Khoảng mười mấy giây sau, có ba người đứng bên cạnh thi thể nữ tu hành Đại Mãng.
Một người là nam tử trung niên âm lãnh khoảng bốn mươi mấy tuổi, người mặc trường bào màu xanh lá, ống trường bào rộng rãi được làm từ những sợi tơ kim loại bền chắc, trên bề mặt trường bào màu xanh lá có những hoa văn trông như cánh hoa màu tím, thoạt nhìn không giống như hoa văn trang trí mà là những phù văn huyền bí, phát ra một thứ ánh sáng tựa như gốm sứ, lại tựa như kim loại.
Hai người khác, trong đó có một tướng lãnh Đại Mãng trẻ tuổi mặc áo giáp màu đỏ sậm, lưng cắm hai thanh trường thương, khuôn mặt kiên cường như một thanh đao sắc bén, tràn đầy sát khí. Người còn lại là nam tử cao lớn, sắc mặt hơi tái trắng, trông rất âm nhu, nhưng hắn lại mặc trường bào màu đỏ, đầu đội một cái mũ tròn, trông rất giống một thần quan nào đấy quanh năm ở mãi trong thần miếu, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Vừa chỉ nhìn qua cánh tay bị bẽ gãy cũng như phần xương cổ đã bị bẽ gãy vụn của thi thể nữ tu hành Đại Mãng bên dưới, tên nam tử có sắc mặt tuyết trắng, bộ dáng như thần quan này đã lạnh lẽo nói:
- Ít nhất cũng là người tu hành cấp Quốc sĩ, hai người các ngươi nhanh chóng tìm đi.
Lời này vừa ra khỏi miệng, nam tử có bộ dáng như thần quang này đã nhanh chóng biến thành một tàn ảnh màu đỏ, lướt vào một căn phòng trong ngôi nhà sau mình. Một tiếng động lớn vang lên, hắn ta nhanh chóng chấn vỡ cửa sổ xông ra ngoài.
- Chỉ là tu vi cao hơn chúng ta một chút, lúc nào cũng tỏ vẻ mình là Thống soái, hạ lệnh với chúng ta...
Tướng lãnh Đại Mãng trẻ tuổi cắm hai thanh trường thương sau lưng cau mày lại, bất giác nói.
Hắn còn chưa nói xong, nam tử trung niên vô cùng âm lãnh bên cạnh đã tỏ ra không vui, cắt đứt:
- Thiết đại nhân, ngoại địch trước mắt, trước hết đừng nói như vậy. Huống chi chính Thiết đại nhân cũng biết rõ rằng đối phương không phải bởi vì thân phận mà kiêu ngạo như vậy. nguồn truyenggg.com
Tướng lãnh Đại Mãng trẻ tuổi hơi run lên, sau đấy mới im lặng. Nhưng hắn đột nhiên nghe được những âm thanh khác lạ trên mái nhà nơi xa.
Âm thanh này hiển nhiên là có người nào đó trong lúc đi nhanh đã không cẩn thận đạp vỡ một miếng ngói, kết quả là bị trượt chân, không khống chế được sức mạnh và điểm dừng chân, nên đã làm rớt nhiều miếng ngói khác.
Hai người biến sắc, thân thể chợt phóng nhanh tới trước như một tảng đá được xe bắn đá bắn ra, thoát ra khỏi mặt đất. Sau một hồi liên tục giẫm đạp qua các căn nhà, hai người đã đồng loạt xuất hiện trong một cái sân. Điều khác biệt chính là thân hình nam tử trung niên âm lãnh rất nhẹ nhàng, mà tướng lãnh Đại Mãng trẻ tuổi lại tỏ ra tràn trề sức mạnh, phần lớn là dùng sức mạnh thân thể. Mỗi một lần tướng lãnh trẻ tuổi đạp chân xuống đất là lập tức có những tiếng vang ầm ầm, làm bắn lên rất nhiều bùn đất và đá vụn, thô bạo vô cùng.
Nhưng sắc mặt của hai người tu hành Đại Mãng này chợt biến đổi.
Hơn nữa, tên tướng lãnh Đại Mãng trẻ tuổi vừa rồi trông rất thô bạo kia càng hoảng sợ hơn, đôi mắt mở lớn như muốn nhìn cho rõ.
Bởi vì ngay lúc này, có một bóng người màu đỏ mang theo một cơn cuồng phong càn quét qua người bọn họ, trong nháy mắt đã vượt lên trên họ mười mấy thước.
Bóng người tới sau nhưng vượt trước này chính là nam tử mặc trường bào trông như thần quan kia.
Dựa theo phương vị tìm kiếm khi nãy, hiển nhiên hướng đi của nam tử mặc trường bào này ngược với nơi phát ra âm thanh ngói vỡ, sau đấy mới quay ngược tới đây. Nhưng cho dù như vậy, hắn ta lại rất nhanh chóng vượt lên cả hai người.
Hiện giờ, cho dù đang chạy nhanh trên các mái nhà cao, nhưng bộ trường bào mà nam tử bộ dáng như thần quan này đang mặc vẫn thẳng dọc theo người tựa như dòng nước chảy, tựa như đang đứng yên một chỗ, không thấy tán loạn, cả người toát lên một khí tức thần bí mà uy nghiêm.
Lúc này đã có mấy trăm quân sĩ Đại Mãng đã nhanh chóng bao quanh tòa nhà này lại, trong đó có rất nhiều người thấy thần quan mặc hồng bào đang lướt đi trên không trung, ai nấy đều tỏ ra tôn kính và sợ hãi.
Phía sau chiếc mũ cao đang đội và bộ trường bào khoác trên người của nam tử bộ dáng như thần quan này đều có một hoa văn hình dạng ngọn lửa và dung nham. Ở Đại Mãng, bất kỳ người nào mang theo dấu hiệu này đều là sứ giả của núi Luyện Ngục.
Ở Đại Mãng, những sứ giả núi Luyện Ngục và các trưởng lão khác khi hành tẩu trong thế gian đều là người siêu nhiên trong lòng dân chúng.
...
Tấm lưng của sứ giả núi Luyện Ngục mặc áo bào đỏ thẳng tắp, cho dù đang bay vút trên mái nhà cao, nhưng trông hắn lại tựa như đang đi trên mặt đất đại điện trơn nhẵn, thân hình ổn định. Đồng thời, có một luồng khí tức vừa bàng bạc, lại vừa nóng rực từ trong ống tay áo rộng rãi màu đỏ của hắn không ngừng phóng ra ngoài, giúp thân thể của hắn phóng tới trước.
Khoảng cách từ chỗ hắn đến nơi mái nhà phát ra âm thanh kia chỉ còn hai mươi bước.
Nhưng ngay lúc này, trong mắt của sứ giả núi Luyện Ngục mặc áo bào đỏ đột nhiên xuất hiện mấy đường màu đen rất nhỏ.
Những đường màu đen cực kỳ nhỏ bé, trong bóng đêm thăm thẳm trước giờ khắc bình minh như vậy, trừ khi là tận mắt nhìn sát vào những đường màu đen này, nếu không sẽ không thể nào nhìn thấy được. Cho dù là tên sứ giả núi Luyện Ngục này, cũng phải đến khi còn cách chúng vài thước ngắn ngủi mới cảm giác được điều khác lạ, mà phát hiện ra được.
Khuôn mặt tuyết trắng của sứ giả núi Luyện Ngục mặc áo bào đỏ này thất sắc, thậm chí da thịt vốn đang hồng hào còn chuyển sang màu màu lam tái nhợt, trông rất khó coi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn không thể nào tránh né được, bởi vì có hai đường màu đen đã cắt ngang ngay trên đầu hắn.
"Ầm!"
Trong nháy mắt này, tên sứ giả núi Luyện Ngục không thể phản ứng kịp nữa, hai ống tay áo của hắn ta cuốn ra tới trước như có sinh mạng thật sự, mạnh mẽ đánh vào mấy đường màu đen đằng trước.
"Ầm!"
Những tiếng động trầm thấp vang lên, vài đường màu đen bị hắn đánh bay, nhưng mái nhà dưới chân tên sứ giả núi Luyện Ngục này cũng khó lòng tiếp nhận được sức mạnh này, nên ầm ầm sụp đổ xuống bên dưới.
Thần sắc giận dữ lập tức hiện rõ trên khuôn mặt tên sứ giả núi Luyện Ngục, nhưng trong phút chốc, nỗi kinh hãi tột độ lại bao phủ mắt hắn.
Bên dưới mái nhà sụp đổ xuống là một khu vực tối đen, nhưng bên trong lại có vô số đường tuyến màu đen.
"Vèo!" "Vèo!"
Hai đường màu đen cắt rách áo bào màu đỏ của hắn, khảm vào đùi phải của hắn, trong nháy mắt cắt vào da thịt, cho đến khi cắt sâu vào xương cốt mới dừng lại.
Mặc dù hắn đã tụ lực vào chân, khiến cho đường tuyến màu đen này không thể chặt đứt xương cốt được, nhưng nỗi đau đớn vô hạn khi đường tuyến cắt vào xương cốt, cộng với tâm tình tức giận bị đối phương gài bẫy, vẫn khiến cho cả người tên sứ giả núi Luyện Ngục này phải run lên.
"Xoẹt!" "Xoẹt!" "Xoẹt!"
Nhưng ngay lúc này, âm thanh bước chân đạp lên mái ngói lại vang lên trên mái nhà bên cạnh.
Âm thanh này khiến cho rất nhiều quân sĩ Đại Mãng đang tiến tới gần phải đồng thời la lên.
Những tiếng la này vốn chỉ vì muốn nhắc nhở các quân nhân khác biết rằng đã phát hiện ra hành tung quân địch, hơn nữa được nhiều giáo quan chỉ huy, có không ít quân sĩ Đại Mãng nhanh chóng đốt đuốc lên, thậm chí đốt cháy phòng ốc bên cạnh, thắp sáng cả một khu vực.
Tuy nhiên, tên sứ giả núi Luyện Ngục kia lại không tỉnh táo như vậy, thống khổ vô hạn và sự tức giận khi bị đối thủ gài bẫy đã khiến hắn mất lý trí.
- Toàn bộ câm mồm!
Trong tiếng to giận dữ này, một sợi xích màu hồng từ trong ống tay áo phải của sứ giả núi Luyện Ngục bay ra ngoài. Hồn lực mà hắn luôn quý trọng bộc phát ra ngoài mộc cách mạnh mẽ, sợi xích màu hồng đấy mang theo sức mạnh kinh khủng không ngừng phóng thẳng tới trước, phá hủy một căn nhà dễ dàng.
Tên sứ giả núi Luyện Ngục mặc áo bào đỏ này tựa như biến thành một con rắn màu hồng khổng lồ, cuồng nộ lao thẳng tới trước.
Tất cả quân sĩ Đại Mãng hoảng sợ nhìn về phương hướng mà sứ giả núi Luyện Ngục vừa lao đi, nhất thời không dám nói lời nào. Hai người tu hành Đại Mãng khác vừa bay vào trong căn nhà này không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn hắn lại nhạy cảm ngửi thấy mùi máu tươi từ trong không khí truyền tới.
Khi phần lớn các quân nhân Đại Mãng ở đây đều đã chú ý tới tên sứ giả núi Luyện Ngục gần như đã hóa điên kia, Lâm Tịch đang nhẹ nhàng tiềm hành trong bóng tối đã đi theo một hướng khác, tiến tới gần căn khách sạn phát ra âm thanh kỳ lạ kia.
Đội quân này hành động rất nhanh chóng, bên trong lại có nhiều người tu hành, khiến Lâm Tịch cảm thấy rằng đội quân này có vấn đề, không phải là đội quân bình thường đang thi hành các nhiệm vụ thường ngày.
Sau khi hít sâu một hơi, hắn khẽ dừng lại, liên tục lấy ra mấy viên đá đã được bao bọc bằng vải bông lại, tiếp đấy giương cung, bắn mấy viên đá này ra ngoài xa.
Ngón tay của hắn linh xảo cầm lấy dây dung, bắn các viên đá này ra bên ngoài tựa như những cây tên, sau đấy lại đột nhiên nắm chặt dây cung, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
"Xoẹt!" "Xoẹt!" "Xoẹt!"
Ở nơi xa, các âm thanh như tiếng bước chân đạp trên mái ngói lại vang lên.
Trừ tiếng bước chân lần đầu tiên là do Lâm Tịch cố ý tạo nên, dẫn dắt người tu hành Đại Mãng tới cạm bẫy hắn ta đã bố trí, "tiếng bước chân" hai lần sau đó đều do hắn dùng tiễn kỹ thuần thục của mình tạo nên.
Sau khi bắn ra mấy viên đá này, Lâm Tịch lại nhẹ nhàng di chuyển, cả người dán sát vào vách tường như một tờ giấy mỏng, nhanh chóng xuyên qua một hẻm nhỏ, đến ngay vách tường của khách sạn kia.
Trước khi một đội quân sĩ Đại Mãng tuần tra từ một khúc cua đi thẳng tới chỗ mình, hai ngón tay của Lâm Tịch đã linh xảo chạm vào khe hỡ của tường đá vốn rất gập ghềnh của khách sạn này, vừa phát lực một cái thì cả người hắn đã tựa như một thằn lằn, bám dính dưới mái hiên cong của khách sạn.
Đội quân sĩ Đại Mãng tuần tra này không phát hiện được điều gì khác lạ, tiếp tục đi tới phía trước. Lâm Tịch không tiếng động tung mình lên mái hiên nhà, nhanh chóng bò tới trước một cánh cửa sổ có thể thấy được toàn bộ cảnh tượng trong phòng khách.
Thông qua khe hở của cánh cửa sổ không được gài chốt này, Lâm Tịch có thể thấy có một chiếc xe tù kim loại màu đỏ sẫm đang đặt ngay trong hành lang. Mà ngay nháy mắt nhìn thấy chiếc xe tù này, thân thể Lâm Tịch lập tức cứng ngắc, con ngươi không khỏi co lại.
...
Sứ giả núi Luyện Ngục mặc hồng bào cuồng nộ một đường phá phòng tiến thẳng tới trước.
Hai người tu hành Đại Mãng khác ở đằng sau hắn ăn ý đi theo qua các căn phòng đã đổ vỡ xuống.
Dựa theo mùi máu tươi thấp thoáng trong không khí, hai người tu hành Đại Mãng trong quân đội này liền biết tên thích khách kia đã bố trí rất nhiều cạm bẫy, đồng thời thành công khiến cho tên sứ giả núi Luyện Ngục tu vi cao hơn bọn hắn đang đi đằng trước phải bị thương. Trong tình huống này, bọn họ đi theo đường đã đi qua của tên sứ giả núi Luyện Ngục hiển nhiên là an toàn nhất.
Gần ngàn tên quân sĩ Đại Mãng đã hoàn thành việc bao vây khu vực này, khắp nơi đều có tiếng binh khí va vào nhau. Tên sứ giả núi Luyện Ngục kia xông tới ngôi nhà cuối cùng, nhưng khi hắn nổi giận tìm tòi và quân sĩ bắt đầu xông vào lục tung lên, tên thích khách kia tựa như đã biến mất hoàn toàn, không còn tung tích nào.