Tiên Nghịch

Chương 179

- Tiền bối, từ hơn hai trăm năm trước, sau khi mấy lão quái Hóa Thần trong Tu Ma hải mất tích trong Toái Tinh Loạn này, trong Tu Ma hải tu sĩ Hóa Thần kỳ đã không còn nhiều nữa.
 
Tiền Côn vội vàng nói tiếp, nhưng sau khi hắn nói xong sắc mặt lập tức thay đổi, hai mắt mở to, giường như là vừa mới nghĩ ra được điều gì đó, nhìn chằm chằm Vương Lâm, nhưng rất nhanh hắn thấy toát mồ hôi hột, vội vàng cúi đầu để che giấu, nhưng trong lòng lại dấy lên những cơn sóng lớn trước nay chưa từng có.
 
Ánh mắt Vương Lâm chớp động, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng nhìn Tiền Côn ngữ khí như âm phong từ tu la địa ngục bay ra, lạnh nhạt nói:
 
- Hai trăm năm trước đã có những tu sĩ Hóa Thần nào mất tích ở trong Toái Tinh Loạn này?
 
Ánh mắt Vân Phi lộ vẻ kinh ngạc, cô ta cũng nhớ lại truyền thuyết ba trăm năm trước, lúc này cô ta mím mím đôi môi đỏ, đứng bên cạnh nói:
 
- Tiền bối, vãn bối có biết chút ít về chuyện này. Hai trăm năm trước, Cung chủ Độc Ma cung Mạnh Khánh Phàm, thành chủ của Thất Mai chi địa Đoan Mộc Cực, tông chủ Huyền Thiên tông Lục Dục Ma Quân, còn có Hóa thần lão quái của Thiên Ma động Cổ Đế, bốn người bọn họ tề tựu và mất tích tại đây.
 
Truyền nhân của bọn họ trong hơn hai trăm năm qua đã nhiều lần tới đây tìm kiếm nhưng chưa hề tìm ra được manh mối nào.
 
Vẻ mặt Vương Lâm như thường nhưng trong lòng lại ngẩn ra, hai trăm năm… không ngờ bản thân vào Cổ Thần chi địa đã được hai trăm năm rồi.
 
Vương Lâm thu lại sự cảm khái của mình, ánh mắt nhìn vào Tiền Côn, biểu hiện của hắn trước đây có chút cổ quái, hơn nữa hắn đã tự khai báo thân phận của mình là đệ tử của Độc Ma cung, lão tổ tông của hắn chính là Mạnh Đà tử!
 
Bị Vương Lâm nhìn, Tiền Côn lập tức run lên, chân mềm nhũn, phịch một tiếng liền quỳ xuống đất, kinh sợ nói:
 
- Tiền bối, vãn bối không biết gì cả, cũng không hề nói bừa. Tiền bối tha mạng.
 
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, liếc nhìn Tiền Côn một cái, giọng điệu âm trầm nói:
 
- Sư tổ của ngươi sao?
 
Thân thể Tiền Côn run lên. Nếu nói vừa rồi trong lòng hắn còn có chút hoài nghi thì giờ này đã tan thành mây khói. Phải biết rằng Độc Ma Cung chủ Mạnh Khánh Phàm có hung danh cực lớn tại phụ cận Tu ma hải. Tu sĩ bình thường từ trước tới nay khi nghe tới hắn đều phải cung kính gọi một tiếng Mạnh tiền bối.
 
Ngay cả những người đồng bối với hắn cũng phải gọi là Mạnh cung chủ. Không kể tu vi hắn đã đạt tới cảnh giới hóa thần kỳ, điểm đáng sợ nhất của người này chính là một thân độc công. Có thể nói độc của hắn khó lòng phòng bị, vô sắc vô hình. Thường thường những người bị trúng độc cho tới khi chết vẫn không hiểu vì sao mình lại trúng độc.
 
Hơn nữa tính tình Mạnh Khánh Phàm lại rất cổ quái, một lời không hợp liền giết sạch cả môn phái. Trước đây từng có một môn phái khổng lồ trong tu ma hải, tuy rằng trong môn phái không có tu sĩ hóa thần kỳ nhưng cũng có một vị tu sĩ nguyên anh hậu kỳ. Thực lực môn phái này trong tu ma hải có thể coi là bá chủ một phương.
 
Nhưng vì một đệ tự có tu vi nguyên anh trung kỳ của môn phái này trong lúc vô ý gặp Mạnh Đà Tử lại không nhận ra được thân phận hắn, không ngờ dám cười nhạo hắn.
 
Đêm hôm đó, Mạnh Khánh Phàm liền đơn thương độc mã tiến vào môn phái này. Một lúc sau, khi hắn rời đi, cả môn phái trên dưới ba nghìn bốn trăm năm mươi sáu người, kể cả nội ngoại đệ tử, tạp dịch, thậm chí kể cả tu sĩ nguyên anh hậu kỳ kia cũng chẳng còn ai sống sót.
 
Mạnh Khánh Phàm giết người xong lại thích lưu lại tên tuổi, kể rõ nguyên nhân. Vì thế việc này mới được toàn bộ tu sĩ biết tới.
 
Kể từ đó, hung danh của Mạnh Khánh Phàm tại tu ma hải không ai là không biết.
 
Người có thể cao giọng hơn Mạnh Đà Tử, trong tu ma hải tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bây giờ Tiền Côn nghe Vương Lâm nói thì trong lòng càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
 
- Tiền .tiền bối. Mạnh lão tổ sư thật sự là sư tổ của vãn bối.
 
Tiền Côn không dám dấu giếm, vội vàng nói. Sau đó không đợi Vương Lâm đặt câu hỏi, hắn liền vội vàng đem hết mọi bí mật trong hành động của mình ba bảy hai mốt nói ra.
 
Hóa ra năm trước Tiền Côn ngẫu nhiên được nghe cung chủ hiện nay nói chuyện về lão tổ Mạnh Khánh Phàm cũng không phải là mất tích mà là đã vào trong Loạn Tinh Hải. Nghe nói đây là lần thứ hai lão tổ đi vào nơi đây.
 
Hơn nữa hắn còn nói, nếu có một ngày trong Loạn Tinh Hải xuất hiện một khe không gian khổng lồ như vậy, chứng tỏ lão tổ sư đã trở về!
 
Việc này Tiền Côn vừa nghe đã ghi tạc trong lòng. Nhưng thời gian dài trôi qua, việc này lại không liên quan tới lợi ích trực tiếp của hắn, cho nên hắn dần dần quên mất.
 
Do vậy mà khi hắn nhìn thấy trong Loạn Tinh Hải xuất hiện khe không gian thì cũng chỉ có cảm giác hơi quen thuộc, nhưng vẫn chưa suy nghĩ nhiều. Nhưng sau khi hắn trả lời câu hỏi của Vương Lâm thì trong đầu như có một tia chớp lóe lên, lập tức hoàn toàn hiểu rõ mọi việc.
 
Thế nên lúc đó sắc mặt hắn mới đại biến. Khe hở không gian mở ra trong Loạn Tinh Hải, nhưng lão tổ lại không trở về. Thậm chí cả những tu sĩ có tu vi hóa thần kỳ hai trăm năm trước đi vào như chủ nhân của Thất Mai thành - Đoan Mộc Cực, tông chủ Huyền Thiên Tông - Lục Dục Ma Quân, Thiên Ma Tán Nhân đều không xuất hiện từ khe hở không gian này. Ngược lại chỉ có một thanh niên trẻ tuổi xa lạ bước ra.
 
Điều này khiến cho hắn không khỏi nảy sinh đủ loại liên tưởng.
 
Vương Lâm nghe xong hơi trầm ngâm. Lúc này Tiền Côn lại càng lo lắng. Hắn lặng lẽ để tay phải lên túi trữ vật, sau đó âm thầm cắn răng, đột nhiên ném ra một nắm cát đen kịt. Cùng lúc đó thân thể hắn trong nháy mắt lui lại phía sau, không dám quay đầu nhìn lại, cắm cổ chạy trốn.
 
Đám cát đen mang theo một mùi máu, sau khi xuất hiện liền phát ra những tiếng gào thét khe khẽ. Vương Lâm trong lòng thoáng hiện một tia châm chọc. Hắn không né tránh mà vỗ tay lên túi trữ vật, lập tức độc kiếm liền bay ra.
 
Độc kiếm vừa hiện ra, ngay tức khắc liền xuyên qua đám cát đang phô thiên cái địa đánh tới kia vài lần. Trên đám cát liền xuất hiện lục hỏa, sau đó từng đợt tiếng vỡ vụn vang lên, cuối cùng tất cả đám cát đen biến thành lục vụ, bị độc kiếm hấp thu.
 
Hết thảy mọi việc phát sinh cực nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt sau khi Tiền Côn ném cát đen, quay mình bỏ chạy, độc kiếm của Vương Lâm đã hấp thu xong đám cát đen đó.
 
Giờ phút này trong lòng Tiền Côn càng chấn động, mồ hôi lạnh túa ra toàn thân. Hắn cắn răng thúc dục linh lực, vội vàng chạy trối chết.
 
Ánh mắt Vương Lâm lạnh lùng, điểm lên mi tâm một cái. Nhất thời từ trong tử phủ thức hải, từ hồn hạch bay ra một bóng đen. Tốc độ bóng đen này nhanh như chớp, từ trong thức hải lao ra, ở mi tâm của Vương Lâm lóe lên rồi biến mất.
 
Ma đầu Hứa Quốc Lập gào lên mừng như điên, vang vọng khắp không trung.
 
- Lão tử rốt cục lại được đi ra rồi. Tức chết ta mất. Tiểu tử, ngươi đừng hòng trốn thoát. Để Hứa gia gia ta nuốt ngươi, báo đáp cái ơn ngươi giúp lão tử lại được nhìn thấy mặt trời. Ta sẽ không để ngươi phải chịu một chút thống khổ đâu. Yên tâm đi!
 
Chỉ trong nháy mắt khi tiếng nói vang lên, thân thể ma đầu Hứa Quốc Lập đã nhẹ nhàng như khói, đuổi theo Tiền Côn. Dưới ánh mắt ngạc nhiên và kinh hãi của đối phương, hắn nhào vào Tiền Côn, thôn phệ thần thức của Tiền Côn, sau đó cuốn lấy một viên kim đan tỏa kim quang và túi trữ vật từ cơ thể Tiền Côn bay trở về phía Vương Lâm.
 
Vẻ mặt Hứa Quốc Lập không đành lòng, âm thầm không muốn giao kim đan kia.
 
Vương Lâm liếc viên kim đan một cái, sau khi nhận lấy liền ném thẳng vào miệng. Kim đan vừa vào trong miệng, cổ thần quyết trong cơ thể liền vận chuyển, chỉ mất vài giây đã hấp thu hoàn toàn.
 
Vương Lâm có thể cảm nhận được, tám phần kim đan này trong nháy mắt khi bị phân giải liền bị thân thể hấp thu, chỉ còn hai thành là hóa thành linh lực.
 
Hấp thu kim đan xong, Vương Lâm đem túi trữ vật nhét vào trong ngực, tay phải chỉ vào thân thể Tiền Côn một cái. Một cái tiểu hỏa cầu từ đầu ngón tay hắn bay ra, vọt tới thi thể của Tiền Côn phía xa, trong thời gian ngắn thiêu thi thể đó thành tro bụi.
 
Vân Phi thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt. Nàng theo tiềm thức liền lùi lại phía sau vài bước. Theo như nàng thấy, thanh niên tóc bạc trước mắt này tu vi sâu không thể lường. Nhất là pháp bảo hắn sử dụng, nàng chỉ liếc mắt đã nhận ra, đó không ngờ lại là một nguyên anh.
 
Kỳ thật khó trách Vân Phi nhận lầm. Ma đầu thần thức của Hứa Quốc Lập vốn là từ nguyên anh luyện hóa ra. Hơn nữa ở đệ tam quan tại nơi của cổ thần, Hứa Quốc Lập gặp mấy lão tổ tông, dẫn tới bản thân hắn đã có chút biến hóa.
 
Càng quan trọng hơn là Vương Lâm đã hình thành hồn hạch. Hồn hạch tuy rằng đối với bản thân thôn hồn không có tác dụng tăng tu vi nhưng một thôn hồn khi sinh ra hồn hạch liền có thể tự mình tạo ra du hồn. Hơn nữa lại có trợ giúp rất lớn đối với du hồn.
 
Về việc Vương Lâm giết Tiền Côn đương nhiên là vì không muốn để chuyện mình từ Loạn Tinh Hải đi ra bị bại lộ.
 
Điều này khiến Vân Phi sợ hãi tới cực độ, nhất là lại nhìn thấy Vương Lâm nuốt kim đan của Tiền Côn. Phải biết rằng ngay cả cung chủ Độc Ma Cung cũng không dám trực tiếp nuốt kim đan của người khác mà phải chế thành thuốc rồi mới có thể sử dụng.
 
Cảnh tượng khát máu này nàng chưa từng gặp phải, bây Vương Lâm lại khiến nàng cảm thấy kinh hãi hơn Tiền Côn cả trăm lần.
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn về Vân Phi, thân thể nàng lập tức run lên, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Thần sắc Vương Lâm bình thản, chậm rãi nói:
 
- Ta đã giúp ngươi giết Tiền Côn, ngươi phải báo đáp ta thế nào đây?
 
Vân Phi run rẩy ngẩng đầu lên, cố gắng tự trấn an, miệng cố nặn ra một nụ cười nhưng tiếng nói không thể tự khống chế mà run rẩy:
 
- Tiền bối.tiền bối. Vãn bối không quen biết với Tiền Côn.
 
Vân Phi không nói gì mà chỉ bình thản nhìn đối phương.
 
Vân Phi lập tức thấy được trong mắt hắn có một tia hàn mang. Trong lòng nàng lo lắng. Đối phương hiển nhiên là loại trời sinh vô tình, sẽ không phải mình là nữ tu mà nương tay chút nào. Nàng hiểu rõ những người thế này, nếu không có thứ gì có thể khiến họ động tâm thì chờ đợi mình phía trước chỉ có con đường chết.
 
Vân Phi vốn là người thông minh nhanh trí. Nàng thông qua những chuyện vừa nhìn thấy đã có thể đoán được, đối phương không muốn chuyện hắn thoát khỏi Loạn Tinh Hải bị lộ ra. Hiện giờ Tiền Côn đã chết, người duy nhất biết chuyện này là nàng.
 
Nàng cắn chặt môi dưới, khuôn mặt lộ vẻ quyết đoán, từ trong túi trữ vật xuất ra một khối ngọc giản kính cẩn dâng lên Vương Lâm.
 
- Tiền bối. Đây là di vật của bản môn, bên trong có phương thuốc của vài loại đan dược trân quý, chính là bảo vật trấn phái của Kỳ Hoàng phái chúng ta.
 
Vương Lâm tiếp nhận ngọc giản, thần thức lướt qua, sau đó ngẩng đầu nhìn Vân Phi.
 
Trong lòng Vân Phi khổ não. Nàng có thể nhận thấy ngọc giản này hiển nhiên không khiến đối phương động tâm. Trong lòng nàng tính toán đủ mọi cách, cuối cùng đột nhiên linh quang lóe lên, vội vàng nói:
 
- Vãn bối từ nhỏ lớn lên tại Kỳ Lân thành, bên trong thành cũng có một căn nhà. Hơn nữa vãn bối vô cùng quen thuộc đối với nơi này. Nếu tiền bối có yêu cầu gì, vãn bối xin ra sức.
 
Nàng nói xong lại lo Vương Lâm không biết quy củ của Kỳ Lân thành liền nói tiếp:
 
- Tiền bối. Ngài có thể không biết, ở Kỳ Lân thành đòi hỏi phải có thân phận. Những tu sĩ từ bên ngoài tiến vào nhiều nhất chỉ có thể ở trong thành ba ngày. Mà ở một ngày cũng tốn mười khối hạ phẩm linh thạch. Vãn bối thì lại khác. Vãn bối vốn là người của Kỳ Lân thành. Có vãn bối dẫn đường thì tiền bối sẽ không bị hạn chế thời gian ở lại.Mặt khác vãn bối phi thường quen thuộc đối với tình hình trong tu ma hải. Dù là vị trí thành trì, thực lực tu sĩ mạnh yếu ra sao cũng đều nắm được. Mấy năm nay vãn bối chuyên xử lý việc này. Cả tu ma hải có rất ít việc vãn bối không biết. Nếu không phải bị Tiền Côn truy kích khiến cho rối loạn, vãn bối cũng sẽ không đi lầm vào Loạn Tinh Hải này.
 
Nói xong một hơi, Vân Phi lo lắng nhìn Vương Lâm.
 
Trong lòng Vương Lâm thầm tính toán trong chốc lát. Tay phải hắn tùy ý chụp một cái, thân thể Vân Phi không tự chủ được hướng về phía hắn bay tới.
 
Cùng lúc này cổ tay phải hắn xoay nhẹ, ngón trỏ búng một cái. Lập tức một đạo cấm chế xuất hiện, đánh vào mi tâm của Vân Phi.
 
- Cấm chế này ba ngày phát tác một lần, mỗi lần đều khiến máu huyết chảy ngược, tu vi hỗn loạn, dẫn phát tâm phế ngũ hành chi hỏa. Nếu trong vòng một khắc không có ta giải trừ thì lập tức toàn thân hóa thành một vũng máu.
 
Khuôn mặt Vân Phi tái mét, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại. Sau khi hít sâu vài hơi, Vân Phi biết tính mạng của mình tạm thời đã giữ được.
 
- Đưa ta tới Kỳ Lân thành!
 
Thần sắc Vương Lâm bình thản, tiếng nói không có chút khác lạ.
 
Vân Phi vội vã gật đầu, điều khiển kiếm quang, cẩn thận đi cạnh Vương Lâm dẫn đường cho hắn. Vương Lâm phi hành không dùng phi kiếm mà dường như có một cơn gió nâng hắn đưa về phía trước.
 
Đây là một phương thức phi hành đặc biệt, thật ra là do hắn gần đây qua nhiều năm nghiên cứu kỹ Dẫn lực thuật, sử dụng đạt tới lô hỏa thuần thanh (1) mới nghĩ ra. Dù là dùng từ lô hỏa thuần thanh cũng không thể diễn tả hết, chuẩn xác mà nói, Dẫn lực thuật dưới sự khống chế của hắn đã gần như đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa.
 
(1): Lô hỏa thuần thanh: Toàn bộ ngọn lửa trong lò đạt tới màu xanh, đạt nhiệt độ cao nhất. Câu này chỉ việc đã đạt tới đỉnh cao.
 
Ví dụ như bây giờ, hắn mặc dù không sử dụng phi kiếm nhưng tốc độ cũng không khác gì mấy. Hơn nữa nếu sử dụng phi kiếm thì linh lực lại tiêu hao hơn. Mà dẫn lực thuật là thứ pháp thuật tối cơ bản, đối với một tu sĩ kết đan hậu kỳ mà nói thì cơ hồ hao tổn cực nhỏ. Thậm chí nếu không cẩn thận xem xét thì linh lực dường như chẳng hao tổn chút nào.
 
Có thể nói là linh lực tiêu hao cũng chỉ bằng một phần vạn linh lực do kim đan vận chuyển một vòng mà thôi.
 
Loại phương thức phi hành hời hợt này khi Vân Phi nhìn thấy lại một lần nữa chấn động. Tia hy vọng của nàng về việc ngày sau thoát khỏi ma chưởng của hắn liền tan biến.
 
Kỳ thực khoảng cách ngàn dặm cũng không phải là quá xa. Nhưng sau khi phi hành một ngày Vương Lâm vẫn không thấy Kỳ Lân thành, sắc mặt lập tức trầm xuống. Vân Phi cũng âm thầm kinh hãi. Nàng lúc trước có nói đến khoảng cách tới Kỳ Lân thành những lại quên mất Thâm Lam Cực Quang hiếm khi xuất hiện trong Loạn Tinh Hải.
 
Cực quang rất hiếm khi xuất hiện, nhưng mỗi lần xuất hiện thì phạm vi lại rất rộng. Khi tiến vào trong cực quang cũng không có nguy hiểm gì, nhưng ở trong đó thần thức không thể ly khai thân thể, rất dễ bị mất phương hướng.
 
Ở bên ngoài cực quang, Vân Phi lo lắng đem chuyện này giải thích một phen. Nàng sợ chẳng may chọc giận đối phương nên vội vã nói hết mọi chuyện. Cuối cùng nàng đề nghị đi vòng qua nó. Nếu làm như vậy thời gian có chậm hơn nhưng tuyệt đối không quá năm ngày.
 
Vương Lâm sau khi nghe xong, thần thức liền tỏa ra, quét qua một vòng. Thần thức hướng thẳng tới cực quang. Rất nhanh sau đó, hắn xem xét thấy sự việc quả như Vân Phi nói, liền đồng ý với đề nghị của nàng.
 
Vân Phi thở phào một hơi, vội vã đi trước dẫn đường.
 
Vương Lâm vốn kiệm lời, Vân Phi thì lại sợ hãi, cũng không dám tùy tiện nói chuyện với hắn. Vì vậy cả quãng đường đi hai người hầu như chưa nói chuyện gì với nhau.
 
Tới giữa trưa ngày thứ ba, cấm chế trong cơ thể Vân Phi phát tác. Nàng cảm nhận được lời có Vương Lâm nói trước đây, thấy máu huyết chảy ngược, linh lực hỗn loạn, như muốn phá thể mà ra, đau đớn vô cùng. Nàng thậm chí cảm thấy cả thân thể của mình như lửa đốt, khiến thân thể như bị hòa tan.
 
Cũng may thời gian phát tác không dài thì Vương Lâm đã giải trừ. Trải qua sự việc lần này, một tia không cam tâm còn sót lại trong Vân Phi đã hoàn toàn biến mất, không dám còn chút ý niệm phản kháng.
 
Suy nghĩ trong lòng đối phương Vương Lâm rõ như trong lòng bàn tay. Tuy đối với việc khống chế nhân tâm hắn không am hiểu nhưng việc khống chế ma đầu thì đối với hắn lại quá nhẹ nhàng.
 
Thủ đoạn hắn sử dụng với Vân Phi thật ra cũng không khác mấy so với việc nuôi dưỡng ma đầu, bản chất đều giống nhau.
 
Vương Lâm hiểu rõ nếu như để đệ tử của bốn người Đoan Mộc Cực, Lục Dục Ma Quân và Mạnh Đà Tử cùng Cổ Đế biết mình đi ra từ trong Toái Tinh loạn thì phiền toái sẽ kéo tới không ngừng.
 
Những người này tất nhiên sẽ có những người biết được sự thực về Toái Tinh Loạn. Một khi sự việc bị bại lộ thì chờ đợi hắn sẽ là sự truy sát đến cùng của những đệ tử đó. Nếu như những đệ tử đó đều chưa đạt tới tu vi Nguyên Anh thì không đáng phải bàn, nhưng một khi có Nguyên Anh kỳ thì Vương Lâm sẽ gặp phải phiền hà lớn.
 
Vì vậy, nếu như việc giết người giệt khẩu cũng là chuyện tốt, bớt được nhiều chuyện đa đoan, hơn nữa sẽ đảm bảo hơn cho sự an toàn của hắn.
 
Đây hoàn toàn không phải là Vương Lâm muốn chém giết mà là do bắt buộc phải như vậy để sinh tồn. Trong lòng hắn đã không ít lần phải hối hận, nói chính xác hơn đó là chuyện từ nhiều năm trước.
 
Năm đó ở Triệu quốc, hắn vừa rời khỏi Hằng Nhạc phái, gặp ngay Trương Hổ và bạn bè, hắn giết sư phụ Trương Hổ, cứu Trương Hổ nhưng lại bị tất cả những phàm nhân xung quanh nhìn tận mắt.
 
Quyết định khi đó của Trương Hổ là giết tất cả bọn họ, nhưng tính cách thuần phác của Vương Lâm khiến hắn không đành lòng ra tay giết người vô tội, mà là thi triển pháp thuật khiến cho người khác mất đi trí nhớ.
 
Sau nhiều năm, mỗi lần nghĩ tới chuyện này trong lòng hắn lại thấy day dứt, đau đớn như có hàng ngàn con trùng cắn xé vậy. Hắn không chỉ một lần trách mình khờ khạo, không chỉ một lần hận mình năm đó quá ngây thơ.
 
Hoàn toàn hắn không biết trên người sư phụ Trương Hổ có Chú thuật của Mặc lão nhân, có thể thấy hết tất cả những cảnh tượng trước khi hắn chết.
 
Hắn nghĩ rằng sự việc nhất định xuất phát từ những người phàm tục kia. Đổi lại một phút mềm lòng của hắn là sự báo thù của sư phụ Trương Hổ - Mặc lão nhân dẫn tới sự truy sát của Đằng Hóa Nguyên huyền tôn.
 
Nếu không như vậy thì Vương Lâm đâu có thể rơi vào bước tai họa đầy trời, khi còn là Trúc Cơ kỳ đã đắc tội với một tên Nguyên Anh mạnh mẽ, hơn nữa đã bị hắn giết hết toàn tộc. Cha mẹ cũng phải bỏ mạng chỉ còn lại linh hồn mà thôi.
 
Mà chính hắn cũng đã chết một lần!
 
Tất cả những điều này đều là do một phút mềm lòng dẫn tới. Từ giây phút bỏ mạng kia sự thuần phác của Vương Lâm cũng theo đó mà chết đi. Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại thì nhất định hắn sẽ không ngăn cản quyết định của Trương Hổ hôm đó.
 
Bình Luận (0)
Comment