Tiên Ma Biến

Chương 387

Lâm Tịch không nói thêm lời nào đối với mười hai bộ hồn binh trọng khải này, bởi vì hắn biết có nói nhiều hơn nữa cũng là vô ích.

- Cùng lên chứ?

Hắn nhẹ nhàng xoay đầu, nhìn Cao Á Nam, nhẹ nhàng hỏi.

Cao Á Nam nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói:

- Được.

- Các ngươi cứ đứng yên ở đây.

Lâm Tịch gật đầu. Sau khi nói với bọn người Khương Tiếu Y và Mông Bạch ở đằng sau, hắn liền cất bước đi tới mười hai bộ hồn binh trọng khải lạnh lẽo đằng trước.

Bởi vì tuyệt đối tin tưởng Lâm Tịch, nên Mông Bạch và Khương Tiếu Y đứng yên tại chỗ.

Thấy chỉ có Lâm Tịch và Cao Á Nam đi tới trước, các đôi mắt của mười hai bộ hồn binh trọng khải càng tỏ ra trêu đùa hơn. Tên thủ lĩnh đứng hàng đầu đưa tay lên làm hiệu, lập tức có bốn bộ hồn binh trọng khải từ hai bên của hắn bước ra ngoài, còn tám bộ hồn binh khác đứng đằng sau lại đứng yên một chỗ.

Một khi sử dụng hồn binh trọng khải, mỗi một tức thời gian đều khiến người sử dụng phải tiêu hao nhiều hồn lực. Một khi bốn bộ hồn binh trọng khải vây công hai người, những bộ hồn binh khác khó gia nhập chiến trận được, nếu như ngoan cố phái thêm tất nhiên sẽ khiến các bộ hồn binh va chạm lẫn nhau. Bất kỳ một tướng lãnh thống lĩnh tiểu đội hồn binh trọng khải có kinh nghiệm nào, một khi nhận ra đối phương rõ ràng không trốn tránh mà ngược lại còn nghĩ muốn quyết đấu tự sát như vậy, tất nhiên không thể nào hao phí chiến lực của những người còn lại.

Hơi nước ươn ướt từ mặt hồ nơi xa truyền tới tựa như cũng bắt đầu sềnh sệch lại.

Dưới ánh rạng đông sáng sớm, hai thân ảnh vô cùng nhỏ bé là Lâm Tịch và Cao Á Nam đang tiến tới gần bốn hồn binh trọng khải trông như ma quỷ kia.

Lâm Tịch đi tới rất vững chãi, không vội không chậm, giống như đang ngắm cảnh xung quanh. Nhưng ngay khi còn cách bốn hồn binh trọng khải kia vài chục bước, hai chân hắn bỗng nhiên phát ra âm thanh ầm ầm, cả người đột ngột gia tốc, da thịt trên người giống như đang nổ tung ra, bắt đầu điên cuồng chạy tới.

Cao Á Nam cũng bắt đầu chạy nhanh, bước chân của nàng trông còn nhẹ nhàng hơn Lâm Tịch, tựa như một cành liễu xanh đung đưa trong không trung, nhưng tốc độ lại không thua kém, theo sát bên người Lâm Tịch.

Bốn bộ hồn binh trọng khải đứng yên tại chỗ, chỉ có đôi mắt màu đen hình thoi đung đưa trong nón trụ, hàm răng chúng phát ra tiếng cười trêu tức.

Tiếng cười vừa vang lên, người tu hành trong những bộ hồn binh trọng khải đó lập tức quán chú hồn lực trong cơ thể mình vào bên trong bộ giáp. Bốn bộ hồn binh trọng khải này vốn có màu đen, nhưng khi hồn lực quán chú vào, chúng lập tức phát ra ánh sáng màu xanh vô cùng chói mắt.

"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"

Giống như bốn bộ giáp sắt được nạp điện vào, khí tức trên người chúng toát ra ngoài mạnh mẽ, thậm chí còn phát ra tiếng động trầm thấp khiến tim người nghe phải đập nhanh hơn.

- Hôm nay là ngày Lâm Tịch đại chiến với transformer...

Nhưng không có người nào ngờ rằng vào lúc này Lâm Tịch vẫn còn tâm trạng để nói một câu như vậy.

Đối với một người tu hành cấp bậc như Lâm Tịch, bốn bộ hồn binh trọng khải này tất nhiên là vô cùng đáng sợ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tự mình chiến đấu với loại hồn binh trọng khải như vậy, áp lực trong lòng tất nhiên vô cùng lớn. Tuy nhiên, hắn có thể khẳng định là loại uy hiếp này không thể nào sánh bằng việc hắn nhảy từ vách đá thẳng đứng xuống.

So với bất kỳ kẻ nào đang ở đây, có thể nói chính Lâm Tịch mới là người tĩnh táo nhất.

...

Lâm Tịch xông tới bộ hồn binh trọng khải ở ngay trước mặt mình nhanh như một luồng điện.

Khi còn cách bộ hồn binh trọng khải này chỉ còn mấy bước chân, hai mũi chân của hắn đập mạnh xuống đất, lập tức có hai luồng hồn lực từ bên trong phát ra ngoài, thân thể hắn nghiêng hẳn về phía trước, tốc độ tiến tới nhất thời nhanh hơn một phần.

Ngay lúc thân thể nghiêng tới phía trước, hắn trở tay rút trường kiếm trên lưng ra, vung thẳng chém tới bộ hồn binh trọng khải này.

Đối mặt với đòn tấn công vô cùng kiên quyết của Lâm Tịch, người tu hành bên trong bộ hồn binh trọng khải này hơi kinh ngạc, kinh ngạc là vì hắn không thể ngờ một người tu hành có cấp bậc không cao như Lâm Tịch lại có thể chém ra một kiếm bén nhọn như thế. Nhưng phản ứng của hắn lại không chậm, lập tức hành động như đang đối phó với một người tu hành vô cùng cường đại. Đầu gối trước của bộ hồn binh trọng khải này hơi gấp lại, khẽ khom người, để cho trọng tâm của mình hoàn toàn dồn xuống bên dưới. Cùng lúc đó, tay trái hắn giơ cao lên, tấm khiên được gắn liền với cánh tay trái chính xác đón đỡ trường kiếm của Lâm Tịch.

Nhưng tấm khiên màu đen đang phát ra ánh sáng màu xanh lóng lánh này của hắn lại không va chạm với trường kiếm của Lâm Tịch.

Thế kiếm của Lâm Tịch vô cùng kiên quyết, dường như toàn bộ sức mạnh bên trong người hắn đã theo thế kiếm phát ra ngoài, không thể nào trong thời gian ngắn thay đổi phương hướng được. Nhưng ngay lúc kiếm khiên sắp va vào nhau, đầu gối của Lâm Tịch lại bỗng nhiên chùn xuống.

Cả người hắn đột nhiên thấp hẳn xuống hơn một nửa, lấy đầu gối chân trái làm điểm tựa, trợt nhanh tới đằng trước. Trường kiếm của hắn xẹt qua tấm khiên màu đen, nhắm thẳng chém tới vị trí sườn trái hồn binh trọng khải.

Loại hồn binh trọng khải có hình dạng như con cá chuối này rất đặc biệt, phần giáp trên người trông như những chiếc vảy cá xếp đều lên nhau, ở ngay sườn trái có một đường nối vô cùng rõ ràng. Ngay từ khi bắt đầu, mục tiêu của Lâm Tịch chính là đường nối này.

Người tu hành trong bộ hồn binh trọng khải đưa khiên ngăn cản thất bại, khi khoảng cách giữa hắn và Lâm Tịch chỉ còn vài thước ngắn ngủi, hắn biết mình đã không thể ngăn một kiếm này của Lâm Tịch.

"Vèo!"

Tuy nhiên, một bộ hồn binh trọng khải ở bên cạnh đột nhiên giơ cao trường thương màu đen lên, mạnh mẽ đâm xuống Lâm Tịch đang trượt dài trên mặt đất.

Bộ hạ Văn Nhân Thương Nguyệt đều là quân nhân tinh nhuệ có chiến lực mạnh mẽ, những người tu hành đang điều khiển hồn binh trọng khải này tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Lâm Tịch hiểu người tu hành trong bộ hồn binh trọng khải đang tấn công mình cũng là người có khả năng tính toán thời gian vô cùng tinh chuẩn, nếu như kiếm của mình vẫn tiếp tục chém tới sườn trái bộ hồn binh trọng khải đằng trước, thì rất có thể thanh trường thương màu đen kia cũng đồng thời xuyên thủng thân thể mình.

Nhưng Lâm Tịch lại không thay đổi.

Bởi vì trong chiến đấu, điều kiêng kỵ nhất chính là tấn công trước sau bất đồng, do dự thay đổi, mà bên cạnh hắn còn có Cao Á Nam.

"Keng!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Trường kiếm trong tay hắn chuẩn xác chém trúng đường nói ở ngay sườn trái hồn binh trọng khải, một chùm tia lửa chói mắt bắn ra ngoài.

Đồng thời, thanh trường kiếm màu đen trong tay Cao Á Nam cũng đâm thẳng tới thanh trường mâu đâm Lâm Tịch, một chùm tia lửa cùng lúc bắn lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, Lâm Tịch cau mày lại.

Cảm giác ma sát giữa lưỡi kiếm và hồn binh trọng khải này truyền vào bàn tay và đầu hắn rất rõ ràng. Lưỡi kiếm có thể cắt vào bên trong đường nối hồn binh trọng khải, nhưng mật độ kim loại được xếp bên trong lại rất nghiêm ngặt, lưỡi kiếm vừa chém vào đã bị kẹp chặt, không thể chém sâu hơn được.

Khi thanh trường thương đang đâm thẳng tới Lâm Tịch va chạm với trường kiếm của Cao Á Nam, người tu hành đang điều khiển bộ hồn binh trọng khải ấy không hề biến sắc, hắn tiếp tục dồn sức mạnh vào trong trường thương, muốn đâm xuống Lâm Tịch bên dưới, nhưng bỗng nhiên nỗi sợ hãi khó tả lại hiện rõ ngay trong đầu hắn.

Loại hồn binh trọng khải hình dạng cá chuối này đúng là có rất nhiều thiếu sót, chỉ có những người tu hành cấp bậc Đại quốc sư trở len mới có thể mặc vào sử dụng chúng. Sau khi mặc vào, có rất nhiều vị trí ở ngay đốt ngón tay không linh hoạt, rất khó thực hiện các động tác phức tạp, chỉ có thể làm các động tác đâm chém vô cùng đơn giản. Nhưng tất nhiên loại hồn binh trọng khải này cũng có những ưu điểm riêng, đổi cho khả năng hoạt động kém linh hoạt chính là khả năng phòng ngự vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa, khi sử dụng loại hồn binh trọng khải cá chuối, hồn lực của người sử dụng sẽ ít tiêu hao hơn khi sử dụng các loại trọng khải khác, điều đó cũng có nghĩa người tu hành có thể vận hành chúng trong một thời gian dài hơn.

Ngoài ra, nếu như so sánh với một số loại hồn binh trọng khải cùng cấp bậc khác, hồn binh trọng khải được coi là có chiến lực mạnh hơn một chút. Hiện giờ hắn tung hết sức đâm trường thương, sức mạnh ẩn chứa bên trong nhất định hơn người tu hành cấp bậc Quốc sĩ. Với sức mạnh như vậy, người tu hành cấp bậc Đại quốc sư tất nhiên không thể chống lại.

Hắn có thể nhận ra Cao Á Nam cũng chỉ là một người tu hành cấp bậc Đại quốc sư, nhưng hiện giờ hắn lại phát hiện trường thương của mình giống như đang bị một tòa núi lớn đè lên.

Sức mạnh của đối phương lại mạnh đến nỗi hoàn toàn đè ép được hắn, trường thương trong tay không những không thể nào tiến tới trước mà còn phải chúi hẳn xuống mặt đất.

Cũng vì chuyện ngoài dự đoán này mà trọng tâm của hắn không thể cân bằng được nữa, thân thể nặng nề nghiêng ngã xuống phía trước.

Ba bộ hồn binh còn lại, bao gồm cả bộ hồn binh bị trường kiếm của Lâm Tịch chém trúng đều nhìn thấy cảnh tượng không thể tin nổi vừa rồi. Nhưng bởi vì đã quen với việc phải đối mặt với người tu hành cùng cấp bậc với mình, nên ngay lập tức, cả ba bộ hồn binh đều có hành động kịp thời.

Bộ hồn binh trọng khải bị Lâm Tịch chém trúng trở tay nâng cao trường thương, chặn Lâm Tịch lại. Mà một bộ hồn binh trọng khải khác lại sải chân bước ra, trường thương trong tay đâm thẳng tới Lâm Tịch. Đồng thời, bộ hồn binh cuối cùng cũng mạnh mẽ nhảy lên, đánh về phía Cao Á Nam bên cạnh Lâm Tịch.

Thần sắc Lâm Tịch không hề thay đổi.

Một kiếm không được như ý, hắn liền có hành động tiếp theo, lướt tới ngay bộ hồn binh trọng khải đang nghiêng ngã trước mặt Cao Á Nam. Thanh trường thương đang đâm thẳng từ trên cao xuống xẹt qua thân thể hắn, chỉ kém vài tấc là đã trúng đích.

Cao Á Nam bước tới ngay sau hắn, trường kiếm trong tay chuẩn xác chém trúng một thanh trường thương khác đang đâm tới sau lưng Lâm Tịch.

Kiếm thương tương giao, phát ra tiếng kim khí chói tai.

Bộ hồn binh trọng khải từ mặt bên nhảy qua, tay cầm trường thương màu đen bỗng nhiên phát hiện nơi mình đặt chân không vững, lập tức nhanh chân nhảy qua một bên khác.

Tuy nhiên, ngay lúc này bỗng nhiên có một bộ hồn binh trọng khải khác nhảy tới ngay sau Cao Á Nam và Lâm Tịch, như tòa núi lớn áp đỉnh.

Trong khoảnh khắc này, nếu như là Đại hồn sư bình thường, tất nhiên không thể nào ngăn chặn hoặc tránh né được nữa. Nhưng Lâm Tịch và Cao Á Nam lại không phải là người tu hành bình thường.

Ngay khi bộ hồn binh trọng khải này nâng cao tấm khiên trong tay ra đằng trước, rồi ầm ầm chạy tới chỗ Lâm Tịch và Cao Á Nam như muốn nghiền nát cả hai người, thì Cát Tường ở đã trở lại cái túi trên lưng Lâm Tịch lại đưa một móng vuốt ra ngoài.

Một luồng hồn lực bàng bạc trong nháy mắt hóa thành một chìm băng tuyết lạnh thấu xương, đánh lên người bộ hồn binh trọng khải này.

Bộ hồn binh trọng khải này nhất thời cảm thấy mình bị lạc vào một hồ băng lạnh lẽo.

Thân thể hắn tuy ở trong hồn binh trọng khải nhưng vẫn nháy mắt cảm thấy lạnh thấu xương, mặc dù không có gì đáng ngại nhưng hai mắt lại đau đớn vô cùng, dường như đã bị đông cứng lại. Hơn nữa, khí lạnh ấy lại không ngừng xâm nhập vào bộ não của hắn.

Ngay lúc này, Cao Á Nam đưa tay trái ra.

Tay trái của nàng đánh tới trước, trông có vẻ rất yếu ớt.

Vào khoảnh khắc tay trái của nàng đánh tới trước, chùm băng tuyết ở ngay trước bộ hồn binh trọng khải này chợt đọng lại thành vô số mảnh băng vụn. Sau đấy, vô số mảnh băng vụn cuồng bạo đánh vào bộ hồn binh trọng khải này.

Khi bị Cát Tường tấn công, bộ hồn binh trọng khải này vốn đã nhuốm đầy sương trắng trên người, nhưng vào lúc bị vô số mảnh băng vụn va chạm với kim khí cứng rắn, bề mặt ngoài hồn binh trọng khải lại nứt vỡ như vô số cánh hoa bằng băng.

Bình Luận (0)
Comment