Văn Nhân Thương Nguyệt đi nhanh trong bình nguyên.
Bởi vì tốc độ của hắn nhanh đến mức người tu hành bình thường không tưởng tượng được, cho nên các ngọn cỏ vốn rất mềm yếu ở xung quanh bỗng nhiên biến thành các thanh đao nhỏ vô cùng sắc bén mà cắt vào da thịt và quần áo hắn đang mặc, tạo thành vô số lổ thủng. Thậm chí cả thân thể cứng cáp như sắt thép của hắn cũng xuất hiện rất nhiều vệt đỏ.
Ngoại trừ những vệt đỏ này ra, trên da thịt của hắn thỉnh thoảng lại có những điểm sáng màu lam, chúng cứ hiện lên rồi lại biến mất.
Ở phía sau hắn, trong một đám cỏ cách hắn rất xa, có một luồng kiếm khí lạnh thấu xương vẫn liên tục bám theo mà chỉ những người tu hành đạt đến cấp bậc như hắn mới có thể phát hiện được.
Hắn đã liên tục chạy hai ngày hai đêm. Hai ngày hai đêm không nghỉ khiến vết thương trong người hắn càng nặng hơn, nội phủ bị độc dược xâm nhập sâu hơn, tạo thành những nội thương rất khó xử lý. Nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi một giáo sư học viện mặc áo bào đen tên Nam Cung Mạch đang đuổi giết.
Sau khi đạt tới Thánh sư, chưa bao giờ hắn lại chật vật, tiều tụy như vậy.
Nhưng khuôn mặt hắn vẫn vô cùng lãnh khốc, không thể nhận ra đây là một người thảm bại, thân thể hắn vẫn kiên nghị như đúc từ sắt...điều này khiến người ta cảm thấy hắn vô cùng mạnh mẽ.
Sâu trong bình nguyên vô cùng hoang vắng, không có người nào, thậm chí không có cả ngựa hoang hay dê bò, có một đầm nước hình dạng trăng lưỡi liềm. Đây cũng là lần đầu tiên vị đại tướng quân đã dùng võ lực cá nhân để uy chấn cả thiên hạ này dừng lại. Hắn trước uống một ngụm nước, sau đấy lấy ra một cái còi bằng xương.
Hắn không đặt cái còi bằng xương này lên miệng, chỉ nhẹ nhàng đưa mấy ngón tay của mình qua, truyền gió vào trong.
Cái còi bằng xương này tựa như không phát ra âm thanh nào, nhưng thực tế đã vang lên, chẳng qua đây là những âm thanh đặc biệt mà người thường không thể nghe được.
Tai người không nghe được, nhưng lại có vật nghe được.
Trên trời cao xuất hiện những bóng đen.
Ban đầu trông chúng rất nhỏ, nhưng sau khi rơi xuống đất chúng lại hóa thành những con kên kên có hình thể khổng lồ, trên từng cái móng vuốt có những sợi dây thừng làm bằng da trâu.
Khi còn ở trên không trung, những con kên kên này tỏ ra hung mãnh không ai bì nổi, nhưng ngay lúc hạ xuống trước người Văn Nhân Thương Nguyệt, trông chúng rất sợ hãi, co cả người lại.
Văn Nhân Thương Nguyệt vươn một tay bắt lấy những sợi dây thừng to làm bằng da trâu cột chặt vào chân những con kên kên. Trong khi những con kên kên này phát lực, đồng loạt mang hắn lên không trung, hắn rất bình tĩnh nhìn nơi phát ra luồng kiếm khí lạnh thấu xương kia.
Hắn biết đối phương chưa chắc nhìn thấy mình bỏ chạy bằng cách nào, cho dù không nhìn thấy, nhưng một khi đuổi kịp tới đây, đối phương cũng có thể cảm giác được. Nhưng đối với Văn Nhân Thương Nguyệt, đối phương có cảm thấy hay không thật sự không có gì khác nhau cả.
Bởi vì cái hắn muốn chính là thời gian hai ngày qua.
Sau khi không đánh chết Cốc Tâm Âm được, không giết thái tử được, lại bị Lam hạnh làm trọng thương, trong mắt học viện Thanh Loan cũng như Nam Cung Mạch, hắn đã là một người đến đường cùng.
Nhưng không có người nào biết rằng hắn lại còn một bí mật - có rất nhiều kên kên, như vậy.
Cũng không có người nào biết rằng cái chết của tên thuộc hạ vô cùng trung thành Trình Ngọc cũng chỉ là một nước cờ cuối cùng mê hoặc đối thủ của hắn. Hắn muốn dùng quân cờ ấy để khiến tất cả đối thủ nghĩ rằng hắn đã đến đường cùng.
Hắn một đường trốn tránh Nam Cung Mạch đuổi giết, mục đích chính là muốn khoảng cách giữa hai người càng lúc càng kéo giãn ra.
Tới nơi này, cho dù Nam Cung Mạch có phát hiện kịp, cho dù muốn tăng tốc hơn, cũng không thể nào đuổi kịp hắn...bởi vì dù sao Nam Cung Mạch cũng chỉ là Thánh sư, chỉ có thể ngự kiếm phi hành mấy trăm thước, chứ không thể bay lượn trong không trung.
Hắn cũng hiểu rằng sau trận chiến vừa rồi, sau khi mình bị thương như vậy, những người có thể uy hiếp tính mạng mình ở bên học viện Thanh Loan và triều đình Vân Tần đã bắt đầu đi vào lăng Bích Lạc. Đến lúc đó, chỉ cần mình ra tay một lần nữa, để lộ hành tung, hắn sẽ không bao giờ đi ra khỏi lăng Bích Lạc nữa.
Khi trước hắn có thể dùng phương pháp này để đến gần thái tử, ra tay ám sát, nhưng cho dù bị thương nặng đến như vậy, hắn vẫn giữ lấy bí mật này cho riêng mình, sau đấy cố gắng hết sức trong hai ngày vừa rồi...Hơn nữa, so với những gì mọi người đã dự tính, sức mạnh của hắn lại mạnh hơn một phần, hắn vẫn có thể ra tay một lần nữa.
Mặc dù đã có vô số bộ hạ tử trung với mình, nhưng người Văn Nhân Thương Nguyệt tin tưởng nhất vẫn chính là bản thân hắn.
Nhất là có một số việc hắn vẫn muốn mình đích thân thực hiện.
Hiện giờ ở lăng Bích Lạc và cả đế quốc Vân Tần có không biết bao người đang suy đoán hắn sẽ dẫn số Thiên Lang vệ và môn khách còn lại đi đâu, nhưng thật ra đây là một vấn đề rất đơn giản. Đợt tấn công cuối của hắn ở đâu, sức mạnh cuối cùng này của hắn sẽ ở đó. Những người này chỉ xuất hiện tại nơi hắn xuất hiện.
Những con kên kên khổng lồ đã được bí mật thuần dưỡng này bay càng lúc càng cao, cuối cùng thì thân thể khôi ngô hùng vĩ của hắn cũng biến thành một cái chấm đen...biến mất trong những tầng mây trắng.
...
Nam Cung Mạch xuyên qua những cây cỏ cao mênh mông. Hắn không thấy Văn Nhân Thương Nguyệt được những con kên kên không lồ cắp bay lên, nhưng khi còn cách đầm nước hình trăng lưỡi liềm rất xa, ngay lúc Văn Nhân Thương Nguyệt biến mất sau những đám mây trắng, hắn lại ngẩng đầu lên, mơ hồ cảm thấy có một khí tức đang nhanh chóng biến mất.
Hắn khẽ ngừng thở.
Sau khi xác định cảm giác của mình không sai, hắn mới thở nhẹ một hơi, cúi đầu xuống.
Sau đấy hắn tiếp tục đi về phía trước, đi tới trước đầm nước hình trăng lưỡi liềm.
Hắn hơi do dự, lắc đầu, tiếp đấy sải chân đi về phía tây, đi về nhà mình.
Bởi vì hắn hiểu rằng sứ mệnh của chiếc áo bào đen trên người mình đã biến mất...mình không thể nào trở thành chướng ngại trên con đường trốn chạy của Văn Nhân Thương Nguyệt được nữa. Bắt đầu từ bây giờ, hắn chỉ là một người Đường Tàng, một người đang bước đi trên con đường trở về nhà.
...
Lăng Bích Lạc, bờ hồ Kính Thiên, ngay sát khu rừng Mê Tung có một căn nhà tranh tan hoang.
Ở ngay cửa ra vào có một nồi sắt hành quân, bên trong có rất nhiều lá vàng rơi.
Đây là nơi tu hành và trấn thủ của đại cung phụng biên quân Bích Lạc Từ Bố Y khi xưa...Từ lúc Từ Bố Y rời đi cho đến đây cũng không quá lâu, nhưng căn nhà tranh này đã đổ nát đến mức không thể ở được.
"Khí người biến mất, sâu bọ ùa ra, phòng ốc dễ đổ", đây là đạo lý cả thiên hạ ai ai cũng biết, chỉ là chưa có nghĩ ngẫm truy cứu nguyên nhân thật sự trong đó. Sợ rằng trong mắt nhiều người, sâu bọ chính là đồ vật đáng sợ nhất trên thế gian này. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
Trong khu rừng đằng sau căn nhà tranh, có vài người đang kiên nhẫn chờ đợi Cốc Tâm Âm từ Đường Tàng trở về.
Chỉ là những người đang kiên nhẫn chờ đợi này cũng không biết tại một sơn cốc cách đấy không xa, có một đại quân hơn bốn ngàn người cũng đang đứng chờ.
Dù sao đi nữa phía tây lăng Bích Lạc và hướng đông hồ Kính Thiên cũng là địa bàn của Văn Nhân Thương Nguyệt, thống lĩnh của đại quân này là một người tên Tống Tự Khổ, cũng là một danh tướng lăng Bích Lạc không kém Tần Kính Hoàng, là một người tử trung với Văn Nhân Thương Nguyệt. Thông qua quân trinh sát hắn biết được mấy người kia đang ở trong khu rừng sau căn nhà tranh, nhưng vì không biết dụng ý của họ là gì, nên hắn đã ra lệnh cho đại quân ngừng lại, đồng thời cho quân đi cấp báo.
Mệnh lệnh Trình Ngọc truyền về chính là bảo hắn phải chờ đợi.
Trình Ngọc đã chết, nhưng biên quân Bích Lạc vẫn chưa rơi vào tình cảnh quần long vô thủ, hàng giờ vẫn có rất nhiều quân lệnh thông qua các phương thức truyền tin như khói lửa, bồ câu hoặc là những cách rất bí mật khác truyền đi thật nhanh, để cho các quân sĩ tận trung với Văn Nhân Thương Nguyệt có thể biết được. Từng làm thị vệ bên cạnh Trình Ngọc, nên khi biết tin Trình Ngọc đã chết, Tống Tự Khổ cảm thấy vô cùng bi ai, nhưng hắn vẫn rất kiên quyết thi hành mệnh lệnh.
Hai quân lệnh vừa truyền về vẫn bảo hắn phải chờ đợi, tùy cơ hành động.
Một nhóm thanh niên phong trần mệt mỏi từ khu rừng đầy sương mù cạnh hồ Kính Thiên đi ra, hướng tới căn nhà tranh.
Mấy người đang chờ đợi trong rừng tất nhiên không thể nhận được quân tình chuẩn xác và nhanh chóng như bộ hạ Văn Nhân Thương Nguyệt, cũng không biết trong hai ngày vừa rồi đã xảy ra những chuyện nhất định khiến cả Vân Tần chấn động. Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của mấy người Lâm Tịch, một người trong những người đang chờ đợi nhất thời nhẹ giọng kinh hô.
Mấy người này cũng bắt đầu đi tới, đón chào những thanh niên phong trần mệt mỏi này.
Sau khi phát hiện có động trong khu rừng sau căn nhà tranh, đám người Lâm Tịch đầu tiên tỏ ra đề phòng, nhưng khi thấy người đầu tiên bước ra ngoài, đám người Lâm Tịch lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Mông Bạch là sợ hãi đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt bọn họ là một phụ nhân trung niên mập mạp, khuôn mặt vô cùng hòa ái.
Hiện giờ bà ta chỉ mặc một bộ quần áo vải thô bình thường, nhưng tất cả bọn hắn đều biết đây là Lam giáo sư...bởi vì Lam giáo sư này chính là giáo sư phụ trách khảo hạch khoa Ngự Dược trong kỳ nhập thí học viện Thanh Loan ở ven hồ Linh Hạ.
- Lam giáo sư.
Thân là đệ tử khoa Ngự Dược, Cao Á Nam tất nhiên quen biết vị phụ nhân trung niên mập mạp có khuôn mặt hiền từ này hơn bọn Lâm Tịch. Nàng là người đầu tiên khom mình hành lễ.
- Khương Ngọc Nhi?
Mà sau khi nhìn thấy người thứ hai bước ra, nàng và Lâm Tịch đều không nhịn được mà kêu lên.
Đi theo sau Lam giáo sư là một nữ sinh xinh đẹp, trông hơi ngượng ngùng. Nàng chính là Khương Ngọc Nhi mà Lâm Tịch đã từng gặp trong phòng tự xét ở học viện Thanh Loan, cũng chính là nữ sinh đã từng vì giảng viên trách mắng mà liên tục khóc òa lên.
Thật ra nàng ta cũng chính là người bất giác kêu lên khi nhìn thấy rõ khuôn mặt Lâm Tịch và Cao Á Nam vừa rồi.
Hiện giờ nàng đang ở sau Lam giáo sư. Khi nhìn thấy mấy người Lâm Tịch, nàng rất muốn chào hỏi, nhưng vì nhìn thấy Lam giáo sư còn chưa mở miệng, nên nàng hơi ngượng ngùng dừng lại, nhất thời cúi đầu xuống, xấu hổ đỏ cả mặt.
Phía sau nàng lại có hai người khác xuất hiện trong tầm mắt mấy người Lâm Tịch.
Lâm Tịch nhất thời phát hiện trong đó có một người mình biết, chính là giảng viên Lý Khổ đã từng gặp trong sơn cốc thí luyện, còn người nam tử trung niên có khuôn mặt đau khổ còn lại thì hắn chưa từng nhìn thấy.
Trong lúc hắn khom mình hành lễ, đồng thời đánh giá những người này, Lam giáo sư, Lý Khổ và nam tử trung niên có khuôn mặt đau khổ cũng đang nhìn các đệ tử học viện trước mặt.
Mặc dù hiện giờ mấy người Lam giáo sư còn chưa biết thân phận "Trần Mộ" ở trên băng ca, nhưng dựa vào thần sắc mỏi mệt và thương thế trên người mấy người Lâm Tịch, bọn họ có thể tưởng tượng được những đệ tử này đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn và gian khổ khi chạy tới đây.