Vương Lâm phi hành với tốc độ cực nhanh, như một tia chớp. Không lâu sau, đã đến cái Cổ truyền tống trận mà năm đó hắn sử dụng đi đến Sở quốc. Khi rời đi, hắn từng bày ra cấm chế để che dấu.
Lúc này, sau khi cẩn thận xem xét, xác định không có gì dị thường, Vương Lâm kết ấn, đánh ra một đạo cấm chế. Lập tức, cảnh tượng trước mặt biến hoá, giống như có một viên đá rơi vào giữa hồ nước, tầng tầng gợn sóng xuất hiện. Thoáng cái, bên trong lộ ra một Cổ truyền tống trận.
Thân mình Vương Lâm chợt lóe lên, tiêu thất tại chỗ. Khi hắn hiện thân liền đứng trong cổ truyền tống trận. Hắn vỗ túi trữ vật, xuất ra mấy khối tài liệu, đặt vào trên Truyền tống trận. Sau đó đem những bộ phận năm đó hắn tháo ra lại ráp vào như cũ.
Làm xong tất cả mọi thứ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thiên tông, ánh mắt trở nên kiên quyết. Sau khi xuất ra một khối Cực phẩm linh thạch, hít một hơi thật sâu rồi hắn đặt ở bên trong trận pháp.
Lập tức, trận pháp bỗng nhiên chấn động, từng đạo ánh sáng từ trong truyền tống trận lóe lên. Khối cực phẩm linh thạch nhanh chóng phát ra linh lực. Cuối cùng, vang lên một tiếng rắc, vỡ vụn thành tro.
Cùng lúc đó, thân ảnh của Vương Lâm tan vào trong quầng sáng, biến mất. Hồi lâu sau, trận pháp liền trở lại bình thường.
Trong Tu Ma nội hải, có một nơi không hề xuất hiện bóng dáng một ai. Trên mặt đất có một chỗ sụp xuống, từ dưới nền đất bỗng nhiên xuất ra tiếng động. Ngay sau đó, khối đá sụt xuống phía dưới liền bị một lực lượng mạnh mẽ thúc đẩy, nổ tung. Mảnh vụn bắn ra khắp nơi. Từ trong đám bụi đất, Vương Lâm với ánh mắt lạnh lẽo đi ra.
Hắn nhìn khu vực quen thuộc trước mặt, hít một hơi thật sâu. Sau đó, thân mình bay lên, lơ lửng giữa không trung. Thoáng dừng một chút hắn liền bay nhanh về hướng đông.
Mục tiêu của Vương Lâm là tìm Cổ truyền tống trận và bản đồ của Chu tước tinh. Khi ở Sở quốc, hắn đã sưu tập không ít, nhưng thủy chung vẫn không tìm được vị trí của Triệu quốc.
Sau khi phân tích, Vương Lâm thầm đoán rằng Triệu quốc có thể là ở phía bên kía Tu Ma hải.
Đang phi hành trên không, Vương Lâm thần sắc khẽ động, khoé miệng lộ ra nét cười nhạt. Thần thức của hắn có thể so sánh với của Hóa Thần kỳ tu sĩ. Sau khi tỏa ra đã phát hiện một vị cố nhân.
Từ khi Thiên kiếp xuất hiện ở Tu Ma nội hải, sự biến mất của sương mù có liên quan đến cơn mưa đen trong mấy năm liên tục. Cơn mưa đó đã khiến toàn bộ Tu Ma hải hiện ra dưới bầu trời trong xanh. Bức màn thần bí trong quá khứ đã biến mất không thấy tăm hơi.
Chín trăm chín mươi chín tòa thành cùng với cánh đồng rộng lớn hoang vu, tụ tập vô số những kẻ cùng hung cực ác trong Chu tước tinh cầu. Bọn họ đều là những người bị các gia tộc, tông phái truy nã, cuối cùng đến Tu Ma hải tị nạn.
Sương mù biến mất đã dẫn đến một loạt các phản ứng liên tiếp nhau. Đầu tiên là vài Tứ cấp tu chân quốc vẫn như hổ đói rình mồi, liền để ý tới Tu Ma hải.
Tiếp đến, các môn phái, gia tộc tu chân lớn nhỏ đều phái môn hạ đệ tử tiến vào Tu Ma hải để điều tra thực hư. Một hồi mưa gió lại sắp bắt đầu.
Về phần mưa đen từ trên trời giáng xuống, đã dẫn động một số đại tu sĩ đi ra. Trong nước mưa ẩn chứa một loại độc tố nào đó. Khi mới bắt đầu cũng không có gì khác thường nhưng một thời gian sau, đủ loại ôn dịch xuất hiện một cách mạnh mẽ. Đám tu chân giả vốn không sợ bệnh tật nhưng loại bệnh dịch này không hề đơn giản. Chỉ ngắn ngủi vài năm đã có vô số tu chân giả cấp bậc thấp bỏ mạng vì nó.
Cuối cùng, vài vị tu sĩ có đại thần thông tại Tu Ma Hải hợp lực lại mới đem loại trừ được ảnh hưởng của cơn mưa đen khỏi Tu Ma hải. Tuy nhiên, trải qua đợt dịch bệnh, nguyên khí của Tu Ma Hải đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Cơn mưa đen đối với tu sĩ thì giống như hồng hoang mãnh thú, nhưng đối với thân thể đám yêu, linh thú trong Tu Ma hải thì lại như một loại thuốc bổ. Dưới cơn mưa đen, thực lực của đám yêu thú, linh thú không ngừng được nâng cao, thậm chí đã xuất hiện cả hoang thú!
Loạn mưa đen mặc dù được giải trừ nhưng loạn yêu thú, linh thú cũng ngày càng khốc liệt. Thế nên Tu Ma hải càng thêm hoang vắng so với trước đây. Ngoại trừ bên trong các ngôi thành, bên ngoài gần như rất ít thấy được thân ảnh của tu sĩ.
Cùng với đó, sinh ra một nghề nghiệp mới đó là săn bắt nội đan của yêu thú. Đám tu sĩ này thường tụ tập thành một đội ngũ khoảng năm ba người, bản thân mỗi người đều có tu vị nhất định, lấy việc liệp sát yêu thú đoạt nội đan để sinh tồn.
Một ngày, ở bên ngoài Huyền Địa thành của Tu Ma Hải, có một tu sĩ áo trắng đứng sừng sững trên đầu thành, nhìn ra xa. Người này tuổi độ trung niên, tướng mạo đường hoàng, mặc cẩm bào, ánh mắt rất cơ trí.
Một lúc sau, người này hơi nhíu mày, vung tay áo lên. Sau đó hắn bay lên cao rồi chậm rãi rơi xuống tường thành.
Hắn vừa mới chạm đất, bỗng nhiên có hai người từ trong thành đi ra. Hai người này là một nam, một nữ. Nam tử lưng hơi còng, không ngừng ho khan, thoạt nhìn cả người uể oải, không phấn chấn, tinh thần suy sụp, thậm chí ngay cả đi đều như không bước nổi.
Nữ tử bên cạnh hoàn toàn tương phản với hắn, không chỉ xinh đẹp hơn người mà tư thế nàng mang lại cảm giác là một hào kiệt trong phái nữ.
Hai người này đều mặc quần áo màu lam. Thoạt nhìn giống như là cùng một môn phái. Sau khi họ xuất hiện, cặp lông mày của người trung niên áo trắng giãn ra, mỉm cười nói:
- Xuất hiện biến cố gì sao?
Nữ tử hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn nam tử có vẻ bệnh tật bên cạnh, nói:
- Còn không phải là do hắn sao!? Vốn ta đã tìm được chủ quán rồi, nội đan của hạ giai linh thú đã đưa ra giá vô cùng tốt. Nhưng hắn cố tình không đồng ý bán, thay vào đó lại đổi lấy một thanh kiếm rách nát. Thật là tức chết đi được!
Nam tử trung niên khẽ a lên một tiếng, nhìn phía người nam tử bệnh tật kia nói:
-Lý huynh. Thanh kiếm như thế nào? Có thể đưa Khâu mỗ xem một chút được không?
Người kia gượng cười, tay phải xòe ra, trong tay xuất hiện một thanh kiếm cổ. Hắn nói:
- Ta cảm giác thanh kiếm này có cái gì đó khác lạ. Dường như bên trong đó ẩn chứa một loại khí tức dị thường, cho nên ta mới nhất quyết mua lấy. Thôi, lúc này toàn bộ coi như tính toán trên đầu Lý mỗ. Lần sau phân chia nội đan thì khấu trừ là được.
Nữ tử lại hừ một tiếng, liếc mắt nhìn thanh kiếm kia một cái, thầm nói:
"Một đống phế thải. Không ngờ lại đem nội đan của hạ phẩm linh thú để đổi lấy!" Người trung niên kia vẫy tay một cái, lập tức thanh kiếm bay đến trong tay hắn. Sau khi ngưng thần nhìn kỹ, người trung niên gật gật đầu, nói:
- Đích xác thanh kiếm này có chút cổ quái. Lý huynh xem như là không hoàn toàn phí công.
Dứt lời, tay phải hắn lại vung lên, ném thanh kiếm lại cho đối phương.
- Tốt lắm. Đi thôi Khâu huynh. Ta đã hỏi lại, quả đúng là ở nơi đó có bát trảo thú . - Nữ tử nhìn người họ Khâu kia, khẩu khí có chút ngưng trọng, nói. Nam tử mỉm cười, gật gật đầu. Tay phải hắn vỗ túi trữ vật. Từ trong đó bay ra một con thuyền lớn. Hắn nhảy lên, ngồi ngay ngắn phía trên, hai người kia cũng nhanh chóng ngồi ở bên trong.
Con thuyền lập tức liền biến thành một đạo cầu vồng, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
Trong khi phi hành, ngoại trừ nam tử họ Khâu ở ngoài, hai người kia đều nhắm mắt ngồi xuống. Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên ngồi trên chiếc thuyền này, nhưng mỗi lần đều cần ngưng thần thổ nạp, củng cố linh lực. Nếu không, sẽ không thể chịu đựng được tốc độ cao của nó.
Ánh mắt người trung niên lộ ra vẻ khinh miệt, hai người kia mặc dù đều là Kết Đan hậu kỳ, nhưng căn cơ quá kém. Năm đó khi hắn còn là Kết Đan hậu kỳ đã có thể bình yên vô sự ngồi trên thuyền.
Năm đó ở Kết Đan hậu kỳ, mặc dù tu sĩ cùng giai, cũng ít người có thể chống cự lại được hắn. Dù sao, bất kể là thần thức hay là công pháp, hắn đều viễn siêu người khác. Nhất là pháp bảo lại càng không ai bằng. Thêm vào đó, kinh nghiệm chiến đầu lại cực kỳ phong phú. Hắn từng cho rằng mình chính là đệ nhất nhân dưới Nguyên Anh kỳ.
Cho đến khi hắn gặp được một người, một nam tử lạnh lùng có mái tóc bạc trắng!
Ánh mắt hắn chớp lên, trong đầu hiện lên hình ảnh về người kia. Hồi lâu sau, miệng hắn lộ ra một nét cười lạnh nhạt, đáy lòng thầm nhủ:
"Vương huynh, sau khi cắn nuốt Nguyên Anh, tại hạ dĩ nhiên đã Kết Anh thành công. Không biết ngươi đã thành công hay chưa. Nếu như chưa thành, như vậy, lúc gặp lại, Khâu mỗ tất nhiên sẽ dùng máu rửa sạch sự sỉ nhục trước đây." Bốn ngày sau, con thuyền dừng lại giữ không trung phía trên một cánh đồng hoang vu. Nam tử họ Lý và nữ tử kia đều mở hai mắt. Ánh mắt nữ tử lóe ra hàn mang, nhíu mày nói:
-Khâu huynh, Bát Trảo thú ở đâu?
Khâu Tứ Bình hít một hơi thật sâu, không nói hai lời, xuất ra túi trữ vật. Từ bên trong lấy ra một khối bùn lớn cỡ một bàn tay. Dưới sự thúc dục của linh lực, khối bùn lập tức tỏa ra một mùi tanh tưởi.
Sau khi mùi tanh tỏa ra, mặc dù có gió thổi nhưng cũng không phiêu tán. Thoáng cái, mùi tanh càng lúc càng nồng đậm. Lúc này, xa xa đột nhiên có một tiếng rống giống như tiếng trẻ con mới sinh vọng đến. Ngay sau đó, hai mắt Khâu Tứ Bình trở nên ngưng trọng, con thuyền dưới chân lập tức tăng tốc độ tối đa. Cùng với đó, trên khuôn mặt nữ tử lộ ra vẻ vui mừng, nói:
-Khâu huynh, khối bùn trong tay huynh quả là bảo vật. Nơi đây đúng là có Bát Trảo thú!
Khâu Tứ Bình thần sắc bình thường, cười nói:
- Khâu mỗ chú ý con thú này đã mấy tháng, hiển nhiên hiểu được tập tính của nó. Nếu không phải tu vi không đủ, thì đã sớm bắt lấy nó rồi. Lần này đành phải làm phiền hai vị vậy.
Nữ tử kia hất hàm , nói:
- Đó là tự nhiên. Chẳng qua tu vi của ngươi mới chỉ là Kết Đan trung kỳ. Việc bắt giết con thú này cứ giao cho bọn ta là tốt nhất.
Nói xong, nữ tử nhảy khỏi chu thuyền, xông ra ngoài. Nam tử họ Lý bệnh tật kia chỉ đành cười khổ một tiếng, vội vàng đuổi theo.
Trong lòng Khâu Tứ Bình cười lạnh. Với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của hắn, muốn che dấu tu vi trước hai tên Kết Đan kỳ tu sĩ trước mặt này thì rất đơn giản. Nếu không phải chỉ có thể dùng độc mới giết được con thú này, hơn nữa còn cần phải lấy nước dãi của nó, thì hắn đã không cần mang hai người này đến đây.
Hắn từ từ đi theo. Rất nhanh, phía trước vọng lên những tiếng quát của nữ tử kia, cùng với đó là đủ loại màu sắc ánh sáng từ pháp bảo loé ra.
Bát Trảo thú thực tế chính là loài bạch tuộc khổng lồ trong Tu Ma Hải. Tu vi của con thú này vốn không thấp, lại thêm nước mưa đen bồi bổ nên thần trí đã phát triển, đạt tới trình độ hạ phẩm linh thú.
Chẳng qua, Bát Trảo thú này có chút kỳ dị. Cho dù Nguyên Anh kỳ tu sĩ bình thường gặp nó cũng có chút đau đầu. Con thú này thần thông tuy chỉ là hạ phẩm, không khó ứng phó, nhưng da thịt nó lại đạt đến trình độ trung phẩm linh thú. Trừ phi là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, nếu không thì không có cách nào đả thương được nó.
Vì thế, phàm là tu sĩ chuyên săn bắt yêu, linh thú đều không thích giằng co với con thú này. Thông thường, nếu gặp nó liền lập tức rời đi.
Chẳng qua, nội đan của Bát Trảo thú này cực kỳ hấp dẫn, khác hẳn với nội đan của các yêu, linh thú khác. Nó có tám viên nội đan. Hơn nữa, con thú này còn có tác dụng quan trọng đối với Hủ Thực tán của Độc Ma cung. Vì thế, việc bắt giết nó đã trở thành một hoạt động chủ yếu của Độc Ma Cung, đệ tử trong cung thường thường làm không biết chán.
Khâu Tứ Bình đã hạ quyết tâm, đợi đến lúc hai Kết Đan tiểu bối kia hạ độc giết con thú thì hắn liền giết người để đoạt đan.
Đúng lúc này, một đạo thần thức khổng lồ bỗng nhiên quét qua. Hai người nam nữ đang quấn lấy con Bát Trảo thú, đang định sử dụng độc dược, lập tức biến sắc.
Càng quỷ dị chính là khi đạo thần thức này quét qua, cho dù là Bát Trảo thú cũng phải run rẩy. Dù sao, nó cũng là một loại linh thú, có được linh tính trời sinh. Qua đạo thần thức, nó lập tức cảm nhận được có một làn khí thế lăng lệ kinh khủng. Vì vậy, nó lập tức rống lên vài tiếng, toàn bộ thân mình co rút lại, chui vào trong cái hang trên mặt đất, thân thể run rẩy không dám lao ra.
Cảm giác của Khâu tứ Bình là nhạy bén nhất. Dù sao, tu vi của hắn đã là Nguyên Anh sơ kì. Thần thức vừa dừng lại trên người, lập tức hắn có cảm giác bị người ta nhìn thấu ruột gan. Không chỉ như thế, Nguyên Anh trong cơ thể không ngờ có chút không chịu sự khống chế của hắn, chỉ chực ly thể mà ra. Cảm giác đó đột nhiên xuất hiện khiến sắc mặt hắn đại biến, đáy lòng lâm vào hoảng sợ. Hắn lập tức nghĩ tới vài vị Hoá Thần kỳ lão quái, xuất hiện nhiều năm trước khi mưa đen hoành hành ở Tu Ma Hải.
Nam tử họ Lý liền lui ra phía sau mấy trượng, thu hồi pháp bảo, thần thái cực kỳ cung kính. Mặc dù nữ tử kia ngày thường không biết e ngại bất cứ cái gì, lúc này cũng trở nên thu nhuận, đứng ở bên nam tử, cả người cung kính vô cùng.
- Khâu đạo hữu. Đã lâu không gặp!
Một đạo thần niệm từ xa xa chậm rãi truyền tới. Khâu Tứ Bình giật mình, hơi ngạc nhiên nói:
- Tiền bối biết tại hạ sao?
Cùng lúc đó, một thanh niên đầu bạc trắng từ xa xa chậm rãi đi đến. Thoạt nhìn tốc độ của hắn cũng không nhanh, nhưng thực tế chớp mắt đã vượt qua khoảng cách giữa hai bên, xuất hiện khoảng hơn mười trượng trước ba người.
Khâu Tứ Bình ngơ ngác nhìn, hít sâu một hơi khí lạnh, thất thanh nói:
-Là ngươi!
Người này đúng là Vương Lâm. Hắn liếc nhìn qua nam tử họ Lý và nữ tử kia một cái, cuối cùng ánh mắt dừng ở Khâu Tứ Bình, cười cười. Với một người tâm cơ như hắn, liếc mắt đã nhận ra tâm tư bất thiện của Khâu Tứ Bình.
- Khâu huynh thật có nhã hứng. Lấy tu vi Nguyên Anh kỳ của mình, lại đi chơi đùa cùng hai tiểu bối này. Thật là có hứng thú! - Vương Lâm chậm rãi nói, nhưng rơi vào trong tai một nam một nữ kia lại giống như tiếng sét đánh, khiến cả thể xác và tinh thần đều chấn động.
Hai người này cũng không phải là những kẻ ngu. Nghe thấy lời nói của Vương Lâm, lập tức sắc mặt trở nên khó coi, đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, cả hai cùng nhìn về phía Vương Lâm với ánh mắt đầy cảm kích. Họ liền ôm quyền, nhanh chóng lui về phía sau, hóa thành hai đạo ánh sáng mà chạy đi.
Khâu Tứ Bình cười gượng, trong mắt hàn quang chợt lóe lên. Hắn không nói hai lời, liền vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện một cái Tiểu Cổ chỉ có một mặt (Cái trống nhỏ chỉ có một mặt). Sau khi vỗ nhẹ một cái, lập tức hai sợi tơ màu đen mà mắt thường không thể nhận ra, lao ra.
Sợi tơ có tốc độ cực nhanh. Khi sắp đuổi kịp hai người thì một đạo ánh sáng màu xanh chợt xuất hiện. Lập tức, hai sợi tơ đen bị nhốt trong đạo ánh sáng màu xanh kia. Đến khi ánh sáng này biến mất, hai người kia đã trốn đi mất tăm mất tích.
Khâu Tứ Bình sắc mặt có chút khó coi. Mặc dù trong lòng hận Vương Lâm thấu xương, nhưng ngoài mặt vẫn cười gượng nói:
- Đạo hữu, đã lâu không gặp.