Tiên Ma Biến

Chương 390

Lâm Tịch hít sâu một hơi, cảm thấy mình dường như đã biến thành một người khổng lồ thật sự.

Hắn bất giác nắm chặt trường thương dính chặt với bàn tay trọng khải bởi những con ốc vít to hơn bình thường, đâm về phía trước.

Âm thanh xé gió vang lên, trường thương màu đen tạo thành một luồng sáng màu đen nhanh như điện ở trên không trung, mũi thương ma sát với không khí, một tiếng động trầm thấp cùng lúc nổ vang.

Lâm Tịch cảm thấy sức mạnh của một thương vừa rồi hơn xa mình tưởng, nhưng cả người lại hơi cứng ngắc. Tiện tay đâm thêm mấy thương nữa, hắn liền hiểu phần cứng nhất của hồn binh trọng khải này là ở bụng, cũng vì hạn chế này mà hắn không thể xoay người và ngửa ra sau được. Dựa theo đặc điểm này, nếu như dùng hồn binh trọng khải cá chuối để xung phong tấn công trên chiến trường tuyệt đối không có vấn đề, nhưng một khi cận chiến, phải chiến đấu với nhiều đối thủ cùng một lúc, chắc chắn sẽ có nhiều bất lợi.

Khẽ trầm ngâm một hồi, Lâm Tịch xoay người chạy lên mặt đất đóng băng đang bắt đầu tan chảy.

Vừa chạy lên đường băng, đám người Cao Á Nam và Khương Tiếu Y lập tức nhìn thấy cảnh Lâm Tịch trượt chân té ngã, cả người bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất. Nhưng ngay khi chạm đất, Lâm Tịch lại đưa cánh tay trái ra, vững vàng đứng lên.

Tiếp đấy Lâm Tịch dường như đã biến thành một hán tử say rượu, cố gắng đi trên con đường băng đấy bằng những động tác vô cùng quái dị.

- Hắn đang làm gì vậy?

Mông Bạch không hiểu được, phải lên tiếng hỏi.

- Còn có thể làm gì? Tất nhiên là muốn làm quen hồn binh trọng khải này!

Biên Lăng Hàm nhìn bộ hồn binh trọng khải đang rất vất vả đi trên con đường băng, nhưng thủy chung vẫn đứng vững được, sau đấy cau mày nhìn Khương Tiếu Y ở bên cạnh, hỏi:

- Ngươi cảm thấy nếu như là ngươi, khi làm những động tác này, liệu có thể đứng vững được không?

Khương Tiếu Y gượng cười, lắc đầu:

- Đã sớm ngã chổng vó rồi.

Biên Lăng Hàm cũng lắc đầu, than nhẹ một tiếng:

- Vậy tại sao hắn lại đứng được?

Bất kỳ võ giả hay người tu hành nào cũng biết một việc, dù là trọng khải bình thường hay hồn binh trọng khải, dù người chế tạo là bậc thầy kinh tài tuyệt diễm như thế nào, nhưng những bộ giáp đang được nói tới đều là loại giáp được chế tạo từ rất nhiều miếng giáp lớn nhỏ khác nhau, chắc chắn không thể thoải mái như những bộ quần áo mỏng bình thường mặc hàng ngày, hoặc nhiều hoặc ít đều có hạn chế nhất định đối với võ giả và người tu hành.

Người mặc trọng khải, nếu như động tác càng linh hoạt, tất nhiên có thể sử dụng vũ kỹ với uy lực mạnh hơn.

Hiện giờ đám người Biên Lăng Hàm cũng nhận ra khuyết điểm lớn nhất của bộ hồn binh trọng khải cá chuối này chính là hoạt động ở phần thắt lưng rất hạn chế, mỗi khi thực hiện những động tác xoay người hay ngã người ra sau, trông Lâm Tịch rất vất vả. Trong hình huống như vậy, trọng tâm tất nhiên sẽ bị mất đi, người sử dụng hồn binh trọng khải rất dễ té ngã. Nhưng Lâm Tịch không những không bị té ngã hay mất thăng bằng, mà còn có thể thực hiện hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan. Khả năng điều chỉnh thăng bằng quá mức tưởng tượng này khiến đám người Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm không thể nào hiểu được.

Bọn họ cũng không biết ngay từ khi còn ở học viện Thanh Loan, Lâm Tịch đã phải chiến đấu với một lão sư tên là Từ Sinh Mạt...trước khi bắt đầu một ngày tu hành như bao đệ tử bình thường khác, Lâm Tịch đã bị Từ Sinh Mạt hành hạ đến mức sức cùng lực kiệt. Sau khi rời khỏi học viện, Lâm Tịch vẫn không dám ngừng tập luyện những gì Từ Sinh Mạt đã giao phó.

Lâm Tịch luôn khắc khổ tu hành, chỉ là sợ rằng ngay cả Lâm Tịch cũng không biết được điều này. Ban đầu, mục đích tu hành của hắn chính là có thể tận hưởng những niềm vui thú khác trên thế gian này, nhưng đến bây giờ, mục đích ấy đã bất giác thay đổi rất nhiều.

Ánh mắt nhìn thế giới này của hắn rất khác nếu như so với bọn người Cao Á Nam hay Biên Lăng Hàm.

Trong mắt những người khác, thế giới này thật quá quen thuộc, nhưng đối với hắn, từng người từng vật lại vô cùng mới lạ. Cho nên, vào cái ngày được Lưu bá dẫn ra khỏi trấn Lộc Lâm nho nhỏ bằng một chiếc xe ngựa bình thường, hắn đã nhìn thấy bình nguyên bốn mùa, thấy được thôn Hạnh hoa, cây cầu gỗ nhỏ nhắn trong thôn, những cây dù che mưa, thôn nữ bình thường đang cầm chiếc rổ, hoặc các chú bé đang chăn trâu...trong mắt hắn, đó là những phong cảnh xinh đẹp nhất.

Bởi vì thế giới trước kia không có người tu hành chân chính, nên khi phát hiện thế gian này thật sự có phi kiếm, hắn cảm thấy rất hứng thú với kiếm, với việc tu hành, tự nhiên trong lòng sẽ có ý nghĩ mình phải vượt xa những người tu hành khác.

Căn cứ vào động lực nguyên thủy nhất này, hơn nữa thiên phú và phẩm hạnh đặc biệt của hắn lại được đám người Hạ phó viện trưởng phát hiện, cùng với sự áp bách cố ý của học viện Thanh Loan, kèm theo những chuyện đã xảy ra sau khi đến trấn Đông Cảng, tất nhiên là không thể bỏ sót năng lực đặc biệt tu hành của hắn...cộng tất cả những điều kiện trên lại, có thể nói khả năng tu hành của Lâm Tịch đã vượt xa "tu hành si" Hạ Lan Duyệt Tịch mà hắn đã gặp trên thảo nguyên bán tuyết ngày xưa.

Ngoại trừ Lý Khổ luôn xem tu hành là ý nghĩa duy nhất của việc mình tồn tại trên đời, muốn nhìn thử sức mạnh thế gian này to lớn bao nhiêu, thậm chí là có thể dùng cái chết để kiểm chứng việc tu hành của mình, thật ra rất khó kiếm một người nào khác có thể sánh vai với Lâm Tịch trong việc tu hành.

...

Vừa thực hiện những động tác né tránh và ngăn cản rất khó trong khi mặc hồn binh trọng khải, cùng với các hành động chiến đấu và phòng thủ, Lâm Tịch vừa cẩn thận cảm nhận tốc độ hồn lực tiêu hao.

Hồn lực chảy xuôi trong máu là một việc rất kỳ diệu, giống như là trong cơ thể có một ao nhỏ, không ngừng chảy ra bên ngoài. Người tu hành bình thường chỉ có thể đoán được tương đối khi nào nước trong ao nhỏ của mình sẽ cạn, nhưng so với bất kỳ ai trên thế gian này, Lâm Tịch luôn tính toán thời gian rất tinh chuẩn. Hắn có thể khẳng định trong tình huống liên tục hoạt động như vậy, hồn lực trong cơ thể hắn nhiều nhất có thể duy trì trong vòng năm đình, cũng chính là năm phút.

Nói cách khác, nếu như là những người tu hành Đại hồn sư khác ngang cấp với hắn, tối đa chỉ có thể sử dụng bộ hồn binh trọng khải này trong vòng năm đình rưỡi.

Dựa vào đặc điểm này, có thể nói việc tiêu hao hồn lực khi sử dụng hồn binh trọng khải cá chuối là khá tốt. Bởi vì có thể hai đình rưỡi là một thời gian tương đối ngắn, nhưng trong những trận chiến sinh tử thật sự, hai đình rưỡi lại là một khoảng thời gian đủ để hai bên phân thắng bại.

...

Cát Tường vui vẻ nhìn Lâm Tịch đi lảo đảo trên mặt đất bị đóng băng. Nó đang ngồi bên cạnh Cao Á Nam, càng nhìn thấy Lâm Tịch mặc hồn binh trọng khải lảo đảo nó càng cảm thấy rất thú vị. Bỗng nhiên nó lấy mấy cái móng sắc bén vuốt vuốt bụng mình, dường như cảm thấy hơi đói bụng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên. Tuy nhiên, ngay lúc đó, bốn móng vuốt của nó cứng hẳn lại, bởi vì cái khí tức nguy hiểm nhàn nhạt nó đã cảm thấy lúc trước lại xuất hiện.

Ba cái đuôi nhỏ sau lưng nó cũng dựng lên, đôi mắt đen lúng liếng bắt đầu nhìn xung quanh, nhưng nó vẫn không thể phát hiện ra khí tức nguy hiểm nhàn nhạt kia rốt cuộc ở nơi nào, chỉ cảm thấy nó đang tiến đến gần. Cho nên, nó bắt buộc phải nhìn Lâm Tịch, kêu "ô" một tiếng.

Lâm Tịch vừa mới đi qua được đường băng trên mặt đất, dừng lại, đang cẩn thận cảm nhận hồn lực mình đã tiêu hao như thế nào, đồng thời lắng nghe những tiếng động trầm thấp rất nhỏ từ trong huyết nhục phát ra. Nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Cát Tường, cảm giác được sự hoảng hốt trong đấy.

Hắn lập tức rùng mình, cố gắng trấn tĩnh lại, cảnh giác nhìn bốn hướng.

Không bao lâu sau, hắn cũng cảm thấy khí tức nguy hiểm nhàn nhạt kia, mà lần này, hắn còn cảm nhận được khí lưu và gió trên đầu mình bắt đầu chuyển động rất lạ.

Hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn bầu trời cao.

Bầu trời đã sáng hẳn, mà ở đây lại không có sương mù dày đặc như vùng đất hoang vu, hắn có thể thấy bầu trời cao ở trên không trung. Hiện giờ bầu trời rất quang đãng, không có đám mây hay vật thể lạ nào, nhưng lại có hơi nước vô cùng ẩm ướt.

Sau khi Lâm Tịch ngẩng đầu, Cao Á Nam và đám người Biên Lăng Hàm cũng cảm thấy hơi nước bay tới trên bầu trời, tất cả đồng loạt ngẩng đầu lên.

Trên bầu trời không có mây đen, nhưng giống như đang có một cơn gió cuốn hơi nước từ mặt hồ đằng xa tới, hơi nước tụ tập càng lúc càng nhiều, bắt đầu có những hạt mưa rơi xuống.

Hiện giờ Trưởng Tôn Vô Cương bị thương nặng, tuyệt đối không thể dính nước. Nhìn thấy nước mưa chuẩn bị rơi xuống, Khương Tiếu Y lập tức lấy một cây dù được làm từ da thuộc đã chuẩn bị từ trước ra, che kín cả băng ca. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhìn mưa bụi bay lả tả xuống, Lâm Tịch nghĩ tới cơn mưa ở trấn Đông Cảng. Hắn biết lăng Bích Lạc là vùng đất có nhiều sông ngòi, trời mưa hẳn cũng giống như ở sông Tức Tử trấn Đông Cảng hoặc trấn Yến Lai, là chuyện rất bình thường. Nhưng trận mưa này lại khiến hắn cảm thấy lạ thường, nên hắn theo bản năng vượt qua đường băng kia, tới cạnh băng ca.

Mưa phùn rơi xuống, hạt mưa càng lúc càng nhiều. Tuy nhiên, cây dù trong tay Khương Tiếu Y rất dày, mà thuộc da lại vô cùng mềm mại, đã có nhiều hạt mưa rơi xuống bề mặt cây dù nhưng vẫn không có tiếng động nào vang lên.

Nhưng vào lúc Lâm Tịch chỉ còn cách bọn họ khoảng mười bước, đột nhiên có những âm thanh "tách tách" rất lớn phát ra từ mặt ngoài cây dù Khương Tiếu Y đang cầm.

Cây dù trong tay Khương Tiếu Y chấn động, mà cả người hắn cũng chấn động.

Một lổ thủng xuất hiện trên bề mặt dù mềm mại, một vài hạt mưa lớn trực tiếp xuyên thủng bề mặt dù, tiếp tục rơi xuống.

"Tách...tách...."

Từng tiếng động vang lên, trước khi mấy người Khương Tiếu Y có phản ứng, vài hạt mưa đã rơi xuống băng ca.

Băng ca Trưởng Tôn Vô Cương cũng được chế tạo từ loại da thuộc mềm mại và dầy, nhưng khi chạm vào băng ca, thật không ngờ những hạt nước mưa ấy không những không khuếch tán ra xung quanh, mà còn tiếp tục đục thủng băng ca bằng da thuộc rất dày, để lại rất nhiều lổ thủng.

Sắc mặt mọi người lập tức tái hẳn đi.

Những hạt mưa rơi từ trên cao xuống này giống như là những mũi tên nho nhỏ, may là vừa rồi không rơi trúng người Trưởng Tôn Vô Cương, nếu như rơi trúng, nhất định trên người vị hoàng đế Vân Tần tương lai này sẽ có thêm nhiều vết thương.

- Chuyện gì vậy?

Mông Bạch nắm chặt quả đấm, mặt đầy sợ hãi nhìn bầu trời.

Trên bầu trời vẫn có vô số hạt mưa bụi rơi xuống, cơn mưa phùn đã biến thành một trận mưa lớn, mà hiện giờ lại không có ai biết liệu trong vô số hạt mưa kia, có bao nhiêu hạt mưa có sức mạnh như những hạt mưa vừa rồi.

"Keng!"

Ngay lúc đó, một tiếng động bén nhọn từ trên người Lâm Tịch vang lên.

Một hạt mưa rơi trúng nón giáp trên đầu hắn, tạo thành một tiếng động như có một cây búa đánh lên.

Cao Á Nam ngẩng đầu.

Bởi vì khi nãy đối phó với bảy bộ hồn binh trọng khải đã khiến hồn lực nàng tiêu hao rất nhiều, sắc mặt hiển nhiên tái nhợt hơn lúc bình thường, nhưng thấy tình huống nguy cấp như vậy, nàng không hề do dự mà giơ hai tay cao lên về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment