Tiên Nghịch

Chương 147

Một đòn này khiến mọi người cảm thấy như là bầu trời bị sập xuống. Một luồng cuồng phong từ giữa không trung bỗng nhiên ập xuống. Vương Lâm không nói một lời, vỗ túi trữ vật, tung ra một đám ngọc phù phòng ngự. Ngọc phù loại này hắn có rất nhiều. Sau khi giết người đoạt bảo, những loại pháp bảo cấp thấp này vô số kể.
 
Số ngọc phù đó hoá thành tầng tầng lớp lớp quang mạc, trong nháy mắt bao lấy thân thể Vương Lâm. Hắn bình tĩnh phóng sang một bên, ngay trước khi cuồng phong hạ xuống, tránh thoát.
 
Cùng lúc đó Cổ Đế, Lục Dục Ma Quân liền dừng lại, không nói một lời. Trên mặt Cổ Đế lộ vẻ nghiêm trọng, từ túi trữ vật lấy ra một cổ chung. Cổ chung sau khi xuất hiện lập tức hoá lớn. Sau đó nó rung động một cái liền phát ra tiếng chuông vang vọng. Một vòng sóng không khí lan ra, những tảng đá bị làn sóng chạm phải đều vỡ vụn.
 
Lúc này sinh vật thân rắn kia uốn người một cái, quay đầu lại liền đâm thẳng vào làn sóng. Nó gầm nhẹ một tiếng, miệng phun ra một cỗ hắc vụ.
 
Uy lực của hắc vụ rất lớn. Những tảng đá xung quanh vừa gặp phải liền lập tức hoá thành bụi phấn.
 
Hắc vụ do sinh vật mình rắn phun ra, Mạnh Đà Tử nhận ra ngay. Hắn vuốt khuôn mặt nhớp nhúa của mình, rồi bóp nát một cái mụn trên đó. Một cỗ mùi ung thối không thể chịu nổi từ trong đó bay ra. Một thứ chất lỏng màu đen cũng từ trong cái mụn chảy xuống.
 
Thân thể đà tử trong nháy mắt liền biến mất, khi xuất hiện đã ở trong hắc vụ. Khuôn mặt hắn dữ tợn, mở miệng hút một cái. Lập tức toàn bộ hắc vụ này bị hắn hút vào miệng. Dần dần cái bướu sau lưng hắn lớn lên, tới khi toàn bộ hắc vụ bị hắn hấp thu thì cái bướu đã như một toà núi nhỏ.
 
Hắn lảo đảo đứng tựa vào một tảng đá, ánh mắt lấp loé, nhìn chằm chằm vào sinh vật mình rắn, im lặng không nói. Những tia khí đen từ trong cái mụn vỡ trên mặt hắn vừa nãy đều bị con cóc trên vai hắn hút vào bụng.
 
Lục Dục Ma Quân ngay khi Cổ Đế tung cổ chung, hai tay hắn cũng đánh ra những đạo pháp quyết kỳ dị, trong miệng thì thào, ánh mắt đảo qua nguời Vương Lâm.
 
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, thân thể liền lui lại vài bước, nhanh chóng xuất ra ngọc phù cấp nguyên anh, đồng thời há mồm phun ra một đạo tinh quang. Tinh quang loé lên, một thanh kiếm liền xuất hiện trước mặt hắn, mũi kiếm chỉ về phía Lục Dục Ma Quân.
 
Lục Dục Ma Quân ánh mắt chỉ dừng lại trong chớp mắt liền di chuyển. Lần này hắn lại nhìn nguời thanh niên bên cạnh hắn. Nguời này lộ vẻ hoảng sợ, khẩn trương nhìn sinh vật mình rắn, thân thể run nhè nhẹ.
 
- Khiếp hãi! - Hai mắt Lục Dục Ma Quân loé lên, trong miệng thốt ra một từ.
 
Thân thể người thanh niên nọ chợt chấn động, một cỗ hắc khí từ trong mũi, miệng lan ra, nhanh chóng ngưng kết thành một thanh lợi kiếm màu đen, ly thể bay tới trước người Lục Dục Ma Quân.
 
Thân thể người thanh niên thoáng sững lại, ngơ ngác đứng đó, hai mắt lộ vẻ mờ mịt.
 
Tay phải Lục Dục Ma Quân điểm lên thân kiếm vài cái, trong miệng phát ra những âm thanh phức tạp khó hiểu. Dần dần thanh kiếm kia càng lúc càng lớn, cuối cùng cơ hồ biến thành một thanh kiếm khổng lồ. Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong khoảng thời gian rất ngắn. Lúc này chính là lúc sinh vật mình rắn đâm đầu vào làn sóng không khí do cổ chung phát ra, miệng phun hắc vụ. Lục Dục Ma Quân quát khẽ:
 
- Đi!
 
Thanh lợi kiếm màu đen trước người hắn trong nháy mắt vung lên, nhanh chóng chém tới vị trí cách đỉnh đầu sinh vật mình rắn bảy tấc. Chỉ nghe ầm một tiếng, lợi kiếm đã chém vào đầu cự xà. Cự xà nọ bị đau, cái đầu hất mạnh khiến cho thanh lợi kiếm màu đen lập tức bị đánh văng ra xa.
 
Lúc này nguời thanh niên bên cạnh Lục Dục Ma Quân kia đột nhiên mũi miệng phụt máu, thân thể trở nên yếu ớt, ánh mắt hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo.
 
Cổ Đế vung tay phải một cái, cự chung liền lập tức xoay tròn. Tiếng chuông vang vọng càng ngày càng lớn, càng ngày càng mau. Làn sóng gợn xuất hiện liên tiếp, điên cuồng đánh tới sinh vật mình rắn.
 
Cự xà nọ vừa mới đánh bay lợi kiếm màu đen, lập tức bị những làn sóng gợn của cự chung này đánh trúng, thân thể chợt run lên, ánh mắt càng thêm hung dữ . Cái miệng khổng lồ đột nhiên mở ra, lớn như một toà núi nhỏ. Một đạo hư ảnh chợt loé lên bên trong cái miệng đó. Cùng lúc này Cổ Đế biến sắc. Cự chung của hắn đột nhiên biến mất giữa không trung.
 
Thần thức Vương Lâm vẫn tập trung vào sinh vật mình rắn. Hắn cẩn thận quan sát, ngay khi nó mở miệng, liền thấy trong đó lại xuất hiện một đầu rắn nữa. Cái đầu rắn nhỏ hơn nhanh chóng cắn lấy cự chung lôi về.
 
Mạnh Đà Tử đang đứng ở một tảng đá phía xa, hai mắt đột nhiên sáng ngời, nhìn chằm chằm vào sinh vật mình rắn, mím mím môi, thân thể muốn lao ra. Nhưng khoang miệng của sinh vật mình rắn đã khép lại.
 
Sự dị thường của Mạnh Đà Tử cũng bị Vương Lâm phát hiện. Tất nhiên hắn vẫn không quên để ý đến cao thủ dùng độc đó.
 
Lúc này Lục Dục Ma Quân không nói thêm một lời, ánh mắt lại huớng về thanh niên bên cạnh, tay phải điểm vào mi tâm của hắn, quát khẽ:
 
- Nộ!
 
Một đạo khí màu tím đỏ từ thất khiếu của thanh niên lan ra, lại hình thành một thanh lợi kiếm, bay tới trước nguời Lục Dục Ma Quân.
 
Đoan Mộc Cực hai mắt âm trầm, nhìn về Uông Thanh Việt. Hắn ngầm hiểu ý, thân thể lập tức nhảy xuống, phóng về phía dưới. Tốc độ của hai nguời cực nhanh, trong nháy mắt đã tới giữa người sinh vật mình rắn, triển khai pháp bảo tấn công.
 
Đoan Mộc Cực không sử dụng hồ lô mà là một cây đại chuỳ lấp loé ngân mang. Cây chuỳ này mỗi khi đánh xuống liền xuất hiện vô số lôi cầu ngưng tụ trên không, cùng công kích.
 
Về phần Uông Thanh Việt thì không dùng bất cứ pháp bảo nào. Hắn chỉ hợp hai tay lại. Các phù chú cổ phác kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ từ trong không trung xuất hiện, tạo thành một loại trận pháp ngũ hành, đồng thời oanh kích lên thân thể sinh vật mình rắn.
 
Trong lòng Vương Lâm chấn động. Năm người này pháp thuật đều quá mạnh, hơn xa người thường. Khiến cho hắn chú ý hơn cả chính là pháp thuật của Lục Dục Ma Quân. Pháp thuật này hiển nhiên là phải có một người chịu thi thuật. Người thanh niên kia chính là kẻ bất hạnh đó!
 
Lúc này sinh vật mình rắn bị đau, gầm thét điên cuồng, thân thể xoay chuyển rất nhanh. Một dòng chảy mạnh xuất hiện bên người nó. Những tảng đá xung quanh bay lên, bị dòng chảy này cuốn vào.
 
Khi dòng xoáy khổng lồ này xuất hiện, Đoan Mộc Cực và Uông Thanh Việt từ phía dưới lao lên. Sắc mặt hai nguời đều âm trầm. Sắc mặt Cổ Đế lại càng khó coi. Hắn đã mất đi cảm ứng với pháp bảo.
 
Dòng chảy này càng lúc càng lớn, lực hút của nó mạnh tới mức khiến cho mọi người không thể không nhanh chóng lùi lại.
 
Lợi kiếm màu tím đỏ trước người Lục Dục Ma Quân phát ra tà quang yêu dị. Ánh mắt hắn loé lên, lợi kiếm liền lập tức lao ra. Cùng lúc đó thanh lợi kiếm màu đen kia cũng loé lên. Hai thanh kiếm với tốc độ cực nhanh trong nháy mắt đâm vào hai mắt của sinh vật mình rắn.
 
Lúc đụng vào hai mắt của nó, lợi kiếm liền hoá thành thể khí, chui vào trong tròng mắt của nó.
 
Sinh vật mình rắn bị đau đớn, phát ra tiếng gầm rú điên cuồng, hai mắt loé lên hồng quang. Hai luồng khí kia, một đen, một tím đỏ nhanh chóng bị bức ra khỏi tròng mắt của nó. Lúc này miệng nó lại mở ra một lần nữa. Cái đầu rắn nọ lại chui ra, nuốt gọn hai luồng khí.
 
Trong nháy mắt, trong mắt Vương Lâm thoáng hiện hàn quang. Hắn vẫn chờ chính là cơ hội này. Thân thể nhanh chóng bay lên. Khi tiến vào trong dòng chảy, tốc độ của hắn liền tăng lên gấp đôi, trong chớp mắt liền chui vào trong miệng cự xà.
 
Cùng lúc đó bên người hắn lục mang loé sáng. Hoá ra Mạnh Đà Tử vẫn lạnh lùng quan sát cũng có cùng chủ ý với hắn. Hắn thấy Vương Lâm thì hơi ngẩn nguời, sau đó lộ ra một nụ cười tán thưởng. Chẳng qua nụ cười này còn đem theo vẻ tàn nhẫn.
 
Thân thể Mạnh Đà Tử loé lên. Mục tiêu của hắn chính là con rắn bên trong miệng cự xà. Vương Lâm thấy vậy liền chuyển hướng, theo cái miệng cự đại hướng xuống cột sống của nó.
 
Ngày đó Mộ Dung Uyển đã từng nói với hắn, hễ là loại sinh vật có dạng giao long thì toàn thân quý nhất không phải là nội đan mà chính là dịch tuỷ! Vương Lâm sở dĩ mạo hiểm tiến vào thực ra là vì dịch tuỷ của nó.
 
Từ khi nhìn thấy sinh vật mình rắn, hắn vẫn âm thầm quan sát. Theo lời Lý Mộ Uyển ngày đó, dịch tuỷ có đủ loại hiệu quả thần kỳ. Một trong số đó là nếu giao long đã sống đủ lâu, thì dịch tuỷ có thể gia tăng tỷ lệ kết anh.
 
Sinh vật trước mắt này tuy không biết có phải là giao long hay không nhưng nhìn bề ngoài thì có thể là cùng loại. Nếu lấy được dịch tuỷ của nó, có lẽ vẫn có chút hiệu quả.
 
Cho nên hắn đợi khi nó há mồm lần thứ hai liền vọt tới. Kỳ thực, việc Mạnh Đà Tử cùng tiến vào, hắn cũng đã sớm phát hiện. Vẻ mặt của Mạnh Đà Tử khi sinh vật mình rắn này mở miệng lần đầu tiên, hắn đã nhìn thấy từ xa.
 
Do vậy hắn lại càng quyết tâm tiến vào miệng rắn hơn. Trước đó hắn còn hơi cố kỵ, lo lắng vạn nhất lấy dịch tuỷ sẽ bị mọi người hoài nghi. Nhưng bây giờ Mạnh Đà Tử cũng chui vào, dù thân thể sinh vật này có xảy ra điều gì dị thường thì cứ đổ cho hắn là được.
 
Huống hồ hai người lựa chọn phương hướng bất động, nếu không có gì bất ngờ thì Mạnh Đà Tử quyết sẽ không thể phát hiện ra hành động của Vương Lâm. Đó cũng không phải là vấn đề gì to tát.
 
Hơn nữa dù có người hoài nghi thì trong lúc ở đây hắn cũng không sợ bị động thủ. Dù gì thì mục đích của những người này không phải là dịch tuỷ mà là thi thể của cổ thần. Những nơi bay qua, Vương Lâm đều tung phi kiếm trong tay, đâm chém thử nhưng đều không tạo nổi chút vết thương.
 
Càng đi xuống phía dưới, đáy lòng Vương Lâm càng trầm xuống. Cơ thể cự xà này trừ thân rắn nhỏ kia ra thì hoàn toàn trống rỗng, bốn bên là vách thịt màu đen chậm rãi nhúc nhích.
 
Vương Lâm khống chế phi kiếm, đâm mạnh một phát. Đáng tiếc vẫn không thể lưu lại một vết thương. Cột sống bình thường vẫn nằm sâu trong thịt. Nhưng bây giờ, hắn lại không thể gây thương tổn cho đối phương dù chỉ là một vết xước. Điều này khiến Vương Lâm không khỏi nhíu mày.
 
Ánh mắt hắn loé lên, thân thể hướng sang một bên. Lần này mục tiêu của hắn là vị trí giữa đầu và cổ của nó.
 
Đúng lúc này, con rắn nhỏ kia đột nhiên run rẩy, nhè nhẹ chui ra từ trong hắc vụ. Thân thể Vương Lâm loé lên, nhanh chóng hướng đầu rắn phóng tới.
 
Ngay khi hắn tới vị trí đầu rắn tiếp xúc với cổ rắn, hắn thấy một đạo hồng quang loé lên. Vương Lâm hít sâu một hơi, linh lực toàn thân lưu chuyển, vỗ túi trữ vật. Mấy trăm thanh phi kiếm liền đồng thời xuất hiện. Thần thức hắn đảo qua, ngưng tụ bên ngoài, sau đó điều khiển phi kiếm điên cuồng lao tới làn ánh sáng màu hồng.
 
Bình Luận (0)
Comment