Tiên Nghịch

Chương 188

Vào năm mười ba vạn bốn ngàn năm trăm, tại quốc gia tu chân giới cấp ba Sở quốc xuất hiện cảnh tượng lạ kéo dài suốt ba ngày mới tan. Các môn phái Sở quốc đều phái đệ tử tới xmuội xét nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì, chỉ phát hiện thấy một động phủ bị bỏ hoang.
 
Có người đồn đại nơi đây có bảo vật xuất thế, dĩ nhiên đã bị người lấy đi.
 
Đối với đồn đại này, một bộ phận tu sĩ không tin, một bộ phận tu sĩ thì tin không chút nghi ngờ bởi ánh hào quang xuất hiện cách Vân Thiên tông không đến nghìn dặm. Lời đồn đại Vân Thiên tông đoạt được bảo vật cũng vì thế mà được lan truyền.
 
Cùng năm này Vân Thiên tông luyện chế ra một khỏa Thiên Tổn đan, bậc đan dược này đạt đến ngũ phẩm sơ khai có công hiện đối với các Nguyên Anh đã mất đi thân thể, lập tức chữa trị thân thể, không cần đoạt xá mà có tác dụng tái sinh thân thể cũ.
 
Loại đan dược này vừa được đưa ra lập tức khiến Vân Thiên tông đang thời kỳ chói sáng như giữa buổi trưa lại càng thêm nổi danh. Các tu chân quốc cấp ba đều phải ghé mắt đến. Cuối cùng cấp bốn tu chân quốc Cự Ma tộc sử dụng hiệp nghị bí mật hạng nhất đổi được đan dược này. Trước khi rời khỏi, bố trí trước cửa Vân Thiên tông một bộ pháp trận. Pháp trận này có uy lực rất mạnh, mặc dù là các tu chân quốc cấp bốn khác cũng rất khó mạnh mẽ công phá.
 
Vào tháng cuối cùng của năm đó, Vân Thiên tông mở cửa. Cứ cách ba mươi năm lại một lần mở lễ thu đồ đệ diễn ra trong mười ngày.
 
Các gia tộc tu chân của trong Sở quốc đều đưa các con cháu chính hệ của mình đến Vân Thiên tông với ước ao được gia nhập, trở thành thành viên của Vân Thiên tông để từ nay về sau làm rạng rỡ cho tổ tông, nước lên thì đẩy thuyền lên.
 
Chẳng qua Vân Thiên tông thu đồ đệ có yêu cầu cực kỳ cổ quái. Không giống các môn phái khác chú ý đến thiên tư linh căn, mà tông phái này thu đồ đệ chỉ chú ý chính đến một yếu tố đó là duyên pháp.
 
Kể từ đó, cứ mỗi ba mươi năm một lễ lần đón nhận đồ đệ được mở ra. Trên thực tế nhiều nhất cũng chính là thu lấy được mười người, so sánh với mấy nghìn người tham gia thi tuyển thì thật sự là con số quá nhỏ không đáng kể.
 
Vân Thiên tông nổi danh thu đồ đệ rất thưa thớt. Từ hàng loạt sự kiện diễn ra cuối cùng kết quả chính là gần như tất cả các tán tu đều tha thiết ước mơ muốn trở thành đệ tử của Vân Thiên tông Ở đỉnh núi cao trên dãy Vân Thiên Sơn có một loạt lầu các được sắp xếp tinh mỹ, sung mãn tiên khí. Nơi đây chính là sơn môn của Vân Thiên môn. Trên thực tế nơi này chỉ hiển lộ ra một góc, là một bộ phận nhỏ của Vân Thiên tông mà thôi. Các tòa lầu các khác đều bị thần thông ẩn dấu. Từ xa nhìn lại trừ màu xanh tươi của hàng thông ra thì không còn có vật gì khác.
 
Ba chữ lớn màu xanh giống như là một chuỗi đèn lồng bị một loại pháp thuật thần thông khống chế không nhúc nhích bay lơ lửng trên hư không.
 
Chính là ba chữ: "Vân Thiên tông:
 
Mỗi ba mươi năm một lần trong khi lễ mười ngày nhận đồ đệ bắt đầu thì trên không trung ba chữ to này liền xuất hiện. Khi nào mười ngày này trôi qua thì ba cái chữ to như vậy biến mất.
 
Cứ như vậy, các tán tu trong Sở quốc, các gia tộc tu chân toàn bộ đều được biết. Chỉ cần ba chữ Vân Thiên tông xuất hiện trên không trung thì lễ thu môn đồ của Vân Thiên tông cũng là lúc bắt đầu, một khi ba chữ biến mất cũng là lúc lễ thu đồ đệ kết thúc.
 
Sáng sớm nay, trên không trung ngàn dặm không có bóng mây, sóng xanh cuồn cuộn trên rừng thông. Các đạo kiếm quang từ bốn phương tám hướng bay nhanh như tên bắn hướng về Vân Thiên tông. Cách môn phái này một ngàn dặm thì đạo kiếm quang hạ xuống lộ ra một đoàn người xinh đẹp cả nam lẫn nữ. Những người này có tuổi cũng không lớn, một phần trong số đó là một mình ngự kiếm đi đến, phần còn lại là đi theo trưởng bối.
 
Vì để biểu thị sự tôn kính đối với Vân Thiên tông nên về cơ bản trong vòng bán kính một ngàn dặm, những người bái sư không tiếp tục phi hành mà dựa vào hai chân đi bộ tới.
 
Lúc này nếu đứng trên không trung nhìn xuống phía dưới có thể rõ ràng nhìn thấy ở trong vòng phạm vi ngàn dặm Vân Thiên tông, có vô số các tốp năm tốp ba cả nam lẫn nữ đều đi bộ tới.
 
Tại cửa ngoài sơn môn Vân Thiên tông có ba tu sĩ trẻ tuổi đứng, phụ trách công việc an bài mọi người tới bái sư.
 
Lúc này trong vòng năm trăm dặm của sơn môn Vân Thiên tông, có hai tu sĩ một nam một nữ hướng về phía trước đi đến. Hai người này trong đó nam tử tuổi chừng hai mươi bảy hai tám trông có vẻ trầm tĩnh, ánh mắt bình thản, trên vạt áo có thêu một phi kiếm màu tím chứng tỏ hắn đã là một đệ tử nội môn Kiếm Khí tông.
 
Đi theo bên cạnh người hắn là một thiếu nữ lứa tuổi đôi mươi thanh xuân. Nàng mặc một bộ quần áo màu tím, eo được thắt lại bằng tấm vải lụa tơ tằm cùng màu sắc, dáng người đầy đặn cân đối, khiến người ta nhìn không chán mắt.
 
Quan sát lên phía trên, cô gái này có tướng mạo động lòng người, dùng từ hoa nhường nguyệt thẹn để hình dung cũng chưa đủ để diễn tả. Lúc này nàng chu miệng, day day hai chân cất tiếng nói:
 
- Ca ca, Vân Thiên tông này có cái gì tốt vậy, vì sao cố tình dẫn muội tới nơi này. Muội không thích luyện đan, muội thích Kiếm Khí tông!
 
Người đàn ông thần sắc như thường, nhìn nữ tử, dí nhẹ trên trán nàng một cái rồi cười nói:
 
- Kiếm Khí tông giết chóc quá nặng, không thích hợp với muội. Phải biết rằng Vân Thiên tông là môn phái đứng đầu ở Sở quốc. Kể cả Sở quốc gặp đại nạn cũng không bao giờ lan đến tông phái này. Nếu muội có thể bái nhập vào Vân Thiên tông, vi huynh cũng hoàn toàn yên tâm, cha mẹ đã mất cũng nhất định mỉm cười nơi cửu tuyền.
 
Cô gái nghe thấy huynh trưởng đề cập đến cha mẹ, vẻ mặt không khỏi tối sầm lại, trầm mặc một lúc sau nàng ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn huynh trưởng cất giọng như chim sơn ca nói:
 
- Ca ca, nếu muội có thể bái nhập vào Vân Thiên tông, muội sẽ tập trung luyện đan cho huynh. Huynh thấy thế nào. Đến lúc tu vi của huynh cao chúng ta trở về gia tộc để mấy lão già cứng đầu xem. Ca ca phải giáo huấn tốt bọn họ.
 
Người đàn ông nghe được lời này, quay đầu đi hai mặt lộ ra một tia lạnh lẽo sắc bén. Vì sợ muội muội hắn không chịu nổi đả kích, hắn không có để muội muội biết chi tiết chuyện năm đó.
 
- Ca ca, huynh xem người nọ. Hắn mặc quần áo kỳ quái quá.
 
Cô gái mở to hai mắt nhìn thiếu niên đằng trước, che miệng cười nói.
 
Nam tử ngẩng đầu lên nhìn, thấy ở hai trăm trượng phía trước, một thiếu niên mặc quần áo vải thô chậm rãi tiến về phía trước. Phải biết rằng người có thể đến Vân Thiên tông bái sư thường thường đều là các tán tu và các gia tộc tu chân, phàm nhân căn bản không thể đến chỗ này.
 
Cho nên ở khoảng cách gần sẽ nhìn thấy một cảnh tượng rõ ràng cách ăn mặc của một thiếu niên vùng sơn thôn.
 
Giống như nghe được thanh âm của thiếu nữ, thiếu niên kia quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người một cái, nhìn hai người một hồi rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
 
Hai mắt người đàn ông thoáng hiện một tia kinh ngạc. Hắn biết tướng mạo của muội gái mình có chút động lòng người, mấy tu sĩ gặp dọc đường đi gặp đều phải để mắt đến. Nhất là khi tiến vào trong vòng ngàn dặm của Vân Thiên tông, dọc đường đi phàm đã nhìn thấy muội gái hắn cũng đều phải liếc nhiều lần. Duy có thiếu niên này, ánh mắt bình tĩnh như nước, khi nhìn đến muội gái hắn không có vẻ gì dao động.
 
Thần thức của người đàn ông đảo qua, tu vi của thiếu niên này chẳng qua là ngưng khí kỳ tầng hai tầng ba thôi. Hắn nhìn thoáng qua sau liền thu hồi ánh mắt.
 
Thiếu nữ kia nhìn thiếu niên ánh mắt lộ ra vẻ hứng thú, bước nhanh về phía trước gọi to:
 
- Này, ngươi cũng là tới để bái sư phải không?
 
Thiếu niên kia nhướn mày, không để ý đến đối phương tiếp tục bước tiếp.
 
Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, thân mình nhẹ nhàng nhảy lên, vượt qua thiếu niên dừng lại phía trước người hắn bất mãn nói:
 
- Ngươi có bị câm điếc không? Ta hỏi ngươi, ngươi cũng tới đây bái sư hả?
 
Thiếu niên liếc mắt nhìn cô gái một cái, bất đắc dĩ nói:
 
- Điều này không phải là vô nghĩa sao?
 
Nói xong hắn lắc đầu lách qua người thiếu nữ đi tiếp.
 
Thiếu nữ mặt đỏ ửng lên. Nàng suy xét lời nói của chính mình vừa rồi. Đúng là vô nghĩa, đối phương đã đến nơi đây thế mà chính mình không ngờ lại hỏi hắn là có phải đến bái sư không.
 
Người anh của thiếu nữ khóe miệng mỉm cười, đối với câu trả lời của thiếu niên hắn không có gì ko vui. Ngược lại, ở thời điểm muội gái mình hỏi về vấn đề đó hắn cũng có loại cảm giác này.
 
Thiếu nữ dậm chân một cái lại đuổi theo sóng vai cùng thiếu niên bất mãn nói:
 
- Ta nói đương nhiên không phải là vô nghĩa. Quần áo của ngươi ăn mặc như thế này nhìn thế nào cũng không giống như để bái sư. Ngươi nhìn người khác xem có người nào giống như ngươi vậy? Ngươi phải biết rằng Vân Thiên tông thu đồ đệ… Lông mày thiếu niên nhíu lại, hắn thầm than một tiếng. Hắn xem ra cô gái này chính là một con nhóc, hơn nữa còn là một con nhóc đặc biệt đáng ghét.
 
Nếu không phải tu vi hiện tại của hắn rất thấp hắn sớm đã vung tay áo lập tức rời khỏi, không để bị nha đầu kia sách nhiễu.
 
Thời gian thoắt trong nháy mắt đã sau buổi trưa, ánh mặt trời trên không trung dần dần như lửa đốt. Mồ hôi từ trán thiếu niên toát ra, nội tâm hắn cười khổ thầm nhủ đã lâu rồi chính mình không thở hồng hộc có cảm giác của phàm nhân bình thường.
 
Đúng lúc này tay phải của thiếu nữ bên cạnh hắn khẽ lật, ở trong túi trữ vật xuất hiện mấy quả vải bóc bỏ vào miệng, liếc nhìn thiếu niên một cái tay phải đưa ra hỏi:
 
- Có ăn không?
 
Thiếu niên liếc cũng không liếc mắt một cái, lắc đầu tiếp tục cất bước về phía trước.
 
Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, không để ý đến nữa quay lại bên huynh trưởng của mình, đưa toàn bộ quả vải đặt trong tay ca ca của nàng.
 
Hai canh giờ sau, sơn môn Vân Thiên môn dĩ nhiên đã gần ngay trước mắt. Ánh mắt của thiếu niên lộ ra một tia cảm khái, nhìn tòa nhà to lớn này hắn trong suy nghĩ không tự chủ nghĩ được năm đó còn ở Hằng Nhạc phái.
 
Thiếu niên này chính là Vương Lâm.
 
Chuẩn xác mà nói đây chính là phân thân của Vương Lâm. Tu luyện thần đạo thuật thành công, từ trong cơ thể rút ra được một phân thân. Phân thân này và bản thể của hắn giống nhau đều có huyết nhục.
 
Chẳng qua thời gian tồn tại chỉ có ba mươi năm.
 
Đây là phương án duy nhất hắn tính đến để không phải tán công từ bỏ Cực Cảnh lại vừa có thể có phương pháp đột phá về tu vi. Về bản thể của hắn đã ẩn giấu ở một vị trí nào đó phụ cận Vân Thiên tông.
 
Cái động phủ năm đó dĩ nhiên bị hắn bỏ đi không dùng nữa. Nguyên nhân là thời điểm phân thân xuất hiện không ngờ trời sinh dị tượng, xuất hiện từng luồng sáng mờ kéo dài không biến mất.
 
Vì thế hắn không thể không mau chóng vứt bỏ động phủ, một lần nữa lại tìm kiếm một chỗ để bắt đầu trường kỳ bế quan.
 
Bản thể bế quan, phân thân thì nhanh chóng rời đi cư ngụ mấy tháng ở một sơn thôn tại chân núi của Vân Thiên tông. Sau đó Vân Thiên tông thu đồ đệ, Vương Lâm trầm ngâm một lúc sau rồi quyết định đi thử nghiệm một phen.
 
Vì thế mới có cảnh tượng như trước mắt. Kỳ thật nguyên bản ý tưởng là ban đầu sử dụng các linh dịch sau đó rồi tìm cách để làm đệ tử của Vân Thiên tông với mục đích trà trộn vào trong đó để ăn cắp dược vật.
 
Hiện tại nếu cố sức vượt qua để được thu làm đồ đệ của Vân Thiên tông thì Vương Lâm cũng tạm thời thử một phen. Nếu có thể thành công được thu nhận thành đồ đệ thì như vậy cũng không cần phải bắt người để giả dạng trà trộn vào.
 
Hễ người tới Vân Thiên tông bái sư đều được đưa ra một chỗ nhà bên ngoài nghỉ ngơi, đợi kỳ hạn mười ngày qua đi tất cả tiến vào để tu sĩ Vân Thiên tông cùng tiến hành sàng lọc.
 
Vương Lâm và thiếu nữ đều được đệ tử Vân Thiên tông mang vào ngọn núi phía sau cửa, ngay sau đó huynh trưởng của nàng xoay người rời khỏi. Tuy nhiên trước khi rời đi mắt người này còn quét Vương Lâm vài lần.
 
Ánh mắt của Vương Lâm bình tĩnh. Tuy rằng tu vi của hắn không bằng nhưng với độ lịch duyệt vẫn còn. Hắn nhận thấy tu vi của thanh niên này tuyệt đối không đạt được Kết Đan kỳ, nhiều nhất cũng chính là Trúc Cơ hậu kỳ thôi. Đối với tu sĩ bậc này, bản thể của Vương Lâm nếu muốn giết cũng không cần tốn nhiều sức.
 
Lưu lại trong Vân Thiên tông mấy ngày sau, trên bầu trời ba chữ to chậm rãi tiêu tan, cuối cùng biến mất. Lúc này đây, lễ thu đồ đệ của Vân Thiên tông xem như chấm dứt.
 
Kế tiếp là trong vòng mười ngày tất cả mọi người tiến vào Vân Thiên tông chuẩn bị sát hạch để bái sư, tuyển ra nhiều nhất mười đệ tử, số còn lại rời khỏi Vân Thiên tông.
 
Ngày này ở ngọn núi lớn trên cao phía trên của Vân Thiên tông, mấy ngàn đệ tử muốn bái sư đều khoanh chân ngồi lẳng lặng chờ đợi khảo nghiệm. Trong số những người này có nam có nữ, có già có trẻ, trong đó người có tu vi cao nhất dĩ nhiên đạt tới Kết Đan kỳ, thấp nhất thì so với với Vương Lâm cũng không sai biệt nhiều, tầng ba của Ngưng khí kỳ thôi.
 
Ở bốn phía trên cao có mấy người mặc trang phục đệ tử màu trắng của Vân Thiên tông, trên mặt bọn họ đều thể hiện vẻ lãnh đạm, mơ hồ lộ ra một cỗ ngạo khí. Dù sao bọn họ cũng đã là thành viên của Vân Thiên tông, thân phận so với những người đến bái sư này tự nhiên cao hơn một bậc.
 
Không lâu sau, một người mặc áo trắng, một trung niên trên cổ tay áo có hình ba chiếc đỉnh, chậm rãi từ phía trên của Vân Thiên tông bay xuống. Người này dừng lại ở giữa không trung, liếc mắt nhìn xuống mọi người một cái, giọng điệu trầm thấp nói:
 
- Vào làm môn hạ Vân Thiên tông ta chỉ có mười người, nếu người nào không muốn hiện tại có thể ly khai.
 
Những lời này nói xong, ở trên sân mấy nghìn người không có một người nào đứng dậy rời khỏi, người nào cũng lộ ra ánh mắt kiên định. Trong số những người này ít ra cũng có vài tu sĩ Kết Đan kỳ, bọn họ biết, lời nói của người đàn ông trung niên chính là để cho bọn họ nghe.
 
Yên lặng chờ một chút sau, người đàn ông trung niên vung tay trái lên, ở bên trong bãi đá bỗng nhiên xuất hiện một lực đẩy mạnh. Lập tức các đệ tử bái sư trong khoảng này đều bị đẩy đi vài bước lộ ra chỗ khoảng trống lớn hơn mười trượng trên sân đá.
 
Cùng lúc đó một luồng xoáy màu đen bỗng nhiên theo nơi đó dâng lên, mây khói cuồn cuộn ở bên trong quay cuồng mãnh liệt. Thoạt nhìn có chút đồ sộ. Cây cột trụ tạo bởi hắc vụ dường như một cánh tay to lớn chống đỡ thiên địa từ trong mặt đất dâng lên rồi kéo dài về phía chân trời, nhìn theo lên căn bản không nhìn thấy điểm cuối.
 
- Mọi người bất kể sử dụng loại phương thức nào, nếu có thể cảm nhận được loại vật chất gì bên trong cột trụ này thì như vậy là đủ tư cách, thời gian là sáu canh giờ!
 
Thanh âm người đàn ông trung niên kia chầm chậm truyền đến. Sau khi nói xong, thân hình hắn chợt lóe sang một bên, lẳng lặng đứng thẳng nhìn về phía cột trụ hắc vụ.
 
Vương Lâm thần sắc như thường, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cột trụ hắc vụ, nổi lên vẻ trầm tư. Mặc dù nói là phân thân của hắn, hơn nữa lúc cô đọng ra phân thân thì thần thức và tu vi của chính hắn không có chút nào ở bên trong phân thân. Nhưng trừ bỏ tu vi và thần thức ra, hắn giữ lại toàn bộ pháp thuật và tất cả trí nhớ, một tia cũng không bỏ sót.
 
Lúc này ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, trong đầu không ngừng phân tích. Dần dần ánh mắt của Vương Lâm lộ ra vẻ mỉm cười. Cây cột này hắn xem ra rõ ràng chính là loại cấm chế thuật nào đấy, tác dụng của cấm chế là hạn chế một số loại dò xét nhất định của những người bái sư.
 
Như vậy Vân Thiên tông chắc hẳn muốn lấy loại phương pháp này để loại trừ người có ít thành tâm bái sư. Chẳng qua nghi vấn duy nhất của Vương Lâm ở phương diện này là để hạn chế về phương diện gì.
 
Nói cách khác là Vân Thiên tông sử dụng cấm chế này để tìm ra đệ tử như thế nào!
 
Dựa theo hiểu biết về cấm chế của Vương Lâm, với cấm chế trước mắt này đối với người bình thường mà nói, hầu như để nhìn thấu bên trong căn bản là không thể.
 
Mà nếu Vương Lâm hoàn toàn hiểu rõ, thì đối với những ẩn ý của Vân Thiên tông hắn sẽ có biện pháp tốt hơn. Tuy nhiên đây không phải là điểm quan trọng nhất. Điểm quan trọng nhất khiến Vương Lâm lo lắng là nếu chính mình không hoàn toàn hiểu được Vân Thiên tông muốn thông qua cấm chế này tìm dạng đệ tử như thế nào, như vậy nếu hắn coi thường mà lấy trình độ cấm chế thuật của hắn tùy tiện hóa giải cấm chế này, tất nhiên sẽ làm cho tông phái này chú ý, đến lúc đó mất nhiều hơn được.
 
Cho nên Vương Lâm không ngay lập tức phá giải mà lẳng lặng chờ đợi. Hắn không tin Vân Thiên tông đã bày ra trận thế lớn như thế này, trên thực tế là đưa tất cả mọi người tập hợp lại một chỗ, không thể rồi sau đó tuyên bố không có bất cứ kẻ nào đủ tư cách.
 
Nếu đúng như hắn phân tích như vậy thì không bao lâu sau tự nhiên sẽ có người tìm ra được đáp án.
 
Từng khoảng thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã trôi qua ba canh giờ. Trên sân đá có một số người dần dần ngồi không yên. Bọn họ đã sử dụng thần thức tra xét, nhưng thần thức khi đụng vào màn hắc vụ kia liền bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ ngăn cản, đẩy bắn trở lại. Mặc cho bọn họ sử dụng phương pháp nào đều không thành công.
 
Cuối cùng có một người bỗng nhiên vỗ túi trữ vật, bên trong xuất ra một tượng gỗ điêu khắc. Trong miệng lẩm nhẩm ném ra lập tức bay về phía trong cột hắc vụ Đối với động tác này, người trung niên phụ trách thu đồ đệ kia không nói lời gì, mà im lặng nhìn cột đá. Nhưng Vương Lâm cẩn thận để ý thấy người trung niên này tuy nói biểu tình thong dong nhưng đệ tử của Vân Thiên tông ở bốn phía lại có mấy người ánh mắt chợt lóe ra có vẻ cổ quái.
 
Tượng gỗ điêu khắc vừa hiện lập tức to lên, cuối cùng hóa thành một kim điêu thật lớn, kêu lên một tiếng mãnh liệt nhằm phía trong hắc trụ. Nhưng tại nháy mắt kim điêu đụng tới hắc vụ bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay to vươn ra, tóm lấy kim điêu thu vào bên trong màn hắc vụ.
 
Người tung ra kim điêu lập tức biến sắc bật mạnh đứng lên, xoay người hướng về người đàn ông trung niên Vân Thiên tông gấp gáp nói:
 
- Vãn bối thất lễ mong tiền bối trả lại pháp bảo, đây là trọng bảo của gia tộc vãn bối.
 
Người trung niên liếc nhìn người này một cái, chậm rãi nói:
 
- Tượng gỗ điêu khắc kim văn, đây là bảo vật của nhà Công tôn, bản tông dĩ nhiên không giữ lại, đợi lúc ly khai tự nhiên sẽ trả lại cho ngươi.
 
Đệ tử kia lập tức nén mặt giãn ra, ánh mắt lộ vẻ cảm kích ngồi xuống bãi đá.
 
- Ta trước đã nói, các ngươi có thể dùng tất cả các biện pháp nhằm nhìn rõ vật bên trong, như vậy sẽ vượt qua cửa ải này!
 
Người đàn ông trung niên lại lần nữa nhấn mạnh.
 
- Nhưng nếu là nhìn thấy rõ ràng, một khi nói ra thì không phải người khác cũng biết sao?
 
Một thiếu niên trên bãi đá cẩn thận hỏi.
 
- Không thể! Nếu các ngươi có người nào nhìn thấu thì như vậy sẽ biết điểm huyền bí bên trong.
 
Người trung niên mỉm cười đáp lại.
 
Bình Luận (0)
Comment