Ngôn rống thảm, lập tức xoay người lại, lập tức nhìn thấy một thanh nhuyễn kiếm màu đen, ở ngay bên cạnh là một thi thể thích khách không đầu.
- Xin lỗi.
Hắn nghe thấy có người nói với mình hai chữ này.
Thích khách không đầu ngã quỵ xuống trước người hắn, máu tươi trong cổ phun vào người hắn như suối.
Sau đấy hắn mới phát hiện được xung quanh mình đã yên tĩnh, chỉ còn tiếng rên rỉ và tiếng thở gấp.
Tiếp theo, hắn mới nhìn thấy người đã xin lỗi mình là người trung niên cao gầy chuyên đánh xe bình thường nhất trong thương đội.
- Ninh huynh!
Người đánh xe cao gầy tán đi khí tức thiết huyết trên người mình, sau đấy quát lên một tiếng chói tai về phía bờ sông bên kia.
- Ta không sao.
Đầu ở bên kia có tiếng trả lời vọng lại. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com
Bởi vì mất quá nhiều máu và mệt mỏi, nên Hứa Châm Ngôn còn đang ngơ ngác đứng bỗng nhiên cảm thấy choáng đầu và rét lạnh.
Xung quanh hắn chỉ còn khoảng mười người đứng vững, trong đó có năm sáu người không bị thương vẫn đang cảnh giác cầm binh khí coi chừng xung quanh. Nam tử cao lớn thường ngày phụ trách sinh hoạt cũng như việc chung trong "thương đội" nhíu mày lại, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi. Sau đấy, ông ta cầm một túi cấp cứu hành quân tới cạnh Hứa Châm Ngôn, định giúp hắn băng bó vết thương. Nhưng Hứa Châm Ngôn dường như một lần nữa trở về con người thật của mình, lập tức ngã xuống, "Ọe" một tiếng, không ngừng nôn mửa.
Lần đầu tiên chân chính trải qua sinh tử, Hứa Châm Ngôn không ngừng nôn mửa, nôn mửa đến mức cả người phát run, nôn mửa đến mức nội tạng muốn phun ra ngoài, nôn mửa đến mức mắt hắn không thể nhìn thấy rõ nữa.
...
...
Trong núi trắng nước đen, tại đầm Thu Cát.
Một đoàn quân đội sửa soạn trang bị, chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc này, ở nơi đây có rất nhiều quân nhân thường ngày kiêu ngạo bất tuân, nhưng khi ánh mắt họ nhìn về một doanh trướng trong khu rừng gần đấy, đôi mắt họ lại đầy sự tôn kính và sùng bái.
Một nữ Tế ti mặc trường bào màu trắng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, bước nhanh tới doanh trướng đấy.
Trong đôi mắt của nữ Tế ti này lại toát lên sắc thái quang minh và ước mơ đầy vinh quang.
Hai tay nàng nâng lấy một trường bào Tế ti màu vàng nhạt, trên bề mặt trường bào này có thêu hoa văn Tam vĩ hắc hồ miêu.
Mà trước đó, toàn bộ quân sĩ của quân bộ vùng núi Dương Tiêm này đều biết đã có một quả huân chương "Vô úy" được đưa vào trong doanh trướng này. Hơn nữa, tất cả quân sĩ thiết huyết và trầm lãnh của đế quốc Vân Tần đều biết Tuần mục úy Lâm Tịch đã có hai quả huy chương từ trước.
Tính luôn cả huân chương "Vô úy" này, Lâm Tịch đã có ba quả huân chương!
Lời ngon tiếng ngọt có thể là giả, nhưng huân chương đại biểu vinh quang của Vân Tần không thể là giả được.
Cho nên, tại giờ phút này, trong ánh mắt của nhiều quân sĩ, mặc dù đây là nơi núi trắng nước đen, ánh mặt trời Vân Tần không thể nào chiếu sáng được, nhưng tòa doanh trướng kia lại thật rực rỡ, lóng lánh quang minh.