Bóng đêm đang từ từ bao phủ cả lăng Bích Lạc.
Hứa Châm Ngôn và Tạ Ngưng Kha nằm yên trong bụi cỏ, lặng lẽ nhìn đêm tối nguy hiểm và dong dài.
Sau khi hành quân gấp gáp và đại chiến với quân địch, mọi quân sĩ đã cực kỳ mỏi mệt. Vì muốn phòng ngừa Văn Nhân Thương Nguyệt thừa cơ đêm tối đánh lén bất ngờ, nên phần lớn người tu hành trong quân đội đều âm thầm canh gác.
Bởi vì hai người nằm quá gần nhau, mà vết thương trên người Hứa Châm Ngôn còn chưa lành hẳn, nên thỉnh thoảng lại có mùi máu tanh hôi truyền vào trong mũi Tạ Ngưng Kha.
Tạ Ngưng Kha là một người tu hành, đã cùng với Khâu Hàn Sơn và Hứa Châm Ngôn tiến vào lăng Bích Lạc.
Bản thân đã từng là tướng lãnh biên quân Thiên Hà, mà bất kỳ biên quân nào nhập ngũ quá lâu, cho dù đó là người ưa sạch sẽ, chỉ sợ cũng biến thành người không để ý đến dơ bẩn cho lắm, nên kỳ thật Tạ Ngưng Kha luôn nhẫn nhịn được mọi gian khổ. Tuy nhiên, vào thời khắc này, liếc mắt qua nhìn thấy những cuộn băng quấn màu đen đầy máu tươi trên người Hứa Châm Ngôn, lại ngửi được những mùi hôi tanh tưởi, Tạ Ngưng Kha bất giác cảm thấy chán ghét vô cùng.
Không phải là hắn không chịu được mùi hôi trên người Hứa Châm Ngôn, mà là vì kể từ sau khi bị bộ hạ Văn Nhân Thương Nguyệt tập kích lần đầu tiên, Hứa Châm Ngôn bắt đầu trở nên quá âm trầm. Mà trong cuộc nói chuyện giữa Hứa Châm Ngôn và Lâm Tịch hôm đó, bọn họ đều nghe rõ, đồng thời biết được thân phận của Hứa Châm Ngôn và đám người Lâm Tịch, lại liên tưởng đến bên trên của vị Tam công tử Hứa gia này chính là một phụ thân có danh hiệu người âm độc trong Hình ti, nên hắn cũng giống như bao người khác, càng không thích Hứa Châm Ngôn.
Đội ngũ Hứa Châm Ngôn, Khâu Hàn Sơn và Tạ Ngưng Kha đi đến lăng Bích Lạc vô cùng gian khổ. Đến khi được Kính Thiên hậu quân của Lâm Tịch tiếp cứu, đội ngũ của bọn họ chỉ còn có năm người. Theo lý lẽ thông thường, năm người này đã trải qua nhiều thời khắc sinh tử bên nhau, nhất định sẽ có tình đồng đội cao hơn những người bình thường, nhưng Hứa Châm Ngôn lại không được những người còn lại thích...con người này quả thật rất tệ hại, rất thất bại.
Chẳng qua Hứa Châm Ngôn lại không để ý đến những chuyện này, hiện giờ vấn đề hắn đang tự hỏi mình càng không phải những việc đó.
Sau khi gặp lại Lâm Tịch, nhìn thẳng Lâm Tịch, rốt cuộc vứt bỏ được nỗi sợ của mình đối với Lâm Tịch, hắn luôn luôn tự hỏi làm cách nào để đánh bại Lâm Tịch.
Tại thời điểm nói chuyện với phụ thân Hứa Thiên Vọng, sau bị điều tới nơi này, tu vi Lâm Tịch còn chưa đạt đến Đại hồn sư. Nhưng hiện giờ rõ ràng Lâm Tịch đã đột phá Đại hồn sư, đồng thời không biết đã đạt đến cấp bậc nào...Ngoài ra, Lâm Tịch còn trở thành Tế ti Linh Tế, ngay cả danh tướng Tần Kính Hoàng cũng bị Lâm Tịch dùng một kiếm giết chết.
Hứa Thiên Vọng nói không sai, nếu như so sánh với Lâm Tịch, hắn quả thật là một phế vật.
Nếu như là lúc bình thường, hắn tuyệt đối không thể đuổi kịp bước chân lâm Tịch, chỉ có thể dùng ánh mắt đầy sự ghen tỵ và cừu hận nhìn ánh sáng bao phủ khắp người Lâm Tịch, càng không cần nói đến việc một ngày nào đó có thể đánh bại Lâm Tịch.
Đã như vậy, hắn chỉ có thể làm một người không bình thường, mới có thể giẫm Lâm Tịch dưới chân mình.
- Nói cho cùng, ta còn phải cảm ơn ngươi...Lâm Tịch, nếu như trên thế gian này không có một đối thủ mạnh mẽ như ngươi, ta làm sao có thể nhanh chóng nghĩ thông suốt nhiều chuyện như vậy? Làm sao có thể nhanh chóng mạnh mẽ như vậy.
Hứa Châm Ngôn cười lạnh trong lòng.
Hắn khó khăn lắm mới đột phá đến Hồn sư sơ cấp, thương thế trên người vẫn không tốt hơn. Trong những người tu hành ở lăng Bích Lạc này, có thể nói hắn là người yếu nhất. Nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy mình vô cùng lợi hại, sự tự tin này không phải đến từ tu vi, mà là từ trong nội tâm của hắn.
Sau khi lạnh lùng cười trong lòng, hắn khẽ chuyển người, sau đó nheo mắt lại, chăm chú nhìn về một hướng xa ở bên trái.
Tạ Ngưng Kha lập tức cảm thấy hắn khác thường, thấy khuôn mặt cực kỳ nghiêm trọng và khẩn trương của hắn, nên Tạ Ngưng Kha liền run người, nhìn theo phương hướng của Hứa Châm Ngôn. Tuy nhiên, hắn lại không phát hiện bất kỳ kẻ địch nào. Mà ngay lúc hắn xoay đầu, tập trung chú ý tới phương hướng Hứa Châm Ngôn đang theo dõi, Hứa Châm Ngôn lại lật người, đè chặt lên thân thể hắn. Trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, một đồ vật lạnh ngắt bén ngọn đã lặng lẽ đâm vào động mạch chủ ngay cổ họng, đâm rách cả khí quản của hắn.
Máu tươi nóng hổi như một luồng nước suối phun ra ngoài, phun lên người Hứa Châm Ngôn.
Hứa Châm Ngôn buông lỏng mũi tên tinh cương màu đen đang ghim chặt trong cổ Tạ Ngưng Kha, dùng sức ngăn Tạ Ngưng Kha giãy dụa.
Trong nháy mắt không thể nào hô hấp được nữa và bộ não trên đầu không nhận được máu lưu thông, nên Tạ Ngưng Kha không còn năng lực phản kích hay giãy dụa, thậm chí hắn ta không thể nói lời nào, chỉ còn âm thanh máu tươi rỉ ra ngoài và yết hầu động đậy.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, toàn bộ sức mạnh trong người hắn đã theo máu tươi chảy ra ngoài biến mất, tứ chi không thể động đậy, thân thể bắt đầu trở lạnh.
Vào thời điểm cuối của sinh mệnh, người tu hành đã đối mặt với rất nhiều lần ám sát của quân lính tinh nhuệ của Văn Nhân Thương Nguyệt nhưng vẫn sống sót này, cảm thấy thật không cam tâm. Ánh mắt hắn ta tuy đã mơ hồ, nhưng vẫn chăm chú nhìn Hứa Châm Ngôn, đôi môi mang theo bọt máu mà nhấp nháy, không ngừng phát ra những âm thanh rất khó hiểu.
Không có ai có thể nghe rõ hắn ta muốn nói gì, nhưng Hứa Châm Ngôn lại biết hắn ta muốn nói gì.
- Ta thấy rõ hôm dọn dẹp chiến trường ngươi đã lấy một viên đan dược từ trong người Thiên Lang vệ...mặc dù ngươi ra tay rất nhanh, nhưng ta có thể nhận ra đấy là Khô thảo đan có thể tăng tu vi lên.
Hứa Châm Ngôn phun máu tươi từ trong miệng mình ra, thở gấp một hơi, nhẹ giọng nói bên tai người tu hành đã gần chết này.
Âm thanh khó nghe trong miệng Tạ Ngưng Kha chợt dừng lại, nhưng chỉ trong một tức ngắn ngửi, âm thanh dồn dập và không cam lòng từ trong miệng hắn phát ra càng nhiều hơn.
Hắn không thể hiểu được, chỉ vì một viên đan dược có thể tăng chút tu vi lên, nhiều nhất chỉ giúp Hứa Châm Ngôn từ Hồn sư sơ cấp tăng lên Hồn sư trung cấp, đối phương lại dám giết mình...Lỡ như bị người khác phát hiện, luật pháp Vân Tần sẽ bắt hắn phải đền mạng ngay, vậy tại sao hắn dám giết mình?
- Ta biết ngươi không thể hiểu được...cho nên, ngươi nhất định chỉ có thể ở trong lăng Bích Lạc bán mạng vì phụ thân ta.
Hứa Châm Ngôn tiếp tục thở gấp, lại lạnh lùng nói, giống như là muốn giải thích cho Tạ Ngưng Kha trước khi chết hiểu rõ, hoặc là nói cho chính mình nghe.
- Tuy Khô Thảo đan không là gì cả, nhưng ít ra có tác dụng với ta. Không giết chết ngươi, nó sẽ không thuộc về ta...Ở đây giết chết ngươi xong, ta có thể đổ lỗi cho bộ hạ Văn Nhân Thương Nguyệt...Chỉ cần là việc có thể giúp tu vi ta tăng lên, ta sẽ làm...Nếu không, làm sao ta có thể thắng Lâm Tịch?
- Hứa...Thiên...Vọng...cũng...
Như hồi quang phản chiếu, Tạ Ngưng Kha lại có thể nói ra bốn chữ, sau đó ngừng thở, trợn tròn mắt chết đi.
Hứa Châm Ngôn vẫn hiểu những gì Tạ Ngưng Kha chưa nói xong, lạnh lùng cười: T.r.u.y.ệtruyenggg.com
- Đúng vậy...phụ thân ta cũng không ác độc bằng ta, ông ta chắc chắn sẽ không vì một viên đan dược mà mạo hiểm giết đồng liêu...cho nên, ta nhất định sẽ mạnh hơn phụ thân ta...Nếu như giết chết phụ thân ta mà có thể khiến ta mạnh hơn Lâm Tịch, ta chắc chắn sẽ giết ông ta.
Hứa Châm Ngôn với khuôn mặt đầy máu tươi mà cười lạnh lùng, nụ cười của hắn ta ẩn chứa sắc thái trào phúng, cười đến nỗi khuôn mặt càng lúc càng lạnh lẽo, trông rất dữ tợn và điên cuồng, cộng thêm mùi máu tanh hôi trên người hắn...hắn thật giống như một con thú dữ có thể ăn bất cứ thứ gì, miễn có thể giúp mình mạnh hơn...
...
Hồ Kính Thiên tựa như một viên bảo thạch vây quanh trong lăng Bích Lạc.
Mặt hồ trong vắt và bình tĩnh ở nơi đây hiển nhiên rất đẹp, nhưng tất cả người đã vào lăng Bích Lạc, cùng với tất cả người tu hành Vân Tần, đều biết mặt hồ trông rất yên tĩnh này lại là một nơi cực kỳ hung hiểm.
Bởi vì trong hồ Kính Thiên có một loài yêu thú kỳ lạ, tên là Kính Thiên ngân ngư.
Đây là loại yêu thú nửa người nửa cá, nửa thân trên giống như một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, nửa thân dưới lại là đuôi cá. Loại yêu thú kỳ lạ khiến người nhìn có cảm giác nửa thật nửa giả này không phải là những người lữ hành biết ca hát làm mê mẩn bao người khác như Lâm Tịch tưởng tượng, mà là yêu thú có một dạng hồn lực đặc biệt, có thể khiến hơi nước trong không khí tụ tập lại thành một sức mạnh kinh khủng.
Bởi vì hồ Kính Thiên rất lớn, không có người nào có thể bắt tất cả Kính Thiên nhân ngư ra khỏi hồ, do đó họ không thể đoán được loài yêu thú mạnh nhất mà gần như duy nhất trong hồ Kính Thiên này có sức mạnh như thế nào. Nhưng ít ra, họ có thể khẳng định có vài Kính Thiên nhân ngư có sức mạnh hơn cả người tu hành cấp bậc Quốc sĩ, mà những Kính Thiên nhân ngư này lại có thể rời nước trong một thời gian nhất định, nên phạm vi núi non hơn mười dặm xung quanh hồ cũng là lãnh địa của bọn nó.
Vì thế, người tu hành bình thường tuyệt đối không dám mạo hiểm tính mạng tới gần hồ Kính Thiên, thậm chí là vào trong những khu rừng gần hồ Kính Thiên.
Nhưng trong bóng đêm mờ mịt, đám người Lâm Tịch lại đang bước nhanh xuyên qua khu rừng gần hồ Kính Thiên.
Lâm Tịch, Cao Á Nam đi trước, Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y đi sau cảnh giới, Mông Bạch và Đỗ Chiêm Diệp mang theo một băng ca, Trần Mộ, hoặc có thể nói Trưởng Tôn Vô Cương đang nằm trên đó. Cả người hắn được cố định chặt trên băng ca, làm như vậy có thể làm giảm bớt độ xóc trong khi di chuyển nhanh.
Bởi vì khẩn trương cùng thân thể mập mạp sẽ khiến con người nhanh đổ mồ hôi, nên mồ hôi trên mặt Mông Bạch càng lúc càng nhiều, sau đấy chảy xuống dưới quần áo như những con giun nhỏ.
Hiện giờ Lâm Tịch lại không cảm thấy khẩn trương, thậm chí hắn còn rất mong đợi, muốn nhìn thử yêu thú Kính Thiên nhân ngư trong truyền thuyết có hình dáng như thế nào, có khác gì với những nhân ngư hắn đã từng thấy trong phim ảnh ở thế giới trước hay không. Bởi vì hắn chưa từng sử dụng năng lực đặc biệt quay về mười phút trước, cho dù có gặp phải Kính Thiên nhân ngư, hắn cũng có thể dễ dàng sử dụng năng lực đặc biệt để né tránh.
Nhưng ngay lúc này, hắn, Cao Á Nam và đám người Biên Lăng Hàm đồng thời khẩn trương, trên băng ca bỗng nhiên có một tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Đây rõ ràng là tiếng rên rỉ của một người có ý chí rất mạnh mẽ, đang cố gắng nhịn đau.
Tất cả mọi người dừng lại, Lâm Tịch và Cao Á Nam xoay người. Hai người thấy Đỗ Chiêm Diệp đang run rẩy, mà Trưởng Tôn Vô Cương vẫn hôn mê từ đầu tới giờ đã tỉnh lại.
- Ta còn chưa chết sao...Lâm Tịch, thật đúng lúc...không ngờ lại gặp ngươi lúc này...
Trưởng Tôn Vô Cương chỉ rên rỉ một tiếng rất nhỏ, sau đấy không phát ra bất cứ lời than trách hay đau đớn gì nữa. Hắn nhìn đám người Lâm Tịch, thấy rõ Đỗ Chiêm Diệp và Lâm Tịch ở trước mặt mình, tiếp đó liếm liếm đôi môi khô khan của mình, chậm chạp mà miễn cưỡng vuốt cằm, nói như vậy.
Lâm Tịch liền giật mình, hắn không nghĩ tới vị sư huynh học viện chỉ từng gặp mình một lần, sau khi trọng thương hôn mê lâu như vậy, câu nói đầu tiên của hắn ta lại chính là nói tên của mình ra.