Tiên Ma Biến

Chương 511

Không nên đoán bừa thánh ý, đây chính là câu nói cửa miệng của quan viên Vân Tần.

Cả thiên hạ này là của thánh thượng, là thần tử ăn lương của thánh thượng, không nên tự đoán tâm tư thánh thượng, chỉ cần xử lý tốt những chuyện được giao phó là được rồi.

Nhưng nói tới nói lui, không suy đoán thật sao?

Sự thật chính là ngược lại, một khi đã làm thần tử, sợ rằng mỗi ngày đều tính toán thượng cấp, tính toán đối thủ, suy tính thánh thượng rốt cuộc đang nghĩ gì.

Tuy nhiên, có một điều ở thế giới này Lâm Tịch lại cảm thấy rất chất phác và tương đối khả ái, chính là mặc dù phần lớn mọi người đều có ý nghĩ thánh thượng là con trời, phải trung với hoàng quyền, nhưng có rất nhiều quan viên tính tình thẳng thắn, xương cốt không biết cong vẹo. Bọn họ trung với thượng cấp, trung với hoàng đế, nhưng một khi có điều không đúng xảy ra, bọn họ sẽ phẫn nộ, sẽ cố gắng can gián, chống lại.

Cho nên những chuyện đã xảy ra trong triều đình luôn được truyền ra bên ngoài, dân chúng Vân Tần biết.

Thái độ lần này của hoàng đế Vân Tần đã ảnh hưởng sâu xa tới dân gian, dẫn tới mâu thuẫn và bất mãn mãnh liệt, thậm chí khiến cho rất nhiều dân chúng thay đổi cách nhìn hoàn toàn về hoàng đế Vân Tần.

Khi hoàng đế quyết định khiến Hồ Ích Dịch phải chịu trách nhiệm toàn bộ vì chiến dịch nam phạt thất bại, nỗi oán thán trong dân gian đã giảm bớt.

Nhưng sau khi người Vân Tần chết mỗi ngày nhiều hơn, lần này hoàng đế lại đối đãi bất công với Lâm Tịch - người đã lập đại công trong việc hiệp trợ tiêu diệt đội quân Đại Mãng đã công phá thành Trụy Tinh và giết hết Tư Thu Bạch, càng nhiều dân chúng cảm thấy nam phạt vốn chính là quyết định của hoàng đế. Bắt đầu từ khi Chu thủ phụ và một số trung thần muốn can gián nhưng không được, sau đấy phải từ quan, đến khi mọi người nhận ra Văn Nhân Thương Nguyệt không dễ đối phó, cho dù đế quốc Vân Tần muốn báo thù, cũng phải có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị.

Nhưng hoàng đế dồn dập muốn nam phạt, nên càng ngày càng có nhiều người cảm thấy bởi vì có hoàng đế, nên trận đại bại này mới phát sinh.

Trước kia, phần lớn dân chúng Vân Tần đều cho rằng Vân Tần hiện giờ đã an cư lạc nghiệp, cảm thấy hoàng đế Vân Tần hiện giờ là đế quân đệ nhất thiên cổ, là hoàng đế thánh minh. Nhưng đến bây giờ, rất nhiều dân chúng Vân Tần cảm thấy hoàng đế quá bảo thủ, quá ngu ngốc.

Sau khi hoàng đế Vân Tần bỏ qua nhiều tấu tương, khen thưởng và thụ huân đối với các tướng lãnh lập chiến công, đồng thời gian phong cho các tướng sĩ tử trận, nhưng lại không nói một chữ nhắc đến Lâm Tịch đang có uy vọng rất lớn trong dân gian, đến ngày thứ ba bỗng nhiên có một quyển sách nhỏ xuất hiện trong hoàng thành Trung Châu và các trọng thành trên đế quốc Vân Tần.

Quyển sách nhỏ này nói rất chi tiết về chuyện xưa của Lâm Tịch và hoàng đế, ngay cả những điều ngoại giới không biết cũng được đề cập đến. Thí dụ như Lâm Tịch làm tuần mục úy ở vùng núi Dương Tiêm, một người xung phong làm gương cho binh sĩ, cho hậu quân ở sau bắn tên, thậm chí là việc Lâm Tịch giết chết cánh tay phải của Văn Nhân Thương Nguyệt là Công Tôn Tuyền cũng được miêu tả cẩn thận. Ngoài ra, quyển sách này còn nhắc đến những quan viên đã bị chết vì can gián, hoặc bắt vào ngục vì dám khuyên can hoang đế, thậm chí còn nói đến việc có rất nhiều quan viên xuất thân từ học viện Thanh Loan bị cách chức, rồi hoàng đế cố ý muốn cô lập học viện Thanh Loan.

Quyển sách nhỏ này vừa ra, cả Vân Tần nhất thời xôn xao.

Thế giới này quả thật không giống với thế giới mà Lâm Tịch từng quen biết, tin tức ở đây rất linh thông. Mặc dù trước đấy dân chúng biết có một số quan viên bởi vì khuyên ngăn mà chết đi, bị hạ ngục, nhưng chỉ biết qua truyền miệng cho nhau, chỉ biết đến tên tuổi vài người tương đối nổi danh. Nhưng khi quyển sách nhỏ này nói đến tất cả quan viên, đồng thời viết rõ những chuyện mà các quan viên đã làm, dân chúng Vân Tần mới biết thì ra những thanh quan kia đã vì Vân Tần mà làm nhiều chuyện như vậy, mà học viện Thanh Loan vốn là thánh địa nguy nga trong lòng dân chúng Vân Tần. Trong lúc nhất thời, có thể nói là lời kêu ca đã lên đến đỉnh điểm, mà khắp nơi Vân Tần, hầu như trong những tòa thành lớn đều có những dân chúng tức giận đến nỗi mắng to hoàng đế là ngu ngốc, bị quan viên địa phương bắt vào ngục.

Dân chúng tức giận, hoàng đế Vân Tần trong hoàng thành càng tức giận hơn.

Quyển sách nhỏ này rõ ràng muốn khuấy động lòng dân, muốn lời oán thán trong dân gian nhiều hơn, dụng ý hiển nhiên là nhằm vào hoàng đê.s

Dù là ở Vân Tần hay Đường Tàng, Đại Mãng, thần tử có thể lâm triều nói lên ý kiến của mình, thậm chí là dùng những ngôn từ mãnh liệt để can gián, phê bình hoàng đế mắc khuyết điểm ở nhiều việc, nhưng tuyệt đối không được dùng âm mưu thủ đoạn để đối phó hoàng đế, chuyện này là nghịch phản!

Hoàng đế tức giận, các Ti bắt đầu làm việc như đang đối chiến với đại địch, lấy Hình ti làm đầu, quan viên khắp nơi bắt đầu điều tra lai lịch quyển sách nhỏ này.

Rất nhiều người khả nghi bị bắt vào thiên lao, thiên lao vốn đã âm trầm kinh khủng nay càng có nhiều tiếng gào khóc thảm thiết hơn. Sau một hồi điều tra ở thiên lao và quỷ lao, Hứa Châm Ngôn cuối cùng đã xác nhận quyển sách nhỏ này xuất xứ từ cục in ấn ở lăng Đại Ti hành tỉnh Thiểm Tấn.

Mặc dù quan viên Lại ti trông coi cục in ấn đang cáo bệnh nghỉ ngơi ở nhà, có vài quan viên trong triều đình cũng cảm thấy việc này không phải do ông ta làm, nhưng dưới cơn thịnh nộ của hoàng đế, vị quan viên Lại ti này nhanh chóng bị xử tử, rất nhiều quan viên thượng cấp cũng phải bị cách chức vì trách nhiệm liên đới.

...

- Đại nhân, chuyện này ta thật sự không biết, không liên quan đến ta.

Sâu trong quỷ lao, trong một địa lao âm u đến nỗi không có một chút ánh sáng. Trước một ánh nến lay động tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị dập tắt, có một quan viên đầu tóc bạc trắng nhìn chằm chằm vào Hứa Châm Ngôn vừa bước chân vào, sau đấy ngồi xuống trước mặt ông ta, vội vàng mà run rẩy biện hộ:

- Đại nhân, ngài cũng biết ta xuất thân từ viện Hàn Lâm, chín tuổi đọc thư pháp, thường ngày chuyên thẩm duyệt văn thư, sao giống một nghịch tử được. Sao ta có thể không biết sách này là đại nghịch bất đạo? Sao ta có thể tham dự vào trong?

Hứa Châm Ngôn lạnh lùng nhìn hắn, nhất thời không lên tiếng.

Đợi đến khí sắc mặt của lão quan viên này trắng bệch, muốn lên tiếng lần nữa, Hứa Châm Ngôn mới chậm rãi giải thích:

- Miêu đại nhân, có liên quan đến ông hay không cũng không phải do ông nói hay ta quyết định, phải dựa vào Văn thủ phụ.

Quan viên tuổi già khẽ hít sâu một hơi, chợt hiểu được cái gì, lập tức mở mắt thật to, thất thanh:

- Các ngươi...

- Không cần kinh sợ.

Hứa Châm Ngôn vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn lão quan viên lại rất lạnh lùng, nói:

- Chỉ riêng việc Miêu đại nhân đây có hơn ba sản nghiệp và hơn hai mươi vạn ngân lượng trong kho bạc đã đủ ông phải vào đây rồi.

Lão quan văn nhất thời sửng sốt, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa.

- Hứa đại nhân...ngài và Văn thủ phụ rốt cuộc muốn làm gì?

Ông ta thở dốc một hồi, sau đấy mới run rẩy đến mức răng va vào nhau mà hỏi.

- Rất đơn giản, chúng ta chỉ muốn hỏi vài chuyện chúng ta cần biết thôi.

Trước ánh nến chập chờn, Hứa Châm Ngôn nhìn tập hồ sơ trong tay mình, chậm rãi nói:

- Dựa theo những gì Lại ti ghi, mười tám năm trước, ông là người trông coi ba kho sách cổ của viện Hàn Lâm?

Lão quan viên ngơ ngác nhìn Hứa Châm Ngôn.

- Có phải hay không?

Hứa Châm Ngôn lạnh lùng nhìn ông ta, nói.

- Đúng.

Lão quan văn nhất thời run rẩy, đáp.

- Sau khi ba kho sách cổ này bị tiêu hủy, ông được điều niệm làm biên tu sử ba năm, phụ trách trông coi việc sản xuất sách ở Nội vụ ti, đúng hay không?

- Đúng.

- Sau đấy, ông được thăng lên làm thượng thư sử ở lăng Đại Ti, đồng thời kiêm nhiệm đốc tạo sử, kéo dài đến bây giờ, có phải hay không?

- Đúng.

Ánh mắt của Hứa Châm Ngôn dời khỏi tập hồ sơ, nhìn lão quan văn đã bị mồ hôi lạnh làm ướt cả người, trầm giọng nói:

- Năm xưa, vì sao lại tiêu hủy ba kho sách cổ?

Lão quan văn dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn đáp lại.

- Là bởi vì thánh thượng hạ chỉ, di dời tất cả điển tích trong ba kho đấy vào núi Chân Long.

- Hoặc có thể nói không phải là tiêu hủy, mà chính là di dời cả kho sách.

Hứa Châm Ngôn lạnh nhạt nói:

- Bởi vì ba kho sách cổ được di dời vào trong núi Chân Long, mà thần tử như chúng ta không thể vào trong núi Chân Long, nên ông - người trông coi ba kho sách đấy, phải bị chuyển đi nơi khác nhậm chức?

Lão quan văn không biết mấy câu hỏi này của Hứa Châm Ngôn có ý gì, nhưng ông ta biết tính mạng toàn gia mình đang nằm trong tay đối phương và Văn thủ phụ, nên ông ta dùng sức gật đầu:

- Đúng là như vậy.

Hứa Châm Ngôn nhìn vào hai mắt hắn, nói:

- Đưa vào núi Chân Long, vậy chỉ còn thánh thượng mới có thể nhìn các điển tịch kia. Theo như ta nghĩ, trong ba kho sách đấy có vài quyển sách cổ, phần lớn trong đấy nhắc đến những chuyện rất xa xưa, cùng với truyền thuyết liên quan đến thần tiên ma quái. Trước kia thánh thượng tựa hồ không hứng thú với các điển tịch đó, nay lại đột nhiên đưa toàn bộ ba kho sách vào trong núi Chân Long, trong này nhất định có nguyên nhân. Điều Văn thủ phụ muốn biết chính là nguyên nhân này.

- Các ngươi...

Lão quan văn bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa rồi ông ta còn cảm thấy một tia hi vọng, nhưng bây giờ cảm giác thật không khác gì đang ngâm mình trong nước đá, run rẩy nói:

- Người các ngươi muốn tra là thánh thượng...nếu như ta nói cho các ngươi biết nguyên nhân, các ngươi có thể bỏ qua cho ta sao?

- Ông nói không sai, chúng ta không thể bỏ qua cho ngươi.

Hứa Châm Ngôn lạnh lùng gật đầu, nhìn lão quan văn một cái, nói:

- Nhưng ta có thể đảm bảo không liên lụy đến nhà ông, thậm chí có thể để cho người nhà ông được thừa hưởng tài sản của ông. Ta có thể viết văn thư ông nhận tội, để ông ấn tay nhận tội, đợi đến khi án này chấm dứt mới thôi.

Sắc mặt lão quan văn trắng bệch như tờ giấy.

- Được.

Khoảng chừng hơn mười đình sau, ông ta mới sầu thảm gật đầu:

- Nhưng ta muốn xem trước văn thư ấn tội của án này.

Hứa Châm Ngôn lạnh lùng cười, không nói gì, rất bình tĩnh lấy một quyển văn thư từ trong tay áo ra ngoài. Hắn ta để cho lão quan văn xem qua phần định tội, ấn tay đồng ý, sau đấy đóng thêm ấn quan lên để hoàn tất.

Sau khi làm xong, lão quan văn xụi lơ cả người, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng vô tình của Hứa Châm Ngôn, ông ta chỉ có thể lên tiếng:

- Các ngươi nói không sai. Ban đầu, ba kho sách cổ này ít ai lui tới, cho dù thánh thượng đã tới rất nhiều lần, nhưng chưa có bao giờ đọc qua cuốn sách nào. Nhưng nguyên nhân di dời thật sự, sợ rằng phải nhắc đến đại cung phụng triều đình Trương Thu Huyền.

- Trương Thu Huyền?

Hứa Châm Ngôn cau mày, nhất thời nhíu thật chặt, sắc mặt càng rét lạnh hơn.

Lão quan văn gật đầu:

- Trước một ngày thánh thượng hạ lệnh dời kho, Trương đại nhân vừa lúc đi ngang qua, thuận tiện mượn đọc vài cuốn. Đến ngày hôm sau, thánh thượng hạ lệnh phải di dời. Nếu như muốn tìm nguyên nhân thật sự, ta cho rằng chỉ có thể bắt đầu từ đây.

Hứa Châm Ngôn trầm mặt:

- Ông còn nhớ những cuốn Trương Thu Huyền đã mượn đọc?

Lão quan văn lắc đầu, nói:

- Lúc ấy cũng không lưu ý, nhưng chắc phải có tư liệu ghi lại những người đã mượn đọc.

- Phải động đến Trương Thu Huyền sao?

Hứa Châm Ngôn nheo mắt lại, lạnh lùng cười, lẩm bẩm.

Bình Luận (0)
Comment