Tiên Ma Biến

Chương 739

Nói xong câu này, phi kiếm của nàng không tiếp tục đâm sâu vào não bộ của Hải yêu vương đang loạng choạng như một ông lão trúng gió, mà là trực tiếp trở về phía trước người Trì San đang ở gần với Hải yêu vương nhất.

Từng giọt máu màu lam đen đặc sệch từ trên thân kiếm nhiễu xuống.

Máu tươi của Hải yêu vương thậm chí còn tanh hôi hơn mùi hôi của cá ươn bị dính nước mặn mấy chục lần, nhưng thanh phi kiếm chí hàn màu bạc đấy không hề rung động để đánh bay máu tươi bám trên thân kiếm, mà luôn luôn duy trì trạng thái cảnh giới.

Lâm Tịch càng cau mày chặt hơn, bởi vì hắn cũng cảm giác được nguy hiểm.

Ngay lúc thanh phi kiếm của Nam Cung Vị Ương nhanh chóng quay về, lựa chọn phòng thủ, hắn cũng bước tới trước nửa bước, che chắn trước người Trì San. Sau đó cả người hắn bắt đầu phóng quang minh, ánh sáng tinh khiết tràn vào trong cơ thể Nam Cung Vị Ương, tạo thành một quả cầu ánh sáng giữa hắn và Nam Cung Vị Ương.

Đây là một sự ăn ý giữa Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương qua nhiều lần chiến đấu cùng nhau.

Không có ai hỏi Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương thử chuyện gì đang xảy ra.

Bởi vì hiện giờ Lâm Tịch đang phóng quang minh, nên tất cả mọi người có thể nhìn thấy rất xa.

Bọn họ nhìn thấy con Hải yêu vương bị Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch liên hợp chém giết đã bị thương vẫn đang lung lay, nhưng sơn động vốn khô ráo bỗng nhiên lại ươn ướt, đỉnh chóp của mấy khối đá nhô ra ngoài ngưng kết ra những bọt nước rất nhỏ, từng giọt rơi xuống.

Kèm theo một vầng sáng màu lam như ẩn như hiện, lại có một bóng ảnh khác xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Lâm Tịch bất giác gượng cười chua chát.

Cũng không phải vì đau đớn khi phóng quang minh, mà hắn đang nghĩ tới một câu nói: Cao thủ luôn đứng ở đó, cho dù hắn ta không làm gì, mọi người cũng biết hắn là một cao thủ.

Đây cũng là một con Hải yêu vương. Tuy nhiên, nếu so với con Hải yêu vương đã xuất hiện khi nãy, con Hải yêu vương này trông rất già, mái tóc màu đen của nó tựa như một thanh sắt mục, bên ngoài lớp lân phiến bao phủ bên ngoài cũng có đầy những mảnh rêu khô héo, lộ vẻ năm tháng tang thương.

Lúc nó đi lại không hề có tiếng vang kinh thiên động địa, nhưng khí tức của nó lại vô cùng bàng bạc.

Bên dưới bàn chân được ánh sáng màu lam bao phủ của nó, luôn luôn có một tầng sóng nước tỏa ra xung quanh, tựa hồ đang chịu phải sức nặng của nó, khiến nó trông như một tòa núi đang di chuyển nhẹ nhàng trên mặt nước.

- Sao đây?

Lâm Tịch hít sâu một hơi, cố gắng tống khứ cảm giác bị đè nén áp bách trong người mình, đồng thời nhẹ giọng hỏi Nam Cung Vị Ương.

- Mấy người Trì Vũ Âm cũng rất khá, có thể giết chết hai con Hải yêu vương này, nhưng có thể sẽ có người chết.

Cũng như mọi lúc khác, Nam Cung Vị Ương chân thành đáp lại.

Bởi vì là chuyện khẩn cấp, nên Trì Túc lâp tức phiên dịch cuộc nói chuyện giữa Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương cho mấy người Trì Vũ Âm nghe.

- Chúng ta cản ở phía sau.

Trì Vũ Âm lập tức nhìn Trì Mang một cái, sau đó nói với mấy người Lâm Tịch và Trì San:

- Các ngươi đi trước.

Mặc dù không có Trì Túc và Trì Tiểu Dạ phiên dịch, nhưng chỉ dựa vào thần sắc kiên quyết của nàng hiện giờ, mọi người cũng biết nàng đang cảm thấy tình hình bây giờ không khả quan, nên muốn tìm cách bảo vệ càng nhiều người càng tốt.

- Nếu như đã có hai con Hải yêu vương, vậy cũng có thể là ba con, hợp thành một nhà.

Nhưng Lâm Tịch lại lắc đầu, sau đấy nói với Nam Cung Vị Ương:

- Có lẽ chúng ta còn có lựa chọn tốt hơn.

- Còn có lựa chọn tốt hơn?

Nam Cung Vị Ương vẫn tựa như một đệ tử đang chân thành hỏi lão sư của mình, bình tĩnh và chăm chú hỏi.

- Cho dù không có con Hải yêu vương thứ ba, nhưng chỉ dựa vào hai con Hải yêu vương này, cộng với những yêu thú khác cũng đang có mặt ở đây, ta cảm thấy nếu như chi dựa vào sức của mình, các tộc nhân đang bị vây khốn của Trì Vũ Âm không thể nào còn sống được.

Lâm Tịch chăm chú nhìn hai con Hải yêu vương vừa tụ họp lại. Mặc dù hiện giờ cả hai con Hải yêu vương không phát ra âm thanh gì, nhưng dựa vào thần thái và những động tác rất nhỏ kia, hắn cũng có thể đoán được hai con này có thể là cha con với nhau, nên hắn nhanh chóng nói.

Nam Cung Vị Ương đã hiểu ý của hắn, gật đầu nói:

- Được, chúng ta hãy hội họp với các tộc nhân các nàng ta trước.

Trì Vũ Âm và mấy người Trì Mang nhanh chóng hiểu ý Lâm Tịch.

Trong những người tu hành Yêu tộc bị vây ở đây không có Thánh sư, nếu như còn sống đến lúc này được, rất có thể họ đã nhận được di vật của người tu hành cổ xưa. Mà ở phía cuối con đường đá đằng trước, ánh sáng màu xanh vẫn đang không ngừng tản phát ra ngoài, nên suy đoán của Lâm Tịch càng được mọi người đồng ý hơn.

- Thân thể Yêu thú khôi phục mạnh hơn người tu hành chúng ta, con Hải yêu vương này chưa chắc sẽ suy yếu như vậy mãi

Nhưng ngay lúc này, Nam Cung Vị Ương lại nhìn Lâm Tịch, chân thành nói.

- Cho nên, chúng ta phải giết chết con Hải yêu vương này trước.

Lâm Tịch nói.

Hiện giờ hai tay của Trì Vũ Âm đang nắm chặt hai chuôi kiếm của mình, đồng thời nàng đã thầm quyết định, nên nàng nhìn Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, nói:

- Chúng ta có thể nghe theo lệnh của hai ngươi, phối hợp hành động.

Nam Cung Vị Ương gật đầu, sau đấy nhìn Lâm Tịch, nhanh chóng nói:

- Không thể giết chết...có hai con, vừa lúc có hai người dung hồn. Nếu như ngươi có thể dung hồn, vậy cũng tốt.

Lâm Tịch trầm ngâm một hồi, nói:

- Được, vậy hãy cố gắng khiến con Hải yêu vương đã bị thương này trong lúc nhất thời không thể khôi phục lại được.

- Nếu như đối phó với lão Hải yêu vương, phi kiếm của ta sẽ bị khóa chặt.

Nam Cung Vị Ương vẫn không hề do dự hay chần chừ, dứt khoát nói:

- Ngươi hãy đối phó với lão Hải yêu vương, ta sẽ đối phó với con đã bị thương.

Đám người tu hành Yêu tộc Trì Vũ Âm đều cho rằng một mình Lâm Tịch không thể đối phó với con lão Hải yêu vương được, chỉ sợ đó là một chớp mắt ngăn cản mà thôi. Nhưng lời nói nhanh chóng mà đơn giản của Nam Cung Vị Ương và Lâm Tịch lại ẩn chứa khí tức thiết huyết, khiến cho nàng căn bản không dám phản đối chút nào.

- Thụy Thụy và Cát Tường sẽ phối hợp với các ngươi, nhanh chóng giết chết ba con nhện quỷ nước kia.

Lâm Tịch nói với Trì Tiểu Dạ.

Nghe thấy như vậy, Trì Túc bất giác lên tiếng hỏi hắn:

- Vậy chúng ta phải làm gì?

Lâm Tịch hít sâu một hơi, cười cười:

- Các ngươi phải cố gắng phòng thủ, mọi chuyện sau đấy phải giao cho các ngươi rồi.

Trong lúc mấy người tu hành này đối thoại như vậy, con Hải yêu vương già nua kia đã đến gần con Hải yêu vương bị thương.

Nó dùng tay lắc lắc thân hình con Hải yêu vương bị thương, chứ không ra tay với Lâm Tịch hay Nam Cung Vị Ương trước.

Ba con nhện quỷ nước có hình dạng như nửa thân trên là người nửa thân dưới là yêu thú, đột nhiên vô cùng sợ hãi, cả người cúi hẳn xuống, tựa như muốn đập đầu.

Có một cơn gió càng ẩm ướt hơn xuất hiện.

Hai lão Lục la tinh cao to ở ngay bên cạnh đột nhiên giải khai, giống như là một trái cà chua nấu chín bị đập nát, biến thành một bãi chất dịch ở ngay trên nền đất.

Đây là một cách lập uy vô hình.

Nhưng ngay trong nháy mắt này, con lão Hải yêu vương già nua hơn, đồng thời cũng mạnh hơn này, đột nhiên nâng cao mí mắt của mình, nhìn về Lâm Tịch ở trước mặt mình.

Lâm Tịch đã bắt đầu ma biến.

Trong lúc nói chuyện với Trì Túc, hắn đã trực tiếp ma biến.

Trong đôi mắt rất nhỏ của lão Hải yêu vương, thân ảnh Lâm Tịch đang nhanh chóng biến lớn. Trong lúc nó còn muốn biết rõ ràng đối thủ của mình đang biến hóa như thế nào, Lâm Tịch bỗng nhiên hơi đau đớn rống to, đồng thời sử dụng Đại Hắc.

Hồn lực của hắn đã căng tràn khắp toàn thân, có thể nói ngoại trừ Cốc Tâm Âm ra, thế gian này hiện nay không còn ai có thể bộc phát hồn lực nhanh hơn hắn. Sau khi ma biến xong, thân thể của hắn phảng phất đã biến thành một dụng cụ chứa hồn lực có thể truyền hồn lực nhanh nhất thế gian.

Không có bất kỳ tiếng gió nào.

Một màn đêm tối đen đã bao phủ con lão Hải yêu vương.

...

Trong nháy mắt Lâm Tịch bắt đầu ma biến, đám người Trì Vũ Âm chỉ biết cảm thấy kinh hãi, không biết biến hóa của Lâm Tịch hiện giờ là xấu hay tốt.

Nhưng khi Cát Tường thò đầu ra khỏi ống tay áo của Lâm Tịch, Trì Tiểu Dạ cũng kiên quyết điên cuồng phóng tới ba con nhện quỷ nước, bởi vì nàng hiểu rằng đây chính là lúc phải liều mạng.

Hai thanh đoản kiếm toàn thân có màu xanh biếc, bề ngoài lại khắc đầy những phù văn màu vàng tinh xảo mà nhỏ nhắn đồng thời xuất hiện trong tay Trì Vũ Âm.

Ngay khi rút ra hai thanh đoản kiếm này, nàng quát to lên mấy tiếng, cả người phóng nhanh tới trước, ngăn chặn trước người Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, phảng phất như mình đã biến thành tấm chắn của họ.

Hai tay của Trì Túc run rẩy, hồn lực trong người hắn đang bộc phát điên cuồng, sau đó có những điểm sáng màu xanh trông như đom đóm từ trong cây trượng kỳ lạ của hắn bay ra ngoài, được Trì San bắt lấy rồi nắm chặt trong bàn tay. Vào lúc này, thiếu nữ Yêu tộc có thân hình nhỏ bé, luôn được Lâm Tịch dùng thân thể của mình che chắn, cũng đang hét to lên.

Nàng ta tựa hồ muốn biến hồn lực trong cơ thể mình thành đau đớn, sau đấy cùng nhau bộc phát.

Thân thể nàng ta thật sự rất yếu đuối.

Việc bộc phát hồn lực liều lĩnh như vậy khiến cho thân thể của nàng càng giống một cái quạt gió khổng lồ, chiếc áo bào màu xanh lục rộng rãi bị khí kình thổi căng lên, giúp nàng ta bỗng nhiên lơ lửng ngay trên không trung.

Có sương máu nồng đậm từ trong trường bào của nàng bay ra ngoài.

Một hương thơm ngào ngạt khó tả trong máu của nàng tản phát ra ngoài.

Cách thức chiến đấu điên cuồng không sợ chết như vậy thật sự không thua kém bất kỳ tướng lãnh Vân Tần nào khi đang chiến đấu trên chiến trường.

Đòn tấn công này của nàng hiển nhiên là hợp chiêu giữa nàng và Trì Túc.

Đây cũng là một cách thức chiến đấu mà người tu hành Vân Tần khó có thể hiểu nổi.

Nhưng hiện giờ lại không có những gốc cây gai được tạo thành như lúc trước, mà đó chỉ là một đóa hoa màu xanh biếc, tản phát một loại ánh sáng thần kỳ, dần dần ngưng tụ bên trong tay nàng.

Ngay khi đóa hoa kỳ lạ, toàn thân tản phát ánh sáng đã được tạo thành trong tay Trì San, bỗng nhiên có một lưỡi dao hình dạng ánh trăng rằm xuất hiện trên đầu con lão Hải yêu vương, chuẩn xác đánh trúng màn đêm tối đen của Lâm Tịch.

Cùng lúc đó, ánh kiếm của Nam Cung Vị Ương đã đâm thẳng tới ót của Hải yêu vương bị thương kia.

Việc con lão Hải yêu vương phải làm bây giờ chính là ngăn chặn phi kiếm của Nam Cung Vị Ương.

Nó dùng tay phải của mình đưa ra sau đầu con Hải yêu vương bị thương, che chắn vết thương sau ót.

Bình Luận (0)
Comment