Năm đó mình chẳng qua chỉ là cảnh giới Kim Đan. phụ thân là Ma Hoàng, mình so
với người kém hơn vô số, hiện tại mình đã trở thành Đại La Hỗn Nguyên Kim
Tiên, đã có Hiên Viên Thần Kiếm, thế nhưng những năm này phụ thân cũng đang
trường thành, cũng đã có Hiên Viên Thần Kiếm.
Suy nghĩ trước đây dần dần trở thành hiện thực, thực ra phụ thân chính là Hiên
Viên hoàng đế, chính là Đại Vũ Thần Đế, chính là Dư Thiên Cao.
Năm đó Hiên Viên hoàng đế chấn hưng Nhân tộc, phi thăng Tiên giới, hòa bình
diễn biến Tiên tộc, thăm dò không gian vĩ độ cao, đem Tiên giới giao cho Đại
Hồng kiếp trước của mình chưởng quản.
Kết quả mình khi đó quá tịch mịch, quá buồn chán, chịu Tiên tộc gây xích mích,
lũ lụt diệt thế, muốn hoàn toàn phá diệt Nhân tộc.
Đột nhiên Dư Tắc Thành đã lý giải kiếp trước vì sao Đại Hồng phải làm như vậy,
mục đích chân chính của hắn thực ra cũng không phải hủy diệt nhân gian, mà là
vì để phụ thân Hiên Viên hoàng đế trở về, mặc dù hắn thân là Đại Thần Uy Sĩ,
Tiên Đế Tiên giới, thế nhưng hắn vĩnh viễn không chiếm được tình thương của
cha. vĩnh viễn cũng không có trường thành.
Sau đó Hiên Viên hoàng đế phân thân trở về, hóa thân Đại Vũ Thần Đế, kích
thích Đại Hồng kiếp trước, cuối cùng phong ấn tam đại Tiên Đế, phong ấn Nguyên
Thần của bọn họ ở trong cơ thể của mình. Đại Vũ Thần Đế chăng qua chỉ là phân
thân của Hiên Viên hoàng đế, có lẽ khi trị thủy chịu vết thương chí mạng, có
lẽ không cách nào vĩnh sinh bất diệt, cuối cùng hóa sinh làm người, đã bắt đầu
luân hồi của một đời, chỉ có như vậy mới có thể phong ấn tam đại Tiên Đế.
Một đời này hắn đã biến thành Dư Thiên Cao, không biết xảy ra chuyện gì, Dư
Thiên Cao hoàn toàn trở thành một người bình thường, phong ấn giải trừ, tam
đại Tiên Đế biến thành ba huynh muội Dư Tắc Thành. Dư Tấc Công, Dư Tĩnh Hân.
mới có mình của ngày hôm nay.
Sự tình dần dần rõ ràng, Dư Tắc Thành trong lòng hoàn toàn băng lãnh, hắn ngồi
ở cửa vào Thái Huyền Sơn đủ một ngày đêm vẫn không nhúc nhích.
Mãi đến ngày thứ hai, hắn mới đứng lên, cao giọng hô:
- Phụ thân, phụ thân, mặc kệ quá khứ người là ai, người vĩnh viễn là phụ thân
Dư Thiên Cao của con, vĩnh viễn đều là phụ thân của con...
Thanh âm mang theo tiếng khóc xé rách thiên địa truyền khắp mọi nơi, cho dù Dư
Tắc Thành hùng mạnh hơn nữa, giờ phút này hắn chẳng qua cũng chỉ là thiếu niên
tìm phụ thân năm đó.
- Ngốc tử à, ngốc tử, cần gì phải vậy chứ...
Một thanh âm vang lên, ở phía trước của Dư Tắc Thành xuất hiện một bóng người,
lờ mờ nhìn lại chính là phụ thân Dư Thiên Cao của mình năm đó, thực ra cùng Dư
Tắc Thành gần như giống nhau như đúc.
Khác nhau duy nhất, ở chỗ mi tâm của hắn có một sợi nhỏ chia cả người làm hai
nửa, hai bên mặc dù bên ngoài hoàn toàn như nhau, thế nhưng khí chất bất đồng,
giống như hai người giống nhau, hai cấp phân hóa.
Mặt khác hai tay trái phải của hắn đều nắm một thanh trường kiếm, không ngờ
chính là hai thanh Hiên Viên Thần Kiếm.
Hắn nhìn Dư Tắc Thành, nói:
- Con à, con vĩnh viễn là nhi tử của ta.
- Suy nghĩ của con hoàn toàn chính xác, ta quả thực là một phân hồn của Hiên
Viên hoàng đế năm đó trở về thế giới Thương Khung, trị cơn đại hồng thủy thiên
địa đại loạn.
- Ta trùng sinh làm Đại Vũ, phong ấn ba huynh muội các con, chống lũ lụt, vốn
sau khi tất cả thành công, ta có thể trở lại không gian vĩ độ cao.
- Thế nhưng ta không muốn rời đi, nơi đó mặc dù tốt, thế nhưng không phải là
nhà của ta, chính là ta thích cảm giác làm người, ta muốn ở nơi này làm người,
làm một người bình thường.
- Vì vậy ta đã phản bội chủ hồn Hiên Viên hoàng đế, tán đi tất cả công lực
của mình trở thành một phàm nhân, trải qua sinh lão bệnh tử, sống hết đời này
sang đời khác.
- Luân hồi của đời này, ta gặp được mẫu thân của con, một đời này là một đời
vui vẻ nhất của ta, có nàng làm bạn. sinh mệnh của ta cho tới bây giờ cũng
không có vui vẻ trôi qua nhanh như vậy.
- Đáng tiếc năm đó đến Trần quốc buôn bán, trên đường đi gặp phải họa trời,
chết ở nơi này, bị ma đầu luyện chế thành cương thi, mặc dù tu sĩ ma đầu tạo
ra họa trời đã bị ta khôi phục một phần lực lượng ăn thịt, thế nhưng ta đã
đánh mất ký ức, mấy năm nay, ta vẫn là hồ đồ cứng ngắc, làm cương thi Ma Hoàng
của Yêu tộc, ta khi thì thanh tinh, khi thì hôn mê, cho nên muội muội của con
đến đây, còn có lần trước con và nó đến đây, ta vẫn còn có thể bảo vệ các con.
- Mãi đến một trăm năm trước, ta cuối cùng nhận rõ chính mình, đem Nguyên
Thần ma đầu luyện hóa, một lần nữa nhìn rõ bản thân, thế nhưng mẫu thân của
con đã âm dương cách biệt, lúc ta trong trạng thái hồ đồ cứng ngắc này nàng đã
biến mất.
- Trong lòng đau khổ, dần dần có một ta khác, sinh ra trong cơ thể ta.
- Cho dù ta đã từng là Hiên Viên hoàng đế, Đại Vũ Thần Đế, thực ra trong lòng
cũng có khe hờ, cũng có chỗ thiếu hụt, cũng có sờ thích, cũng có truy cầu,
cũng có bi thương.
- Tính cho thật rõ ràng, đời người mấy vạn năm này của ta, ta chỉ yêu có một
người, chính là mẫu thân của con, đáng tiếc nàng cuối cùng đã rời khỏi ta,
ta...
Lời này còn không nói hết, đột nhiên Dư Thiên Cao giống như biến thành một
người khác, nói:
- Suốt ngày nói bậy, ngươi đã thích nàng như vậy, vì sao không đi tìm nàng,
giống như nhi tử. chỉ cần yêu nàng lập tức phải đoạt được nàng, cho dù nàng
chuyến thế trùng sinh, chúng ta cũng phải tìm được nàng, cho dù lên trời xuống
đất, cho dù lật tung cả thế giới Thương Khung cũng phải tìm được nàng.
- Nhi tử con làm rất đúng, ta tự hào vì con, đây mới là nhi tử của Dư Thiên
Cao ta.
Trong nháy mắt một tính cách khác của Dư Thiên Cao hồi phục, nói:
- Tìm được nàng? Lấy tính cách của ngươi, Hiên Viên Thần Kiếm trong tay, thế
giới Thương Khung hẳn sẽ bị ngươi làm cho long trời lở đất, cho nên ta phải
khóa ngươi vĩnh viễn ở chỗ này, vĩnh viễn không rời khỏi Thái Huyền Sơn.
- ớ Thái Huyền Sơn này, thiên địa nhiều lần đại biến, chiến đấu giữa chúng ta
mới không ảnh hưởng toàn bộ thiên địa, bằng không thế giới Thương Khung sẽ bị
hủy ở trong tay hai ta.
Sau đó lại lần nữa chuyển hóa, tính cách kia mắng:
- Dư Thiên Cao ngươi là một người nhu nhược, thế giới Thương Khung bị hủy
liên quan gì với chúng ta, không có chúng ta sao có thế giới Thương Khung, vì
chúng ta, chúng nó bị hủy diệt cũng đáng, chúng ta hãy mau mau ra ngoài tiêu
dao khoái hoạt, hưởng thụ tất cả những thứ chúng ta nên được.
Lại lần nữa biến hóa, Dư Thiên Cao nói:
- Không, vì Tắc Thành, vì nàng, ta vĩnh viễn cũng sẽ không để ngươi rời khỏi
nơi này.
Tính cách kia lại trở lại, hét:
- Tắc Thành. Tắc Thành, mau tới giúp lão tử ngươi, giết hắn. phụ tử chúng ta
thiên hạ vô địch, thống trị thiên địa.
Hai tính cách không ngừng biến hóa, hai thanh Hiên Viên Thần Kiếm huy vũ lên,
hai người đại chiến, trong lúc nhất thời thiên địa biến sắc, thái huyền na di,
vũ trụ hồng hoang.
Trong nháy mắt năm người Dư Tắc Thành bị truyền tống ra, Thái Huyền Sơn phát
ra tiếng nổ kịch liệt, chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Nhìn Thái Huyền Sơn kia, Dư Tắc Thành hoàn toàn không biết nói gì, thào nào
phụ thân chưa bao giờ hiện thân, không ngờ đã phân thân biến thành hai người,
có hai thanh Hiên Viên Thần Kiếm. Dư Tắc Thành hoàn toàn choáng váng rồi.
Nửa ngày trôi qua, bên kia còn đang chiến đấu, long trời lờ đất, cũng may Thái
Huyền Sơn thiên địa vạn biến mới có thể chịu được loại chiến đấu này.
Dư Tắc Thành nói với bốn người Lạc Tĩnh Sơ vẫn theo mình:
- Đến đây đi, chúng ta cùng quỳ lạy cha một cái, người không thể tham gia hôn
lễ của chúng ta, chúng ta sẽ đi.
Sau đó Dư Tắc Thành mang theo bốn người quỳ xuống hướng về phía Thái Huyền Sơn
lễ bái.
Đột nhiên chiến đấu trong Thái Huyền Sơn kết thúc, truyền đến hai thanh âm:
- Tắc Thành à, thật tốt, mọi việc con làm ta vẫn chú ý, ta tự hào vì con.
- Con dâu rất đẹp, Tắc Thành muốn làm là làm, không giống như lão ngoan cố
ngươi bị tín niệm của mình ràng buộc, ta cũng tự hào vì con.
Dư Tắc Thành trở về Hiên Viên Kiếm Phái, mặc dù phụ thân không thể đến đây,
hôn lễ vẫn phải tiếp tục, mình phải có câu trà lời hợp tình hợp lý cho bốn
người các nàng.
Mồng Mười tháng Sáu, Hoàng lịch ghi rằng: hạp cưới xin, cầu phúc, cầu tự, xuất
hành, xuất hỏa, tháo dỡ, sửa chữa, chế tạo, động thổ, dựng nhà. khai phá. thêm
nhân khẩu.
Kỵ: khai trương, giao dịch, lập bằng khoán, treo biển, đặt giường, dời nhà.
trồng trọt, đồn củi, nhập liệm, đê tang, xà tang.
Phúc thần ở hướng Tây Bắc, đại cát đại lợi.
Ngày này là đại hôn của thiên hạ đệ nhất nhân Diệt Độ Thần Quân, từ nửa năm
trước lục tục đã có vô số tu sĩ đến đây chúc mừng, mấy ngày cuối cùng, tu sĩ
đến đây vượt quá sau mươi vạn. có thể nói là tất cả tu sĩ trong thiên hạ đều
tụ tập nơi này.
Toàn bộ thế giới Thương Khung, từ Nam đến Bắc, Thương Khung thập bát vực, pháo
cùng nổ, đây đều là phàm nhân bách tính tự phát, những việc làm của Dư Tắc
Thành đã được mọi người lưu truyền khắp thiên hạ. mọi người tự phát ăn mừng.
Giờ lành đã đến. nghi thức bắt đầu. giờ phút này Hiên Viên Kiếm Phái không khí
hân hoan, pháo cùng nổ, cổ nhạc ngân vang, hôn lễ của Dư Tắc Thành đúng lúc cử
hành.
Trong động phủ Hiên Viên, trong thế giới bản ngã của Bạch Khởi Hiệu, Dư Tắc
Thành cử hành hôn lễ của mình, lại một lần nữa lấy Lưu Thi Vận. tính cả kiếp
trước, đây là lần thứ ba hắn cưới Lưu Thi Vận. Lạc Tĩnh Sơ cùng Dư Tắc Thành
hiểu nhau mến nhau mấy trăm năm. Tô Uyển Ngôn vĩnh viễn không hối hận. Lôi
Băng Vân là si tâm nhất, giờ phút này bọn họ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, trọn
đời không phân ly.
Hôn lễ cử hành ở trong thế giới Bạch Khởi Hiệu, chỉ có rất ít thân bằng hảo
hữu tham gia, thế nhưng cũng hơn ngàn người.
Dư Tắc Thành cũng không có bạc đãi các lộ tu sĩ đường xa mà đến, bắt đầu yến
tiệc Hiên Viên trường nhai, mờ tiệc chiêu đãi tu sĩ đến đây.
Cái gì thiên tài địa bảo, cái gì linh đan diệu dược, bung ra giống như nước
chảy tặng tu sĩ đến đây thường thức.
Khi yến tiệc bên ngoài cử hành đến phân nửa, thì trên bầu trời tiên nhạc mờ
ảo, tiên hoa bay ra, Tiên giới chúc phúc, không khí càng thêm long trọng.
Tân khách vô số, toàn bộ nhân sĩ nổi danh thiên hạ đến đây, thậm chí Kiếm Lão
Nhân. Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu cũng thấu không vượt giới đến đây, nếu không phải
hiện tại Tiên Nhân không cách nào hạ giới, có lẽ Trung Hưng Tổ Sư cũng sẽ hạ
giới chúc mừng.
Màn đêm đã tới, Dư Tắc Thành kết thúc tiệc rượu, tiến vào động phòng.
Nhìn chỗ ngọn đèn leo lét kia, bốn người đang đợi hắn ở trong đó, Dư Tắc Thành
trong lòng ấm áp.
Hắn chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng đi tới, nhìn bốn người các nàng, một người so
với một người xinh đẹp như hoa, một người so với một người thiên kiều bá mị,
đời người như vậy đủ rồi.
Gió vàng, sương ngọc thoáng qua, còn hơn nhân thế bên nhau cả đời. Tình mềm
tựa nước, hẹn đẹp như mơ...
Ngày thứ hai, Dư Tắc Thành chậm rãi tinh lại, sự điên cuồng của đêm qua thực
sự làm cho người ta mê hồn. Tuy rằng ngày trôi qua bên song cửa chậm rì rì.
thế nhưng hắn không muốn rời giường, bèn tiếp tục hợp hoan, phong quang vô
hạn.
Cứ như vậy ba tháng sau, Đại Liên Minh đi vào quỹ đạo, tất cả đều tiến vào
giai đoạn phát triển cố định. Tiên Tần Đại Liên Minh Tu Tiên bắt đầu phát
triển nhanh chóng.
Dư Tắc Thành hiệu lệnh thiên hạ. đem vị trí chưởng môn Hiên Viên Kiếm Phái
chính thức giao cho đại đệ tử Tiểu Tam. đồng thời đem vị trí tông chủ Vô Hình
Ám Ma tông truyền cho Ngũ đệ tử Trương Vân Động.
Tất cả những việc này không dẫn tới xao động gì, Dư Tắc Thành là chưởng môn
Hiên Viên Kiếm Phái hay không đã không có ý nghĩa. tên của hắn chính là một
chiêu bài, có tên của hắn đã có thể nói rõ tất cả.
Hiên Viên Kiếm Phái mấy năm nay thực ra toàn là do Tiểu Tam quản lý, đang
khống chế phát triển, các đệ tử thực ra đều cho rằng Tiểu Tam mới là chưởng
môn của Hiên Viên Kiếm Phái, tất cả những việc này hoàn toàn êm xuôi.
Dư Tắc Thành sau khi từ bỏ vị trí chưởng môn Hiên Viên Kiếm Phái, có thể nói
đem toàn bộ Đại Liên Minh Tu Tiên đi vào quỹ đạo giao cho Tiểu Tam. sau đó tự
mình rời đi.
Hắn mang theo bốn nàng, cùng nhau rời đi.
Cuối cùng giờ phút này Dư Tắc Thành có thể bỏ xuống tất cả, dẫn theo tứ nữ,
nhất kiếm nhất quy, phiêu nhiên mà đi.
Dư Tắc Thành cũng không đi xa, mà thực hiện lời hứa năm đó.
Năm người ở Gò Hiên Viên lựa chọn một chỗ không người, không núi cao cảnh đẹp,
không biển lớn linh tuyền, chỉ là một chỗ sơn lĩnh bình thường, bọn họ ở nơi
này mở ra mấy gian nhà nhỏ, nuôi gà dưỡng ngỗng, mở ra một hồ nước, thà linh
quy vào trong đó, trồng hoa sen, chèo thuyền nhỏ ở trong hồ bất cá bất tôm, ở
nơi này sống cuộc sống thanh đạm mà hạnh phúc.
Kẻ nấu nước người dệt tơ, mặc dù nhà cỏ xiêu vẹo nhưng vẫn có thể che mưa
tránh gió, phu thể ân ái chia ngọt sẻ bùi.
Cuộc sống điền viên, vô cùng sung sướng.
Đảo mắt thời gian trôi qua, sau mười năm.
ở trong thành Lâm Hải càng ngày càng náo nhiệt kia, lại thêm một hộ gia đình,
một chồng bốn vợ, ở nơi này mờ một nhà sách, nhàn nhã sống qua ngày.
Đảo mắt lại là mười năm.
Địa vực thứ mười sáu, một tu sĩ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, phục hưng
đại quốc, thống trị vạn dặm. trong nước giàu mạnh, một vương bốn hậu, hưởng
hết vinh hoa phú quý.
Đảo mắt lại là mười năm.
ở trên hư không, một cự quy ngao du vòm trời, ở trên lung quy, bọn họ nhàn nhã
dạo chơi, ngao du thế giới vô tận khác, tiêu dao tự đắc.
Đảo mắt lại là mười năm.
Đột nhiên một ngày này, Tư Mã Tử Uyên phi hạc truyền thư, vượt qua Thời Không,
bay đến trong tay Dư Tắc Thành, cuối cùng vào lúc sinh ra hài tử thứ một trăm
hai mươi bảy, đã tìm được Nam Thiên Chân Quân.
Dư Tắc Thành đại hỉ, trở về thế giới Thương Khung, từ xa nhìn lại, thế giới
Thương Khung đã trở nên hết sức phồn hoa, hiện tại đã mở ra hai mươi ba chỗ
địa vực.
Còn chưa tới gần thế giới Thương Khung, vô số tinh chu phi hành ở Vực Ngoại,
bọn họ đều là tu sĩ Nhân tộc khắp nơi tìm kiếm Vực Ngoại thích hợp na di trở
về thế giới Thương Khung, Nhân tộc giờ phút này cuối cùng đi lên tinh không,
trở thành tồn tại hùng mạnh.
Trở về cung điện Huyền Không đảo, nhờ Tư Mã Tử Uyên tìm kiếm, lúc này Tư Mã
Nhất Bách Nhị Thập Thất đã tám tuổi có dư.
Nhìn thấy hắn Dư Tắc Thành liền kích động không ngớt, liếc mắt liền nhìn ra
đây là sư phụ chuyển thế, Dư Tắc Thành ôm lấy ông không buông tay, sử ra thần
lực Hồn của bản thân, đưa ông trở về kiếp trước, lập tức quá khứ của Nam Thiên
Chân Quân từng chút một xuất hiện ở trong đầu của Tư Mã Nhất Bách Nhị Thập
Thất.
Tư Mã Tử Uyên thở phào một hơi, cuối cùng không cần sinh nữa, mấy năm nay mệt
chết
hắn. mặc dù mỹ nữ trong lòng, thế nhưng bao nhiêu năm qua hắn đã không còn cảm
giác khoái lạc gì, đây hoàn toàn chính là một chuyện dằn vật.
Dần dần thần lực Hồn dẫn đến tác dụng, Nam Thiên Chân Quân đột nhiên trợn mất
nhìn Dư Tắc Thành, nhẹ nhàng xoa mặt của hắn, nói:
- Tắc Thành à, Tắc Thành à, lại nhìn thấy con rồi, ta thật cao hứng.
Một câu nói này tất cả nỗ lực của Dư Tắc Thành đều đáng giá, sư phụ lại lần
nữa trở về, so với cái gì cũng vui mừng hơn.
Dư Tắc Thành đại hi. mừng rỡ như điên, mấy thứ tiếc nuối của đời người toàn bộ
bù đắp, cuối cùng đã tìm được sư phụ, nếu có chí nhất định thành.
Nam Thiên Chân Quân cuối cùng lại lần nữa trở về, chẳng qua hiện tại ông tên
là Tư Mã Nam Thiên. Thực ra vô luận là Tư Mã Nam Thiên hay là Tư Mã Thi Vận,
bọn họ đều là Tư Mã Tử Uyên sử dụng pháp thuật triệu hoán mà sinh, sinh ra ký
ức của kiếp trước đã ảnh hưởng bọn họ, như vậy Dư Tắc Thành sử dụng thần lực
Hồn đối với bọn họ, chỉ là khôi phục ký ức của bọn họ, cũng không phải gạt bỏ
hiện tại, chỉ là khôi phục ký ức quá khứ.
Tư Mã Nam Thiên Khôi phục ký ức năm xưa. lập tức biểu hiện ra chỗ hùng mạnh
của Nam Thiên Chân Quân, ông không muốn bị quá khứ chỉ phối, đời này là một
bắt đầu mới, ông muốn lần nữa bắt đầu cuộc đời của mình, tự mình nắm trong tay
cuộc đời của mình.
Phàm chuyện kiếp trước là của kiếp trước, chuyện quá khứ chính là quá khứ.
Dư Tắc Thành vô cùng hiểu thấu điều này, mình không thích bị Đại Hồng kiếp
trước ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, ông cũng vậy, không thích bị ký ức của
Nam Thiên Chân Quân kiếp trước ảnh hưởng cuộc sống của mình.
Dựa theo quy tắc của Hiên Viên Kiếm Phái, Tư Mã Nam Thiên chính thức bái Dư
Tắc Thành làm sư, làm quan môn đệ tử của Dư Tắc Thành.
Năm đó Tứ sư huynh chính là như vậy, vốn là sư phụ của Nam Thiên Chân Quân, về
sau đã làm đệ tử của hắn. hiện tại đến phiên Nam Thiên Chân Quân.
Sư phụ, sư phụ, chính là người dẫn đường, dìu dắt lẫn nhau, dẫn người thân rời
khỏi tiên lộ trở về tiên lộ.
Dư Tắc Thành trở về Hiên Viên Kiếm Phái, toàn lực dạy Tư Mã Nam Thiên, dốc túi
truyền thụ, đem toàn bộ những thứ năm đó sư phụ dạy toàn bộ dạy trà lại ông.
Dư Tắc Thành ở trong các di tích Tiên Tần, lao lực tâm cơ, hoán đổi thế giới
Bàn cổ, các loại Tiên Thiên Linh Bảo, còn có chuẩn bị phi kiếm cửu giai phi
kiếm thập giai cho sư phụ.
Thế nhưng Dư Tắc Thành không truyền thụ trực tiếp như vậy, hắn chế tạo các
loại bảo tàng đầu mối, sáng tạo các loại kỳ ngộ, làm cho Tư Mã Nam Thiên một
đường phấn đấu, thông qua nỗ lực của mình đạt được những bảo vật.
Thời gian từng chút trôi qua, Tư Mã Nam Thiên lớn lên từng chút một. từng chút
một hiển lộ năng lực vượt quá người thường, Dư Tắc Thành sẽ không nhúng tay
sau lưng, sư phụ chính là sư phụ, ông có cuộc sống của mình, mình không thể
chỉ phối.
Tư Mã Nam Thiên giao du thiên hạ. thiếu niên trường kiếm, gặp chuyện bất bình
rút đao tương trợ, hồng nhan tri kỷ, cất tiếng cười vang, giết vào Vực Ngoại,
diệt sát Dị tộc, hàng ngàn hàng vạn người ngã xuống, ta vẫn xông lên, trổ hết
thần uy tung hoành thiên hạ.
Dư Tắc Thành âm thầm bảo vệ sư phụ, nhìn sư phụ trường thành từng chút một,
trong lòng vui mừng không gì sánh được, chẳng qua sư phụ hiện tại khác với sư
phụ quá khứ.
Ngoại trừ năng lực này, ông còn có dã tâm, hắn muốn làm chưởng môn của Hiên
Viên Kiếm Phái, muốn làm minh chủ của Tiên Tần Đại Liên Minh Tu Tiên, điều này
vượt ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành.
Sư phụ muốn làm, mình sẽ để sư phụ làm, năm đó ta muốn cái gì, sư phụ đều cho
ta không chút do dự, hiện tại ta cũng giống như vậy.
Dư Tắc Thành tìm đến Tiểu Tam, nói chuyện này, Tiểu Tam lập tức vui vẻ không
thôi, mấy năm nay làm chưởng môn Hiên Viên Kiếm Phái, minh chủ Đại Liên Minh
đã làm hắn mệt chết, nếu không phải sự phó thác của sư phụ, hắn đã sớm bỏ
trọng trách đảo tẩu. ---o0o---
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)