Tiên Ngạo

Chương 967

Thật ra năm Chân Nhất Thần Quân tranh chấp với nhau cũng không hẳn là vì Nghệ Xạ Khoái kiếm tông, Vô Sinh lão tổ đã bế quan, cho nên bọn chúng bắt đầu nội chiến tranh đoạt quyền lực.

Bọn chúng toàn là Chân Nhất Thần Quân do Vô Sinh lão tổ thôi thúc tăng tiến cảnh giới, cơ hồ không có tu luyện tâm cảnh, đời này Kim Đan Chân Nhân chính là cảnh giới cao nhất của chúng, cho nên vừa được nắm quyền bắt đầu tranh chấp với nhau.

Lần này tranh chấp kịch liệt dẫn đến ẩu đả, mọi người thật sự không còn cách nào, chỉ đành cung thỉnh Vô Sinh lão tổ xuất quan. Kết quả Vô Sinh lão tổ không xuất quan, cũng không đáp lại, mọi người mở quan ra mới phát hiện Vô Sinh lão tổ không bế quan, đã đi đâu mất, ai nấy ồ lên.

Sở dĩ Vô Thượng Cảm ứng tông có thể có được hôm nay là nhờ vào danh nghĩa một mình Vô Sinh lão tổ. Hiện tại lão không có ở đây, lập tức có người vơ vét của cài tích lũy trong thời gian qua, bỏ trốn mất tích.

Chỉ trong vòng một ngày, Vô Thượng Cảm ứng tông đã mất đi ba phần mười đệ tử, những Chân Nhất Thần Quân còn lại, vì quyền lực, địa bàn, pháp bảo, bí tịch mà đánh nhau chí tử. trong đó Khố Lão Thần Quân. Ai Bệnh Thần Quân bèn ngầm liên lạc với liên minh thượng môn đối địch.

Đám thượng môn này lập tức xuất binh vây công Vô Thượng Cảm ứng tông, tất cả thượng môn nơi Mạc Bắc hợp lực, được hai tên Chân Nhất Thần Quân kia nội ứng, chỉ trong một ngày đánh chết cầu Tử Thần Quân. Tuyệt Tình Thần Quân. Vạn sầu Thần Quân, tiêu diệt hoàn toàn Vô Thượng Cảm ứng tông.

Chỉ trong hai ngày, cơ nghiệp mà Vô Sinh lão tổ vất vả gây dựng tiêu tan thành tro bụi. Bất quá bí pháp thôi thúc Kim Đan Chân Nhân. Nguyên Anh Chân Quân. Chân Nhất Thần Quân, không ai tìm thấy, chỉ mình Vô Sinh lão tổ nắm giữ, lão không truyền thụ cho ai.

Như vậy cũng tốt, nếu không sẽ là một trường hỗn chiến.

Đám liên minh thượng môn kia đã giấu chuyện này không cho Hiên Viên kiếm phái biết, sợ rằng bọn họ sẽ chạy tới chia phần. Sau khi chiến đấu chấm dứt, tin tức mới truyền ra, khiến cho Dư Tắc Thành không có lời nào để nói.

Vô Thượng Cảm ứng tông hùng mạnh một thời cứ như vậy tiêu vong một cách vô cùng khó hiểu. Quả thật là bạo phát bạo tàn, chẳng khác nào một cơn mộng mị chiêm bao.

Thật ra cũng không hẳn là tiêu vong, Khổ Lão Thần Quân. Ai Bệnh Thần Quân liên kết liên minh thượng môn, xây dựng lại Vô Thượng Cảm ứng tông, liệt Vô Sinh lão tổ vào hàng ngũ phản đồ, được những thượng môn khác thừa nhận.

về chuyện này có vẻ hơi kỳ quái, thậm chí Dư Tắc Thành nghi ngờ rằng cục diện như hiện tại là do Vô Sinh lão tổ đạo diễn hết thảy.

Dư Tắc Thành và Nghệ Xạ Khoái kiếm tông đều phí công chờ đợi vô ích. không hề có cái gọi là viện quân.

Trận chiến lập tức mở màn.

Dư Tắc Thành quát lớn:

- Lập tức chuẩn bị tấn công Nghệ Xạ Khoái kiếm tông, một trận diệt môn!

Mọi người lập tức đứng lên, chuẩn bị chiến đấu. Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua sơn cốc, nơi này có rất nhiều hoa nỡ, những bụi rậm xung quanh xanh biếc một màu, phát ra tiếng kêu xào xạc trước từng cơn gió. Thế nhưng hết thảy sắp sửa trở thành quá khứ, cành đẹp này sẽ lập tức tiêu tan.

Dư Tắc Thành tiện tay hái xuống một đóa hoa tươi, đật lên mũi hít sâu một hơi. Mùi thơm thoang thoảng lập tức khiến cho hắn cảm thấy lòng mình yên tĩnh, ý niệm trong đầu càng kiên quyết hơn.

Ba ngàn người kết thành trận kiếm cưu bay lên không. do ba Nguyên Anh Chân Quân là Dạ Hàn. Đạo Ngân. Thành Lam điều khiến. Dư Tắc Thành đi riêng một mình, không ở trong trận kiếm cưu.

Hắn dùng Thiên giác truyền âm nói:

- Các vị đồng môn, trận chiến hôm nay chúng ta sẽ đánh vào trong sơn môn Nghệ Xạ Khoái kiếm tông. Trận chiến này sẽ hết sức tàn khốc, vì nơi đó là nhà của địch nhân, bọn chúng sẽ dốc hết toàn lực liều mạng, đến chết không lùi, chúng sẽ phát huy chiến lực hùng mạnh nhất.

- Đến thời khắc mấu chốt, thậm chí bọn chúng sẽ đồng quy ư tận với chúng ta, chúng sẽ không hề tỏ ra hèn nhát chùn bước.

- Nhưng chúng ta vẫn phải đánh trận này, bởi vì chúng từng muốn hủy diệt nhà của chúng ta. Chúng đã tới bên bờ Cơ Thủy hà. suýt chút nữa hủy diệt nhà chúng ta. Nếu chúng ta không tiêu diệt chúng, sau này bọn chúng rất có khả năng sẽ tới Gò Hiên Viên, làm chuyện mà hiện tại chúng ta đang làm.

- Tổ sư của chúng đã hoàn toàn đầu hàng Tiên tộc, không còn coi mình là Nhân tộc nữa.

Nếu bọn chúng hung thịnh, tới một ngày Dị tộc phản công, bọn chúng ắt sẽ là phản đồ chạy theo Dị tộc. Khi ấy không những Hiên Viên kiếm phái ta vạn kiếp bất phục, mà cả Nhân tộc cũng phải tiêu vong.

- Cho nên chúng ta không thể lùi bước, cho dù địch nhân tử trận bất khuất, hết mực điên cuồng, đồng quy ư tận cùng chúng ta, chúng ta cũng không thể lùi về phía sau nửa bước.

- Năm xưa một mình Trung Hùng Tổ Sư Vương Âm Dương khiêu chiến vạn địch, ngài từng có cơ hội lùi bước. Thật ra ngài có biện pháp giải quyết tốt hơn. ngài cũng không nắm chắc mình sẽ làm được, nhưng một mình ngài vẫn xông lên đối mặt hàng vạn cường địch, nổi giận xuất kiếm.

- Năm xưa chúng ta đại chiến Bát Tàn môn, chúng ta không có Chân Nhất Thần Quân nhưng vẫn anh dũng chiến đấu. Cho dù tổ sư đối phương hạ giới, chúng ta vẫn giảnh được thắng lợi.

- Trong quá trình chúng ta tu luyện tìm kiếm gặp phải vô số cường địch, biết rõ xuất kiếm hẳn phải chết, nhưng chúng ta vẫn chiến, vẫn thắng, chém chết cường địch bất khả chiến thắng dưới kiếm mình.

- Cho nên đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta mới có thể Trúc Cơ chém Kim Đan. Kim Đan đấu Nguyên Anh.

- Hiên Viên kiếm phái trăm trận trăm thắng, chỉ thắng mà không bại. Cho dù đối mặt ức vạn cường địch, chúng ta cũng dám rút kiếm xông lên.

- Năm năm trước ta đã làm được, hiện tại tới lượt mọi người.

- Chúng ta là Kiếm Phong tử, Kiếm Phong tử không hề e ngại cường địch, chưa bao giờ

biết sợ chết, kiên trì tới cùng. Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, tuy kiếm không còn lòng này còn.

- Hôm nay cường địch của chúng ta ở ngay trước mất, hôm nay chúng ta sẽ tiêu diệt Nghệ Xạ Khoái kiếm tông. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Chúng ta chỉ có rút kiếm xông lên, chẳng thể quay đầu, bởi vì chúng ta cũng không có đường lui.

Thanh Thành chợt quát:

- Hiên Viên vô địch, trăm trận trăm thắng, chỉ thắng bất bại, kiên trì đến cùng. Ta lấy máu ta chiếu Hiên Viên, tuy kiếm không còn lòng này còn.

Sau đó những người khác hô theo, lập tức tiếng hô vang vọng thiên địa.

Dư Tắc Thành nói tiếp:

- Tốt lắm. trận chiến hôm nay ta sẽ cùng các vị liều một chuyến.

- Hiên Viên vô địch, trăm trận trăm thắng, chỉ thắng bất bại, kiên trì đến cùng.

- Kết trận xuất phát.

Ba kiếm cưu rất lớn bay lên không.

Dư Tắc Thành lại quát:

- Nổi vang trống trận, chúng ta sẽ đường hoàng đánh tới. Báo cho địch nhân biết rằng chúng ta đã tới!

Hiên Viên Quỳ Ngưu Đoạt Hồn cổ nổi vang, tiếng trống đùng đùng vọng khắp thiên địa, ngàn dặm có thể nghe thấy. Theo tiếng trống này, tất cả đệ tử Hiên Viên đều cảm thấy chiến ý bừng bừng, không hề sợ hãi, quyết một trận chiến.

Ba kiếm cưu này có tổng cộng ba ngàn sáu trăm đệ tử, trong có có khoảng sáu thành là đệ tử Trúc Cơ mới vừa thăng tiến cảnh giới trong năm năm qua, bọn họ cơ hồ chưa đánh qua đại chiến như hiện tại. Cho nên lần này Dư Tắc Thành mới nói như vậy, phải đánh trận như vậy, thứ nhất là tiêu diệt cường địch, thứ hai là rèn luyện đệ tử.

Kiếm cưu bay ngang trời xông về phía đối phương, ba kiếm cưu khổng lồ bay lượn trên không.

Dư Tắc Thành đứng trên một kiếm cưu. lòng thầm nghĩ. Nếu một ngày đệ tử Hiên Viên gia tăng gấp đôi, sáu kiếm cưu như vậy tạo thành một kiếm cưu khổng lồ, vậy là thần uy tới bậc nào?

Đột nhiên Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, mình vừa lấy được bia đá ghi lại vô số pháp trận, cũng nên tiến hành tu chinh trận pháp ở pháo đài Thiên Lại, cùng sáng tạo ra trận pháp tốt hơn. hùng mạnh hơn cho Hiên Viên kiếm phái.

Trận pháp này cũng là do các tiền bối sáng tạo ra, bọn họ làm được vì sao ta không làm được? Chuyện là do người làm, chỉ cần có lòng kiên nhẫn, ắt sẽ có gật hái.

Trong cảm ứng của Dư Tắc Thành, sơn môn của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông ngoài xa cũng là một động phủ lơ lửng, có bốn ngọn núi quay xung quanh một ngọn trung tâm cao nhất, được bao phủ bởi đại trận hộ sơn.

Lúc này vô số hào quang phát ra từ đại trận hộ sơn, Nghệ Xạ Khoái kiếm tông cũng đã tập hợp tất cả đệ tử, chuẩn bị cho trận chiến một mất một còn với địch nhân.

Kiếm cưu bay tới bên ngoài Nghệ Xạ Khoái kiếm tông, cách xa ba mươi dặm thì dừng lại. Tiếng Hiên Viên Quỳ Ngưu Đoạt Hồn cổ vang vang, rất nhanh Dư Tắc Thành na di tới phía trên mặt đất đại trận hộ sơn, dưới lực Thần Uy kích thích, xuất ra Diệt Pháp Kim Đăng lúc này đã được thăng lên pháp bảo thập giai.

Thình lình một mũi tên bắn ra rất nhanh trúng Dư Tắc Thành. Mũi tên này có tốc độ nhanh như điện chớp, trong đó không ngờ có cả lực Thần Uy, do thần uy hết sức kỳ dị tạo thành.

Dư Tắc Thành có cảm giác rằng nếu mũi tên này nhấm bắn đối phương, dù là ai cũng không thể nào tránh né. Mũi tên bắn ra như vậy, nếu mình bị bắn trúng, dù là Chuyển Sinh Minh Vương Quyết e rằng cũng khó lòng cứu lấy mình, nháy mắt thân thể Dư Tắc Thành hoàn toàn tiêu tan.

Vô số đệ tử Nghệ Xạ Khoái kiếm tông mừng như điên dại, cất tiếng hoan hô ầm ĩ.

Nhưng tiếng hoan hô của chúng ngưng bật rất nhanh. Dư Tắc Thành vừa tiêu tan kia chỉ là một con rối.

Đây là bí pháp con rối Cửu Chuyển Khiên Dần hùng mạnh nhất của Khiên Dần tông, giá trị liên thành, nhưng lập tức bị mũi tên này bắn tan tác.

Dư Tắc Thành cười lạnh trong lòng, đối phương Nghệ Xạ Khoái kiếm tông không thể nào không có một ít bí pháp trấn phái, cho nên hắn đã lấy trong bảo khố Hiên Viên kiếm phái ra bí pháp Cửu Chuyển Khiên Dần. xuất ra con rối ngăn cản công kích của đối phương.

Hiên Viên kiếm phái có tên là Kiếm Phong tử, chứ không phải là Kiếm Ngốc tử, làm sao lại không phòng bị?

Đây là Hậu Nghệ Thần Tiễn, Nghệ Xạ Khoái kiếm tông này cũng không phải chỉ có hư danh, sở dĩ bọn chúng được như hôm nay là nhờ lấy được ba mũi Hậu Nghệ Thần Tiễn của Đại Thần Uy Sĩ Hậu Nghệ dưới thời Hiên Viên Hoàng đế.

Bọn chúng quan sát ba mũi Hậu Nghệ Thần Tiễn này, từ đó mới ngộ ra kiếm pháp Thập Nhị Sắc Khoái Kiếm, cho nên bọn chúng tự xưng là truyền nhân Hậu Nghệ.

Năm xưa lúc Nghệ Xạ Khoái kiếm tông khai tông, từng đắc tội thế lực lớn nhất Mạc Bắc là Thiên cầm tông, bị Thiên cầm tông ép tới bước đường cùng. Rốt cục tổ sư Nghệ Xạ Khoái kiếm tông dùng một mũi Hậu Nghệ Thần Tiễn bắn chết Phượng Hoàng đạo nhân của Thiên Cầm tông.

Phượng Hoàng đạo nhân là Phản Hư Chân Nhất, có Phượng Hoàng Niết Bàn quyết, xưng hiệu Vĩnh Sinh Bất Tử, là một trong mười đại cao thủ trên thiên hạ. ngang hàng với bọn Hồng Phát lão tổ.

Nhưng lão bị trúng một mũi Hậu Nghệ Thần Tiễn này, Phượng Hoàng Niết Bàn quyết không còn hiệu quả, lập tức thân tử đạo tiêu. Nghệ Xạ Khoái kiếm tông nhân cơ hội này vùng lên, đánh bại Thiên cầm tông, khiến cho từ đó về sau Thiên cầm tông hoàn toàn sa sút, tụt xuống chiếu dưới trong hàng ngũ thượng môn.

Đây là Nghệ Xạ Khoái kiếm tông không có được bí pháp Hậu Nghệ Xạ Nhật Thần Cung và Hậu Nghệ Thần Uy, đành phải trả giá bằng cái chết của một tên Nguyên Anh Chân Quân mới có thể bắn ra mũi tên này, bằng không đại trận kiếm cưu của Dư Tắc Thành cũng không dám kết trận tại đây.

Những tin tức này là Dư Tắc Thành tra ra được trong Vô Hình Ám Ma tông. Trước khi chiến đấu phải bỏ nhiều công sức tìm hiểu đối phương, đây là điều mà sư phụ Nam Thiên Chân Quân đã dạy, cho nên lần này giúp Dư Tắc Thành tránh được một kiếp.

Con rối kia vừa tan nát. nháy mắt Dư Tắc Thành na di tới nơi, giơ cao Diệt Pháp Kim Đăng, chiếu sáng bốn phía.

Dưới ánh Diệt Pháp Kim Đăng thập giai, đại trận hộ sơn Nghệ Xạ Khoái kiếm tông bắt đầu sụp đổ.

Thật ra chỉ sụp đổ một phần, bấy nhiêu là quá đủ lộ ra vô số sơ hở. Ba kiếm cưu nhanh chóng bay vọt tới, nhảy xuyên Thời Không, tức thì tiến vào giữa đại trận của địch.

Lập tức ba kiếm cưu hạ mệnh lệnh:

- Lôi, ném!

Lập tức có người truyền đạt mệnh lệnh bổ sung trên tần số dao động chiến đấu:

- Âm. Huyền Băng, Thanh Quang, Tam Thần. Ba Quang, Bắc Cực, Nguyên Từ...

Một người khác lại hô tiếp:

- Dương, Tử Vi, Vân Tiêu, Tiên Đô, Thái Ất, Tân Kim. Ngọc Thần...

Đây là thứ tự và chúng loại phóng xuất thần lôi, tất cả đệ tử trong kiếm cưu bắt đầu dựa theo thứ tự nhất nhất phóng xuất thần lôi của mình.

Trên ba kiếm cưu, hàng vạn quả thần lôi được ném xuống.

Âm lôi Dương lôi đủ các màu sắc do các đệ tử Hiên Viên ném ra hình thành mưa lôi như trời đổ cơn mưa đá. Những quà thần lôi này có tu sĩ Trúc Cơ luyện chế, có tu sĩ Kim Đan luyện chế, thuộc tính hiệu quả từng loại hoàn toàn khác nhau, được ném ra theo thứ tự đã định, không hề làm vướng nhau giữa không trung, rơi xuống sơn môn Nghệ Xạ Khoái kiếm tông.

Hàng vạn tiếng nổ ầm ầm bên trong động phủ sơn môn, những cấm chế dâng lên bảo vệ lập tức bị phá hủy, cả thiên địa rung động liên tục.

Lần này đối phương sẽ tử chiến nơi động phủ sơn môn của chúng, Dư Tắc Thành hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ kéo nó trở về Hiên Viên kiếm phái làm phong thứ mười bốn. Nếu đã không thể mang đi, vậy sẽ hủy diệt triệt để.

Trận chiến đã bắt đầu lúc thần lôi vừa nổ, hết sức điên cuồng mà thảm thiết. Tất cả đệ tử Nghệ Xạ Khoái kiếm tông dường như đã nổi điên, thể tồn vong cùng sơn môn mình, liều mạng tử chiến, điên cuồng xông về phía ba kiếm cưu của địch.

Xà thân bất khuất, cho dù không thể công kích được đối phương cũng tự bạo hủy mình, nhuộm máu toàn thân đệ tử Hiên Viên.

Ba kiếm cưu phi hành trên không, xung quanh có khoảng bốn ngàn điểm sáng giống như bầy ong, công kích ba kiếm cưu này.

Đặc điểm của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông chính là nhanh, nhanh đến cực điểm. Dường như bọn chúng sử dụng một loại dược liệu kích thích nào đó, cả bọn cười to điên cuồng, thực lực tăng vọt, có thể sử dụng lực lượng của mình vô hạn. Kim Đan có thể phát huy lực lượng của Nguyên Anh. Trúc Cơ có thể phát huy thực lực Kim Đan.

Đan dược này vô cùng bá đạo, thậm chí có tên không khống chế được tốc độ của mình, lao thăng vào vách động phủ, chết không kịp ngáp.

Dư Tắc Thành không thèm để ý tới đại chiến trên không, chậm rãi tiến vào động phủ quát lớn:

- Chân Nhất Thần Quân ở đâu. có dám ra đây đánh cùng ta một trận?

Quát xong, Dư Tắc Thành bước chậm trong động phủ, tỏ ra vô cùng ung dung tự tại, dường như đang dạo chơi trong vườn hoa nhà mình.

Tất cả đệ tử Nghệ Xạ Khoái kiếm tông đều ăn vào loại đan dược đáng sợ này để nâng cao tu vi thực lực, bay lên không đại chiến, số đệ tử còn lại nơi đây toàn là đệ tử Luyện Khí kỳ.

Đại đa số đệ tử Luyện Khí kỳ cùng đám tôi tớ người hầu của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông chỉ còn lại một. hai phần mười sau đợt tập kích của thần lôi vừa rồi. Bọn chúng bắt đầu trở nên hỗn loạn, kẻ ngu dốt rúc trong động phủ gào khóc, người khôn ngoan bắt đầu vơ vét bảo vật. chuẩn bị chạy trốn.

Dư Tắc Thành chậm bước trong này, có người nhận ra hắn. bèn quay đầu bỏ chạy, vãi cả ra quần, dọc đường đi không ai ngăn cản hắn. bởi vì tất cả đệ tử Nghệ Xạ Khoái kiếm tông có tâm huyết đều đang chiến đấu trên không.

Trận chiến trên không bắn tung kiếm quang vô số, kịch liệt vô cùng. Ba ngàn đệ tử Nghệ Xạ Khoái kiếm tông giống như đàn ong, quay xung quanh kiếm cưu chiến đấu.

Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục đi từng bước một về phía trước, đến trung tâm của động phủ này. Đó là một quảng trường rất rộng, có khoảng hàng chục người ở đó đang lễ bái không ngừng.

Vừa rồi vạn lôi cùng phát, động phủ nơi đây rách nát hoang tàn, nhưng có một nơi không hề có chút tốn hại nào, xem ra đây chính là trọng địa của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông.

Bọn chúng đang lễ bái bốn pho tượng trên quảng trường. Những tượng này cao chừng một trượng, dáng vẻ uy nghiêm, là tổ sư của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông.

Nhìn qua Dư Tắc Thành lập tức biết bọn chúng đang muốn làm gì, chúng đang cung thinh tổ sư của mình hạ giới.

Trong đó hai người cầm đầu đều là Chân Nhất Thần Quân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông, phía sau là đệ tử của chúng. Có Nguyên Anh Chân Quân, có Kim Đan Chân Nhân, có tu sĩ Trúc Cơ, Luyện Khí kỳ, đám đệ tử này đều có chung một đặc điểm là thiên tư rất tốt.

E rằng những đệ tử này chính là mầm mống của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông. Chỉ cần bọn chúng chạy thoát, có lẽ tương lai sẽ có một ngày chấn hưng lại Nghệ Xạ Khoái kiếm tông. Mỗi khi môn phái nào đó tới thời kỳ sắp sửa diệt vong, thường chọn ra đệ tử tinh anh trong phái, giao cho bảo vật đào tấu tứ tán. Tuy rằng cơ hội phục hung môn phái hết sức xa vời,

nhưng lưu lại mầm mống cho môn phái mình, dẫu chỉ có một phần vạn cơ hội nhưng cũng là cơ hội.

Dư Tắc Thành chậm rãi tiến lại, lên tiếng nói:

- Lúc này còn mời bọn khốn kia hạ giới, bọn chúng đã sớm không coi mình là người, các ngươi lễ bái chúng thì có ích gì?

Một tên Chân Nhất Thần Quân vẫn tiếp tục dập đầu, máu chày ròng ròng, lên tiếng nói:

- Nhãi con miệng còn hỏi sữa, lát nữa tổ sư hạ giới ắt sẽ lấy mạng ngươi.

Dư Tắc Thành bật cười vang:

- Ta sẽ chờ, các ngươi cứ việc tiếp tục, ta cho các ngươi thêm sáu mươi lần hô hấp, có lẽ cũng đã đủ.

Dứt lời, hắn đứng sang bên, dáng vẻ tò ra ung dung tự đắc.

Hai tên Chân Nhất Thần Quân kia cũng không để ý tới Dư Tắc Thành, vẫn tiếp tục dập đầu. Những đệ tử khác không khỏi lén lút quay đầu nhìn trộm Dư Tắc Thành, thân hình run rẩy.

Thời gian sáu mươi lần hô hấp qua đi rất nhanh.

Tên Chân Nhất Thần Quân vừa lên tiếng nói thình lình đứng bật dậy quát lớn:

- Không cần cầu nữa, sư đệ, không cần cầu khẩn van xin bọn khốn kia làm chỉ nữa, chúng

đã bỏ mặc chúng ta, cầu chúng thì có ích gì, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Sau đó y tung ra một cước, đá một pho tượng ngã lăn. Pho tượng ngã xuống kêu ầm một tiếng, lúc này dáng vẻ tên Chân Nhất Thần Quân không còn tỏ ra cung kính như lúc ban đầu.

Tên Chân Nhất Thần Quân còn lại cũng đứng lên, ra sức phun một bãi nước bọt về phía một pho tượng:

- Quả thật là cầu người không bằng cầu mình, ta vẫn lấy làm thắc mắc, Tiên chỉ năm năm trước hết sức lạ kỳ, không hiểu vì sao bất chúng ta đối đầu trực tiếp với năm đại kiếm phái trong thời gian ngắn ngủi như vậy? Chỉ cần cho chúng ta thêm thời gian ba trăm năm. khiến cho chúng ta tham ngộ được..., lúc ấy tiêu diệt năm đại kiếm phái không thành vấn đề.

Tên Chân Nhất Thần Quân đá ngã pho tượng nói:

- Nói gì cũng vô ích mà thôi, lên đi, chúng ta liều một trận cuối.

Hai Chân Nhất Thần Quân quay đầu đối mặt Dư Tắc Thành, chuẩn bị cho trận chiến sau cùng.

Trong giờ phút này này, pho tượng tổ sư bị tên Chân Nhất Thần Quân phun nước bọt thình lình phát ra hào quang mười hai sắc. Hào quang vừa lóe, cả pho tượng trở nên sinh động vô cùng, dường như vừa sống lại.
Bình Luận (0)
Comment