Tiên Ngạo

Chương 956

Ngày Hai Mươi tháng Mười, Hoàng lịch ghi rằng: Hạp tháo dỡ, sửa chữa, chế tạo, động thổ.

Kỵ: khai trương, giao dịch, xuất hành, nổi lửa, lập khoán, treo biển, đặt giường, dọn nhà. di dời, gieo trồng, đốn củi, nhập liệm, động thổ, để tang, xà tang.

Thần Tài chính Đông, Đại hung, không tốt.

Trên bầu trời đại lục Minh châu xuất hiện hào quang vạn đạo. Những hào quang này có kiếm quang, có ngự khí. hoặc pháp bảo, hoặc phi xa, vô cùng vô tận.

Năm mươi hai Chân Nhất Thần Quân, bốn trăm hai mươi bảy Nguyên Anh Chân Quân. Kim Đan Chân Nhân có hàng ngàn, tu sĩ Trúc Cơ chừng vài vạn. Tất cả những người này ngự không bay tới, có thể nói che hết nửa bầu trời.

Dọc đường những phàm nhân nhìn thấy cành này, không tự chủ được quỳ xuống dập đầu. Vô số tiên sư che trời phủ đất như vậy, đối với bọn họ là hiện tượng không thể nào hiểu được.

Tất cả tu sĩ các môn phái phụ thuộc Hiên Viên kiếm phái ở Minh châu trốn hết không còn. Dọc đường tới đây, mười nhà bỏ chạy hết chín, đám tu sĩ này hoành hành không ai ngăn trở.

Theo bọn chúng tiến tới, có một trường lực rất lớn thủy chung vẫn quay xung quanh bọn chúng. Trường lực này trải rộng chừng vạn dặm. phàm là tu sĩ tiến vào trong đó đều có cảm giác bị giảm trình độ khống chế thiên địa nguyên khí xuống một mức độ nhất định.

Nhưng cũng nhờ trường lực này tồn tại mà đám Chân Nhất Thần Quân này có thể tự do sử dụng pháp lực của mình, hoàn toàn không cần đê ý tới Thiên kiếp. Bên trong trường lực này, lôi kiếp hoàn toàn tiêu tan.

Đây là phương pháp mà năm xưa Vô Thượng Cảm ứng tông quật khởi, năm đại Vu môn vì vậy mà thất bại hoàn toàn.

Tất cả Chân Nhất Thần Quân thỉnh thoảng nhìn vào giữa đội ngũ, có một người ở trung tâm.

Người này ngồi trong một loan xa rất lớn, hết sức uy nghiêm, có Cửu Long Cửu Ma kéo xe. Loan xa này hết sức xa hoa, phát ra linh quang bày sắc, trên đinh có khắc nhật nguyệt, ngôi sao. Chúng đại biểu cho trời, tuần hoàn theo một pháp tắc Thiên Đạo khó hiểu, phát ra vô số ánh sáng. Bên dưới loan xa mây trôi cuồn cuộn, trong đó ẩn chứa đất đai sông hồ, đại biểu cho đất. thiên địa đối ứng.

Loan xa này dài chừng ba mươi trượng, không biết Vô Sinh lão tổ này lấy từ đâu ra.

Kéo xe là chín con Tử Long của Tử Long Thần nhất tộc, có tu vi Nguyên Anh. cực kỳ thần tuấn, thỉnh thoảng ngẩng đầu gầm lên. Bên dưới bốn trào của chúng mây mù lượn lờ, trên người đầy vảy. nhìn qua đã biết là hung thú hung hăng tàn bạo tới cực độ, là loài thần long đáng sợ nhất.

Trên mỗi Tử Long này có một mỹ nữ, các nàng này có dung mạo thiên kiều bá mị, câu hồn đoạt phách. Các nàng ngồi nghiêng người trên Tử Long, hoặc đê lộ ra chân dài trắng như tuyết, hoặc vận quần lụa thướt tha. Có nàng hào sàng, có nàng dịu dàng, có nàng lạnh lùng vô kể, khiến cho người ta phải mơ tường không thôi.

Các Chân Nhất Thần Quân đều biết các nàng là ai, chính là Thiên Ma vượt giới, câu hồn nhiếp phách người ta làm thức ăn. càng đáng sợ hơn cả đám Tử Long kia.

Cửu Long Cửu Ma kéo xe mà đi, xe này được điêu khắc từ một khối ngọc thạch màu vàng mà thành, trong suốt óng ánh. khiến cho người ta nhìn thấy vô cùng hâm mộ.

Loan xa bay trên không, Cửu Long Cửu Ma kéo xe mà đi, chín Tử Long không ngừng sầm rống, chấn động thiên địa. Bọn chúng bay trên không, chân đạp trên mây, nhanh như điện chớp, gào thét như sấm. Loan xa này trên có nhật nguyệt vì sao, dưới có đất đai sông ngòi, tự thành một giới, nhất thời chấn nhiếp toàn trường, thế tiến tới như trời giáng, không ai ngăn nổi.

Xa phu không ngờ lại là một Chân Nhất Thần Quân, xuất thân là Côn Lôn Nô, thân cao hai trượng, toàn thân đen bóng, thân trên để trần, cánh tay mang một chiếc vòng đồng, trong tay cầm trường tiên dài ba trượng, trên người xăm vô số hình thần thú, lóe ra pháp lực hùng mạnh.

Thật ra không khó thấy Côn Lôn Nô trên thế giới Thương Khung, trong đó cũng có người tu tiên, bất quá đạt tới tu vi Trúc Cơ đã là cực điếm của bọn họ. Hiện tại có người trở thành Chân Nhất Thần Quân, chuyện này đã làm chấn động thiên hạ. hơn nữa Chân Nhất Thần Quân này còn cam tâm làm xa phu cho người khác, quả thật khiến cho người ta phải giật mình kinh hãi.

Trên loan xa này có một người, chính là Vô Sinh lão tổ, cũng là Mạc sầu Chân Nhân mà năm xưa Dư Tắc Thành đã từng gặp mặt. Hiện tại lão đã trở thành Vô Sinh lão tố của Vô Thượng Cảm ứng tông, xung bá Mạc Bắc, vang danh thiên hạ.

Đám Chân Nhất Thần Quân xung quanh vốn vẫn nhìn lão với ánh mất nghi hoặc. Tuy rằng cái tên Vô Sinh lão tổ dần dần quật khởi trong mấy năm qua, nhưng những tu sĩ biết rõ xuất thân gốc gác của lão đều cười khẩy. Một tên khốn nhờ vào giết thầy lên ngôi, có được bao nhiêu năng lực?

Nhưng hôm nay thấy cành tượng này, mọi người không còn dám khinh thường lão nữa. Có thể khiến đám Cửu Long Cửu Ma cam tâm kéo xe, có thể khiến Chân Nhất Thần Quân này làm xa phu. có thể lập trận pháp che khắp vạn dặm tạo ra trường lực, khiến cho Chân Nhất Thần Quân tự do phát huy thực lực, người này ắt có chỗ hùng mạnh, không thể coi thường.

Trong loan xa này sử dụng pháp thuật không gian, rộng chừng trăm trượng, bên trong bài trí hết sức xa hoa. Vô Sinh lão tổ ngồi trên bảo tọa, phía trước phía sau đều có hai mỹ nữ hầu hạ. Trong xe còn có mười hai mỹ nữ đang ca hát vũ múa.

Thật sự là biết hưởng thụ, hơn nữa bên ngoài xe cũng không che chắn, người bên ngoài có thể nhìn rõ mọi chuyện bên trong. Nhìn thấy cành tượng như vậy, vô số Kim Đan Chân Nhân tỏ ra vô cùng hâm mộ.

Nhưng các Chân Nhất Thần Quân đều tỏ ra vô cùng kinh hãi, bởi vì mỗi một mỹ nữ đang ca múa đều là cường giả Nguyên Anh Chân Quân nổi tiếng địa vực Mạc Bắc.

Hai nữ nhân đang hầu hạ Vô Sinh lão tổ, một người là Thanh Vũ Thần Quân của Bạch Vu môn, người còn lại là Bắc Mang Lão Mầu của Câu Trần Thiên Đạo, toàn là cừu địch của Vô Sinh lão tổ, môn phái của họ đã bị lão tiêu diệt.

Bất quá theo tình hình trước mất, hai vị Chân Nhất Thần Quân này tỏ ra không oán không hối, cam tâm tình nguyện trà bất cứ giá nào vì Vô Sinh lão tố, nói cách khác, Vô Sinh lão tổ này có được bí pháp thần thông khống chế Chân Nhất Thần Quân khác.

Chuyện này quả thật đã đi ngược lại với Đại Đạo thiên địa. Chân Nhất Thần Quân nắm giữ pháp tắc Thiên Đạo, làm sao có thể bị người khác mê hoặc khống chế như vậy được? Đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng, nhưng vẫn xuất hiện ngay trước mất, khiến cho tất cả Chân Nhất Thần Quân hết thảy đều kinh hãi.

Ngoại trừ loan xa của Vô Sinh lão tổ, trên không còn có vô số loại phi xa kỳ dị khác, chậm rãi bay thăng tới Hiên Viên kiếm phái.

Sắp sửa qua khỏi đại lục Minh châu, chỉ cần bay qua một ngọn núi cao cuối cùng trước mặt, sẽ tới được Cơ Thủy hà, qua Cơ thủy hà chính là Gò Hiên Viên.

Trong lúc phi hành, đột nhiên một giọng nói vang lên:

- Các vị, chúng ta tăng tốc đi thôi, đại trận lục giới của Hiên Viên kiếm phái vang danh thiên hạ. vốn cần chúng ta phải luyện hóa nhiều ngày. Nhưng không hiểu vì sao mấy ngày trước đây trời giáng một đạo thần lôi. phá vỡ đại trận lục giới kia, đê lại một chỗ hở rất nhỏ.

- Có được chỗ hở này, vài vị đạo hữu của chúng ta chỉ cần thời gian ba ngày là có thể luyện hóa đại trận lục giới này.

- Minh hữu của Hiên Viên kiếm phái đã bị chúng ta ngăn cản, năm đại kiếm phái sau trận chiến vừa rồi tử thương hết sức nặng nề, sẽ không ai tới giúp bọn chúng, chúng ta tất thắng không sai.

Tuy rằng người này che giấu tung tích, nhưng đám Chân Nhất Thần Quân ở đây toàn là cáo già, thông qua manh mối rất nhỏ đã phát hiện ra thân phận đích thực của y, chính là Bách Toán Thần Quân của Thông Huyền Thiên Cơ cốc. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Thông Huyền Thiên Cơ cốc phá giải trận pháp vang danh thiên hạ. theo như lời y vừa nói, ắt hẳn mười phần không sai trật. Nghe thấy đại trận lục giới của Hiên Viên kiếm phái có vấn đề, mọi người ai nấy mừng thầm.

Nhưng không ai tăng tốc xung phong về phía trước, mọi người vẫn tiến bước chậm rãi đều đều. để mặc ai muốn xông lên trước thì cứ việc. Đối phương có được đại trận Thần Cưu, tuy rằng Nguyên Anh Chân Quân tận diệt, bất quá uy danh Kiếm Phong tử vẫn còn. Nếu bọn họ liều mạng, vẫn thừa sức lấy mạng người khác, nếu tranh bảo vật gì đó còn có thể xông lên, đi liều mạng như hiện tại ở phía sau an toàn hơn.

Vô Sinh lão tổ cau mày, bọn người này tới thời khắc mấu chốt chỉ biết lui về phía sau, vốn mình muốn tìm một đám chốt thí đi trước làm bia đỡ đạn. nhưng hiện tại nhân số bọn chúng quá đông, rất khó thao túng.

Bọn chúng không vội nhưng có người khác vội, đám Nguyên Anh Chân Quân của liên minh Lục Kiếm xông lên trước, nhanh chóng bay về phía Hiên Viên kiếm phái. Tiên Nhân của liên minh Lục Kiếm đã truyền chỉ. phải quyết một mất một còn với Hiên Viên kiếm phái, cho nên đây là thời khắc mấu chốt, bọn chúng bèn hăng hái xông lên.

Ngọn núi cuối cùng ngay trước mất, đột nhiên phía trước không tiến nữa, dường như xảy ra chuyện gì.

Thình lình một giọng nói vang lên truyền khắp thiên địa:

- Các vị đạo hữu, trước mặt là Gò Hiên Viên của chúng ta, hôm nay Hiên Viên kiếm phái không đón khách ghé chơi, mời các vị quay gót trở về!

Tất cả mọi người đều nghe được thanh âm này, vô số người xì xào:

- Không biết là ai, thật là lớn lối...

Giọng nói kia tiếp tục:

- Tại hạ là chưởng môn Hiên Viên kiếm phái, Diệt Độ Chân Quân Dư Tắc Thành, ở đây cung hầu các vị đạo hữu đã lâu. Mạc sầu đạo hữu ở đâu, có thế ra đây gặp mặt được chăng?

Một tên Chân Nhất Thần Quân Vô Thượng Cảm ứng tông phía trước cất tiếng rống to:

- Tiểu bối phương nào thật là to san lớn mặt, dám gọi thẳng tên lão tổ phái ta như vậy, mau quỳ xuống van xin tha thứ!

Tất cả Chân Nhất Thần Quân nơi đây nghe vậy ai nấy cau mày. quả thật không có tôn nghiêm của Chân Nhất Thần Quân chút nào, chăng khác gì nô bộc. Xem ra Vô Thượng Cảm ứng tông này quả thật có được thủ đoạn thôi thúc Chân Nhất Thần Quân, tuy rằng tu vi bọn chúng đạt tới cảnh giới Phản Hư, nhưng tâm cảnh còn kém rất xa.

Giọng Dư Tắc Thành tiếp tục vang lên:

- Mạc Sầu đạo hữu, có thể ra gặp mặt được chăng? Năm xưa từ biệt ở Nguyên châu, đến nay đã trăm năm không gặp.

Vô Sinh lão tổ khẽ cau mày, thình lình bay ra khỏi loan xa, xuất hiện phía trước đám người, đây hoàn toàn là đạo pháp tự nhiên, không có chút dao động pháp lực nào cả. Nhìn thấy lão na di trong nháy mắt như vậy, tất cả Chân Nhất Thần Quân ở đây lại biến sắc lần nữa.

Dư Tắc Thành đang ngồi trên đinh ngọn núi cao nhất, nơi đó đã được dọn dẹp bằng phẳng, dùng đá trắng xây thành một cái đài chừng một trượng.

Hắn ngồi ngay ngắn trên đó, trước mặt có một cái bàn, một bình trà, một cái chén, hắn đang lặng lẽ uống trà.

Xung quanh ngọn núi có mấy thi thể, là đám tiên phong dò đường, nhìn thấy có người chặn đường nơi này bèn xuất thủ, rốt cục bị Dư Tắc Thành giết chết, trong đó có cả thi thể của một tên Nguyên Anh Chân Quân.

Vô Sinh lão tổ thấy vậy cũng phải cau mày, chỉ trong thời gian ngắn có thể đánh chết Nguyên Anh Chân Quân mà không gây ra tiếng động nào, Diệt Độ Chân Quân này quả thật danh bất hư truyền.

Dư Tắc Thành nhìn thấy Vô Sinh lão tổ, bất chợt ngẩn người. Trước mặt hắn không còn là Mạc Sầu Chân Nhân hùng tâm trỗi dậy, diện mạo hiên ngang như năm nào, mà là một lão nhân già nua.

Lão nhân này đầu đầy đầu bạc, vẻ mặt tang thương, trên mặt nếp nhăn vô số, nhìn qua dường như là lão nhân trăm tuổi. Chỉ có đôi mất lão có màu xanh nhạt như nước, toát ra một cỗ khí tức hùng mạnh, tô lộ uy nghiêm.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Lão là Mạc sầu đó sao?

Vô Sinh lão tổ nói:

- Hiện tại ta là Vô Sinh lão tổ, hữu tử vô sinh. Mạc sầu là chuyện trước đây rất lâu rồi.

Giọng nói lão khàn khàn già nua, nhưng toát ra ma lực, khiến cho người ta cảm thấy năm tháng chất chồng, quang âm thấm thoát.

Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Vì sao lão lại biến thành bộ dạng này?

Vô Sinh lão tổ nói:

- Vì muốn đạt được lực lượng hùng mạnh, cho nên phải trả giá.

- Thật sự là Thiên Đạo vô thường, không thể ngờ rằng hài tử vắt mũi chưa sạch năm xưa. hiện tại cũng đã thành chưởng môn một phái, cũng không ngờ được ta cũng có ngày này.

Dư Tắc Thành nói:

- Ta cũng không ngờ... Bất quá xin hỏi Vô Sinh lão tổ, lão dẫn người tới Hiên Viên kiếm phái ta để làm gì vậy?

Vô Sinh lão tổ nói:

- Đừng nhiều lời vô ích, cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần giao ra Hiên Viên Thần Kiếm, Vô Thượng Cảm ứng tông chúng ta lập tức rời khỏi hành động lần này, coi như nể mặt ngươi. Năm xưa Nam Thiên Đại ca đối xử với ta không tệ, cũng coi như có giao tình.

Dư Tắc Thành cười khẩy đáp:

- Cảm tạ. mang giao tình của lão về mà dùng, ta không cần. Thêm vài tên khốn Vô Thượng Cảm ứng tông các ngươi, bất quá chém thêm vài kiếm mà thôi.

Vô Sinh lão tổ nói:

- Kẻ sắp chết thường hay tranh miệng lưỡi, ta không chấp nhất với ngươi.

- Thật ra chuyện này không thể trách ta, Hiên Viên Thần Kiếm đối với ta vô cùng quan trọng. Vì lý tường của mình, thậm chí ta có thể bỏ qua giao tình của Nam Thiên với ta. Ta tự tay giết sư phụ, còn chuyện gì mà không dám làm?

- Diệt Độ Chân Quân, nể giao tình quá khứ, cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Giao Hiên Viên Thần Kiếm ra đây, Vô Thượng Cảm ứng tông chúng ta sẽ ròi khỏi.

Dư Tắc Thành cầm chén trà lên uống một hơi, sau đó mới nói:

- Ngon thật, thơm thật, uống trà hay giết người, cũng là một loại hưởng thụ.

Vô Sinh lão tổ hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng trở về trong loan xa, lớn tiếng hạ lệnh:

- Diệt hết, tấc cỏ không chừa!

Lập tức kiếm quang lấp loáng, pháp bảo đầy trời, thần lôi rợp đất.

Chỉ trong thoáng chốc, có chừng ba trăm Nguyên Anh Chân Quân bắt đầu thi pháp, vô số pháp thuật công kích đến.

Nháy mắt một kim đăng xuất hiện trên trán Dư Tắc Thành, kim đăng này có hình ngũ giác, vừa xuất hiện lập tức biến hóa, trở thành một chiếc giá treo đèn. Giá treo này to chừng ba thước, điêu khắc từ pha lê mà thành, có màu vàng lưu ly, tuyệt đối không phải vật phàm.

Giá treo đèn này có bảy tầng, mỗi tầng đều có không gian chắc chắn, có thể để pháp bảo khác vào đó. Nhưng trong đó không còn món pháp bảo nào, chỉ là mỗi tầng như vậy có một chiếc kim đăng.

Những kim đăng này cùng phát sáng, kim quang vạn đạo. Dưới ánh kim quang, tất cả kiếm quang, pháp thuật, thần lôi của đối phương hoàn toàn tiêu tán, nháy mắt không trung trở nên sạch sẽ trống trơn.

Ánh kim đăng này lan tràn ra ngàn dặm. trong phạm vi chiếu sáng của nó, hết thảy pháp thuật đều mất đi linh nghiệm. Đám tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan rơi từ trên không xuống như mưa. Nguyên Anh Chân Quân chậm rãi hạ xuống, chỉ có Chân Nhất Thần Quân vẫn đứng nguyên trên không.

Dư Tắc Thành nhìn địch nhân rơi xuống giữa không trung, lại uống một ngụm trà, làm ra vẻ cao thâm khôn lường:

- Đời người ta quả thật tịch mịch như tuyết đọng...

Vô số người kêu lên:

- Đây là cấm pháp, pháp thuật của ta không còn linh nghiệm...

- Không thể nào, vì sao pháp bảo ngự không của ta cũng mất linh...

- Có chuyện gì vậy, cấm chú phá pháp của ta cũng không thi triển được...

- Cứu mạng, cứu mạng... ta rơi rồi...

- Đây là pháp bảo thập giai, ta không phá được thuật cấm pháp này...

vốn ngọn núi này cao ngàn trượng, Dư Tắc Thành ngồi ở nơi cao nhất. Tất cả địch nhân đều ở cùng một độ cao với hắn. lơ lửng trên không, không ai muốn ở dưới thấp hơn hắn. toàn là ngự không trên độ cao ngàn trượng. Cho nên khi Diệt Pháp Kim Đăng hóa thành pháp bảo thập giai giá treo đèn phát tán kim quang, lập tức khiến cho vô số tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan không thể khống chế được nữa, từ trên không rơi xuống như mưa.

Lúc này giữa ánh kim đăng, tất cả pháp thuật đều tiêu tan, pháp lực bị cấm, pháp bảo từ thất giai trở xuống mất đi hiệu lực, bọn chúng lập tức trở thành người thường. Rơi xuống từ độ cao ngàn trượng, phía dưới toàn là đá núi lờm chởm, chỉ nghe vô số thanh âm bịch bịch vang lên.

Chính là thanh âm người từ trên cao rơi xuống chạm đất, vỡ đầu nát óc, thân thể tan tác, đáng sợ vô cùng.

Nhìn lại trên mặt đất. có chừng vạn người ngã xuống chết tươi. Những người này toàn là tu sĩ Trúc Cơ, trước mặt phàm nhân vốn là tiên sư cao quý, nhưng lúc này rơi xuống đất chẳng khác ếch nháy, tan xác chết tươi.

Còn có vô số người rơi đè trên thân người khác, đau thấu trời cao, lăn lộn dưới đất kêu rên thảm thiết.

Dư Tắc Thành nhìn cảnh tượng trước mất, chép miệng nói:

- Tội tình gì phải làm như vậy, ôi, thật sự là hoa đào nở rộ tươi màu máu, khiến cho mặt đất bẩn vô cùng...

Lúc này một tiếng hừ lạnh vang lên, trường lực kỳ dị của Vô Sinh lão tổ chợt biến hóa. Lập tức lực lượng diệt pháp của Diệt Pháp Kim Đăng bị trường lực này đè ép, phải lui về còn

cách ngọn núi Dư Tắc Thành đang ngồi trong phạm vi trăm trượng, lúc này mọi người mới có thể tiếp tục thi pháp.

Vô Sinh lão tổ nói:

- Quả nhiên pháp bảo thập giai thật là hùng mạnh, nhưng không chỉ minh ngươi có được pháp bảo thập giai.

Dư Tắc Thành mỉm cười, thu hồi Diệt Pháp Kim Đăng, chỉ thấy vô số hào quang pháp thuật từ dưới đất bay lên, chính là những tu sĩ rơi xuống đất không chết bắt đầu chữa thương.

Tuy rằng Kim Đan Chân Nhân và tu sĩ Trúc Cơ đồng thời rơi xuống, nhưng không có mấy Kim Đan Chân Nhân ngã chết. Bởi vì tu vi bọn chúng cao thâm, có được dị tượng Kim Đan. không ít kẻ còn có bản mệnh thần thông, cho nên dù rơi xuống nhưng chỉ bị thương nhẹ. Ngoại trừ một ít kẻ xấu số ngã chết, đa số không có vấn đề gì.

Dư Tắc Thành nhìn mặt đất dưới chân, lên tiếng nói:

- Vô Sinh lão tổ, lão thật sự chỉ cần Hiên Viên Thần Kiếm của chúng ta, sẽ không tham gia hành động lần này phải không?

Vô Sinh lão tổ đáp:

- Ta nói ắt sẽ giữ lời, bất quá hiện tại ngươi đã mất đi cơ...

Chữ "hội" còn chưa kịp ra khỏi miệng, thình lình Dư Tắc Thành quát lớn:

- Đi, câu hồn!

Một đạo hào quang đỏ chói bay ra, chỉ nghe Vô Sinh lão tổ thét lên thể thảm, hóa thành một đạo lưu quang bay về phía loan xa, bỏ chạy thật xa, nhưng đạo hào quang đỏ chói kia vẫn đuổi sát theo lão không tha.

Chính là Chu Câu Tử.

Sau khi Diệt Pháp Kim Đăng hóa thành pháp bảo thập giai, trở thành giá treo đèn bảy tầng, có thể hấp thu chứa đựng bày món pháp bảo, còn có bảy chiếc Diệt Pháp Kim Đăng, đăng này có tác dụng cấm pháp trong phạm vi ngàn dặm.

Còn Chu Câu Tử sau khi hóa thành pháp bảo thập giai, lập tức hóa thành một đạo hào quang đỏ chói. Tuy rằng nó không có năng lực công kích trong phạm vi rộng, nhưng có được năng lực một chọi một. đoạt mệnh truy hồn, có thể đuổi giết cường địch vạn dặm.

Dư Tắc Thành dẫn dụ Vô Sinh lão tổ lên tiếng nói chuyện, thừa cơ nhắm kỹ, sau đó phóng xuất Chu Câu Tử.

Dư Tắc Thành đã từng thử nghiệm Chu Câu Tử thập giai, biết rằng ngay cả mình cũng không chống nổi, chỉ có thể dùng Chuyển Sinh Minh Vương Quyết trả giá một lần chết mới đối phó được. Nhưng không ngờ Vô Sinh lão tổ lại có thể độn xa vạn dặm dưới công kích của Chu Câu Tử. lão khốn này quả nhiên không phải tầm thường.
Bình Luận (0)
Comment