Tiên Ma Biến

Chương 649

Bóng đêm bao phủ hành tỉnh Nam Lăng không một tiếng động rút đi.

Đế quốc Vân Tần khổng lồ nghênh đón một buổi bình minh mới.

Một đội tàn quân Đại Mãng khổng lồ hơn năm vạn ba ngàn ngươi đang di chuyển giữa một cánh đồng rộng lớn.

Một đội quân hơn năm vạn người là một tập hợp rất kinh khủng ở thế gian này, nếu như cùng lúc trấn giữ tại một cửa ải hiểm yếu nào đấy, sợ rằng đội quân kẻ địch có lên đến mấy chục vạn cũng khó lòng xoay chuyển được. Nhưng đội quân khổng lồ đang được Trạm Thai Thiển Đường thống lãnh này lại là một đội tàn quân thật sự.

Sau khi dược lực hoa Ma nhãn tiêu tan, phần lớn quân nhân không chỉ cảm thấy mỏi mệt, mà còn cảm thấy suy yếu vô cùng. Sau một đêm nghỉ ngơi, có rất nhiều người bỗng nhiên ngơ ngẩn quát to không ngừng, đôi ngươi lu mờ, sau đấy lại tiếp tục ngủ mê man, nửa hôn nửa mê.

Một số người còn suy yếu đến mức phải dùng đồ vật chống lên đường, mới có thể đi được.

Chỉ sau một đêm, dường như có rất nhiều quân nhân Đại Mãng đã từ tráng niên trở nên già nua.

Những vật nặng trên người, bao gồm cả áo giáp đều bị vứt đi, hiện giờ thứ còn trên người các quân nhân Đại Mãng này chỉ là đao kiếm thông dụng.

Ngoài ra còn có nhiều người bắt đầu phát sốt, mê mang không ngừng.

Trong tình huống này, mặc dù bên quân đội Đại Mãng có đến hơn năm vạn người, nhưng nếu như đối mặt với một đội quân tinh nhuệ mấy ngàn người, hoặc chỉ là những kỵ quân và bộ quân bình thường, cũng có thể giết chết toàn bộ quân đội Đại Mãng.

Có lẽ sau hơn mười ngày nữa, phần lớn những quân nhân ở đây mới có thể khôi phục lại như cũ. Nhưng điều quan trọng chính là hiện giờ bọn họ đang ở trên đất Vân Tần, bọn họ là quân địch của quân đội Vân Tần, đồng thời còn là quân phản loạn đối với Văn Nhân Thương Nguyệt và Đại Mãng, bọn họ có đủ mười ngày ngay trong hành tỉnh Nam Lăng sao?

Cho dù có đủ mười ngày, bọn họ căn bản không có đủ thức ăn.

Trên người những quân nhân Đại Mãng này, bọn họ chỉ mang theo quân lương duy trì được trong hai hoặc ba ngày.

Sau hai hoặc ba ngày đấy, bon họ sẽ ăn gì?

Xông vào trong quân đội Đại Mãng hoặc quân đội Vân Tần để đoạt lấy lương thực sao? Với chiến lực hiện giờ?

Rất nhiều tướng lãnh Đại Mãng đầu óc còn đang thanh tỉnh mặc dù biết con đường Trạm Thai Thiển Đường đang dẫn bọn họ đi hiện giờ là con đường sẽ tránh xa quân đội Đại Mãng như quân đội Vân Tần, nhưng hiện nay bọn họ chỉ cảm thấy càng lúc càng mỏi mệt, càng đi càng cảm thấy bầu trời xám xịt.

Rất nhiều người đang tự hỏi mình làm vậy có ý nghĩa hay không?

Tại sao ko lựa chọn chết dưới thành lăng Trụy Tinh? Tại sao phải chịu khổ như vậy trước khi chết?

- Tại sao lại đi đường này?

Bên ngoài đội quân này, Thì Khiêm đi bộ nhìn vào tấm bản đồ quân sự, nhẹ giọng hỏi Trạm Thai Thiển Đường cũng đang đi bộ bên cạnh:

- Nếu tiếp tục như vậy, rất dễ gặp phải quân đội Vân Tần.

- Ta muốn xem thái độ của quân đội Vân Tần.

Trạm Thai Thiển Đường hơi mỏi mệt nhìn hắn ta một cái, nói:

- Chính xác hơn, ta muốn xem thái độ của Cố Vân Tĩnh, dù sao trong cả hành tỉnh Nam lăng này, quân đội Vân Tần đều phải nghe lệnh của ông ta.

Thì Khiêm giật mình hỏi:

- Ngươi cố ý làm vậy?

Trạm Thai Thiển Đường gật đầu, nói:

- Tính mệnh của những người đang đi theo sau chúng ta hiện giờ không phải nằm trong tay chúng ta, mà là trong tay quân đội Vân Tần vừa thắng trận. Nói đơn giản hơn, chính là xem thử Cố Vân Tĩnh có muốn để đội quân chúng ta sống sót hay không.

Thấy Thì Khiêm vẫn chưa hiểu lắm, Trạm Thai Thiển Đường nhìn thoáng qua nơi xa, nói:

- Trong lúc quan trọng như vậy, có thể quân đội Vân Tần sẽ đưa quân lương cho chúng ta để chúng ta cầm cự thêm một thời gian.

- Ý của ngươi là Cố Vân Tĩnh sẽ trực tiếp nhường cho chúng ta?

Thì Khiêm rốt cuộc hiểu ý của Trạm Thai Thiển Đường, khiếp sợ nói.

Trạm Thai Thiển Đường nhìn hắn một cái, nhếch miệng cười khổ:

- Còn phải xem ý của Cố Vân Tĩnh thế nào nữa.

...

Cũng trong những tia nắng ban mai đầu ngày, tại trước cổng thành lăng Trụy Tinh, có một chiếc xe ngựa xuất hiện trong tầm mắt các quân nhân Vân Tần.

Sau khi có một loạt tên bắn và quát to vang lên, một lão quan văn mặc áo khoác màu xám tro, đầu tóc hoa râm, gây cho người ta cảm giác lão ta thật yếu đuối, xuất hiện ở đầu xe ngựa.

Nhìn vào tòa thành lớn hoàn toàn đã thay đổi cả đế quốc Đại Mãng trong nhiều năm qua, lão quan văn này đột nhiên thở nhẹ một cái, đôi mắt tràn đầy sự cảm thán.

Cả người lão ta hơi run lên một cái, sau đấy ho nhẹ, lên tiếng:

- Ta là sứ giả của Văn Nhân đại nguyên soái, đến đây cầu kiến Lâm Tịch.

Âm thanh của lão ta bình tĩnh, không cao vút, nhưng lại truyền đi rất xa, thậm chí các quân sĩ đang ở trên cổng thành cách đấy mấy dặm cũng có thể nghe được rõ ràng.

Âm thanh như vậy khiến cho mấy tướng lãnh Vân Tần cũng là người tu hành đang đứng trên tường thành phải rùng mình.

...

- Là Thánh sư.

Cố Vân Tĩnh dùng đôi mắt bằng đồng thau nhìn người tu hành Đại Mãng có bộ dáng quan văn ở xa, sau đấy nói với Lâm Tịch. 

- Nhưng lại là Thánh sư Đại Mãng chưa được quân bộ ghi tư liệu lại.

- Nếu trong quân không có ghi chép, vậy hoặc là người núi Luyện Ngục, hoặc là cao thủ hoàng cung Đại Mãng.

Viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại đỏ sậm lạnh lùng bổ sung.

- Cho dù là Văn Nhân Thương Nguyệt tự mình đến, hoặc chỉ là có một người này, bây giờ là ban ngày, cũng rất khó chạy trốn được.

Cao Á Nam nhíu mày, nhìn thoáng qua Lâm Tịch:

- Tốt nhất là không tới gần hắn.

- Vậy hãy trực tiếp hỏi hắn muốn gì.

Lâm Tịch biết ý của Cao Á Nam là bên quân đội Vân Tần có Thần mộc phi hạc, trong tình huống ban ngày như vậy, phạm vi quan sát của bọn họ sẽ rất thuận lợi, nên bọn họ không cần phải chuẩn bị trước việc chặn đường lui của tên Thánh sư Đại Mãng này. Cho nên, hắn gật đầu, chậm rãi lên tiếng:

- Ta là Lâm Tịch, Văn Nhân Thương Nguyệt phái ngươi tới là có việc gì?

Bởi vì năng lực đặc biệt đã được khôi phục, nên đối với những chuyện nguy hiểm, kể cả liên quan đến sinh tử, hắn cũng có thể tĩnh táo hơn phần lớn những người trên thế gian này. Nhưng khi nhìn sang chiếc xe ngựa và lão già quan văn đằng trước, không hiểu vì sao lòng bàn tay hắn lại toát ra mồ hôi hột.

Sau khi tận mắt nhìn thấy những thủ đoạn của Thân Đồ Niệm ở lăng Đông Cảnh, hắn đã có thể hiểu được tại sao Hạ phó viện trưởng và học viện Thanh Loan lại coi trọng núi Luyện Ngục đến như vậy.

Hiện giờ nhìn thấy chiếc xe ngựa này, hắn đã có dự cảm bất an, chỉ cảm thấy chiếc xe ngựa này cũng là thủ đoạn đáng sợ của núi Luyện Ngục.

- Văn Nhân đại nguyên soái mang đến cho ngươi một người bạn.

Người tu hành Đại Mãng có bộ dáng quan văn, đầu tóc hoa râm nhìn về tường thành, khẽ mỉm cười, sau đấy lạnh lùng nói một câu, vén màn xe lên.

Xe ngựa và tường thành cách nhau mấy dặm.

Nhưng thậm chí không cần dùng đôi mắt ưng, vừa chỉ nhìn thoáng qua, Lâm Tịch lập tức tái mặt.

Hắn đã tưởng tượng đến rất nhiều thủ đoạn đáng sợ mà núi Luyện Ngục có thể dùng tới, nhưng lại không ngờ hình ảnh rơi vào mắt mình lại là như vậy.

Hai tay Cao Á Nam khẽ run rẩy.

Trong nhiều ngày vừa qua, nàng cảm thấy đã có nhiều chuyện không ngừng xảy ra.

Những hình ảnh bi thượng đọng lại trong tâm trí nàng cũng đã có rất nhiều.

Theo nàng nghĩ rằng ông trời cuối cùng đã có hồi báo cho khổ nạn của Lâm Tịch, ít nhất giúp hắn từ một người tu hành có tư chất kém cỏi, thành một người tu hành có tư chất bình thường, sau này sẽ giúp hắn ít chịu khổ hơn. Nàng cũng cho rằng trận chiến này đã qua, nhưng nàng thật không ngờ Văn Nhân Thương Nguyệt lại đưa tới một chiếc xe ngựa như vậy.

- Đó là đệ tử học viện Thanh Loan của các ngươi?

Cố Vân Tĩnh để đôi mắt ưng bằng đồng thau xuống, nhìn Cao Á Nam và Lâm Tịch, hỏi.

Cao Á Nam là một cô gái rất kiên cường, nhưng trong trận đại chiến như vậy, nàng bất giác phát hiện mình đã yếu ớt hơn rất nhiều. Vừa nghe Cố Vân Tĩnh hỏi như vậy, nàng chỉ muốn khóc lớn một hồi.

- Là Hoa Tịch Nguyệt...đệ tử khoa Chỉ Qua. Sau khi từ lăng Bích Lạc trở về học viện Thanh Loan, nàng đã rời khỏi học viện sớm hơn bọn vãn bối. 

Cao Á Nam trả lời Cố Vân Tĩnh, nhưng nàng bỗng nhiên nấc nghẹn, không nói được nữa.

- Nàng ta đang mặc y phục lễ quan Đại Mãng, hẳn là tiềm ẩn Đại Mãng.

Viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ lạnh lùng nói:

- Người tu hành Đại Mãng này dùng thủ đoạn của Thiên Ma quật chế trụ nàng ta, hẳn lão ta là một trong những người Thiên Ma quật đầu tiên đầu hàng núi Luyện Ngục.

Lâm Tịch nghe thấy những lời này, sắc mặt tái nhợt, nhưng hắn ta vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.

- Văn Nhân Thương Nguyệt muốn như thế nào?

Âm thanh của hắn ta từ trên cổng thành truyền ra xa.

Người tu hành Đại Mãng có bộ dáng quan văn này nhìn thoáng qua nữ đệ tử học viện Thanh Loan không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn về tường thành lại vô cùng phức tạp, mỉm cười:

- Văn Nhân đại nguyên soái muốn Đại Hắc.

Tất cả người trong thành đều nghe thấy lời này, ai ai cũng sợ hãi, lập tức xoay người sang nhìn Lâm Tịch.

Lâm Tịch không hề chần chờ, bình tĩnh mà lạnh lùng nói:

- Không thể nào.

Người tu hành Đại Mãng có bộ dáng quan văn vẫn tươi cười, ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch trên cổng thành, nói:

- Ngươi có thể hiểu lầm ý của Văn Nhân đại tướng quân. Văn Nhân đại tướng quân cũng không phải muốn một Đại Hắc hoàn hảo. Nói đơn giản...ta chỉ muốn tận mắt nhìn thấy ngươi hủy diệt Đại Hắc, ta có thể đưa nữ đệ tử học viện Thanh Loan này lại cho ngươi.

- Một vật như Đại Hắc vốn không nên tồn tại trên thế gian này.

Trong khi cả thành lăng Trụy Tinh chợt yên lặng, lão quan văn Thánh sư này lại chậm rãi lên tiếng, giọng nói đầy sự cảm thán.

Bình Luận (0)
Comment