Tiên Ma Biến

Chương 351

- Thì ra ngay từ đầu học viện đã sớm chú ý đến phía tây, bài bố nhiều chuyện từ trước.

Lâm Tịch tự cười với mình. Cho đến lúc này, hắn mới biết tại sao khi đấy An Khả Y đã sớm nói với hắn không nên rời bỏ học viện.

Càng là như vậy, hắn càng cảm thấy mình vẫn chỉ là một con cá nhỏ trong dòng sông lớn.

- Vạn nhất toàn bộ chúng ta trúng độc "Lưu sa", lão sư, giải dược trong tay người có thể cứu được bao nhiêu người?

Lâm Tịch nghiêm mặt lại, chăm chú nhìn An Khả Y, hỏi.

An Khả Y đưa tay ra, nói:

- Ba.

Nhìn thấy ba ngón tay như ngọc của An Khả Y, Lâm Tịch không hề cảm thấy nhu mì, thầm nghĩ giải dược quả nhiên rất ít.

- Lão sư, nếu như người đã có thể ngửi được mùi độc bò cạp sa mạc trong thành, vậy không thể trực tiếp xác định vị trí của người Văn Nhân Thương Nguyệt sao?

Biên Lăng Hàm bất giác hỏi.

An Khả Y lắc đầu:

- Mùi vị "Phụ cốt" được chế tạo từ độc bò cạp rất nhạt, chỉ có thể thông qua đá xanh để phán đoán, khi đấy ta mới có thể phát hiện...ta có biết nơi dùng để điều phối "Phụ cốt", nhưng đấy chỉ là một căn phòng rất bình thường ở bờ sông.

- Nói cách khác, mùi vị của độc bò cạp sa mạc tương đối đặc biệt, lão sư có thể nhận biết được. Nhưng độc bò cạp sa mạc chỉ là một phần nguyên liệu để điều chế "Phụ cốt", nên bây giờ lão sư không phán đoán được.

Lâm Tịch nhìn An Khả Y, nói:

- Hoặc có thể nói bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể ra tay được.

- Hai loại kịch độc "Phụ cốt" và "Lưu sa" này, chỉ có Công Tôn Tuyền mới có thể luyện chế.

An Khả Y ừ một tiếng, bình tĩnh nói:

- Hơn một tháng trước học viện xác định được Công Tôn Tuyền đang ở khu vực này, có lẽ hắn là người trấn giữ hành tỉnh Quý Vân. Chẳng qua hắn luôn hoạt động bí mật, ngay cả học viện cũng không thể xác định được dung mạo thật sự của hắn...Ngoài ra, độc bò cạp mà hắn ta luyện chế có một mùi hôi rất đặc biệt, trong tình huống để nơi thông gió và trong bốn canh giờ, một khi luyện chế xong nó sẽ tự khắc phát mùi hôi tới các nơi khác. Nếu như quá thời gian đó, ta sẽ không thể cảm giác được. Cho nên, ta có thể khẳng định trong bốn canh giờ vừa rồi, Công Tôn Tuyền đã luyện chế độc dược.

Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, nói:

- Hiện giờ hai nhóm chúng ta đang gặp nhau, chỉ cần ra tay một lần sẽ giải quyết được vấn đề...Nhưng tên thủ hạ Công Tôn Tuyền này của Văn Nhân đại tướng quân đại rất lười biếng đấy. Nếu hiện giờ chúng ta cẩn thận không đi ra, không ăn uống gì bên ngoài, sợ rằng lại không tốt.

An Khả Y nhìn Lâm Tịch, hỏi:

- Tại sao.

- Bàn về việc hạ độc giải độc, cho dù Công Tôn Tuyền có lợi hại hơn, sao có thể vượt qua lão sư ngài đây. Nếu không, học viện tuyệt đối sẽ không phái ngài ra đối phó hắn.

Lâm Tịch nhìn An Khả Y nói:

- Nhưng phòng bị luôn tốt hơn là bị ám toán, hơn nữa học viện nhất định muốn nhờ lão sư ngài nhổ cái đinh này, không chừa hậu hoạn về sau...Bởi vì trong trận đánh phía tây này, so với một gã Thánh sư, một tên dược sư dụng độc giỏi như Công Tôn Tuyền sẽ có ảnh hưởng lớn hơn rất nhiều, cũng không có ai biết một khi trúng độc của hắn sẽ có bao nhiêu người tu hành chết đi. Nếu như hắn cảm thấy chúng ta rõ ràng có phòng bị, lại không ra tay...có lẽ là vì số lần ra tay không nhiều, cho dù lão sư biết cũng không thể tìm hắn được. Hơn nữa, chúng ta cũng không biết hắn ta hình dạng như thế nào...nói không chừng vừa rồi hắn ta đã đi ngang qua chúng ta đấy.

Đôi mi thanh tú của An Khả Y chau lại, nàng biết Lâm Tịch nói đúng, nhưng làm thế nào để tìm được Công Tôn Tuyền? Nàng không thể nghĩ ra biện pháp trọn vẹn. Sau một hồi nghĩ ngợi, nàng lắc đầu nhìn Lâm Tịch, nói:

- Ngươi muốn dẫn Công Tôn Tuyền ra ngoài sao? Những năm vừa qua hắn ta không để ai biết tướng mạo hay hình dáng của mình, cho thấy hắn ta là loại người cẩn thận rất tiếc cái mạng của mình. Một cao thủ dụng độc như hắn có rất nhiều phương pháp hạ độc, cho dù không thành công, hắn cũng không xuất hiện bên ngoài. Ngoài ra, một khi bị phát hiện, có lẽ hắn ta sẽ mai danh ẩn tích, hoặc là trực tiếp rời đi.

Cao Á Nam và đám người Biên Lăngs Hàm trầm mặc gật đầu.

Cho dù là một Thánh sư ngự kiếm hoặc là một Phong hành giả giết người như Đông Vi, phi kiếm và mũi tên luôn để lại dấu vết, có thể từ vết thương hoặc cách tấn công để truy ngược ra đầu mối. Nhưng với thủ đoạn của Công Tôn Tuyền, việc dùng độc giết người sẽ khiến đối phương không thể tìm ra được vết tích. Nếu như muốn tìm người hạ độc trong tòa thành có hơn mấy chục vạn dân cư như vậy mà không biết mặt mũi đối phương như thế nào, đấy là việc không thể.

Lâm Tịch cau mày lại thật chặt. Khác với đám người Cao Á Nam, hắn cảm thấy một khi An Khả Y đã xuất hiện ở đây, rất có thể đối phương đã biết và rất muốn ra tay. Hơn nữa, hôm nay hắn ta chưa sử dụng năng lực đặc biệt, chắc chắn sẽ có cách tìm ra người này.

Như vậy, làm cách nào để tìm ra Công Tôn Tuyền chưa biết diện mạo? Rất có thể đấy là lão bản khách sạn, có thể là đầu bếp, có thể là một tên khuất cái đi ngang qua, có thể là một ông già, có thể là người trẻ tuổi, thậm chí rất có thể đấy là một phụ nữ.

Lâm Tịch cố gắng suy nghĩ, cả căn phòng nhất thời yên lặng.

...

...

Ở góc đông bắc thành Hầu Tước, có một tửu lâu nổi danh tên Trích Tinh lâu.

Trích Tinh lâu được một nhóm thợ mộc nổi tiếng nhất thành Hầu Tước kiến tạo nên, tuy cao đến chín tầng nhưng toàn bộ lại được khắc hoặc khảm sâu vào với nhau, không hề có một cây đinh, có thể nói là một kỳ quan.

Trong một căn phòng yên tĩnh ở tầng chín, có một văn sĩ trung niên có một chòm râu vô cùng sạch sẽ đang ngồi trước một bàn đựng đầy thức ăn ngon và rượu. Nhưng ánh mắt hắn ta không hề nhìn lên bầu trời đầy ánh sao, mà đang tập trung quan sát Tùng bách cư ở trong bóng đêm.

Ngoại trừ con mắt hơi lộ ra bên ngoài vì xương gò má quá đầy, nếu như so với phần lớn người địa phương thành Hầu Tước thì tướng mạo người này không có gì quá khác biệt, có thể nói là vô cùng bình thường. Nhưng móng tay của hắn ta lại rất dài, hơi héo rút quăn xoắn vào bên trong, điều này khiến cho mười ngón tay của hắn ta trông như một ưng trảo, góp phần tạo nên khí tức quỷ bí và âm trầm quanh người hắn.

Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, tiếp theo có tiếng gõ cửa.

- Vào đi.

Văn sĩ trung niên dùng ngón tay của mình đánh nhẹ lên chén rượu một cái, lạnh nhạt nói.

Món ăn ngon nhất của Trích Tinh Lâu "cá ngư hầm măng" được đưa vào trong.

Sau khi dùng đũa gắp lấy phần thịt gần mắt, bỏ vào miệng từ từ thưởng thức xong, văn sĩ trung niên này lấy ra một cái khăn tay màu trắng, khẽ lau đi vết dơ trên môi mình, tiếp theo buông tay, mặc cho cái khăn tơ màu trắng này rớt xuống, bay lượn trong bầu trời đêm thành Hầu Tước.

Tại một chợ đêm ở phía xa, có một hán tử trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi đang đứng bán những lò than nhỏ.

Ánh mắt ông ta luôn nhìn về cánh cửa sổ mở ra ở Trích Tinh lâu. Vào lúc này, gần như không có ai nhìn thấy có một chiếc khăn tơ màu trắng bay trong không trung, nhưng hắn lại nhìn thấy. Đọc Truyện Online Tại TruyenGG

Sau đấy, hắn ta dọn dẹp gian hàng vốn ế ẩm không có bao nhiêu người tới mua, đi vào một hẻm nhỏ.

Trên Trích Tinh lâu, văn sĩ trung niên lật mặt cá lại, lại dùng đũa gắp lấy phần thịt ở gần mắt, cùng với một miếng măng nhỏ bỏ vào trong miệng, từ từ nhai lấy. Sau đấy hắn ta buông đũa xuống, giống như là không còn hứng thú với món ăn nổi danh của Trích Tinh lâu nữa. Có thể nói hắn ta rất xa xỉ, xa xỉ đến mức chỉ ăn hai phần thịt ở gần mắt cá và một miếng măng.

Hắn cũng không uống rượu, dùng nước trà để súc miệng.

Tiếp theo hắn ta thản nhiên tỏ ra rất hài lòng và châm chọc, bởi vì không có người ngồi cạnh bầu bạn, nên hắn khẽ ngẩng đầu lên, nhìn ánh sao trên trời, nhẹ giọng nói:

- An Khả Y...dùng độc giải độc tất nhiên ta không thể nào so sánh với giáo sư trẻ tuổi nhất học viện Thanh Loan như ngươi, nhưng đây là chiến tranh, không phải nơi công bình chiếm chỗ, làm sao ngươi sánh được với ta?

- Cho dù học viện Thanh Loan lợi hại, nhưng cũng giống như đế quốc Vân Tần, càng khổng lồ càng dễ có phản đồ...Ta không giống các ngươi, bởi vì trận chiến với các ngươi nên ta đã giết chết toàn bộ những người có thể tiết lộ thân phận ta. Cho nên, ta biết ngươi và những ngươi hộ tống ngươi, nhưng ngươi không thể biết ta là ai, thậm chí không biết ta hiểu rõ ngươi như thế nào.

- Cũng giống như bây giờ, ta có thể không kiêng kỵ là giết chết toàn bộ người trong các ngươi, nhưng ngươi lại không thể không sợ ta...Hơn nữa, ngươi không biết có ta có một đồ đệ có thể làm giúp ta chuyện này. Cho nên, ngay từ lúc bắt đầu, học viện Thanh Loan các ngươi đã ở thế không thể thắng ta được.

- Chúc một đêm này.

Văn sĩ trung niên này vốn đã súc miệng, không hề uống rượu. Nhưng sau khi tự nói mấy câu, trong mắt hắn ta lại ánh lên thần sắc cuồng nhiệt và hứng phấn, nhất thời uống cạn một chén rượu, sau đấy đổ chén rượu khác xuống nền đất bên dưới Trích Tinh lâu, nhẹ giọng nói:

- Một đêm này nhất định rất rực rỡ.

- Chúng ta tất thắng.

Hắn nhìn bầu trời bao la ở phía tây, khom người, kính cẩn thi lễ với chỗ ở của con người hắn ta đang cống hiến và vô cùng tôn kính, tự nói với lòng mình.

Rượu ngon hóa thành mùi rượu, tung bay khắp mái hiên Trích Tinh lâu.

Khoảnh khắc náo nhiệt trước nửa đêm trong thành Hầu Tước bây giờ mới bắt đầu.

Ở phía đông thành, loại đèn mà kiếp trước Lâm Tịch hay gọi là đèn Khổng Minh, ở thế giới này lại gọi là đèn Phi Hỏa đang bay lên, nhắm thẳng trời cao.

Rất nhiều người trong thành Hầu Tước phát hiện chiếc đèn Phi Hỏa này lại tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc, phát ra lân quang kỳ dị trong bầu trời đêm, nhất thời có không ít người không nhịn được đứng lên nhìn.

Bình Luận (0)
Comment