Bên ngoài buồng xe một chiếc xe ngựa, có tiếng người ồn ào vang lên truyền vào bên trong.
Tiếng ồn này tựa như một điệu nhạc đưa chiếc xe ngựa đã đi nhiều ngày trong mùa thu lạnh lẽo về lại cuộc sống.
Trong buồng xe, Lâm Tịch biết chiếc xe ngựa chở mình đã đi đến một thị trấn lớn náo nhiệt nào đấy, nhưng cũng không phải là một tòa thành nghiêm chỉnh. Bởi vì nếu như vào thành, một khi đến cửa thành nhất định sẽ có người mở cửa xe kiểm tra thân phận của hắn.
Hắn không biết Hạ phó viện trưởng sắp xếp thế nào, cũng không biết chiếc xe ngựa Nam Cung Vị Ương lái chở mình tới đâu. Sau khi tỉnh lại từ trận chiến ở lăng Bích Lạc, dường như hắn đã lười nhác hơn, thậm chí không muốn suy nghĩ mình sẽ đi đến đâu.
Hắn nhìn cánh tay của mình.
Trong lòng bàn tay, vết thương bị cạnh sắc của viên đá cắt đứt đã kết vảy, bắt đầu tróc ra.
Cũng trong ngày hôm nay, cái cảm giác thân thể này không thuộc về mình nữa đã hoàn toàn biến mất, nhưng trong tâm trí hắn, một khi hồn lực chảy xuôi đi khắp cơ thể, hắn cảm thấy có một điều gì đó rất mới đã xảy ra.
Khi chiếc xe ngựa này chạy đến một đại trấn mà hắn chưa biết tên, Lâm Tịch rốt cuộc hiểu một điều gì đấy....trong tiếng người ồn ào loáng thoáng từ bên ngoài truyền vào trong buồng xe ngựa, hồn lực của hắn bất giác phát tán ra ngoài cơ thể.
"Ầm"
Một tiếng động nhỏ vang lên, đồng thời có một tia chớp màu vàng lóe lên rồi biến mất. Tia chớp cuối cùng lại đụng vào buồng xe, khiến cho buồng xe phát ra những tiếng vang rất khó nghe, nổ tung lên mười mấy mảnh vụn gỗ nám đen.
Lâm Tịch khẽ ngừng thở.
Bỗng nhiên có một âm thanh trầm thấp từ bên ngoài xe truyền vào:
- Sắp đến rồi...xung quanh đều có người, nếu như ngươi có điên đến mức không nhịn được...cũng phải nhẫn nhịn đấy, đừng có điên ngay lúc này.
Nghe thấy âm thanh của Nam Cung Vị Ương, Lâm Tịch khẽ thở dài, lại dựa vào chiếc giường êm trong buồng xe.
Hắn rốt cuộc hiểu trên người mình đã xảy ra chuyện gì.
...
Dù là thế giới trước kia hắn từng sống, hay là thế giới này, ở trong đời sống đều có chuyện máu bị nhiễm độc tố hoặc bị nhiễm khuẩn, nhưng chắc chắn sẽ không có việc máu tươi của một người nào đấy dính vào người mình và toàn bộ máu trong người biến thành máu của đối phương.
Tuy nhiên, trong thế giới tu hành huyền diệu này, lại có một việc đã được rất nhiều người biết, đó chính là dung hồn.
Đây là việc tựa như một người tu hành hấp thu một phần sức mạnh tinh thần của đối phương, chuyển hóa thành sức mạnh hồn lực của mình.
Tu vi Lâm Tịch hiện giờ chưa đạt đến Quốc sĩ có thể dung hồn được, nhưng chuyện này vẫn diễn ra trên người hắn. Sức mạnh hiện giờ trong người hắn hoàn toàn giống như đã bị dung hồn mà rất nhiều sách vở đã ghi lại...như vậy chỉ có một khả năng xảy ra, vào thời khắc cuối cùng, ý thức của Trần Mộ đã truyền một phần sức mạnh vào trong cơ thể Lâm Tịch.
Việc này được gọi là phản dung hồn.
Trong rất nhiều sách vở của người tu hành đã ghi rõ là chỉ có yêu thú mới có thể tiến hành phản dung hồn. Tựa như có rất nhiều Tế ti Linh Tế, khi đồng bạn yêu thú của mình chết trận, rất có khả năng họ sẽ nhận được một phần sức mạnh dung hồn từ chính yêu thú đó. Ở bờ hồ Kính Thiên, thậm chí Lâm Tịch từng tận mắt nhìn thấy Kính thiên nhân ngư tiến hành phản dung hồn với Biên Lăng Hàm.
Lâm Tịch chưa từng nghe Cao Á Nam nói những người tu hành có khả năng đặc biệt như nàng cũng có thể tiến hành phản dung hồn, chẳng lẽ trên thế gian này chỉ có dòng họ Trưởng Tôn mới có năng lực như vậy.
Vậy dòng hộ Trưởng Tôn là yêu thú sao?
Chuyện này cũng không khiến Lâm Tịch quá khiếp sợ và rối loạn, bởi vì thế giới này hoàn toàn khác với thế giới mà hắn rất quen thuộc. Mà dựa theo lý luận của nhà khoa học thiên tài Darwin ở thế giới kia, nguồn gốc của con người chính là loài khỉ, như vậy theo cách nghĩ của Lâm Tịch, các truyền thuyết như thế giới này là đã từng thuộc về các Thần Ma, Chu thủ phụ và Cao Á Nam là hậu duệ của người băng khổng lồ, thậm chí Trưởng Tôn thị là yêu thú đặc biệt nào đấy tiến hóa thành người, cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận được...Điều quan trọng chính là đối phương hiện giờ là người, chứ hắn không cần phải để ý đến việc tổ tông đối phương trước kia là cái gì.
Hắn cũng không biết tất cả hoàng tôn Trưởng Tôn thị Vân Tần đều có năng lực như vậy, hay đây chỉ là sức mạnh sinh mệnh cuối cùng của Trần Mộ, bởi vì tình bằng hữu với hắn mà mới xảy ra chuyện như vậy, tiến hành dung hồn thành công với hắn, mặc dù hắn chưa đạt đến cảnh giới Quốc sĩ. Tuy nhiên, có một điều hắn biết rất rõ, chính là tuyệt đối không thể để người ngoài biết được chuyện này.
Bởi vì mặc dù hắn không phải chân chánh có huyết mạch hoàng tộc, mặc dù hắn không biết bởi vì thái tử chết nên hoàng đế Vân Tần đã gần như điên cuồng, nhưng hắn có thể khẳng định chỉ dựa vào chuyện tình cảm, hoàng đế Vân Tần đứng trên đỉnh thế gian này tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện con trai của mình bị dung hồn như một con yêu thú.
Đây là một việc vô cùng nguy hiểm.
Nhưng trong buồng xe có những tia sáng mơ hồ chiếu vào này, rốt cuộc Lâm Tịch đã cảm thấy ấm áp.
Không phải vì sức mạnh hiện giờ trong người hắn rất có thể còn mạnh hơn cả rắn tia chớp hắn đã từng mơ ước, mà bởi vì sau này hắn có thể chiến đấu tựa như có Trần Mộ ở bên cạnh...Tương lai, hắn có thể dùng sức mạnh này để giết Tư Thu Bạch và Văn Nhân Thương Nguyệt.
...
Chiếc xe ngựa hơi rung động một chút, vượt qua một bậc cấp không cao để tiến vào một cái sân nhỏ, sau đấy ngừng lại.
- Đến rồi.
Giọng nói của Nam Cung Vị Ương truyền vào bên trong.
Lâm Tịch tựa như một trang giấy yếu ớt chậm rãi mở cửa xe ra, vén màn cửa lên, một lần nữa trở về cuộc sống. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com
Đây là một sân nhỏ rất rộng, xung quanh có rất nhiều hoa cúc xinh đẹp và một loài hoa lan bình thường không biết tên.
Ngửa đầu có thể nhìn thấy bóng núi nhợt nhạt đằng xa, đây là một đại trấn vô cùng náo nhiệt, cũng là nơi thương nhân trao đổi hàng hóa với nhau. Ngoại trừ Nam Cung Vị Ương, hắn thấy trước mặt mình còn có một cô gái xinh đẹp, người mặc một chiếc áo gấm có mạ vàng.
Cô gái này cung trang xinh đẹp, khí chất cao sang, nhưng khi nhìn thấy hắn, nàng lại tỏ ra chân thành mà dịu dàng tôn kính, thi lễ một cái, nhẹ giọng nói:
- Đại nhân.
Cô gái này tên Trần Phi Dung.
Tiếng gọi nhẹ nhàng vừa rồi dường như đã kéo được Lâm Tịch về lại thế gian này, hắn cười một tiếng, hỏi:
- Đây là nơi nào?
Trần Phi Dung nhìn Lâm Tịch, nhẹ giọng nói:
- Đây là đại trấn Phù Tập hành tỉnh Tê Hà.
- Tại sao cô lại ở đây?
Bởi vì đã lâu rồi không nói chuyện với người nào, nên Lâm Tịch rất chậm rãi nói, gây cho người khác cảm thấy suy nghĩ của hắn cũng chậm hơn trước, đang từ từ hồi phục lại.
- Bởi vì Đại Đức Tường đã đến đây.
Một lần nữa Trần Phi Dung hành lễ với Lâm tịch. Trong ánh sáng mùa thu, đại chưởng quỹ mà biết bao thương nhân ở Vân Tần cảm thấy vô cùng thần bí đang cảm xúc ngổn ngang, nhìn Lâm Tịch và tôn kính nói:
- Bởi vì đại nhân nên ta mới đến đây.
Lâm Tịch trầm mặc một hồi.
Đầu óc hơi chậm chạp của hắn rốt cuộc đã thông hiểu.
- Đại Đức Tường chưa bao giờ tiếp xúc với phụ mẫu ta sao?
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Trần Phi Dung, hỏi.
Trần Phi Dung gật đầu:
- Bởi vì đại nhân đã căn dặn...nên Đại Đức Tường chưa bao giờ liên lạc với họ.
- Đại Đức Tường đã đến hành tỉnh Tê Hà?
- Không chỉ như vậy...Đại Đức Tường đã mua hiệu buôn Đại Đồng, thương đội chúng ta đã có thể đi đến cực bắc và cực tây Vân Tần.
- Cực bắc là bình nguyên Bốn Mùa...cực tây chính là lăng Bích Lạc?
- Đúng vậy, mấy ngày trước đây, hàng hóa Đại Đức Tường chúng ta đã có thể đến thành Thứ Nhân lăng Bích Lạc?
Nghe Trần Phi Dung trả lời như vậy, một lần nữa Lâm Tịch lại trầm mặc trong tiểu viện này.
Ở thế gian này, ngoại trừ Hạ phó viện trưởng ra, sợ rằng không có người nào biết Đại Đức Tường có liên quan đến hắn, đó là vì khi hắn còn ở trấn Đông Cảng, Đại Đức Tường chỉ là một gốc cây nhỏ mà không hề có quyền quý nào hứng thú hay chú ý tới, nhưng liệu có người nào ngờ rằng một gốc cây nhỏ lại vươn cành lá xa đến như vậy?
- Phi Dung, cô nói thử xem, liệu sẽ có một ngày hàng hóa Đại Đức Tường ta sẽ có mặt khắp Vân Tần? Khắp Đại Mãng không?
Lâm Tịch trầm mặc hồi lâu, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Trần Phi Dung đã hoàn toàn khác với lúc trước, hỏi.
Trần Phi Dung nhìn Lâm Tịch. Nàng không biết Lâm Tịch đã gặp phải hay xảy ra chuyện gì, nhưng nàng có thể nhận ra Lâm Tịch bị thương rất nặng, nhìn thấy giữa đôi lông mày của hắn có sự đau thương nhàn nhạt. Nàng trầm ngâm một hồi, nói:
- Chỉ cần có đại nhân...chúng ta sẽ làm được.
Âm thanh dỡ hàng rầm rĩ cùng với tiếng trả tiền công ở ngoài đại trấn ồn ào bên ngoài truyền vào trong đây, Lâm Tịch có thể nghe thấy âm thanh lẻng kẻng của những đồng xu tiền va vào nhau, xa hơn nữa là tiếng xèo xèo của thức ăn trong những chảo dầu sôi sùng sục.
Đây chính là cuộc sống chân thật.
Lâm Tịch lầm bầm vài câu, nhỏ đến mức ngay cả Nam Cung Vị Ương và Trần Phi Dung cũng không biết chính xác hắn nói gì.
- Ta nghỉ ngơi ở đâu?
Sau đấy hắn lại hỏi.
- Đại nhân, hai căn phòng bên trong đã được chuẩn bị.
Trần Phi Dung nói:
- Ta sẽ ở đây, có chuyện gì cứ bảo ta là được rồi.
Lâm Tịch gật đầu, vừa đi tới căn phòng bên trong vừa nói:
- Phi Dung, ta đã nói với cô rồi, không cần gọi ta là chủ nhân hay đại nhân.
- Ta biết.
Trần Phi Dung đi theo sau Lâm Tịch nhìn hắn, chân thành nói:
- Nhưng không như thế không thể biểu đạt sự biết ơn của ta đối với đại nhân...là đại nhân giúp ta có cảm giác được sống lại, trở lại thế gian này. Cho nên, khi không có người nào khác, mong đại nhân cho phép ta được tôn kính với đại nhân.
Lâm Tịch biết vị đại chưởng quỹ hắn chọn trước đây chắc chắn đã từng trải qua chuyện gì đấy, nên hắn không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ gật đầu, tiếp tục đi tới phía trước.
- Đưa sổ sách kinh doanh của Đại Đức Tường bây giờ cho ta xem.
Sau khi đẩy cửa phòng ra, Trần Phi Dung lại nghe Lâm Tịch nói như vậy.
Đôi mắt xinh đẹp của Trần Phi Dung bỗng nhiên sáng ngời, nàng cung kính thi lễ với Lâm Tịch, nói:
- Được, ta sẽ đi làm ngay.
...
Có một thương đội bước vào một căn nhà lớn tường màu xám tro, mái ngói màu đen.
Nhìn thấy cảnh tượng này, có nhiều người suy đoán có lẽ căn nhà tường cao cửa rộng của phú hộ Sử gia đại trấn Phù Tập chính là được thương đội này mua lại, nhưng sẽ không có một ai ngờ rằng người thật sự mua lại đại viện này chính là hiệu buôn truyền kỳ Đại Đức Tường. Nên chắc chắn cũng không có ai ngờ nữ chưởng quỹ thần bí của Đại Đức Tường, cùng với ông chủ chân chính đằng sau nàng, hiện giờ lại đang ở trong sân nhỏ thanh tĩnh trong đại viện đó.
- Chỉ là chơi đùa một chút, thật không ngờ đấy....Đại Đức Tường...ta sẽ xem thử ngươi có thể vươn cành lá đến đâu, có thể nở ra bông hoa như thế nào.
Trong căn phòng ấm áp được đốt trầm hương, Lâm Tịch buông quyển văn thư vẫn còn đọng dấu mức, nhìn một gốc cây mai già ở ngoài sân, nhẹ giọng nói.