Tiên Ma Biến

Chương 381

- Ngươi làm rất tốt.

Trong lúc Lâm Tịch trầm mặc suy tư, An Khả Y cúi người xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Trần Mộ. Sau khi nhìn một hồi vào chất sáp màu hồng tinh mịn và thuốc dán xung quanh, nàng nhìn Đỗ Chiêm Diệp, nói lời khen từ tận đáy lòng, tiếp theo nhẹ giọng nói:

- Ngươi là con cháu của Đỗ thần y trung châu?

Kể từ lúc Trần Mộ bị Văn Nhân Thương Nguyệt dùng kiếm đâm vào trong người, rồi bắt đầu ôm Trần Mộ đã hôn mê bỏ chạy như điên, Đỗ Chiêm Diệp vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn, không biết tình hình xung quanh thế nào, thậm chí nàng còn không biết đám người An Khả Y đã đến gần mình. Hiện giờ nghe thấy An Khả Y nói những lời này, nàng mới hồi phục lại, nhận ra người đứng trước mặt là nữ giáo sư trẻ tuổi học viện Thanh Loan, khóc òa lên một tiếng:

- An giáo sư!

An Khả Y khẽ cau mày.

Nàng luôn luôn không quan tâm đến những chuyện ở khoa Ngự Dược, tất nhiên là ngoại trừ việc nghiên cứu. Nếu như là các giáo sư khác, có lẽ họ đã sớm biết Đỗ Chiêm Diệp là con cháu gia tộc nào, nhưng nàng lại từ cách xử lý vết thương trên người Trần Mộ để đoán được Đỗ Chiêm Diệp đã học qua sách thuốc "Hoán tạng kinh" của đệ nhất danh y Vân Tần, rồi biết nàng ta là hậu nhân người đấy. Nàng căn bản không biết Đỗ Chiêm Diệp là đệ tử học viện Thanh Loan, cho đến khi Đỗ Chiêm Diệp gọi nàng là giáo sư, nàng mới kịp phản ứng lại.

Nghe thấy ba chữ "An giáo sư", Bạch Ngọc Lâu ban đầu cũng không biết An Khả Y là ai nhất thời rùng mình, nghĩ thầm không trách khi nãy lại ra tay ác độc như vậy, thì ra cô gái trẻ tuổi này là một giáo sư học viện Thanh Loan.

Thấy Đỗ Chiêm Diệp khóc to như vậy, một lần nữa Lâm Tịch chăm chú nhìn nàng và Trần Mộ...bởi vì biết hiện giờ thái tử còn có thể cứu được, nên hắn cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, bắt đầu có thời gian quan sát và suy nghĩ. Vào lúc này, nhìn lại Đỗ Chiêm Diệp và Trần Mộ, Lâm Tịch lập tức nhớ ra mình đã từng gặp họ ở điện tân sinh khoa Chỉ Qua.

- Là hắn?

Ngay sau đấy Lâm Tịch liền ngẩn ngơ, hắn hoàn toàn nhớ rằng vào thời điểm xã đoàn đến chiêu sinh ở điện tân sinh khoa Chỉ Qua, hắn đã từng gặp hai người này.

- Đỗ Chiêm Diệp? Trần Mộ?

Hắn bất giác nói tên hai người.

- Ngươi biết bọn họ à?

Với đôi mắt đầy thần sắc phức tạp, Cao Á Nam quan sát Đỗ Chiêm Diệp khóc to và Trần Mộ hôn mê bên cạnh, nhẹ giọng hỏi bên tai Lâm Tịch.

Nàng chưa từng nhìn thấy Trần Mộ, cũng không biết người này là Thái tử Vân Tần...nhưng từ nhiều năm trước, nàng biết hoàng đế đã từng có ý định gả nàng cho thái tử.

Cho dù phụ thân nàng đã tỏ thái độ, nhưng nàng hiểu rõ chỉ cần thái tử còn sống, ý định của hoàng đế vẫn sẽ là trở ngại lớn nhất để nàng và Lâm Tịch đến với nhau. Thậm chí có thể nói nàng có thể gả cho Lâm Tịch được hay không, trở ngại lớn nhất chính là người này. Nếu như thái tử chết, trở ngại này dĩ nhiên sẽ không còn, nhưng nàng cũng biết nếu thái tử thật sự chết đi, không biết sẽ tạo thành sóng to gió lớn như thế nào, nàng không thể vì lợi ích riêng của mình mà hi vọng thái tử phải chết.

Bởi vì nàng chưa từng nói chuyện hoàng đế có ý định như vậy với Lâm Tịch, nên Lâm Tịch không biết cảm xúc trong lòng Lâm Tịch hiện giờ là như thế nào, hắn chỉ gượng cười một cái:

- Đã từng gặp lúc xã đoàn chiêu sinh điện tân sinh...là người kiếm xã, rất tốt...nhưng hắn đã từng với ta rằng hắn chỉ là một Thổ Bao...

Càng nói nét mặt của Lâm Tịch càng khó coi hơn.

Thổ Bao không có thân phận gì? Thì ra đây chính là Kim Chước lớn nhất Vân Tần...Trần Mộ...đúng hơn phải gọi hắn là Trưởng Tôn Vô Cương!

Thì ra thái tử mà biết bao con dân Vân Tần luôn suy đoán đang ở đâu vẫn luôn học tập ở học viện Thanh Loan.

...

Văn Nhân Thương Nguyệt và Trình Ngọc đi rất nhanh.

Hai người đi trong một bình nguyên có những cọng cỏ rất cao, đây chính là nơi dễ ẩn núp nhất.

Bởi vì cả hai người đều hiểu rằng mặc dù trong nhiều năm nay học viện Thanh Loan tỏ ra không còn mạnh mẽ nữa, nhưng đấy vẫn là một trong những thánh địa hùng mạnh nhất trên thé gian. Với sự tính toán và mưu kế được bố trí chặt chẽ, nhưng lại hành động rất bình thường, tựa như đang làm những công việc thường ngày, nhưng học viện Thanh Loan đã phá vỡ cục diện vốn không cân bằng giữa Văn Nhân Thương Nguyệt và hoàng đế Vân Tần, chín nguyên lão trong hoàng thành, đồng thời ép Văn Nhân Thương Nguyệt phải rơi vào thế thất bại hoàn toàn.

Trong lúc chạy đi, Văn Nhân Thương Nguyệt thậm chí cảm thấy việc mình xuất hiện ở đây, trọng thương bỏ chạy cũng nằm trong sự tính toán của học viện Thanh Loan.

Chỉ khi hắn bị giết chết, hoặc bị bắt, cuộc chiến giữa hắn và toàn thiên hạ mới được coi là chấm dứt.

Học viện Thanh Loan đã làm được đến nước này, tất nhiên không thể nào bỏ qua, để cho bọn họ tự do lựa chọn một đường lui.

Không đi được bao lâu, Văn Nhân Thương Nguyệt và Trình Ngọc liền ngừng lại.

- Lợi hại...bội phục.

Văn Nhân Thương Nguyệt nhìn người đang từ trong bụi cỏ bước ra ngoài, chân thành mà lạnh như băng nói ra bốn chữ.

Từ trong bụi cỏ đi ra là một nam tử anh tuấn phiêu dật, không thể nào dựa vào hình dáng bên ngoài để đoán được độ tuổi chính xác. Hắn ta mặc áo bào đen của học viện Thanh Loan, ở ống tay áo có thêu những hình ngôi sao màu bạc tượng trưng cho các giáo sư.

Mái tóc đen của hắn không được ghim lại, tùy ý xõa sau ót. Khi có những làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc của hắn cũng giống như bụi cỏ xanh bên cạnh, tung bay theo làn gió, phiêu dật lạ thường.

Bởi vì nhận ra bốn chữ Văn Nhân Thương Nguyệt vừa nói không phải dành tặng cho mình, mà nhằm vào học viện Thanh Loan, nên nam tử trẻ tuổi này khẽ vuốt cằm, coi như là làm lễ ra mắt.

Văn Nhân Thương Nguyệt không đáp lễ, lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Ngươi chính là người giết chết Đạo Nhược Tố...không ngờ những năm gần đây, học viện Thanh Loan lại có một người như ngươi, ngươi tên gì?

Nam tử anh tuấn gật đầu, nói:

- Nam Cung Mạch.

- Ta sẽ giết chết ngươi, giết chết tất cả người thân của ngươi.

Văn Nhân Thương Nguyệt gật đầu, nhẹ nhàng nói như đang nhắc đến một việc rất bình thường.

- Dù là bây giờ hay tương lai, đây cũng là một cách nói rất cuồng vọng.

Nam Cung Mạch bình tĩnh lắc đầu, nói:

- Người ngươi muốn giết nhất cũng chính là người ngươi không thể giết được...Như vậy, cho dù ngươi không chết, cũng chỉ làm người bên cạnh mình phải chết đi.

Văn Nhân Thương Nguyệt khinh thường giải thích, hắn không nói thêm lời nào, xoay người qua, rời đi.

Từ đầu đến cuối Trình Ngọc không nói câu nào, hắn chỉ lẳng lặng nhìn Nam Cung Mạch, nhưng điểm sáng màu lam như ẩn như hiện trên mặt hắn càng lúc càng nhiều, tựa như những nốt ban của một ông già. Chẳng qua, nốt ban của ông già thông thường là màu đen, mà nốt ban của hắn lại là màu lam.

- Mặc dù trước kia hắn đối xử với các ngươi tốt như thế nào, các ngươi cũng chỉ là công cụ của hắn, là lưỡi dao của hắn. Hắn là một người không ngừng muốn chiến tranh diễn ra, ngươi như vậy còn sống trên đời không có gì tốt cả.

Nam Cung Mạch nhìn Trình Ngọc có khuôn mặt chuẩn bị bị các điểm sáng màu lam bao phủ toàn bộ, lại nhận ra cỏ xanh quanh người Trình Ngọc đang bị khí tức trên người người này bẻ gãy, lắc đầu nói:

- Ngươi cần gì phải làm thế?

- Vào lúc này, mọi việc đối với ta lại không phức tạp như vậy. Mạng của ta do đại tướng quân cứu, ta trả mạng lại cho đại tướng quân là được.

Trình Ngọc nhìn Nam Cung Mạch, nói.

Nam Cung Mạch biết mỗi người đều có sự kiên trì nhất định đối với việc gì đấy, nên hắn cũng không cần nhiều lời nữa, tiếp theo khẽ khom người với đối thủ hắn rất tôn kính này, hành lễ, đồng thời cũng là sự tiễn đưa cuối cùng.

Trình Ngọc cũng chân thành đáp lễ. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Một ánh kiếm bạch ngọc từ trong tay hắn bay ra, bắn tới Nam Cung Mạch.

Đối mặt với phi kiếm của Trình Ngọc, Nam Cung Mạch không hề dừng lại, lẳng lặng thả tiểu kiếm màu vàng không chuôi ra.

Ánh kiếm màu vàng quanh quẩn quanh người hắn, chặn lại toàn bộ các đợt tấn công của ánh kiếm bạch ngọc.

Ánh kiếm màu trắng tạo thành những luồng khí màu trắng ngoài thân Nam Cung Mạch, kiếm khí tung hoành vẫn là một trong những sức mạnh kinh khủng nhất trên thế gian. Nhưng điểm sáng màu lam trên mặt Trình Ngọc càng lúc càng nhiều, hai làn máu tươi màu lam từ trong mũi hắn chảy ra ngoài.

Hắn ngừng thở.

Ánh kiếm bạch ngọc đang tung hoành trên không biến mất, vèo một tiếng rồi lạc vào bụi cỏ.

Nam Cung Mạch một lần nữa thi lễ với phó thống soái biên quân Bích lạc rất đáng tôn kính này, lẳng lặng biến mất trong bụi cỏ cao.

Bình Luận (0)
Comment