Tiên Ma Biến

Chương 770

Thịnh hội lần này ở Thiên Diệp quan là kết quả của sự thúc đẩy giữa hoàng đế Vân Tần và chưởng giáo núi Luyện Ngục. Nghê Hạc Niên có xuất hiện ở đây cũng không thể khiến người ta khiếp sợ, bởi vì trong tình huống các Thánh sư khác như con thiêu thân nhảy vào lửa, thêm một gã cung phụng triều đình cũng không là gì cả, điều khiến người ta kinh hãi chính là thực lực hiện giờ của Nghê Hạc Niên.

Ngoại trừ hoàng đế Vân Tần, không có ai biết Nghê Hạc Niên đã đột phá Thánh giai.

Ngay từ khi đánh một trận với Chung Thành và Dạ Oanh, tất cả mọi người tu hành đứng đầu đều cho rằng con đường đến với cảnh giới Đại thánh sư của Nghê Hạc Niên đã bị đoạn tuyệt.

Hơn nữa, vào lễ tế thu năm ngoái, sau trận tỷ thí với tên đại trưởng lão tàn phế của núi Luyện Ngục, một số người còn cho rằng Nghê Hạc Niên sẽ sớm chết.

Sau đó Nghê Hạc Niên không xuất hiện nữa, nhiều người còn cho rằng lão ta đã chết.

Nhưng không có ai ngờ rằng khi Nghê Hạc Niên xuất hiện lại, lão ta đã đột phá đến cảnh giới Đại thánh sư!

Đây là biến hóa mà ngay cả Lâm Tịch cũng không ngờ tới, hắn vẫn đang đợi, đợi đến lúc chưởng giáo núi Luyện Ngục sử dụng ba con bù nhìn kim loại kia. Theo hắn nghĩ, một khi chưởng giáo núi Luyện Ngục sử dụng ba con bù nhìn kim loại, lại có bảy viên bảo thạch của người tu hành cổ, bọn họ vẫn có thể đánh chết chưởng giáo núi Luyện Ngục, tựa như đã từng đối phó với con lão Hải yêu vương.

Mà bây giờ Nghê Hạc Niên lại xuất hiện với cảnh giới Đại thánh sư, khiến cho toàn bộ trận chiến đã bị rối loạn.

Ánh mắt mọi người cũng tụ tập trên người Nghê Hạc Niên, hiện giờ mọi người cũng rất muốn biết mục đích của Nghê Hạc Niên đến đây là gì.

...

Chưởng giáo núi Luyện Ngục đối mặt với Nghê Hạc Niên, nhưng hai tay vẫn đánh về sau chiến đấu với hai con bù nhìn kim loại.

Ngoài thần sắc khiếp sợ đang xuất hiện rõ trong mắt, lão ta còn cảm thấy hối hận.

Nếu như biết Nghê Hạc Niên chẳng những không bị thương nặng đến chết, mà còn đột phá đến Đại thánh sư, vậy lão ta tuyệt đối sẽ không đến Vân Tần.

Trong mấy chục năm nay, đối với một người như lão ta, địch nhân trong mắt hắn cũng chỉ có học viện Thanh Loan, lão ta chưa bao giờ để ý đến đế quốc Vân Tần hay Đại Mãng. Nhưng vào lúc này, lão ta thật sự cảm thấy rất tức giận, rất muốn hủy diệt toàn bộ đế quốc Vân Tần này.

Tại sao đế quốc này có thể có nhiều người tu hành thiên tài như vậy? Sao có thể có nhiều Đại thánh sư như vậy?

Lão ta vẫn là người vô địch thế gian này, nên mặc dù đối mặt với Nghê Hạc Niên, lão ta vẫn khinh thường che giấu tâm tình của mình, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy sự khiếp sợ và phẫn nộ của lão ta.

Nghê Hạc Niên cũng cảm nhận được sự tức giận của chưởng giáo núi Luyện Ngục.

- Ngươi rất tức giận?

Trong khi chưởng giáo núi Luyện Ngục vẫn đánh vào hai con bù nhìn kim loại, phát ra âm thanh kinh khủng tựa như thần ma đánh nhau, lão ta cũng lên tiếng, bình tĩnh nói:

- Ta có thể hiểu được vì sao ngươi lại tức giận, nhưng thật ra ngươi không có lý do gì để tức giận....Bởi vì những người tu hành Đại Mãng có thể đạt đến thành tựu cao hơn đều đã bị ngươi biến thành chó, hoặc là giết chết. Vì một người như ngươi, nên thế giới tu hành của Đại Mãng luôn luôn không thể đầy màu sắc như thế giới tu hành Vân Tần.

Ngay tại lúc này, Nghê Hạc Niên nói một câu như vậy, tựa hồ rất nhàm chán, rất lung tung.

Nhưng chưởng giáo núi Luyện Ngục cho rằng lão ta có tư cách nói chuyện với mình, nên sự tức giận trong lòng lão ta dần biến mất, vừa đẩy lui hai con bù nhìn kim loại, vừa bình tĩnh lên tiếng:

- Ta thừa thận ta đã xem thường ngươi.

Nghê Hạc Niên bình tĩnh nói:

- Không sao, thế gian này có quá nhiều người xem thường ta.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục nhìn lão ta, lạnh giọng:

- Ngươi tới đây để giết ta?

Nghê Hạc Niên gật đầu, nói:

- Ta tới giết ngươi.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục suy nghĩ một chút, nói:

- Ngươi giết ta vì Trưởng Tôn Cẩm Sắt?

Nghê Hạc Niên lắc đầu:

- Là ta muốn giết ngươi.

Những gì chưởng giáo núi Luyện Ngục và Nghê Hạc Niên đang nói nghe tựa như rất nhàm chán, nhưng bởi vì cả hai đều là người mạnh nhất thế gian, mà mỗi một lời lại ẩn chứa sát khí khủng khiếp, nên từng lúc lại có những luồng sát khí tuôn ra bên ngoài, bao quanh mỗi người ở đây.

- Tại sao?

Chưởng giáo núi Luyện Ngục khẽ nhíu mày, không hiểu mà hỏi:

- Giết ta, ngươi sẽ phải chết.

Nghê Hạc Niên nhìn chưởng giáo núi Luyện Ngục, khẽ cười:

- Một người giống như ta, cả đời chỉ theo đuổi vô địch. Ta không giống Thân Đồ thị các ngươi, vừa sinh ra đã có được những thứ người khác không có như ngươi, nên ta nghĩ càng đơn giản hơn. Cả đời này, ta chỉ muốn chiến thắng những cường giả còn ở trước ta, hiện giờ trước mặt ta chỉ còn có ngươi, nếu như không chiến thắng ngươi, không thử giết ngươi, vậy cuộc sống của ta không còn ý nghĩa nữa.

Chỉ là mấy câu nói ngắn ngủn, nhưng đã miêu tả rất thật cuộc đời của Nghê Hạc Niên.

Tất cả mọi người đều biết mình sai rồi.

Trước đó, tất cả mọi người đều cho rằng đại cung phụng triều đình Vân Tần là con chó trung thành nhất của hoàng thất Vân Tần, trung thành đến mức có thể không tiếc tính mạng mình mà giết chết toàn bộ kẻ thù của hoàng đế Vân Tần. Nhưng bây giờ mọi người lại hiểu tất cả điều đó đều không có ý nghĩa đối với Nghê Hạc Niên, mục tiêu cả đời của lão ta chỉ có một, đó là giết chết toàn bộ người tu hành trước mặt lão ta.

Lão ta đúng là tu hành si.

Chỉ riêng phần tín niệm vĩnh viễn không thay đổi này, đã đủ cho toàn bộ mọi người phải tôn kính.

- Được, lão Nghê ngươi quả nhiên là một hán tử. Ngươi giết hắn, hàng năm ta sẽ dâng hương cho ngươi.

Từ Sinh Mạt vốn cảm thấy Lâm Tịch không được, nên cực kỳ oán hận. Hiện giờ đột nhiên xuất hiện ba con bù nhìn kim loại đối phó chưởng giáo núi Luyện Ngục, rồi có thêm Nghê Hạc Niên muốn giết chưởng giáo núi Luyện Ngục, nên hắn ta nhất thời hưng phấn, nói lớn.

Bây giờ chính chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng cảm thấy tronng đám người Lâm Tịch, người đáng ghê tởm nhất chính là Từ Sinh Mạt. Lão ta rất muốn giết chết Từ Sinh Mạt, nhưng vì Nghê Hạc Niên bất động, nên lão ta cũng không dám phân tâm giết Từ Sinh Mạt.

- Ta sẽ giết các ngươi trước.

Nhưng ngay lúc này, Nghê Hạc Niên lại chậm rãi xoay người, nhìn Từ Sinh Mạt một cái, rồi nhìn Lâm Tịch nói.

Tất cả mọi người sợ hãi kinh ngạc.

Từ Sinh Mạt ngẩn ngơ, không thể tin được mà kêu lên:

- Nghê Hạc Niên, ngươi nói cái gì?

Nghê Hạc Niên không để ý đến hắn, mà bình tĩnh nhìn Lâm Tịch, tự nhiên nói:

- Ta vẫn rất muốn biết nếu như Tướng Thần và chưởng giáo núi Luyện Ngục đối đầu với nhau, người nào sẽ mạnh hơn. Bây giờ nhìn lại, dường như là chưởng giáo núi Luyện Ngục vẫn mạnh hơn, ta tựa hồ có thể giết chết các ngươi dễ dàng. Nhưng không có ai thật sự hiểu được thiên phú Tướng Thần là như thế nào, nên ta càng phải tự mình cảm nhận.

Lâm Tịch cảm thấy thật rối loạn, nhưng hắn vẫn cố gắng ngẩng đầu, nhìn Nghê Hạc Niên, hỏi một câu tối nghĩa:

- Ngươi nói tự mình cảm nhận chính là muốn giết chết ta?

Đối với tốc độ ra tay của Đại thánh sư, những lời Lâm Tịch vừa nói vô cùng chậm chạp, nên khi hắn nói xong, chưởng giáo núi Luyện Ngục đã tung chưởng về hai con bù nhìn kim loại hơn mười lần.

Ngay khi Lâm Tịch nói xong chữ cuối cùng, bỗng nhiên có âm thanh kim loại vỡ vụn từ bên trong thân thể hai con bù nhìn kim loại vang lên, sau đó toàn bộ ánh sáng bao quanh thân thể hai con bù nhìn kim loại này đều biến mất, rồi không tiếp tục tiến tới trước được nữa, cuối cùng bị chưởng giáo núi Luyện Ngục tung chưởng đánh văng xuống dưới chân núi.

Cả quan đạo hoàn toàn yên tĩnh.

Nghê Hạc Niên nhìn Lâm Tịch, gật đầu.

Từ Sinh Mạt hồi phục tinh thần, quát to lên:

- Nghê Hạc Niên, ngươi là đồ điên khùng.

- Ta không cần để ý đến suy nghĩ người khác.

Nghê Hạc Niên vẫn không nhìn Từ Sinh Mạt, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Tịch, nói:

- Dù sao nếu không có Trưởng Tôn Cẩm Sắt, ta cũng không thể đạt tới tu vi ngày hôm nay. Cho dù là xét về nhân tình, ta vẫn phải giết chết các ngươi.

Đây đúng là một ý nghĩ rất điên khùng. Theo ý của Nghê Hạc Niên, cho dù lúc trước lão đã làm nhiều chuyện, vì hoàng đế Vân Tần mà giết chết nhiều đối thủ cường đại, cũng chỉ là những bậc thang trên con đường tu hành của lão ta, vì lão mà làm. Chỉ có bây giờ giết chết Lâm Tịch, mới xem như là lão làm vì hoàng đế Vân Tần.

Tâm tình của mấy người bên trận doanh Lâm Tịch tựa như từ trên trời cao rơi xuống vực sâu.

Nghê Hạc Niên và chưởng giáo núi Luyện Ngục cùng chiến đấu với nhau, lưỡng bại câu thương, là kết quả mà ai ai cũng mong đợi, nhưng tình thế bây giờ càng lúc càng rối loạn hơn.

Muốn giết chết chưởng giáo núi Luyện Ngục, phải giết chết Nghê Hạc Niên?

Hay là đối phó với Nghê Hạc Niên trước, rồi giết chết chưởng giáo núi Luyện Ngục?

Một chưởng giáo núi Luyện Ngục đã vô địch cả thế gian, bây giờ lại thêm Nghê Hạc Niên vô địch Vân Tần, cả hai đều là Đại thánh sư, ai có thể địch lại?

Lâm Tịch ho khan một cái.

Đây là một tình thế mà cho dù hắn có biết trước, có dự đoán trước, cũng không thể thay đổi được.

Khuôn mặt và đôi mắt của hắn tràn đầy sự đau khổ.

Tất cả mọi người đều cho rằng sự đau khổ của hắn đến từ việc không cam lòng khi học viện Thanh Loan bị hủy diệt, để cho hoàng đế Vân Tần làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng điều khiến mọi người không ngờ chính là hắn ta lại cố gắng lau đi mồ hôi lạnh ở tay, sau đấy nhìn Nghê Hạc Niên, chân thành nói:

- Ngươi không giết được ta. Nếu như ngươi cố gắng làm như vậy, kết quả cuối cùng chính là ngươi chết trong tay, sau đấy sẽ giúp chưởng giáo núi Luyện Ngục làm ngư ông đắc lợi. Hắn sẽ chờ ta giết ngươi xong, rồi ra tay giết ta.

Ngay cả những người hiểu Lâm Tịch nhất là Cao Á Nam và Nam Cung Vị Ương đều cảm thấy giật mình và không thể tin được, nhưng các nàng lại có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Lâm Tịch.

Thần sắc chấn động lại xuất hiện trên khuôn mặt chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Nghê Hạc Niên nhíu mày, suy nghĩ một hồi, nhưng không đợi lão lên tiếng, Lâm Tịch đã nói:

- Trì Vũ Âm, cô chứng minh cho lão ta thấy một chút.

Trì Vũ Âm cũng không thể ngờ là vào ngay lúc này Lâm Tịch mới ra lệnh cho nàng ra tay.

Áp lực hiện giờ khiến cả người nàng phải run rẩy, nhưng nàng cũng không ngừng lại, quán chú hồn lực vào trong bảy viên bảo thạch trong ống tay áo của mình.

Bảy viên bảo thạch tản phát khí tức tang thương từ trong ống tay áo của nàng bay ra, xoay quanh thân thể của nàng.

Chưởng giáo núi Luyện Ngục nháy mắt liên tục.

Nghê Hạc Niên cũng nhíu mày lại thật chặt.

Đối với người như lão ta và chưởng giáo núi Luyện Ngục, không cần phải ra tay để thử nghiệm, vẫn có thể cảm nhận được phù văn và sức mạnh đang tản phát trong trời đất.

- Cái này nhiều lắm chỉ có thể ngăn cản Thánh sư.

Nghê Hạc Niên nhìn bảy viên bảo thạch chưa từng xuất hiện trên thế gian này, nói.

- Đã đủ rồi, nếu sử dụng sức mạnh trên Thánh sư, ngươi cũng sẽ chết.

Lâm Tịch nhìn Nghê Hạc Niên dường như đang tỏ ý xem thường, kiên định nói:

- Hơn nữa, trong tay chúng ta không chỉ có nhiêu sức mạnh này.

Bình Luận (0)
Comment