Tiên Ma Biến

Chương 541

Vào lúc ánh sáng màu vàng bộc phát, cả hẻm nhỏ này lập tức bừng sáng lên, ánh sáng thậm chí còn hất lên chiếu rọi cả bầu trời bao la, rõ ràng như ban ngày.

Có rất nhiều người trong thành nhìn thấy ánh sáng này, nên càng lúc càng có nhiều người thành tính và kính phục quỳ lạy sát đất.

Ánh sáng biến mất.

Vũ Hóa Sơn Hà xoay người.

"Phốc!"

Một tiếng động nhỏ vang lên, thanh nhuyễn kiếm trong tay người tu hành này rơi xuống hòn đá bên đường.

Sau đó người tu hành này ngửa mặt té xuống, phần đầu hắn cũng không có biến thành một viên bảo thạch tinh khiết nhất, nhưng tựa hồ sức mạnh trong luồng sáng khi nãy đã thiêu đốt toàn bộ máu huyết bên trong đó. Da thịt trên mặt hắn ta dính chặt lại, hốc mắt bị lõm xuống thật sâu. Mặc dù hắn ta chỉ vừa chết trong nháy mắt vừa rồi, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy đã chết thật lâu rồi.

Cho đến khi Vũ Hóa Sơn Hà từ bên cạnh đi qua, Lâm Tịch mới tỉnh lại, khiếp sợ đuổi theo Vũ Hóa Sơn Hà, rời khỏi hẻm nhỏ u tĩnh.

Dựa vào khí tức mà Vũ Hóa Sơn Hà vừa mới phát ra, hắn có thể khẳng định Vũ Hóa Sơn Hà cũng là một Thánh sư. Nhưng điều khiến hắn khiếp sợ không phải là tu vi Thánh sư của Vũ Hóa Sơn Hà, bởi vì đối với những người thân làm người đứng đầu cả đế quốc như ông ta, lại xuất thân từ đại thế gia, tu vi đạt đến Thánh sư là chuyện rất bình thường...hắn khiếp sợ là vì luồng ánh sáng tinh khiết màu vàng được phát ra từ trong tay vị Đại tế ti mặc áo bào màu vàng này.

Luồng ánh sáng khủng khiếp như vậy hiển nhiên không chỉ có tác dụng phô trương thanh thế, chiếu sáng hắc ám và thần thánh như thần linh, hiển nhiên là một luồng sức mạnh nguyên khí bàng bạc tựa như băng tuyết do Cao Á Nam ngưng tụ hoặc là tia chớp màu vàng hắn vẫn luôn ẩn giấu.

- Ngài muốn truyền thụ cho Lâm Tịch phương pháp tu hành này của viện Tế ti?

Lâm Tịch khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng nhận ra dụng ý của Vũ Hóa Sơn Hà.

Vũ Hóa Sơn Hà thật tâm khen:

- Khả năng phán đoán của ngươi thật nhạy cảm, có thể dễ dàng nắm được điểm quan trọng nhất, đồng thời cũng quan sát được rõ ràng. Đối với một Tế ti, những điều trên thậm chí còn quan trọng hơn tu vi, ngươi thực sự có tiềm chất trở thành một Tế ti tốt nhất.

Lâm Tịch bước nhanh hai bước, sánh ngang vai với ông ta, hỏi:

- Người khi nãy là ai?

Vũ Hóa Sơn Hà bất giác tươi cười, nói:

- Xem ra Tướng Thần cũng không phải là thần, không phải chuyện gì cũng biết được, cũng chỉ là người thôi...nếu như là thần thật rồi, có lẽ sẽ không hỏi như vậy.

- Hắn là một trong những người tu hành Đại Mãng muốn giết ngươi.

Sau khi mỉm cười, ông ta bình tĩnh giải thích:

- Hành tung của ngươi bại lộ, tất nhiên sẽ tự dựng lên một mục tiêu cho mọi người thấy. Nhưng một khi đã có kế hoạch rồi, họ sẽ để lại vài dấu vết, giúp cho chúng ta phát hiện.

Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, hỏi:

-Hiện giờ ngoại trừ Vũ Hóa gia của ngài ra, còn có thế gia khác tỏ thái độ không?

Vũ Hóa Sơn Hà đã quen với tính cách trực tiếp của Lâm Tịch, mà ông ta tựa hồ cũng thích cách nói chuyện như vậy, nên ông ta không ngừng lại, trả lời:

- Các thế gia khác đang chờ, chỉ có Giang gia có hành động, nhưng ta không biết rốt cuộc họ muốn làm gì.

- Không phải Giang gia thuộc phe muốn bảo vệ hoàng phái sao?

Lâm Tịch hỏi.

Vũ Hóa Sơn Hà nhíu mày. Đối với ông ta, mấy chữ bảo vệ hoàng phái dường như hơi mới mẻ, nên khi nghe cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng ông ta vẫn lên tiếng:

- Ba nhà Hoàng gia, Hồ gia và Văn Nhân gia có thể cho rằng bởi vì thánh thượng cố ý áp chế mà họ đã bị thất thế, nhưng dựa vào hành động của thánh thượng trong nhiều năm gần đây, họ có lý do để tin như vậy. Thánh thượng muốn hoàn toàn thay đổi thế cục hiện nay, khiến cho các thế gia phải rút lui toàn bộ. Mà sau khi Văn thủ phụ xuất hiện, cuộc chiến giữa Giang gia và Văn thủ phụ rất gay gắt, ai cũng muốn lấy được nhiều quyền thế và tài nguyên hơn từ tay thánh thượng.

Vũ Hóa Sơn Hà nói rất đơn giản, nhưng đối với Lâm Tịch, như vậy đã quá rõ ràng.

- Dùng mấy chữ bảo vệ hoàng phái đối với thế gia nào cũng không đúng, chỉ có thể nói rằng vào lúc tạo áp lực lên trên học viện Thanh Loan, Giang gia đã lựa chọn ủng hộ hoàng đế.

Lâm Tịch gật đầu, nói.

Vũ Hóa Sơn Hà bất giác cảm thấy không vui, nhưng sau khi nghĩ rằng nếu như là đổi lại bất kỳ ai, có lẽ người đó cũng không có đủ tư cách để nói những lời đại nghịch bất đạo, không biết trời cao đất rộng là gì như vậy, tuy nhiên Lâm Tịch lại là một người đặc biệt, hơn nữa hắn ta cũng có tư cách này. Nên ông ta lập tức thoải mái, chỉ nhẹ giọng cảm thán:

- Thật ra ngay từ những năm đầu Vân Tần lập quốc, đáng lẽ học viện Thanh Loan sẽ giám sát cửu lão, mà cửu lão giám sát thánh thượng. Học viện Thanh Loan không tham chính, cửu lão phụ chính, như vậy nếu thánh thượng có sai, cửu lão sẽ sửa đúng, mà nếu cửu lão có sai, sẽ có học viện Thanh Loan sửa lại. Tuy nhiên, sau khi Trương viện trưởng mất tích, thánh thượng liên tục xây dựng thế lực riêng, thế cục này đã ít nhiều biến đổi.

- Hiểu được lý lẽ nhưng không thể can thiệp.

Lâm Tịch cau chặt mày, chân thành nói:

- Đây cũng là vì Vân Tần không có người nào có đủ thực lực áp đảo cả thiên hạ, nhưng lại không có hứng thú với thiên hạ như Trương viện trưởng.

Vũ Hóa Sơn Hà liền giật mình, sau đó tươi cười, nói:

- Càng ngày ngươi càng khiến ta tin rằng ngươi là kiểu người đặc biệt như Trương viện trưởng. Điều khác nhau duy nhất chính là năm xưa Trương viện trưởng tiến vào hoàng thành Trung Châu, trong mắt những người tu hành khắp thiên hạ, ngài ấy đã là Thánh sư, đã quá mạnh mẽ, nhưng hiện giờ ngươi còn cách Thánh sư khá xa, nên Vân Tần vẫn phải bấp bênh.

- Ngài nói đúng.

Lâm Tịch cười cười, bất giác lại hỏi:

- Người tu hành đã chết kia làm sao bây giờ, không cần để ý đến sao?

- Cách nghĩ của ngươi thật quá nhanh, ta đã già rồi, đôi khi không thể theo kịp được.

Thấy Lâm Tịch bây giờ thay đổi giọng điệu khi nói chuyện với mình, Vũ Hóa Sơn Hà liền biết hiện giờ Lâm Tịch đã rất thoải mái với mình, hoặc có thể nói rằng Lâm Tịch đã bắt đầu tôn kính với mình, nên ông ta nhẹ nhàng cười cười, rồi nói:

- Có lẽ bây giờ đã có người xử lý rồi.

Sau khi thuận miệng hỏi thêm một câu, Lâm Tịch bỗng nhiên đứng thẳng người, hỏi:

- Khi nãy ngài có phát ra một luồng sáng...đó là phương pháp tu hành nào? Dựa trên lý lẽ gì?

- Dựa theo lý lẽ tu hành, hồn lực là kết quả của tinh thần chúng ta dung hội với nguyên khí trời đất. Bất kỳ hồn binh hay phù văn, tất cả đều là cách thức sử dụng khi tinh thần của chúng ta có thể kết hợp với nguyên khí trời đất nhiều hơn. Nguyên lý của các phương pháp tu hành trên thế gian này đều là như vậy.

Vũ Hóa Sơn Hà mỉm cười giải thích:

- Từ xưa đến nay, những người tu hành cường đại nhất đều nhất trì với nguồn gốc của phù văn hay hồn binh. Rất có thể từ xa xưa, trong khi luyện chế dụng cụ hàng ngày hoặc binh khí, người xưa đã phát hiện được việc khắc chế phù văn sẽ dẫn dắt theo sức mạnh đặc biệt, sau đấy mới từ từ phát triển lên. Mặc dù hiện giờ có rất nhiều sách cổ nói rằng phù văn và hồn binh là do thần ma từ thời cổ đại truyền xuống, nhưng cho dù là thần ma, họ cũng không thể nào không làm mà biết cả, tất nhiên cũng phải trải qua giai đoạn như vậy.

Lâm Tịch ngẩn người, nhưng lại nhanh chóng nghiêm nghị và kính nể, ít nhất các hiền giả của thế giới này đã bắt đầu xây dựng được quan niệm về thuyết tiến hóa.

- Trong hơn trăm ngàn năm qua, rất có thể đã có nhiều người tu hành vô tình xây dựng được những phương pháp tu hành khác nhau. Thông qua sự lưu chuyển đặc biệt của hồn lực, kết hợp với các bộ phận trong cơ thể, trao đổi và kết hợp với nhau, sau đó hội tụ ra những sức mạnh mạnh hơn nguyên khí trời đất.

Vũ Hóa Sơn Hà nhìn Lâm Tịch một cái:

- Không phải khoa Nội Tương học viện Thanh Loan các ngươi cũng làm vậy hay sao?

- Không khác là mấy so với những gì Lâm Tịch đã nghĩ. Khi trước Á Nam đã từng nói đến lý lẽ này, thể chất của nàng tương đương với hồn binh, hồn lực bản thân vốn đã đặc biệt, mà những phương pháp tu hành đặc biệt hiện nay đều do những người tu hành khác tự lĩnh ngộ ra, giúp cho hồn lực của mình đặc biệt hơn.

Lâm Tịch gật đầu, nói:

- Luồng ánh sáng do hồn lực của phương pháp tu hành viện Tế ti tạo ra, ngoại trừ ánh sáng kinh người, có phải còn ẩn chứa nhiệt độ như một ngọn lửa thực chất?

- Thật ra khi nãy ngươi đã được chứng kiện rồi, ngoại trừ việc tạo được ánh sáng kinh người, nhiệt độ của luồng sáng đó không thể sánh với ngọn lửa thuần túy của Thân Đồ thị.

- Sau khi dồn hồn lực để tạo nên ánh sáng như ánh mặt trời, nhiệt độ bên trong hiển nhiên không thể nào so với ngọn lửa của Thân Đồ thị. Người tu hành ta mới giết khi nãy chỉ là người tu hành Đại quốc sư, nhưng hắn vẫn có thể chống lại phần lớn uy năng của luồng sáng ta tạo ra. Khi chống lại Thánh sư cùng giai, ánh sáng của viện Tế ti chúng ta nhiều nhất chỉ khiến đối phương không thể nhìn rõ, chiến đấu như một người mù, lúc đó khả năng phán đoán của họ tất nhiên sẽ bị trì trệ.

Vũ Hóa Sơn Hà mỉm cười, tiếp theo đấy lại bổ sung:

- Tuy nhiên, ánh sáng của viện Tế ti chúng ta không chỉ có tác dụng đối địch thôi đâu.

Lâm Tịch và Cao Á Nam liếc mắt nhìn nhau, Lâm Tịch bất giác muốn mở miệng hỏi tiếp.

- Lời nói và việc làm phải mẫu mực.

Nhưng không đợi đến khi hắn mở miệng, Vũ Hóa Sơn Hà đã nói tiếp:

- Ta dẫn người đi trên đường lăng Như Đông này là vì muốn cho ngươi nhìn thấy được...Có đôi lúc, tận mắt nhìn thấy việc xảy ra, có lẽ sẽ giúp ngươi hiểu được thêm nhiều lý lẽ, đồng thời hiểu rõ ý nghĩa của viện Tế ti chúng ta.

Lâm Tịch biết điều mình cần làm hiện giờ chính là kiên nhẫn, nên hắn ta im lặng, đi theo Vũ Hóa Sơn Hà trong bóng đêm.

Ở một góc đường cái lớn, hắn nhìn thấy có một cậu bé quỳ trên mặt đất ăn xin, quần áo rách rưới, tứ chi gầy gò, khuôn mặt dơ bẩn dính bùn cùng với đôi ngươi mở lớn và sợ hãi. Bùn lầy dơ bẩn trên khuôn mặt cậu ta không phải không thể rửa đi được, bởi vì ở lăng Như Đông này có rất nhiều giếng nước hoặc nguồn nước. Nhưng có lẽ vì một người ăn mày như cậu ta suốt ngày phải lăn lộn ngoài trời, đi đến từng hẻm nhỏ phố hẹp, sau đấy phải ở chung với rất nhiều người ăn xin dơ bẩn khác, nên giữ cho thân mình sạch sẽ là một điều không có khả năng.

Có thể vì khí trời quá nóng, cộng thêm nguyên nhân muỗi đốt và bản thân không sạch sẽ, nên trên cái cổ ngắn của cậu bé này xuất hiện một vết sưng rất rõ, trông rất đau đớn.

Vũ Hóa Sơn Hà đi đến trước mặt cậu bé ăn mày khoảng mười hai mươi ba tuổi này, vươn tay ra ngoài.

Cậu bé ăn mày này không thể biết được bộ trường bào màu vàng mà Vũ Hóa Sơn Hà đang mặc có ý nghĩa gì, nhưng cậu ta lại cảm thấy Vũ Hóa Sơn Hà là một người cao quý, nên bất giác cả người co lại, trông rất sợ hãi.

Vũ Hóa Sơn Hà nhìn cậu bé ăn mày này, ngón tay của ông ta phát ra ánh sáng, chiếu rọi xuống cái cổ ngắn của cậu bé.

Lâm Tịch lập tức ngẩn người và khiếp sợ, sau đấy lại cảm thấy phương pháp tu hành trên thế gian này thật huyền bí và kỳ diệu.

Được luồng ánh sáng tinh khiết kia chiếu rọi, vết sưng trên cái cổ ngắn của cậu bé nhanh chóng biến mất, các vết thương xung quanh cũng bắt đầu kết vảy lành lại.

- Đúng là thánh quang trị liệu...

Lâm Tịch nhẹ giọng cảm thán.

Bình Luận (0)
Comment