Tiên Ma Chi Hồn

Chương 8

Không gian phía trước một màu sáng chói , ánh sáng ấy hắt ra từ một mê vụ bao phủ đầy mây .Vũ Xương bất giác giật mình , hắn cảm nhận được một luồng khí hàn cơ hồ rất quen thuộc trong mê vụ đó . Hắn đưa mắt nhìn Tuyết Sương , thì bắt gặp nàng cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ dị . Hắn hỏi nhỏ :

-Tuyết Sương sư tỷ có thấy mùi hàn khí này rất quen không ?

Huyền Tuyết Sương khẽ cau mày nói :

-Đúng vậy ! Nhưng nhất thời ta chưa biết đã gặp nó ở đâu !

Từ trong mê vụ một ngọn gió đầy hàn khí tạt ra khiến năm người không hẹn mà cùng lùi lại . Trần Tuấn Hào quát :

-Yêu nhân phương nào hãy ra đây !

Không có tiếng đáp trả , chỉ thi thoảng nghe vi vút luồng gió thổi . Điệp Vũ Xương nói :

-Chúng ta vào thôi !

Mọi người cùng gật đầu định tiến vào mê vụ thì vẳng lên một giọng nói nghe như tiếng gọi hồn :

-Người bạn trẻ kia , ta với ngươi vốn có hoàn cảnh ra đời giống nhau tại sao lại hung hăng muốn giết ta ?

Mọi người giật mình quay lại nhìn Vũ Xương , hắn cũng tái mặt nghĩ :“ Tên này là ai ? Tại sao lại biết thân phận của ta ? Phải chăng ...đúng là như vậy rồi , thảo nào mình thấy hàn khí ấy quen thuộc như vậy ...”

Giọng nói cắt ngang suy nghĩ của hắn :

-Ngươi đừng lấy làm ngạc nhiên ! Ta vốn dĩ chỉ có hoàn cảnh ra đời giống ngươi , chứ không phải ra đời cùng chỗ với ngươi ...

Điệp Vũ Xương trấn tĩnh nói :

-Ta biết ngươi sinh ra từ đâu rồi !

-Ngươi biết ? Phải chăng ngươi đã đến nơi đó rồi ?

Vũ Xương mím mối nhìn Tuyết Sương nói :

-Đúng vậy !

Giọng nói bên trong vọng ra nghe có đôi phần ngạc nhiên :

-Phải chăng người đó đã mở phong ấn ?

-Không sai !

Mọi người , trừ Tuyết Sương ra đều đưa mắt nhìn Vũ Xương . Lục An Vân không kiên nhẫn được liền hỏi :

-Hắn là ai ?

Điệp Vũ Sương thở dài :

-Hắn được sinh ra bởi hàn khí tích tụ tại Băng Thiên Hồ của Thiên Vũ Môn !

Mọi người tuy chưa ai biết Băng Thiên Hồ rốt cục thế nào nhưng nghe nói nó được sinh ra từ hàn khí thì giật mình rúng động . Giọng nói bên trong vọng ra :

-Ngươi giải thích cũng đúng một phần ...

Vũ Xương cười nhạt :

-Thế nào là đúng một phần ?

Yêu Nhân cười , tiếng cười như tuyết lở :

-Băng Thiên Hồ là nơi tĩnh tâm tu luyện của các vị cao nhân Thiên Vũ môn , khi họ vào trong đấy thì tâm hồn thanh tịnh mà chân tu cũng tăng , đó là vì tà niệm trong người bị họ loại bỏ . Nhưng họ đâu biết rằng những tà niệm ấy hết đời này qua đời khác tích tụ lại rồi cùng với khí hàn cực thịnh mà tạo ra ta ...

Huyền Tuyết Sương hỏi :

-Vậy ngươi thực sự “sinh” ra được bao lâu rồi ?

-Từ khi hàn khí trong hồ bắt đầu suy yếu , đấy là lúc ta hấp thụ hàn khí cực đại để định hình .

Vũ Xương cau mày :

-Vậy tại sao ngươi thoát được phong ấn mà ra ngoài này ?

Tiếng cười lại vang lên , giữa chốn hang sâu này nó khiến người nghe dựng ngược tóc gáy .

-Các ngươi quên rằng mình vẫn có cuộc thử luyện ở đấy mỗi tháng đó sao ? Ta cũng chính nhờ vậy mà nhập vào một đệ tử Thiên Vũ Môn thoát ra ...

Tuyết Sương giật mình :

-Trước kia ta nghe sư phụ nói có một đệ tử tham gia cuộc thử luyện sau đấy bị mất tích phải chăng ...

-Chính thị , ngươi rất thông minh ... là ta đã chiếm thể xác của hắn ...

Vũ Xương quát :

-Ngươi nói sinh ra từ tà khí lại hấp thụ hàn khí ngàn năm thì chắc hẳn chả tốt đẹp gì ! Hơn nữa còn hại chết người của Thiên Vũ Môn . Hôm nay bọn ta phải tiêu diệt ngươi là hợp đạo !

Mọi người cùng nhìn hắn gật đầu . Giọng cười lại vang lên nghe chấn động cả cái động khổng lồ :

-Các ngươi nghĩ ta dễ bị giết thế sao ?

Ngọc Băng Tâm lạnh nhạt :

-Cứ thử rồi sẽ biết !

Yêu Nhân hừ nhạt :

-Cô nương tu luyện loại âm băng địa ngục , tuy rằng thập phần lợi hại nhưng cũng rất dễ nhiễm tà khí ...

Ngọc Băng Tâm lạnh lùng :

-Cái đấy ta không cần ngươi bận lòng ! Có giỏi thì ra đây giao đấu thử , việc gì ẩn núp trong đám mây bụi ấy mà hù dọa người !

-Có chí khí !

Vũ Xương cắt ngang :

-Theo như ta biết thì hàn khí trong băng Thiên hồ giảm sút đã cách đây gần ngàn năm , tại sao bây giờ yêu khí của ngươi mới bùng phát ?

Yêu Nhân cười :

-Kể ra thì ngươi cũng thông minh đấy ! Ta vốn dĩ thoát ra từ đấy rất lâu rồi , nhưng vẫn chưa hòan toàn định hình xong , chỉ là nhờ xác người mà sống nên phải mượn chốn hoang cốc lạnh giá này hấp thụ ...

Trần Tuấn Hào đột nhiên nhìn Vũ Xương rồi quay vào mê vụ hỏi :

-Ngươi nói Điệp huynh đệ có hoàn cảnh ra đời giống ngươi là ý làm sao ?

Vũ Xương thất sắc , hắn thấy tất cả mọi người , kể cả Tuyết Sương đều đang chú mục nhìn mình . Giọng nói trong mê vụ lại ngân ra :

-Hắn không muốn nói thì bất tất các ngươi phải quan tâm !

Ngọc Băng Tâm lạnh nhạt :

-Vậy thì giết ngươi trước rồi sẽ tính !

-Hê hê ! Cô nương rất bản lãnh , vậy hãy để ta tiêu diệt các ngươi rồi hấp thụ chân khí cũng tốt ...

Lời nói dứt mây mù đầy hàn khí phía trước vần vũ , chỉ một lúc sau chúng dồn ép lại tạo thành một Băng Nhân khổng lồ cao gấp năm , sáu lần người thường , toàn thân hắn trong suốt như được cấu tạo từ nước , chỉ có đôi mắt sâu thăm thẳm như không có chòng là thi thoảng lấp lánh ánh bạc phát ra . Mọi người khẽ lùi lại một bước . Lúc này mê vụ phía trước đã hoàn toàn biến mất .Huyền Tuyết Sương nhìn mọi người nói :

-Chúng ta liên thủ !

Tất cả gập đầu rồi vận chân khí , bạch quang bao bọc . Ngọc Băng Tâm xuất kiếm quyết “Tuyết Đả Lê Hoa” , không gian vần vũ hoa tuyết xông lên truớc nói :

-Để ta xem thử ngươi lợi hại thế nào !

Vũ Xương lăng không nói :

-Ta và Ngọc cô nương tấn công phía trên , các vị tấn cống phía dưới , nhớ cách xa hắn một chút kẻo rơi vào tầm chưởng phong của bọn ta !

Nói xong quát lớn xuất “Ngục Hỏa Phong Sơn” lao đến cạnh Ngọc Băng Tâm . Ba người còn lại cũng nhanh chóng xuất thủ , kiếm quang vần vũ xông lên .

Vừa thấy màn sương dập dìu hoa tuyết của Ngọc Băng Tâm tràn đến . Băng Nhân hừ nhạt . Toàn thân khí lạnh nghi ngút tỏa ra như mây mù hộ thể .Hắn gầm lên , khí lạnh như bão táp tạo thành cơn lốc xoáy úp xuống năm người . Chiêu thức của họ vừa dập đến đã bị phản chấn lại, rồi hất ngược luôn năm người ra sau . Họ rơi xuống đất như bịch cát , vội trấn tĩnh đứng dậy thủ thế . Trên chân diện ai nấy nét lo lắng bắt đầu hiện hữu . Yêu Nhân mỉm cười nói giọng lạnh lẽo :

-Các ngươi bản lãnh không tồi , nhưng đáng tiếc chân tu hãy còn non ...

Vũ Xương không để ý , hắn quay sang nói với Ngọc Băng Tâm :

-Ngọc cô nương , cô hãy đánh “Địa Ngục Âm Băng” còn ta đánh “Băng Thiên Tuyết Địa” xem sao !

Ngọc Băng Tâm gật đầu . Vũ Xương lại quay sang ba người còn lại nói :

-Tên này rất lợi hại , các vị hãy lựa thế mà yểm trợ , đừng liều mạng quá !

Kẻ khác nghe nói còn tưởng hắn xem thường ba người này , nhưng trong trường thì ai cũng hiểu hắn nói có lý . Sau chiêu đầu tiên Trần Tuấn Hào và Lục An Vân đã thấy rõ trong năm người thì Điệp Vũ Xương và Ngọc băng Tâm chân tu cao thâm hơn cả nên gật đầu đồng ý . Còn Huyền Tuyết Sương thì khỏi nói . Có lẽ từ sau khi trong Băng Thiên Hồ trở ra nàng rất phục bản lãnh của hắn .

Ngọc Băng Tâm lăng người xuất kiếm quyết “Địa Ngục Âm Băng “ , không gian như cô đọng lại quanh người nàng . khí hàn nghi ngút thấu xương . Những khối băng thạch lấp lánh hắc quang tràn ngập về phía Băng Nhân.

Không chậm chễ hơn Băng Tâm , Vũ Xương bay lên xuất “Đệ Nhị Quyết - Băng Thiên Tuyết Địa” , băng thạch như lưu tinh ba mặt giáp công phối hợp cùng “Địa Ngục Âm Băng” khiến không gian rung chuyển . Băng động bị dư chấn làm sạt lở ,từng khối rơi xuống như mưa .

Ba người còn lại cũng xuất kiếm , bạch quang chói lòa nhằm hạ thể Băng Nhân tấn công .

Chỉ thấy Băng Nhân mặt không đổi sắc . Hắn gầm gừ trong miệng , tuyết quang quanh người đại thịnh , từng lớp khí tuyết như bị cái lạnh cô đọng lại đóng băng liên hồi . Quanh người Băng Nhân những khối băng xoay tròn với một tốc độ chóng mặt rồi kèm theo tiếng nổ tung , băng thạch tứ phía bung ra chặn kiếm quyết của năm người . Dư chấn liên hồi , năm người trẻ tuổi cùng Băng Nhân vận chân nguyên liên tục thúc đẩy vào chiêu thức .

Vũ Xương mồ hôi lấm tấm trên trán . Hắn quay sang bốn người kia thấy họ cũng không khá hơn . Dư chấn của tiên phép ngày càng mạnh . những khối băng trong động lở xuống ngày càng nhiều .

Băng Nhân thấy băng tuyết đang sụt lở thì sợ rằng nơi tĩnh tu của mình sẽ mất nên hét lớn dồn hết chân nguyên đẩy ra . Cuồng phong tăng lên gập bội khiến năm người bị hất ngược ra sau như những bông tuyết trôi dạt trong bão táp . Khi đáp được xuống đất thì ai nấy miệng thổ huyết tươi , chân diện nhợt nhạt . Vũ Xương chân tay cảm giác như bị đóng băng , hắn vội vận hỏa quang bao phủ nói :

-Xem ra tên yêu nhân này quá lợi hại ! Ta sẽ chặn hắn lại , các người nhanh chóng nhân cơ hội đó chạy ra cửa dở đá xem có lối thoát không ?

Huyền Tuyết Sương nắm tay hắn nói :

-Ta ở lại với đệ !

Ngọc Băng Tâm cười nhạt :

-Ngươi nghĩ bọn ta là hạng người gì ?

Lục An Vân và Trần Tuấn Hào cũng nói :

-Chúng ta có chết thì cũng chết cho oanh liệt !

Lời nói dứt thì hàn khí như sương mù lại phủ đến , năm người không dám đỡ mà nhảy lên tránh né . Sau khi đáp xuống, Huyền Tuyết Sương nói :

-Chúng ta dồn chân nguyên vào tấn công một mũi xem sao ? Tấn công mỗi người một mũi e rằng phân tán không ăn thua !

Mọi người gật đầu rồi tiến lại gần , đưa hữu thủ ra chồng lên nhau vận chân nguyên dồn vào , toàn thân họ bao bọc một khối cầu chói lòa . Băng Nhân vừa lao đến thì khối cầu đại thịnh đẩy ra . Chưởng phong chạm nhau làm không gian điên đảo . Băng Nhân vận chân nguyên như thác thổ khiến băng thạch khổng lồ vần vũ dồn lại . Năm người dường như có ý quyết sinh tử nên chân nguyên trút vào khối cầu như triều dâng . Băng động rung chuyển liên hồi , các khối băng rơi lả tả ngày càng mạnh .

Chân nguyên bạo phát cực thịnh

Thạch động sụp đổ hoàn toàn

Băng Nhân đẩy mạnh chiêu thức rút khỏi cuộc đổi chưởng nhảy mạnh lên cao đội những khối băng thoát ra . Năm người chân nguyên cạn kiệt nhưng trước sinh tử môn , họ vận chút sức lực cuối cùng đẩy khối cầu lên trên rồi theo đó mà ra ngoài .

Sáu bóng hình phất phơ trên không nhìn xuống Tuyết Liên cốc đang sập từng mảng . Mãi rất lâu sau cơn địa chấn mới hoàn toàn chấm dứt . Tuyết Liên cốc giờ đây chỉ như một bãi tuyết hoang . Băng Nhân thẫn thờ nhìn nơi cư trú của mình sụp đổ . Hắn day qua năm người mắt lộ đầy sát quang .

Bọn Vũ Xương chống đỡ nãy giờ khí tàn , lực kiệt đành đáp xuống mặt một khối băng lớn . Họ đưa mắt nhìn nhau lòng đầy buồn bã . Băng Nhân quát :

-Nãy giờ nương tay với các ngươi mà không biết điều còn làm sụp căn cứ của ta , đã vậy hãy bỏ mạng lại mà đền !

Hàn khí quanh người hắn đại thịnh chuẩn bị xuất thủ !

Đột nhiên từ xa bốn bóng người ngự kiếm bay đến như cuồng phong . Vũ Xương đưa mắt quan sát nhận ra một bóng hình hết sức quen thuộc . Tuyết Sương cũng vậy ! Cả hai gọi :

-Môn chủ !

Bên kia Ngọc Băng Tâm , Trần Tuấn Hào , Lục An Vân cũng đồng thanh :

-Sư phụ !

Vũ Xương Quan Sát thấy ba người còn lại gồm hai nữ một nam nhưng không biết họ là ai . Tuyết Sương nhìn vẻ mặt hắn thì hiểu ra nên nàng ghé vào tai hắn nói :

-Nữ nhân mặc y phục trắng tuổi tứ tuần là Yên Hoa Môn Chủ Tống Tiểu Lan , Nam nhân vận trường bào trắng là Chưởng Môn Sương Long phái Lãnh Phiêu Dương . Còn nữ nhân vận trường bào vàng tuổi ngũ tuần là Lâm Ngọc Hài chưởng môn nhân cổ Nguyệt phái !

Lời nói dứt thì bốn vị Môn chủ , Chưởng môn cũng đáp xuống trước mặt các đệ tử của mình hỏi :

-Có sao không ?

Mọi người cùng lắc đầu . Đồng Đại Thiên thở dài :

-Lẽ ra ta không nên đề nghị ra ý kiến này !...

Tống Tiểu Lan nói :

-Chúng không sao là tốt rồi , Đồng Môn chủ bất tất phải nói thế !

Vũ Xương nghĩ thầm :“ Xem ra thầy nào thì trò nấy , bà ta lạnh lùng chẳng khác nào Băng Tâm “

Đồng Đại Thiên nắm tay hai đệ tử truyền chân lực vào rồi nói với Lãnh Phiêu Dương , Tống Tiểu Lan ,Lâm Ngọc Hài:

-Phải thu phục tên Yêu Nhân này đã !

Băng Nhân nãy giờ lặng lẽ quan sát đám người mới đến . Hắn đã nhận ra Thiên Vũ Môn chủ , người trước đây cũng từng tu luyện trong Băng Thiên Hồ . Ba người kia là ai hắn không rõ cho lắm nhưng chân tu quyết không kém Đồng Đại Thiên . Hắn đối đầu với năm đệ tử của họ cũng đã rất mệt mỏi , bây giờ phải đấu với bốn đại cao thủ thì chuyện thất bại là không thể tránh khỏi .

Nghĩ rồi Băng Nhân vận toàn bộ chân nguyên xuất thủ phóng ra như bão táp cuốn bay băng tuyết mù mịt úp đến chúng nhân . Ai nấy hốt hoảng vội đưa chưởng lên đỡ . Khi Bụi tuyết lắng xuống thì Băng Nhân đã mất dạng .Lãnh Phiêu Dương phủi bụi tuyết trên người nói :

-Tên này rất lợi hại . Chúng ta phải đuổi theo hắn , nếu để hắn tồn tại thì e rằng sau này xảy ra chuyện không hay .

Lâm Ngọc Hài gật đầu :

-Đúng vậy ! Hắn tuy chạy đã xa nhưng yêu khí không thể che dấu !

Mọi người nhìn nhau dặn dò đệ tử cẩn thận rồi băng mình đuổi theo . không gian trở lại một màu tĩnh lặng . Một lúc sau Ngọc Băng Tâm mới nói :

-Chúng Ta chia tay !

Trần Tuấn Hào cũng cười :

-Yêu Nhân tuy lợi hai nhưng bốn vị chưởng môn đã hợp lực e rằng hắn không chạy quá trăm dặm ! Chúng ta cũng nên về thôi ! Hy vọng sau này sẽ có cơ hội gặp lại !

Lục An vân cười :

-Khi đó hy vọng Điệp Vũ Xương huynh sẽ cho chúng tôi biết chuyện sinh ra cùng hoàn cảnh với yêu nhân rốt cục là thế nào ...

Nguồn : http://4vn
Bình Luận (0)
Comment