Tiên Ma Biến

Chương 677


Thành Trung Châu, trong trạch viện Thịnh gia Đại Thịnh Cao, nơi đây đang có một bầu không khí trang trọng.

Ngay giữa thính đường, hơn mười chưởng quỹ Đại Thịnh Cao mang theo gia quyến đã tề tụ đông đủ.

Ngay tại phía đông phòng, cũng là nơi đặt hương án, có một cái nồi sắt lớn, nước lèo sôi nóng hổi, nấu một con dê béo. Trong nước lèo không có chế thêm rượu để khử đi mùi tanh hôi, chỉ là nêm thêm một chút muối và hành lá, mùi dê nồng và mùi thơm quấn vào với nhau.

Đây chính là lẩu đầu dê mỗi năm một lần của Đại Thịnh Cao.

Đại Thịnh Cao có tập tục như vậy là vì từ ngày sáng lập, có một năm Đại Thịnh Cao thua lỗ triền miên, một đám huynh đệ nghèo đến mức không có thịt để ăn. Khi tuyết rơi xuống, tổ tiên Thịnh gia nghĩ ra một biện pháp, dùng hết số tiền ít ỏi trong tay mình để mua một đầu con dê, mở tiệc chiêu đãi các huynh đệ, lấy cớ là ông trời cũng muốn giúp bọn họ, nhìn thấy bọn họ nhiều ngày không có thịt ăn, nên đã tặng cho một con dê ngay khi tuyết rơi xuống. Các huynh đệ đang xuống tinh thần lập tức cảm thấy phấn chấn, Đại Thịnh Cao cứ thế đã vượt qua được thời kỳ khó khăn.

Cho nên, cứ đến mỗi năm nghe thấy tin tức tuyết bắt đầu rơi ở hành tỉnh Sơn Âm, Đại Thịnh Cao sẽ tổ chức một buổi lễ như thế.

Nhưng năm nay lẩu đầu dê của Đại Thịnh Cao lại không theo lệ cũ, được tổ chức sớm hơn các năm trước rất nhiều, tuyết còn chưa rơi ở hành tỉnh Sơn Âm.

Đại đương gia Thịnh Mãn Doanh của Đại Thịnh Cao không giải thích gì, nhưng mỗi tên chưởng quỹ được điều tới đây đều biết nguyên nhân.

Giống như các năm trước, Thịnh Mãn Doanh mang theo gia quyến của mình ra gặp gia đình các chưởng quỹ đã vất vả vì bọn họ trong cả năm. Sau một phen hỏi thăm náo nhiệt, Thịnh Mãn Doanh liền lấy đầu dê ra, cắt lấy một miếng thịt dê nóng hổi, bắt đầu đại yến.

Trong tiếng hoan hô vang cả thính đường, hơn mười chưởng quỹ rối rít cắt thịt, từng bát lẩu nóng được bưng tới bàn tiệc, không khí thật vui vẻ

Tất cả tựa hồ không khác gì so với năm trước, nhưng chỉ sau vài chén rượu, bữa tiệc bắt đầu lắng xuống.

Tất cả chưởng quỹ, bao gồm cả những tiểu hài tử vừa mới bắt đầu học viết, đều nhìn Thịnh Mãn Doanh.

Thịnh Mãn Doanh bưng chén rượu lên, sau đấy lại tự rót cho chén rượu đầy hơn, đứng dậy một hơi cạn sạch. Cuối cùng, ông ta cúi người thi lễ với tất cả mọi người trước mặt mình:

- Xin lỗi các vị...liên lụy các vị rồi.

Tất cả chưởng quỹ đều cảm thấy cay cay lỗ mũi, biết Thịnh Mãn Doanh đã quyết định rồi.

- Đến năm sau, sợ rằng mọi người không thể ngồi đây như vậy được nữa. Thật không phải với các vị...ta đã chuẩn bị cho mọi người một chút ngân lượng, bạc ít tình nhiều, kính mong chư vị không ghét bỏ.

Âm thanh Thịnh Mãn Doanh run rẩy, nhưng khuôn mặt lại mang theo nụ cười tha thiết.

Một hồi lâu không có tiếng động.

Một tiếng thở dài vang lên.

Đại chưởng quỹ Mộ Tông Ly, lộ vẻ đã già hơn năm trước rất nhiều, bưng chén rượu đứng lên.

- Đại đương gia, một chén này ta mời ngài.

Ông ta bưng chén rượu lên uống cạn sạch.

- Ta già rồi.

Ông ta thở ra một hơi rượu, chậm rãi nói:

- Sau khi vì Đại Thịnh Cao và hiệu buôn Đại Đức Tường làm việc, ta cũng không muốn đến hiệu buôn khác nữa, thôi, nghỉ ngơi vậy. Đa tạ thịnh tình của đại đương gia, chỉ là nhiều năm qua nhờ có đại đương gia hậu đãi, cuộc sống rất sung túc...Nếu như đại đương gia còn coi ta là bằng hữu, vậy số tiền cần dùng lúc gấp gáp này cũng không cần phải đưa cho ta để dưỡng già đâu.

- Đại đương gia, chúng ta cũng mời ngươi...

Trong bữa tiệc, những âm thanh bi thương và nghẹn ngào không ngừng vang lên.

...

Tại một đồng ruộng phì nhiêu ở phía nam Vân Tần, có một thôn trang.

Trước thôn trang có một dòng suối nhỏ, bên cạnh dòng suối nhỏ lại có một tảng đá lớn dùng để tránh gió đốt cỏ dại, sát đó còn có một cánh đồng.

Trong một căn nhà ở ngay gần cánh đồng, có một lão phụ nhân đã bị bệnh nằm liệt giường, sức khỏe yếu đến mức thở gấp không thôi. Bà lão này cố gắng dịch chuyển đầu mình, đưa cái gối thêu hoa ở bên dưới ra.

Con trai và con dâu của bà đang ở trước mặt, có lẽ vì biết mẫu thân mình không qua khỏi nên cả nhà khóc lớn lên.

Con trai bà mặc một bộ áo gấm sạch sẽ, trông rất giống một tiên sinh vừa hồi hương về.

Hắn biết mẫu thân mình cả đời cần kiệm, bên dưới cái gối bà vừa đưa ra có số tiền bà dành dụm cả đời mình...Số bạc này cũng không nhiều, có lẽ bà không muốn hắn có thêm gánh nặng, nên đưa số tiền ra giúp hắn chịu phí mai táng.

Khuôn mặt tái xám của bà lão hơi ửng đỏ lên.

Bà lão nằm trên giường đã lâu này có lẽ đã đến lúc hồi quang phản chiếu trước khi chết, đôi mắt vốn đục mờ và mơ hồ của bà bất giác lại có thần mạnh mẽ.

- Đưa cho Lưu chưởng quỹ...

Bà cố gắng động đậy đầu của mình, đẩy gối ra ngoài, sau đấy dùng chút sức cuối cùng để nhích mặt lại gần cái gối, thều thào như vậy.

Con trai và con dâu đang ở trước mặt ngây dại.

Đây chính là lời nói cuối cùng trước khi qua đời, nhưng mẫu thân hắn...

Nhìn thấy con trai của mình ngây ngốc sửng sốt, bà lão sắp chết này lập tức nổi giận. Cánh tay vốn không cử động được nữa được giơ lên, tựa như bà muốn đánh đứa con trai mình rất yêu thương này, sau đấy bà lại cố gắng thều thào, từng câu từng chữ chấn động lòng người:

- Cả đời ta...chịu khổ chịu làm, không biết chịu bao nhiêu trái đắng...Cho ngươi đi học...chẳng lẽ sách ngươi đọc quăng vào bụng chó rồi sao...Đại Đức Tường đóng cửa vì chúng ta...chúng ta chịu nợ sao có thể không trả...quan tài có mỏng, ta cũng an tâm ra đi...

Cánh tay của bà lão rủ xuống bên dưới, không bao giờ giơ lên được nữa.

Con trai bà đang quỳ sát bên cạnh vĩnh viễn không bao giờ được nghe bà khiển trách nữa, cũng không thể lắng nghe những lý lẽ làm người từ mẫu thân mình. Hắn chỉ có thể rơi lệ cúi đầu, giúp cho bà lão đang rời khỏi thế gian được an tâm hơn.

...

Tại phía bắc Vân Tần xa xôi, cách rất xa các hành tỉnh phía nam Vân Tần, có một thôn trang bình thường.

Thôn trang này khắp nơi đều trồng cây táo, mỗi khi thu hoạch được sẽ đưa đi bán khắp các đại thành ở Vân Tần.

Trong thôn trang này có một thợ rèn duy nhất, tên là Thiết Trụ.

Thiết Trụ, tên cũng như người, cả ngày làm việc với sắt thép, lớn lên còn trở thành một thợ rèn.

So với những người khác trong thôn trang, bề ngoài Thiết Trụ trông rất hung dữ, âm thanh ồm ồm vang vọng, nhưng thực ra hắn ta lại là một người rất tốt, đối xử hiền hòa với thê tử và người già, chỉ là đôi khi hơi bướng bỉnh.

Có thể hình dung tính bướng bỉnh của hắn như sau, hắn chỉ thích ăn thịt ba chỉ có nhiều mỡ, nếu như mua không được thịt ba chỉ, hắn sẽ không ăn, nếu có người nào đấy bắt hắn ăn thịt nạc, hắn sẽ tức giận.

Hoặc có thể nói rằng một khi hắn ta quyết định việc gì rồi, sẽ rất khó thay đổi.

Ngày hôm nay hắn lên rừng đốn nhiều cây thông, chuẩn bị một ít than và củi để cho mùa đông gần tới.

Nên mặc dù trời rất lạnh, nhưng cả người hắn lại đổ mồ hôi như mưa.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy thê tử mình đưa cho một miếng tạo cao, đôi chân mày thô to của hắn bỗng nhiên nhíu lại, không khỏi hỏi:

- Tại sao không phải của Đại Đức Tường?

Thê tử hắn vẫn lo lắng châm củi đun nước nóng, sợ trượng phu của mình cảm lạnh, thuận miệng trả lời:

- Đây là Đường Thanh Sơn, không khác gì đâu.

Thiết Trụ liền xụ mặt lại, không nói gì cả.

Thê tử của hắn đang lo lắng châm củi vào lò, không chú ý đến sắc mặt trượng phu mình.

Thiết Trụ bỗng nhiên quăng miếng tạo cao vào trong lò củi đang cháy, lớn tiếng tức giận nói:

- Không tắm!

Thê tử hắn bây giờ mới chú ý đến sắc mặt xanh mét của trượng phu mình, dùng sức kéo hắn ra ngoài. Nhìn thấy chiếc áo của hắn đang ướt dẫm, cô ta đau lòng không thôi, nhưng lại ủy khuất đến mức hốc mắt đỏ hoe, lên tiếng:

- Không có chuyện gì sao lại tức giận với ta chứ? Ngươi có giận gì cũng phải tắm rửa xong đi.

Tính tình thê tử dịu dàng, đàn ông nhìn thấy sẽ rất dễ mềm lòng, nhưng Thiết Trụ lại không như vậy, tức giận nói:

- Còn nói không khác gì đâu? Đường Thanh Sơn có thể so sánh với Đại Đức Tường sao? Đàn bà đúng là đồ tóc dài thiếu hiểu biết! Vật giống nhau không có nghĩa ý nghĩa cũng giống nhau! Đại Đức Tường làm cái gì? Đường Thanh Sơn làm cái gì? Đại Đức Tường giúp cho mấy vạn dân chúng các hành tỉnh phía nam có cơm để ăn, có cháo để uống, nên ta mới nhất định phải mua tạo cao Đại Đức Tường! Ta để ý đến cái đó! Đây không phải là vấn đề tạo cao có khác nhau hay không, ngươi có hiểu không?

- Ta hiểu.

Lòng thê tử đau đớn, nhưng cô ta không cãi lại, lặng lẽ đưa thêm củi vào bếp lò:

- Lần sau ta nhất định giúp ngươi mua Đại Đức Tường...Chỉ là hôm nay Sở tẩu không có ở trong đấy làm việc. Hơn nữa, Sở tẩu cũng nói rằng các cửa hàng Đại Đức Tường trong thành đã đóng, sau này muốn mua tạo cao Đại Đức Tường cũng khó.

Thiết Trụ ngẩn ngơ:

- Cửa hàng Đại Đức Tường đóng cửa? Sao lại đóng? Sau này mua rất khó...Chẳng lẽ cửa hàng Đại Đức Tường không mở lại nữa?

Thê tử hắn xoa xoa nước mắt, dùng một khối khăn lông lau khô người hắn, nhẹ giọng nói:

- Nói là vì ký nợ quá nhiều, thiếu hụt nhiều tiền, không có biện pháp quay vòng, nên phải đóng cửa hàng...Không phải chỉ riêng cửa hàng trong thành, nghe nói là bên ngoài cũng đóng rồi.

- Thiếu hụt nhiều, không xoay tiền kịp?

Thiết Trụ ngơ ngác hỏi:

- Không phải chỉ cho mua nợ gạo và mì thôi sao...Đại Đức Tường kinh doanh lớn như vậy, nhà nhà đều dùng tạo cao của họ, mà không phải bán tạo cao cũng có thể sinh lời sao? Nếu như thật sự không chịu được, cũng chỉ đóng cửa hàng mì và lúa gạo thôi, tại sao ngay cả cửa hàng tạo cao cũng đóng?

Tên thợ rèn hào phóng mạnh nhất thôn trang bình thường này nhất thời nghĩ không ra.

Thê tử của hắn cũng chưa từng đọc sách, không thể trả lời câu hỏi này được.

Hắn thất hồn lạc phách bước vào trong phòng tắm, nhưng vì suy nghĩ quá nhiều nên không tắm kỹ, ngay cả vết dơ trên người cũng không cọ sạch sẽ. Sau đấy, hắn khoác một bộ quần áo khác, chạy nhanh đến lão thôn trưởng hiểu biết nhất trong thôn.

- Kinh doanh không giống như nghề rèn, không phải chỉ lấy một búa đập xuống như vậy.

Lão thôn trưởng có dáng người khòm khòm từ từ giải thích với Đinh Trụ:

- Trả không nổi tiền công cũng không cần gấp gáp, nhưng nguyên liệu chế tạo thì ngươi phải cần mua đúng không? Tuy có thể mua trước trả sau, nhưng nếu như qua một thời gian dài không trả được, ngươi ta sẽ không cho ngươi mượn nữa. Hơn nữa, trong việc làm ăn, nếu như người ta cảm thấy ngươi không ổn, vậy cho dù trước kia ngươi trả tốt đến đâu, người ta vẫn sẽ tới đòi nợ, tình cảnh thật đúng là sương lạnh giữa trời đông. Hơn nữa, Đại Đức Tường làm ăn lớn như vậy, có rất nhiều việc bao gồm các khâu nối tiếp nhau, nếu như có một khâu có vấn đề, hoặc là không đủ bạc để bổ khuyết, cả mắt xích sẽ bị chặt đứt ngay. Nhiều dân chạy nạn phía nam cùng ăn như vậy, Đại Đức Tường có thể chống đỡ lâu như vậy đã không dễ rồi...Khi trước, các cửa hàng tạo cao của họ cũng góp phần chống đỡ, nhưng hiện nay cũng không thể chống đỡ được nữa.

Lão thôn trưởng nói rất cẩn thận, thậm chí còn giải thích đến các cửa hàng tạo cao, một khi việc sản xuất không còn duy trì được nữa, như vậy việc làm ăn của Đại Đức Tường chỉ còn kết quả ngày một thê thảm hơn. Thiết Trụ nghe rất nhiều, nghe rất cẩn thận. Tuy hắn vẫn chỉ là một anh thợ rèn chất phác, nhưng ít nhất hắn biết thê tử của mình không nói sai, Đại Đức Tường thật sự phải đóng cửa, thậm chí vị đại chưởng quỹ truyền kỳ của Đại Đức Tường được bao nhiêu người kính ngưỡng, hâm mộ tài năng đến nay cũng không thể cứu vãn được Đại Đức Tườn.

Tại sao một hiệu buôn lớn như Đại Đức Tường, tốt như Đại Đức Tường lại đóng cửa?

Tại sao Đại Đức Tường có thể cho dân chạy nạn mua nợ gạo và lúa mì, nhưng các hiệu buôn khác lại không thể giúp sức cho Đại Đức Tường?

Một thợ rèn như Thiết Trụ không hiểu chuyện làm ăn, nên có rất nhiều vấn đề hắn nghĩ không hiểu, chỉ là hắn cảm thấy thật không thoải mái, ngay cả thịt ba chỉ hắn thích ăn nhất khi bỏ vào trong miệng cũng không còn mùi vị nữa.

Lúc ăn cơm tối, hắn bưng một chén cơm, nhìn dĩa thịt ba chỉ kho ngon trước mặt mình, rồi đột nhiên hắn nghĩ tới cảnh tượng những dân chúng phía nam đang ăn cái gì, sau này những nhân viên của Đại Đức Tường phải ăn gì, nên hắn đã quyết định. Hắn ngẩng đầu, nhìn thê tử của mình nói:

- Chúng ta phải xa nhà nữa rồi.

Thê tử của hắn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao?

- Ta biết Đại Đức Tường còn đang khai hoang trong hành tỉnh Bích Thủy và Thiên Lạc.

Thiết Trụ nhìn thê tử của mình, nói:

- Cho dù Đại Đức Tường không còn, nhưng đất đai vẫn có ở đấy, chỉ cần con người chịu khai hoang, tất sẽ có thu hoạch...Nhà chúng ta không có tiền, nhưng ta có sức, ta tới đó giúp bọn họ trồng trọt.

Thê tử hắn òa khóc một tiếng.

Cô biết rằng đi tới miền đất xa xôi như vậy, cuộc sống có thể tốt hơn được sao?

Nhưng cô biết trượng phu của mình rất bướng bỉnh, hơn nữa cô khóc như vậy còn vì tự hào trượng phu mình, cho nên, cô vừa khóc vừa giúp trượng phu của mình sửa sang hành lý.

Bình Luận (0)
Comment