Hai mắt Vương Lâm chớp chớp, lại nhìn xuống cây cầu bằng đá đen dưới chân. Trong ba ngày qua, hắn vẫn quan sát nó, không hề đặt chân ra ngoài. Trong cái thế giới toàn bụi này, ngoại trừ cây cầu ra tất cả đều là một khoảng không gian.
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi, vung tay phải lên. Nhất thời, bốn mươi hai cơn lốc tản ra. Chúng không còn xoay tròn nữa, mà hóa thành hơn một vạn con tiểu thú, khuếch tán ra xung quanh.
Vương Lâm chớp chớp hai mắt, thông qua ma đầu để kiểm soát số lượng tiểu thú. Cả đám tiểu thú nhanh chóng bay về bốn phương tám hướng. Những tiếng gào rít của chúng từ từ xa dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Một lúc sau, hắn chợt mở hay mắt, sau đó bay về hướng Tây Bắc. Theo sau hắn, đám tiểu thú từ bốn phương tám hướng bắt đầu tụ tập lại, hình thành một cơn lốc.
Một lúc sau, Vương Lâm bất chợt dừng lại. Trước mặt hắn xuất hiện một tấm bia đá cao khoảng ba mươi trượng. Tấm bia có màu hơi đỏ, tỏa ra một chút yêu khí. Vài con tiểu thú tò mò bay lại tấm bia, va cánh vào đó phát ra những tiếng ong ong.
Nhìn thấy Vương Lâm đi tới, mấy con tiểu thú vội vàng bay đi, chui vào trong cơn lốc. Vương Lâm nhìn tấm bia đá, chỉ thấy trên đó có viết ba chữ to: Bất Quy Lộ (không đường về).
Ba chữ đó ẩn chứa những nét tang thương theo thời gian. Vương Lâm nhìn kỹ một chút, chợt nhìn lên đỉnh tấm bia đá. Sau khi quan sát, hắn vung tay phải lên, nhất thời một cơn gió xuất hiện, cuốn bay đi lớp bụi trên đó. Ở một góc của tấm bia, có mấy hàng chữ nhỏ.
- Vượt qua Hành Thổ chi địa, thu phục được thú vương, tiến vào Bất Quy lộ. Nơi đây có chút thú vị, vì vậy lưu lại cho đời sau một lời. Nếu là người hữu duyên thì hãy cẩn thận cân nhắc hai chữ Bất Quy.
Nét mặt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang hết sức cả kinh. Những chữ nhỏ này, ngay khi hắn mới bắt đầu tiến vào ngọn hắc tháp trong Hành Thổ chi địa, đã từng gặp qua. Hiển nhiên là do cùng một người viết.
Xem những chữ bên ngoài Hành Thổ chi địa, có thể thấy nơi đó đối với người này hết sức đơn giản. Ngay cả con thú vương trong con lốc lớn như thế mà cũng bị thu phục.
Vương Lâm nheo nheo mắt thầm nghĩ, nếu theo như lời người này nói thì tại sao thú vương vẫn còn ở Hành Thổ chi địa? Những lời người này hơn nửa có chút giả dối. Dù sao hai chữ thu phục cũng không cần phải nói cũng hiểu được ý nghĩ của nó. Nếu đã bị thu phục thì chắc chắn phải đi theo rồi.
Tất nhiên cũng có khả năng, người này thật sự thu phục được thú vương. Nhưng qua vô số năm, Hành Thổ chi địa lại sinh ra một con nữa.
Rốt cuộc thật hay giả, Vương Lâm cũng chẳng quan tâm. Ánh mắt hắn lại nhìn về phía ba chữ Bất Quy lộ mà suy nghĩ.
Một lúc sau, hắn xoay người bay về phía cây cầu. Một đàn lốc bám sát sau lưng hắn.
Trở lại bên cây cầu, Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật. Ma đầu Hứa Lập Quốc liền chui ra, ghen ghét nhìn về phía cơn lốc, trong lòng thầm nói:
- Cái tên tiểu đệ kia có gì hơn người cơ chứ? Sau này lão tử cũng muốn đi theo tiểu đệ.
Vương Lâm chỉ vào cây cầu đá một cái, ma đầu Hứa Lập Quốc lập tức cảm thấy hưng phấn. Lần này, hắn chẳng giống như ngày trước, cò kè mặc cả. Ngược lại trong lòng vui vẻ, đắc ý nhìn cơn lốc mà thầm nghĩ:
- Nhìn thấy không? Chủ tử đã nhìn trúng lão tử mà. Nếu không, chuyện như thế này làm sao lại không giao cho lão nhị cơ chứ?
Hắn nhìn về phía Vương Lâm, nét mặt có chút nịnh bợ, rồi bay về phía cây cầu. Sau khi bay đi rất xa, vẫn không gặp phải nguy hiểm gì, hắn lượn quanh vài vòng rồi mới quay lại.
Vương Lâm nhíu mày, tay phải hắn duỗi ra. Nhất thời, từ trong cơn lốc bay ra một con tiểu thú. Nó bay vào lòng bàn tay của Vương Lâm. Đôi mắt nhỏ của nó nhìn hắn chăm chú, không hề nhúc nhích.
Vương Lâm vung tay phải lên, con tiểu thú lập tức bay về phía cây cầu. Vừa mới bay được khoảng ba bước, thân thể con tiểu thú run lên, dừng lại. Ánh mắt Vương Lâm ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào con tiểu thú.
Chỉ thấy thân thể nó run lẩy bẩy, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Lúc này, cây cầu dưới chân nó chợt lộ ra một dòng suối. Trong nháy mắt nó nuốt chửng con tiểu thú rồi trở lại như bình thường.
Vương Lâm suy nghĩ một chút. Lúc này, hắn đã đoán được cây cầu này chính là chỗ để vượt qua được Bất Quy lộ. Hắn suy nghĩ một chút rồi lại cho vài con tiểu thú bay về phía cây cầu, nhưng kết quả vẫn như cũ.
Chỉ có một điều khiến Vương Lâm chú ý đến đó chính là, nếu cho vài con tiểu thú cùng bay tới thì chỉ con thứ nhất là bị thôn phệ. Sau khi con đó bị thôn phệ mới lần lượt tới các con khác.
Vương Lâm chớp chớp hai mắt, thầm nghĩ:
- Bất Quy.Bất Quy.ý của nó là chỉ cần đi ra là không thể quay trở về. - Hắn suy nghĩ một chút nhưng vẫn không tùy tiện di chuyển.
Mà khoanh chân ngồi xuống trên cây cầu. Hắn lấy từ trong người ra hai cái túi trữ vật. Một trong hai cái đó chính là thứ mà hắn đã ăn trộm từ thi hài thần bí bên trong động phủ có khắc Thần Đạo thuật của Chiến Thần điện.
Đáng tiếc, trên cái cúi này có một thứ lực lượng ngăn cản thần thức Vương Lâm dò xét khiến cho hắn không thể mở ra. Vương Lâm biết chỉ khi nào thần thức của đối phương biến mất người người khác mới có thể mở nó.
Nhưng đạo thần thức đó quá mạnh. Vương Lâm đã thử dò xét mấy lần liền phải bỏ qua. Hắn chỉ lấy thần thức của mình bao vây một lớp bên ngoài, không cho nó cảm ứng với xung quanh, khiến cho nó không thể cảm nhận được chủ nhân. Tuy không thể làm cho nó biến mất, nhưng để che lấp nó thì với Cực cảnh thần thức của hắn vẫn có thể làm được.
Cái túi trữ vật còn lại là do hắn đoạt lấy từ tay của Mạnh Đà tử. Thần thức trên nó đã hoàn toàn biến mất. Chứng tỏ Mạnh Đà tử đã chết.
Vương Lâm thầm cười lạnh, mở ra nhìn. Lập tức, hai mắt hắn trở nên sáng ngời. Đúng là kho báu của Hóa Thần kỳ tu sĩ, tích lũy mấy ngàn năm. Trong túi trữ vật có gần ba mươi vạn khối linh thạch, chất thành từng đống. Chất lượng của chúng đều là thượng phẩm.
Ngoài ra càng khiến cho Vương Lâm hưng phấn chính là hai viên linh thạch hình lục lăng đang tỏa sáng. Hai viên đó đúng là cực phẩm linh thạch vô cùng hiếm thấy.
Trái tim Vương Lâm đập thình thịch. Vì hai viên cực phẩm linh thạch mà lúc nãy mạo hiểm cướp đoạt cũng hoàn toàn xứng đáng.
Ngoài ra còn có một số các thứ linh tinh. Về phần pháp bảo cũng chỉ có một chiếc tiểu đỉnh màu xanh biết bị vỡ thành hai mảnh. Ngoại trừ nó ra, không còn có một loại pháp bảo nào khác.
Vương Lâm suy nghĩ một chút liền hiểu ra. Chắc chắn do Mạnh Đà tử bị nhốt lâu ngày nên đã dùng hết các loại pháp bảo.
Thực ra suy đoán của hắn rất chính xác. Pháp bảo của Mạnh Đà tử có không phải là ít. Tất cả đều có cấp bậc Nguyên Anh trở lên. Nhưng do nhiều lần sử dụng tiêu diệt cơn lốc nên đã bị mất đi rất nhiều. Nhất là có một lần hắn lấy hơn mười một con linh thú thế thân mà phá vòng vây. Pháp bảo cứ ném ra vô số. Thậm chí, hắn còn liên tiếp khiến cho pháp bảo tự bạo, mới mở ra được một đường máu. Nhưng đáng tiếc, cuối cùng lại thất bại.
Cũng do việc đó mà bên trong túi trữ vật ngoại trừ chiếc tiểu đỉnh màu xanh ra không còn có một loại pháp bảo nào khác. Tuy nhiên, trong đó vẫn còn có một số ngọc giản. Vương Lâm lấy hết ra đặt lên trán xem xét. Các xem, nét mặt hắn càng trở nên vui mừng. Trong tất cả các ngọc giản đó có ghi chép, giới thiệu về các phương pháp luyện đan, luyện khí cùng với ghi chép về các loại linh thú.
Mấy thứ này đối với Vương Lâm vào lúc này có tác dụng rất lớn. Tối thiểu, không như quá khứ khi nhìn thấy vật liệu quý hiếm mà không biết.
Hơn nữa, do Mạnh Đà tử chuyện luyện đan, luyện độc nên ngọc giản lại càng giới thiệu chi tiết về những vấn đề này. Vương Lâm chăm chú xem xét một lúc lâu, kiến thức trong đầu hắn so với quá khứ tăng lên không ngừng.
Trong đám ngọc giản có một cái màu xanh biếc, thu hút sự chú ý của Vương Lâm. Trên ngọc giản đó có ghi chép một bộ công pháp. Tên của công pháp đo cũng chỉ có một chữ :
"Minh" Tạm thời hắn cứ gọi nó là Minh quyết. Trong Minh quyết có miêu tả một loại thần thông khiến cho quỷ thần khiếp sợ. Môn công pháp này dùng độc để nhập đạo. Tổng cộng có chín tầng. Theo những gì mà công pháp miêu tả, khi luyện đến tầng thứ sáu, cho dù là người có tu vi Hóa Thần kỳ cũng khó lòng thoát khỏi bị độc công kích.
Nhưng đọc qua cũng có thể thấy công pháp này quá bá đạo. Nếu tu luyện thì người bình thường không thể chịu được. Công pháp lấy độc dược kích thích thân thể, từ đó mà đạt tới cảnh giới một thân toàn độc.
Hơn nữa, trừ khi có thể tu luyện đến tầng thứ chín, đạt được cảnh giới phản phác quy chân. Khi đó thân thể mới có thể bài xuất độc tố, chính thức tụ thành minh độc, trở lại giống như người bình thường. Trước khi tu luyện tới cảnh giới đó, thân thể gặp phải vô số biến dị, mà nhất là toàn thân mọc đầy mụn mủ.
Sau khi Vương Lâm xem xong, suy nghĩ một chút rồi bỏ qua ý định tu luyện công pháp này. Thân thể Mạnh Đà tử thối hoắc hiên nhiên là đã tu luyện nó. Mặc dù Vương Lâm cũng chẳng quan tâm tới thân thể, nhưng trong ngọc giản từng nói một khi tu luyện Minh quyết tới cảnh giới thật cao thì độc tố trong cơ thể sẽ càng nhiều. Rất có thể sẽ bị độc khí xâm nhập vào trong thức hải, biến thành một kẻ chỉ biết giết chọc.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến hắn bỏ qua ý định tu luyện. Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp. Mặc dù công pháp này không thể tu luyện nhưng trong đó có không ít pháp thuật có thể tu luyện. Nếu phối hợp thêm độc dược, hoàn toàn có thể thi triển.
Về phần luyện chế độc dược, kinh nghiệm một đời của Mạnh Đã từ đã được lão ghi vào trong một cái ngọc giản. Sau khi Vương Lâm cẩn thận xem xét, trong lòng thoáng có chút máy động.
Hắn xuất từ trong túi trữ vật ra một số thứ linh tinh. Theo ngọc giản giới thiệu từ từ phân biệt từng loai. Cơ bản tất cả đều là độc dược. Chỉ có trong một cái bình ngọc mới chính là Phòng độc đan mà Vương Lâm đã sử dụng.
Loại phòng độc đan này theo nhưng gì ghi trên ngọc giản thì chúng chỉ có hiệu quả trung bình. Chỉ khi phối hợp với một chút độc tố rất nhỏ, mới có thể gia tăng hiệu quả phòng ngự đến mức cao nhất.
Vương Lâm xem xét trong túi trữ vật có cái gì rồi cho hết sang túi của mình. Sau đó, hắn ném cái túi của Mạnh Đà tử xuống đất. Cuối cùng, hắn cầm lấy một vật, nét mặt dần trở nên nghiêm túc.
Vật này chính là pháp bảo bản mệnh của Mạnh Đà tử - Chiếc tiểu đỉnh màu xanh.
Mặc dù cái đỉnh đã bị vỡ ra làm hai, nhưng trên thân nó vẫn có một chút linh lực yếu ớt tỏa ra. Chỉ có điều, trong luồng linh lực đó tràn ngập độc tố. Nhất là lục vụ có khả năng tiêu diệt thần thức càng khiến cho Vương Lâm thêm cẩn thận.
Hắn biết những vật quý báu nhất trong túi trữ vật của Mạnh Đà tử, ngoại trừ ngọc giản Minh quyết, cực phẩm linh thạch ra thì chính là thứ này. Dù sao thì nó cũng là bổn mạng pháp bảo của tu sĩ Hóa Thần kỳ, đã được ngọn lửa trong cơ thể tế luyện mấy ngàn năm.
Mới vừa rồi, khi hắn xem xét thì trong ngọc giản có giới thiệu về lại lịch của tiểu đỉnh màu xanh. Sau khi tu luyện Minh quyết đến tầng thứ hai, trong cơ thể phải có một thứ gì đó để chấn nhiếp độc vật.
Tiểu đỉnh đó vốn là vật phảng chế của bảo vật Dược Vương đỉnh. Tuy nói nó chỉ là vật phảng chế, nhưng so với Dượng Vương đỉnh cũng không có kém là mấy. Chỉ khác ở chỗ Dược Vương đỉnh có khả năng hấp thu linh khí của cỏ cây tinh hoa mà thôi.
Cái đỉnh này vốn là vật chí bảo của một môn phái ở tam cấp tu chân quốc. Sau đó, Mạnh Đà Tử hao phí tâm cơ mấy trăm năm liền bái vào làm môn hạ. Cuối cùng dựa vào thiên tư hơn người của lão mà trở thành chưởng môn. Đến lúc đó mới có cơ hội. Sau đó, hắn giết sư phụ, lấy trộm cái đỉnh rồi trốn vào Tu Ma hải. Sau này, hắn sử dụng luôn cái đỉnh làm bản mệnh pháp bảo.
Từ một cái Dược Vương đỉnh hắn biến nó trở thành một cái Độc Vương đỉnh. Nếu hắn không chết, tu luyện Minh quyết đến tầng thứ chín, thì cái đỉnh này mặc dù không thể so sánh với Dược Vương đỉnh trong truyền thuyết những cũng chẳng kém nhiều lắm. Đồng thời cũng có thể coi là một cái Độc Vương đỉnh chính thức. Đáng tiếc, hắn lại bỏ mạng. Bây giờ, cái đỉnh này lại rơi vào tay Vương Lâm.
Trong đầu Vương Lâm cứ quanh quẩn về những lời miêu tả trên ngọc giản về cái đỉnh. Suy nghĩ một lúc, bảo bối như thế này, nếu hắn cũng tu luyện Minh quyết đến một trình độ nhất định thì có thể nuốt vào làm bổn mạng pháp bảo. Đáng tiếc, bây giờ, Vương Lâm không còn ý định tu luyện Minh quyết nên chưa biết xử lý cái đỉnh này như thế nào.
Bảo bối như thế này, nếu không thể sử dụng, Vương Lâm có phần không cam lòng. Tốn bao nhiêu công sức, chẳng lẽ lại không thể giúp mình mạnh mẽ hơn được một chút? Mặc dù còn chưa đến lúc kết anh, nhưng cái đỉnh này cũng chẳng có hiệu quả nhiều lắm với việc đó. Nhưng lúc này, thân đang ở trong hiểm địa, nếu có thể sử dụng nó, chắc chắn tỷ lệ sống sót sẽ tăng lên thêm một chút.
Nét mặt Vương Lâm trở nên âm trầm. Hắn ngẩng đầu nhìn cây cầu trước mặt. Chợt tinh quang trong mắt lóe lên, hắn không nói hai lời phun ra một tia sáng. Ngay lập tức phi kiếm lượn một vòng xung quanh rồi lơ lửng trước mặt hắn, tỏa ra hàn khí kinh người.
Vương Lâm nhìn phi kiếm, trong lòng có phần do dự. Sau đó hắn cắn răng, vỗ tay một cái. Phi kiếm lập tức run lên, phát ra một tiếng ngâm trong trẻo. Ngoài thân kiếm xuất hiện vô số những đường chỉ máu nhỏ li ti.
Những sợi tơ huyết đó chính là do Vương Lâm khi còn ở Triệu quốc sử dụng Huyết Luyện thuật ngưng kết tinh huyết của bản thân mà thành. Cuối cùng mặc dù phi kiếm tan biến cùng với thân thể hắn. Nhưng Huyết Luyện thuật lại hết sức bá đạo, vẫn lưu giữ lấy kiếm linh.
Kiếm linh vốn là một thứ vô hình vô cảm, nhưng theo Vương Lâm nhiều năm, lại cùng với hắn cắn nuốt linh hồn vì thế mà sinh ra một chút linh thức, nên mới có thể tồn tại được tới bây giờ.
Cho đến khi Vương Lâm sử dụng luyện khí thuật của Chiến Thần điện, tế luyện kiếm phôi một lần nữa thì phi kiếm mới lại chính thức được hoàn thành.
Có thể nói thanh phi kiếm này đã lập bao chiến công cho Vương Lâm. Số người chết dưới lưỡi kiếm hằng hà vô số. Theo thời gian, sát khí trong kiếm linh càng lúc càng nhiều, đã trở thành một thanh hung khí.
Nét mặt Vương Lâm lộ vẻ nghiêm túc. Tay phải hắn chậm rãi di động theo những đường tơ máu trên thân kiếm. Cùng với sự di động của bàn tay hắn, những đường tơ máu trên thân kiếm càng lúc càng nhiều. Cuối cùng phi kiếm phát ra những tiếng lách tách. Một số sợi tơ máu bị đứt hóa thành những mảnh nhỏ rơi xuống đất.
Lúc này, giữa không trung chỉ còn những đường tơ máu, ẩn hiện trong đó là một cái bóng kiếm.
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, rồi vỗ vào túi trữ vật. Phiên Ưng lô liền bay ra. Hắn trỏ tay vào cái đỉnh. Nhất thời hai nửa của tiểu đỉnh bay vào trong Phiên Ưng lô mà biến mất. Một làn sương mù xanh biếc chợt bao lấy thân lô. Từ bên trong phát ra những thanh âm đặc biệt.
Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, hai tay liên tục đánh ra vài đạo pháp quyết, xuyên qua lớp sương mù màu xanh ngoài thân lô. Phiên Ưng lô lập tức quay tròn. Từ từ, tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, cuối cùng lớp sương mù bao quanh biến thành một vòng xoáy nhỏ.
Vương Lâm vẫy tay một cái, một mảnh phi kiếm liền bay vào trong tay hắn. Miết nhẹ tay lên mảnh phi kiếm, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Phiên Ưng lô. Một lúc sau, tay phải hắn vung mạnh một cái, mảnh phi kiếm liền hóa thành một tia sáng chui vào bên trong thân lô. Trong khoảng khắc sau khi chui vào, mảnh phi kiếm liền biến thành chất lỏng, hòa lẫn vào thân lô.
Ánh mắt Vương Lâm không hề chớp, tay phải hắn phất lên liên tục. Trong vòng một canh giờ, tất cả các mảnh phi kiếm đã được hắn ném hết vào trong thân lô. Lúc này, hắn mới từ từ thở phào một cái. Hai tay đánh ra vài đạo linh khí vào trong Phiên Ưng lô.
Trong nháy mắt, tốc độ của Phiên Ưng lô tăng lên gấp đôi, không thể nhìn rõ được tốc độ xoay của nó. Nếu thoáng nhìn, người ta cứ tưởng nó vẫn đang đứng yên. Nhưng thực ra do nó chuyển động quá nhanh khiến cho người khác có cảm giác như vậy.
- Chẳng lẽ vẫn không đủ? - Vương Lâm thì thào nói. Từ thần thức của hắn có thể quan sát thấy Phiên Ưng lô nhờ vào việc xoay tròn mà sinh ra nhiệt độ cao. Nhưng đối với tiểu đỉnh có vẻ như nhiệt độ đó vẫn chưa đủ. Màu sắc của tiểu đỉnh chỉ hơi ửng đỏ, nhưng vẫn không bị chảy ra.
Trong đầu Vương Lâm chợt lóe lên một suy nghĩ. Hắn lập tức xuất từ trong túi trữ vật ra một thứ gì đó. Hắn cũng chẳng thèm để ý xem nó thế nào. Tay phải khẽ vung lên, ném nó vào trong Phiên Ưng lô.
Trong nháy mắt khi vật đó rơi vào, một ngọn lửa màu xanh biếc chợt bốc lên. Nhiệt độ trong thân lô nhanh cóng tăng lên gấp đôi. Màu sắc tiểu đỉnh trở nên đỏ rực. Nhưng vẫn không có dấu hiệu chảy ra.
Vật mà Vương Lâm vừa mới ném vào là một loại tài liệu luyện khí đặc thù của Chiến Thần điện. Nó được gọi là Huyết thạch, sau khi quán nhập linh lực vào trong đó, nó có thể sinh ra nhiệt độ rất cao.
Nhưng nếu cho vào với số lượng quá nhiều thì chẳng những không gia tăng nhiệt độ mà còn giảm đi nữa. Vì vậy, sau khi Vương Lâm ném vào trong mấy viên liền dừng lại. Lúc này, hơi nóng của Phiên Ưng lô đã đạt tới một mức độ kinh người. Nhưng tiểu đỉnh vẫn chỉ đỏ rực lên chứ không hòa tan.
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi lại cho vào thêm một chút Tử Nguyệt đằng, Toái Hoa Thạch, Lam Nguyệt mộc.tới hơn mười loại tài liệu luyện khí của Chiến Thần điện. Một cột khói đủ loại màu sắc bốc lên, tạo thành một cái hư đỉnh.
Sau khi cái hư đỉnh xuất hiện, lập tức xoay tròn như một cơn lốc rồi nhanh chóng tản ra, quay vào bên trong Phiên Ưng lô.
Trong nháy mắt, từ trong Phiên Ưng lô phát ra những tiếng nổ. Từ từ một vết nứt chợt xuất hiện bên ngoài thân lô. Vương Lâm bình tĩnh tập trung tinh thần, nhìn chăm chú vào bên trong tiểu đỉnh. Chỉ thấy hai nửa tiểu đỉnh bắt đầu chảy ra với một tốc độ chẫm rãi. Nếu với tốc độ này, rất có thể cho tới khi Phiên Ưng lô bị vỡ vụn nó vẫn chưa chảy ra hết.
Hai mắt Vương Lâm chớp chớp. Hắn giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa màu lam. Khi ngọn lửa vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống. Đây chính là Hoàng Tuyền băng diễm sau khi tu luyện Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết mà thành.
Băng diễm đã dung hợp Kim đan, nên có thể nói sinh sôi không ngừng. Nhưng nếu sử dụng quá nhiều, thì chắc chắn Kim đan sẽ bị tổn thương.
Vì vậy cho tới hôm nay, băng diễm vẫn được hắn để dành làm một đòn sát thủ, hiếm khi chịu xuất ra.
Nếu không phải Phiên Ưng lô sắp vỡ vụn, thì hắn cũng chẳng xuất nó ra làm gì. Vương Lâm nhanh chóng đẩy hai tay về phía trước. Băng diễm liền bay ra chạm vào Phiên Ưng lô.
Vương Lâm tập trung cao độ, chăm chú theo dõi, khống chế băng diễm một cách cẩn thận, từ từ đến gần, không để cho nó có một chút dao động linh lực. Hắn cố gắng giữ cho nhiệt độ của băng diễm được ổn định.
Trong nháy mắt, mức độ dao động của Phiên Ưng lô chợt tăng lên. Nhưng nó chưa kịp khuếch tán thì đã bị băng diễm bao phủ.
Mặc dù mọi chuyện diễn ra rất nhanh, nhưng toàn thân Vương Lâm đã đầy mồ hôi. Lần này, hắn mạo hiểm cố gắng khống chế, giữ cho Phiên Ưng lô không bị hủy. Nếu lúc đó mà có chút sơ sẩy thì chắc chắn Phiên Ưng lô sẽ bị vỡ vụn.
Có thêm băng diễm bảo vệ, tình trạng phá hủy của Phiên Ưng lô chậm lại. Nhưng nếu không khống chế băng diễm cẩn thận thì quá trình hòa tan của tiểu đỉnh sẽ bị ảnh hưởng. Vì vậy, Vương Lâm lại càng thêm cẩn thận, không chế băng diễm hết sức chính xác. Không để xảy ra một chút sai lầm.
Tiểu đỉnh cứ từ từ tan chảy. Trong quá trình đó, Vương Lâm hết sức căng thẳng. Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng thì tiểu đỉnh cũng đã hòa tan hoàn toàn, trở thành một loại chất lỏng màu xanh biếc, nằm ở dưới đáy Phiên Ưng lô.
Vương Lâm thở phào một cái. Tay phải bắt quyết, đánh ra một đạo linh quang, khảm vào thân Phiên Ưng lô. Nhất thời, Phiên Ưng lô rung lên, dừng lại. Vương Lâm giơ tay chộp lấy một cái, chất lỏng xanh biếc trong lô, bay lên.
Trong chất lỏng đó, thấp thoáng cái bóng mờ ảo của tiểu đỉnh. Vương Lâm biết, đó chính là đỉnh linh của Độc vương đỉnh. Hắn liền vẫy tay một cái, kiếm linh liền bay ra, dung hợp vào trong chất lỏng màu xanh biếc.
Trong nháy mắt, đỉnh linh cũng dao động, dung nhập vào trong chất lỏng. Ánh mắt Vương Lâm bắt đầu trở nên nghiêm túc. Hai cái linh thể khác nhau vẫn chưa xảy ra công kích, thôn phệ như sự dự đoán của hắn. Sau khi đối diện với nhau một chút, đỉnh linh liền hóa thành một làn linh khí màu xanh biết rồi chui vào bên trong kiếm linh.
Hai cái nhanh chóng dung hợp lại một chỗ. Đến lúc này, Vương Lâm mới hoàn toàn thở phào. Hai tay hắn nhanh chóng điểm mấy cái, nhất thời, chất lỏng từ từ ngưng tụ. Theo ý muốn của Vương Lâm nó nhanh chóng biến thành một thanh tiểu kiếm dài một thước sáu tấc màu xanh sẫm.
Hai bên thân kiếm xuất hiện những lớp gai nhọn. Vô số mũi nhọn hiện lên tạo ra một cảm giác rợn người.
Lúc này, phi kiếm đã thành hình, có màu xanh sẫm, bên trong ẩn chứa độc tố của Độc Vương đỉnh. Nếu chẳng may chạm phải, không bị phi kiếm giết chết thì cũng bị trúng độc mà chết.
Với phi kiếm này, cho dù là Nguyên Anh kỳ nếu bị hắn đánh lén cũng khó lòng thoát chết. Dù sao thì độc tố của nó cũng chính là từ Độc Vương đỉnh của Mạnh Đà tử.
Có điều, sau khi ngưng luyện, Vương Lâm cũng không dám nuốt vào trong bụng sử dụng Kim đan tế luyện. Chỉ sợ một khi không cẩn thận thì hắn cũng khó mà thoát chết.
Với chất độc trong Độc Vương đỉnh, cơ bản là không có giải dược. Ngoại trừ Mạnh Đà tử, không người nào có thể giải được nó.
Vương Lâm có chút vui vẻ. Từ nay những cái gai trên thân phi kiếm sẽ là sát chiêu của hắn. Chỉ cần hắn muốn, những cái gai đó sẽ lập tức xuất hiện, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.