Tiên Ma Biến

Chương 514

Trong một tàn tích đầy gạch ngói vụn, có một đám hoa nhỏ màu đỏ.

Cao Á Nam hai tay cầm một chén nước hành quân, nhập thần nhìn đám hoa nhỏ đấy, nàng ta cảm thấy sau khi nguyên một trấn này bị đốt trụi như vậy, nhưng loài hoa này vẫn có thể nẩy mầm, nở ra những bông hoa quả thật là một kỳ tích.

Lâm Tịch đưa tay sờ trán nàng, phát hiện đã bớt nóng hơn liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đấy, hắn ta đào bớt một mảnh đất khô trước mặt mình, cào đám than đỏ ở phía trên ra ngoài, nhanh chóng dùng bùn đất đắp lên để dập lửa, cuối cùng mới lấy một cái hũ còn nóng hổi ở bên dưới lên.

Trong cái hũ này là một nồi cháo nóng hổi.

Trước tiên Lâm Tịch múc ra một hộp sắt đưa cho Cao Á Nam, cẩn thận bỏ gia vị vào, sau đấy cũng tự mình lấy một hộp, ngồi gần với Cao Á Nam, rất thỏa mãn uống một hớp.

Hạnh phúc và cảm giác thỏa mãn thật sự rất khó diễn tả bằng ngôn từ.

Sau khi quyết chiến với Tư Thu Bạch dưới thành lăng Trụy Tinh, hắn chỉ còn một kẻ thù lớn nhất: Văn Nhân Thương Nguyệt.

Hắn biết hoàng đế cố ý tách biệt học viện Thanh Loan ra chiến dịch nam phạt, hắn cũng không muốn dây dưa với những chuyện vô vị trong triều đình, huống chi hắn đã từng hứa với Trưởng Tôn Vô Cương vài chuyện, không cố ý làm kẻ thù với hoàng đế, nên hắn dứt khoát rời khỏi thành Trụy Tinh, tiếp tục ám sát những tướng lãnh Đại Mãng như trước kia, theo đuổi việc tu hành của mình.

Nhưng bởi vì sống một cuộc sống của du hiệp, hành tẩu trên chiến trường, ám sát tướng lãnh đối phương, giải cứu các tàn quân Vân Tần bị thua hoặc bị quân đội Đại Mãng bao vây, nên Lâm Tịch cũng không biết rằng cả Vân Tần đang bị chấn động, mà tất cả lại bắt nguồn từ việc hoàng đế Vân Tần không nhắc đến hắn và quyển sách nhỏ kia xuất hiện. Mặc dù dưới cơn thịnh nộ của hoàng đế, các quan viên có tâm tư chính trực khẳng khái cũng như những dân chúng quá kích động đã bị bắt vào tù ngục, chấn động đã qua, nhưng hầu như dân chúng Vân Tần đã có cách nhìn khác đối với hoàng đế của mình, từ vị trí hoàng đế là một quân chủ thánh minh, nay lại biến thành hoàng đế bảo thủ mà ngu ngốc.

Thời gian dài như vậy, một chuyện nhỏ cũng có thể thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của một người. Huống chi, sau trận chiến lăng Trụy Tinh, Lâm Tịch đã trở thành hi vọng của nhiều người, nhất là đối với các gia đình có con cái hi sinh trên chiến trường, nên việc này không thể coi là việc nhỏ của Vân Tần.

Lâm Tịch không biết rằng vì chính hắn mà cuộc nội đấu trong triều đình đã bước sang một trang mới, được đẩy lên cao trào, đồng thời cũng không biết rằng học viện Thanh Loan đang có biến động lớn nhất chưa từng xảy ra, rung chuyển mãnh liệt đến mức khiến một phần ba giáo sư và giảng viên phải chết đi, thậm chí trong những người đấy còn có một vị giáo sư mạnh mẽ ngang với chưởng giáo núi Luyện Ngục. Hắn không biết rằng kể từ lúc Trương viện trưởng rời đi, đây chính là một thời đại hoàn toàn mới đối với học viện Thanh Loan, nhưng cũng chính là thời đại suy yếu nhất. Giống như vậy, hắn cũng không biết Văn Nhân Thương Nguyệt đã một lần nữa thỉnh cầu núi Luyện Ngục và yêu cầu này đã được cao tầng núi Luyện Ngục chấp nhận. Trong tòa thành điện uy nghiêm nhất, cao nhất ở núi Luyện Ngục, chưởng giáo núi Luyện Ngục đã hạ lệnh phải vận dụng sức mạnh giết chết hắn.

Vào khoảng năm sáu ngày trước, hắn và Cao Á Nam có thể cảm giác được có rất nhiều người tu hành Đại Mãng bắt đầu lướt qua núi Thiên Hà, tiến vào hành tỉnh Nam Lăng, đặc biệt chặn đánh hắn và Cao Á Nam.

Giống như những lời lão nhân lưng cong - một giáo sư mặc áo bào đen cường đại của học viện Thanh Loan đã chết trong tay Minh ca, Lâm Tịch tuy có thể giết chết một Đại quốc sư như Tư Thu Bạch, nhưng chưa chắc đã có đủ thực lực giết chết một Đại quốc sư khác.

Trên thế gian này, cường giả cấp Thánh sư có thể được miêu tả tựa như một tài nguyên khan hiếm nhất, hầu hết các Thánh sư đều luôn ẩn mình hoặc có một vị trí rất quan trọng ở ngay nơi họ đang sinh sống.

Thí dụ như nơi có Thánh sư nhiều nhất là hoàng thành Trung Châu Vân Tần, đối với các Thánh sư đó, nếu không phải là cung phụng triều đình, cũng chính là Ti thủ một Ti, hoặc là cận vệ của các lão nhân đứng sau màn che nặng nề, hoặc là tướng lãnh cao nhất Trung Châu vệ. Thí dự như các thế lực khác, Thánh sư chính là một người như Văn Nhân Thương Nguyệt, Thân Đồ Niệm hoặc là thống soái cấp bậc như Cố Vân Tĩnh.

Cho dù là nơi có nhiều Thánh sư lánh đời nhất như học viện Thanh Loan, tựa như Tần Sinh Mạt hay Tần điên, tất cả đều sẽ được thực hiện những nhiệm vụ quan trọng nhất, đều có sứ mạng và chức trách riêng của mình. Cho nên, giả sử như Lâm Tịch có thực lực mạnh đến mức đã có thể giết chết người tu hành cấp bậc Đại quốc sư đỉnh phong, ảnh hưởng mạnh đến chiến lược quân sự của Đại Mãng...nhưng việc điều Thánh sư đến giết chết Lâm Tịch là một điều vô cùng khó khăn.

Nói một cách đơn giản nhất, nếu như một thống soái thống lĩnh mười vạn đại quân như Thân Đồ Niệm lại bỏ chức trách, tự mình truy tung giết chết Lâm Tịch, đó chắc chắn là việc không thể nào.

Nhưng chiến lực thật sự của Lâm Tịch và Cao Á Nam hiện giờ cũng không phải chỉ có Thánh sư mới có thể giết chết, thậm chí không cần điều động tới Đại quốc sư.

Bởi vì dù sao người tu hành cũng không phải là máy móc không biết mỏi mệt, cũng phải bị thương, bị chảy máu, bị suy yếu, thậm chí nếu như bị một đội quân tinh nhuệ tổ chức vây lại, vậy chắc chắn sẽ bị quân nhân giết chết. Một khi có đủ số lượng người tu hành cần thiết, đội quân đó hoàn toàn có thể giết chết cả Thánh sư. Từ đó suy ra, nếu như muốn giết chết một người tu hành cấp bậc Đại quốc sư, chỉ cần có vài người tu hành cấp Quốc sĩ phối hợp với những người tu hành cấp thấp khác không ngừng đuổi giết, vậy là đủ rồi.

Hiện tại chiến sự đang căng thẳng, quân đội Đại Mãng không thể điều động Thánh sư, núi Luyện Ngục sau trận chiến ở vùng đất hoang vu cũng như ở lăng Bích Lạc đã có nhiều Thánh sư ngã xuống, nếu như bây giờ lại điều động một Thánh sư đang gánh vác sứ mạng quan trọng từ bỏ chức vụ, toàn tâm toàn ý đuổi giết một người tu hành có hành tung xuất quỷ nhập thần là rất khó khăn. Tuy nhiên, với năng lực của núi Luyện Ngục, việc lập một đội ngũ gồm nhiều người tu hành cấp thấp lại là quá dễ dàng.

Tuy nói tổng số lượng người tu hành ở bên Đại Mãng chắc chắn không thể sánh với cả Vân Tần, nhưng người tu hành ở Vân Tần lại bị chia cắt bởi nhiều thế lực khác nhau, như Cửu lão, các học viện lớn, thậm chí là hoàng thành Trung Châu, mà hiện nay tất cả người tu hành ở Đại Mãng, bao gồm của vương triều Đại Mãng, Thiên Ma quật đều phải tuân theo mệnh lệnh của núi Luyện Ngục. Cho nên, mặc dù hành tung vô cùng bí ẩn, nhưng bắt đầu từ năm sáu ngày trước, Lâm Tịch và Cao Á Nam dường như đã bị người tu hành Đại Mãng nắm bắt được tin tức, suy diễn được những nơi họ có thể đến tiếp theo, nên Lâm Tịch và Cao Á Nam không thể tránh khỏi mấy lần phải khổ chiến.

Cho dù có năng lực đặc biệt, nhiều lần tránh được những đối thủ không thể đối phó được, nhưng sau một cuộc chiến ngay trong đêm mưa hôm qua, Cao Á Nam bởi vì sử dụng hồn lực quá cực hạn của mình mà nhiễm phong hàn, cả người nóng ran lên,

Đối với Lâm Tịch, trong tình hình như vậy, hắn tất nhiên phải nghĩ cách lui về khu vực phòng thủ của quân đội Vân Tần, nhưng hắn lại hiểu rằng chắc chắn những đội ngũ người tu hành cấp thấp Đại Mãng không biết từ đâu xuất hiện kia đã bày thiên la địa võng trên đường hắn và Cao Á Nam định lui về, nên hắn và Cao Á Nam chỉ còn cách đi theo đường vòng.

May mà hôm nay đến được thị trấn tàn tích này, Lâm Tịch đã tìm được một vài loại dược thảo, giúp Cao Á Nam hạ sốt.

Hơn nữa, trong lúc đi lại tìm kiếm trong những thùng chứa gạo mà nhà dân để lại khi trước, Lâm Tịch phát hiện còn có vài lon gạo trắng có thể nấu ăn được, đồng thời tìm thấy một số gia vị cần thiết dùng kèm khi ăn. Cho nên, hắn đã nhanh chóng dùng cách nấu chín thức ăn mà không để khói bốc lên cao đã học được khi còn ở học viện Thanh Loan, nấu được một nồi cháo nóng.

Gạo trắng và gia vị đi kèm, chính là món ăn bình thường nhất ở Vân Tần.

Nhưng ở trên chiến trường, hoặc là ở trên dã ngoại, cho dù là cháo nóng bình thường nhất, nhưng khi ăn vào trong miệng, người ăn cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

Hơn nữa, Lâm Tịch lại được đang trải qua cảm giác thưởng thức món ăn mình làm ngay cạnh người mình yêu, nên hiện giờ Lâm Tịch cảm thấy rất hạnh phúc.

Uống xong hũ cháo nóng đấy, Lâm Tịch liền đi ra ngoài múc lấy một chút nước giếng cho Cao Á Nam, tiếp đấy lại chôn cái hũ đất xuống bên dưới, dùng bùn đất lấp kín.

Lâm Tịch sờ trán Cao Á Nam, cảm giác rất ấm áp, nhưng cái nóng này không phải là cái nóng khi đổ bệnh hoặc bị nhiễm phong hàn, mà chính là cái nóng khi vừa uống xong cháo nóng, cả người đổ đầy mồ hôi.

- Đừng lo lắng nữa, chỉ là gió lạnh ùa vào thôi. Hiện giờ hồn lực của ta đã khôi phục nhiều rồi, dĩ nhiên không còn vấn đề gì nữa.

Thấy bộ dáng Lâm Tịch khẩn trương, Cao Á Nam nhẹ nhàng mở miệng nói, càng khiến cảm giác hạnh phúc trong lòng Lâm Tịch tràn đầy nhiều hơn.

- Sao có thể không lo lắng. Nếu là lúc bình thường thì không sao, nhưng bây giờ chúng ta không biết khi nào người tu hành Đại Mãng lại đột nhiên xuất hiện đây. Không biết có phải vì ta đột nhiên nổi tiếng khiến Văn Nhân Thương Nguyệt bất an, hay là vì nguyên nhân nào khác, nhưng đáng lẽ không thể có nhiều người tu hành Đại Mãng truy sát chúng ta như vậy chứ?

Lâm Tịch cố chấp ôm lấy người Cao Á Nam, để cho Cao Á Nam tựa vào đầu vai của hắn, sau đấy lại nói:

- Ngươi hãy nghi ngơi một chút, sau khi uống hết chén cháo nóng này, chúng ta sẽ rời đi.

Cao Á Nam nhẹ nhàng ừ một tiếng, nhưng không hiểu tại sao nàng lại cảm thấy thân thể Lâm Tịch nóng ran cả lên.

Nàng ngẩng đầu, thấy Lâm Tịch đang nhìn mình. Vì thế khuôn mặt nàng bỗng nhiên ửng hồng như ánh mặt trời.

- Không cần đánh ta.

Lâm Tịch do dự một hồi, đột nhiên nói bốn chữ này, sau đấy lấy hết can đảm cúi đầu, hôn lên môi nàng.

Đôi mắt của Cao Á Nam mở lớn, mang theo sự khẩn trương và hoảng sợ, nàng vươn hai tay muốn đẩy Lâm Tịch ra, nhưng Lâm Tịch lại nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Hai tay nàng vô lực đặt trên lưng Lâm Tịch, sau đấy nắm chặt áo của hắn.

Một hồi lâu sau, hai người mới mở ra.

Lâm Tịch bắt đầu thở dốc, mà lồng ngực của Cao Á Nam lại phập phồng không thôi.

- Ê ẩm, ngọt ngào…

Lâm Tịch đột nhiên cười ha ha, ngẩn người một hồi rồi nói vài từ như vậy.

- Không biết ngươi đang nói bậy hay trong đầu có ý nghĩ xấu xa như thế nào.

Cao Á Nam gục đầu xuống, hung hăng nói:

- Nếu không phải bây giờ ta đã không còn sức, ta nhất định sẽ đánh ngươi.

Lâm Tịch cười ha ha.

Nhưng ngay lúc này, hắn cảm thấy có điều gì đó khác lạ, mà Cao Á Nam cũng cảm nhận được.

“Lạch cạch lạch cạch…”

Có một loạt âm thanh cổ quái từ trong ngực Lâm Tịch phát ra.

Hai người cúi người xuống nhìn, lập tức nhìn thấy đầu của Cát Tường và Thụy Thụy đều đang vươn ra khỏi áo Lâm Tịch, cả hai ngây thơ nhìn Lâm Tịch và Cao Á Nam, nhất là Cát Tường, nó còn bắt chước bĩu môi, âm thanh lạch cạch khi nãy là do từ trong miệng nó phát ra ngoài.

Khuôn mặt của Cao Á Nam nhất thời còn hồng hơn quả táo chín mùa thu.

- Đây là việc của người lớn, con nít còn nhỏ không nên bắt chước.

Lâm Tịch cười ha ha, gõ nhẹ lên đầu Cát Tường và Thụy Thụy.

Bình Luận (0)
Comment