Vương Lâm đạp trên thân con thú, bay nhanh như tia chớp. Trên đường đi nếu là gặp phải con yêu thú thượng phẩm nào thì đều bị con thú này dùng xúc tu đâm vào trong cơ thể hút lấy nội đan.
Vừa phi hành, Vương Lâm vừa suy nghĩ. Hắn lục lại toàn bộ trí nhớ, cuối cùng trong ký ức của Cổ Thần hắn tìm được một loại yêu thú cường hãn tên là Văn thú (muỗi). Tuy hai loại này có kích thước và thực lực khác nhau xa nhưng có một điểm tương tự đáng kinh ngạc chính là một cái xúc tu thật dài trên miệng.
Trong ký ức của Cổ Thần Đồ Ti, hắn chỉ gặp qua Văn thú có một lần, đó là ở trong một tinh hệ hoang vắng, gần như không có tu sỹ tồn tại. Trên tinh hệ đó bị làn khí màu xám bao phủ.
Cũng vì tìm kiếm tài liệu để luyện khí nên Đồ Ti mới đi qua mấy tinh hệ. Khi hắn đi đến nơi đó. Khắp tinh hệ hoang vắng không bóng người đó, dù cường đại như Cổ Thần nhưng cũng suýt tí nữa mất mạng.
Nguyên nhân chính là loài Văn thú có xúc tu thật dài này. Mới ban đầu, chỉ có một con này với tu vi tương đương thượng phẩm Hoang thú, nên hắn có thể tiêu diệt dễ dàng. Chỉ có điều càng tiến sâu vào trong tinh hệ, số lượng loài thú này càng ngày càng nhiều, cuối cùng số lượng không thể đếm xuể.
Loài thú này nếu chỉ một con thì rất đơn giản, nhưng nếu số lượng nhiều thì dường như chúng có được một sự liên hệ thần bí, làm cho thực lực cũng tăng lên gấp bội. Do đó, Cổ Thần đối phó ngày càng chật vật, cuối cùng đành phải chạy khỏi tinh hệ đó. Sau khi suy nghĩ một thời gian, hắn cũng không quay trở lại.
Bởi vì ngay khi hắn chạy đi, mới phát hiện ra rằng từ vô số tinh cầu ở trong tinh hệ trong nháy mắt lại bay ra cơ man nào là Văn thú. Số lượng của chúng khiến cho da đầu Đồ Ti cũng run lên.
Vương Lâm nhìn con thú dưới chân mình. Sau khi quan sát kỹ càng cái xúc tu trên miệng nó, hắn thầm nhủ con thú này cho dù không phải loài Văn thú kia thì cũng nhất định có chút quan hệ sâu xa. Nếu không khó có thể có được cùng một loại xúc tu như thế.
Mang theo ý nghĩ như thế, dọc đường đi, Vương Lâm rất ít khi ra tay. Mặc dù có mấy lần nó gặp được cường địch, suýt mất mạng nhưng ánh măt Vương Lâm vẫn lạnh lẽo bàng quan. Chỉ khi gặp phải nguy cơ sinh tử thì hắn mới ra tay trợ giúp.
Do đó, lộ trình có chút chậm lại nhưng tính công kích của Văn thú cũng không ngừng tăng cao.
Tám ngày sau, Vương Lâm đạp trên thân con thú mà phi hành, rốt cục đã đi đến Liên Mặc Thành.
Quy mô Liên Mặc Thành cũng khá lớn. Trong thành chỗ nào cũng có lầu các lớn nhỏ, lại chủ yếu là giới tu sĩ. Đặc biệt ở xung quanh vài toà Truyền tống trận trong thành, tu sĩ đi lại nối liền không dứt.
Phải biết rằng hiện tại ở Tu Ma hải, yêu thú rất nhiều. Chỉ có những tu sĩ với tu vi nhất định mới dám đi lại ở những vùng hoang dã bên ngoài. Tuy nhiên, bọn họ cũng phải tụ tập thành các tiểu đội ngũ năm ba người.
Đại bộ phận tu sĩ đều lựa chọn tiêu phí một chút linh thạch, đi lại bằng Truyền tống trận. Như thế cũng có thể đảm bảo được an toàn tối thiểu.
Khi Vương Lâm đạp trên Văn thú từ xa xa bay đến, một vài tu sĩ phụ trách canh gác trên tường thành đều há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào con Văn thú có thể làm người ta dựng cả tóc gáy kia, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Vương Lâm vẫn đạp trên Văn thú, không chút dừng lại, bay thẳng vào trong thành. Ngay khi hắn vừa vào thành, từ bên trong xuất hiện ba đạo thần thức, quét qua người Vương Lâm.
Vương Lâm nhướn mày, thân hình lập tức biến mất tại chỗ, lúc hiện ra thì đã ở trong thành. Còn con Văn thú đã bị hắn thu vào túi trữ vật chuyên môn dùng cho những yêu thú còn sống. Về phần tu vi, hắn cố ý che dấu, biến thành một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. Với thần thức cường đại của hắn, trừ phi đối phương đạt đến trình độ Hoá Thần kỳ nếu không cũng không thể nhìn thấu được.
Thân hình hắn vừa biến mất, giữa không trung đột nhiên xuất hiện ba người. Diện mạo ba người này gần như giống nhau hoàn toàn, chỉ khác nhau ở màu sắc quần áo phân thành đen, đỏ, trắng mà thôi.
Lão giả mặc đồ đen ngưng trọng, sau khi cần thận liếc nhìn bốn phía, trầm giọng nói:
- Vị Nguyên Anh kỳ đạo hữu này hiển nhiên là không muốn hiện thân. Thôi! Chỉ cần hắn ở Liên Mặc Thành không tạo ra sự tình gì thì chúng ta cũng không cần phải tìm hắn gây thêm phiền toái.
Hai người còn lại cũng nhìn nhau, rồi thân hình chợt loé, biến mất tại chỗ.
Bọn họ lại không biết, thần thức của Vương Lâm từ đầu tới giờ vẫn tập trung trên ba người. Đợi đến khi bọn họ biến mất, hắn mới thu lại thần thức, lững thững bước đi ở trong Liên Mặc Thành.
Phần đông cửa hàng bên trong thành Vương Lâm đều đi qua một vòng, khi đi khi dừng, mãi vẫn chưa tìm ra chỗ nào có bán địa đồ của Tu Ma hải. Không lâu sau, Vương Lâm đột nhiên dừng chân, khoé miệng lộ ra nét cười mỉm. Trước mặt hắn là một toà lầu cao ba tầng, trên mặt viết ba chữ rất lớn: Luyện khí các.
Lão nhân cưỡi thao thú năm đó, hiện tại trong ký ức của Vương Lâm vẫn còn như mới. Nhiều năm đã trôi qua, có lẽ lão nhân kia đã tìm được con tiểu thú mà rời khỏi cấm chế của mình.
Nội tâm Vương Lâm cười lạnh, không có tiến vào nơi này mà trực tiếp đi qua. Đối với lão nhân cưỡi thao thú kia, Vương Lâm tự tin với tu vi hiện tại của mình dù không địch nổi nhưng khả năng tự bảo chạy trốn thì có thừa. Chứ không như năm đó, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Khi đang hành tẩu thì bỗng nhiên hai mắt Vương Lâm loé lên, hắn nhìn chằm chằm vào ngõ nhỏ phía trước. Tại một cửa hàng ngọc giản, bảng hiệu trên cửa có một đạo dấu vết linh lực nhàn nhạt.
Dấu vết linh lực đó cực nhạt, chỉ sau khi tu vi đạt đến Nguyên Anh kỳ mới có thể cảm ứng được. Nếu tu vi dưới Nguyên Anh hậu kỳ thì nhìn không ra điểm gì dị thường.
Lấy kinh nghiệm của Vương Lâm ở Tu Ma hải, hắn đã nghe nói qua ở bên trong một số thành chính ngoại trừ những phường thị dành cho tất cả các tu sĩ thì còn tồn tại một loại được gọi là
"bí thị".
Bí thị thường hạn chế tu vi của người giao dịch. Chỉ khi đạt đến trình độ nhất định mới có thể tiến vào.
Vương Lâm nhìn kỹ, đang định cất bước tiến vào, đột nhiên thần sắc khẽ động. Chỉ thấy một thiếu niên từ phía trước chạy đến. Thiếu niên này mi thanh mục tú, nhưng thần sắc có chút hoảng hốt, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại phía sau. Phía sau hắn, một người đàn ông trung niên, vẻ mặt hung ác đang đuổi theo. Chỉ vài bước đã đuổi kịp, đưa tay nắm lấy bả vai thiếu niên. Thiếu niên vội vàng cúi xuống, suýt nữa đưa đầu đụng vào người Vương Lâm.
Thân mình Vương Lâm chợt loé lên, lách sang bên cạnh.
Thiếu niên kia lảo đảo vài bước, té nhào trên mặt đất. Từ trên ngực hắn văng ra một viên ngọc màu tím. Viên ngọc to chừng một nắm tay, thoạt nhìn nó sáng long lanh, trong suốt.
Trên mặt thiếu niên lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng vơ lấy viên ngọc màu tím, nắm chặt trong tay.
Lúc này, người đàn ông trung niên kia đã đến gần. Vị trí của Vương Lâm đang đứng chắn ngay đường hắn. Người đó liền vung tay lên, hất về phía Vương Lâm.
Vương Lâm nhướng mày, lui về phía sau một bước, tránh được cánh tay của đối phương vung tới.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn hung tợn nói:
- Dám chặn đường của ông nội ngươi à?! Cút cho ta!
Ánh mắt của Vương Lâm bình tĩnh, liếc nhìn hắn một cái. Tu vi của người này chẳng qua mới chỉ miễn cưỡng đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi, linh lực trong cơ thể pha tạp, không thuần nhất. Hiển nhiên là do ăn dược vật mà tăng lên.
Người đàn ông trung niên này thấy Vương Lâm không nói lời nào, hừ nhẹ một tiếng, xoay người nhìn chòng chọc vào thiếu niên đang nắm chặt viên ngọc màu tím, âm thanh độc ác nói:
- Thằng nhóc! Ngươi ăn phải gan hùm mật gấu hay sao mà dám trộm ngọc của ông nội ngươi!
Thân mình thiếu niên run lên, nét sợ hãi hiện lên trong mắt nhưng vẫn cố nói:
- Ngươi nói láo. Đây là vật gia truyền của nhà ta!
Người đàn ông trung niên cười sằng sặc, tiến lên một bước liền đá văng thiếu niên, tay phải nhẹ nhàng chộp lấy khối ngọc màu tím, khinh miệt nói:
- Lão tử đã để ý tới nó, ngươi có khả năng làm được gì nào? Lão tử không phải đoạt mà là mua. Khặc! Cầm lấy! - Nói xong, hắn ném ra một khối hạ phẩm linh thạch xuống đất.
Bị một cước của người đàn ông trung niên, thiếu niên này cả người chật vật ngã trên mặt đất, phun ra từng ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt. Đôi mắt oán hận, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Lúc này, một số người đi đường qua lại đều ghé mắt nhìn. Nhưng khi thấy rõ người đàn ông trung niên kia thì không khỏi biến sắc, lập tức cúi đầu làm bộ như không thấy, vội vàng rời đi.
Vương Lâm nhìn thoáng qua, liền không để ý tới nữa. Hắn xoay người đi về phía cửa hàng có dấu vết Nguyên Anh kia bước đến. Viên ngọc màu tím của thiếu niên, Vương Lâm nhận ra chỉ là một loại tài liệu để luyện khí mà thôi. Nó tên là Tử Tinh thạch.
Viên ngọc cũng không thực sự phải là ngọc, giá trị của nó khá cao. Một viên lớn chừng nắm tay ít nhất cũng bán được trên một trăm khối trung phẩm linh thạch.
Về phần mấy câu nói bẩn thỉu của người đàn ông trung niên, nếu là trước đây, với tính cách của Vương Lâm tất nhiên sẽ không bỏ qua. Chẳng qua, theo tu vi tăng cao, với đám tiểu nhân vật đó, Vương Lâm thật sự cũng không có hứng thú trừng trị.
Chỉ có điều, mặc dù hắn không muốn tìm đối phương gây phiền toái, nhưng người đàn ông trung niên kia lại không khoan nhượng bỏ qua. Sau khi cướp được viên Tử Tinh thạch kia, hắn có chút tự đắc, dáng vẻ vốn bệ vệ càng thêm kiêu ngạo. Khi nhìn thấy Vương Lâm xoay người bỏ đi liền không nhịn được, quát:
- Ngươi đứng lại cho lão tử! Vừa rồi lão tử cho ngươi lăn chứ không cho ngươi đi!
Nói xong, hắn bước nhanh tới, tay phải hướng tới đầu của Vương Lâm chụp xuống.
Vương Lâm khẽ nhấc chân, xoay người liếc mắt nhìn người này một cái. Người đàn ông trung niên này lập tức hết hồn, bàn tay lập tức ngừng lại, trên trán lập tức đổ một loạt mồ hôi lạnh.
- Cút! - Thanh âm của Vương Lâm hết sức bình thản. Nói xong, hắn lại xoay người đi về phía cửa hàng.
Lúc này, từ bên ngoài cửa hàng xuất hiện một lão nhân. Trên mặt lão nhân đầy nếp nhăn, hai con mắt lờ đờ liếc nhìn Vương Lâm một cái, không thèm lưu ý mà cầm khăn lau lau chà chà bảng hiệu.
Người đàn ông trung niên sắc mặt hết xanh lại trắng, nhìn quanh bốn phía. Thấy rất nhiều người đi lại đều nhìn về phía này, không nhịn được cắn răng một cái, vỗ túi trữ vật. Lập tức một thanh phi kiếm bay ra. Hắn chỉ về phía Vương Lâm quát:
- Tới!
Thanh phi kiếm kia có tốc độ nhanh như tia chớp. Hơn nữa khoảng cách giữa hắn và Vương Lâm cũng không xa, gần như là trong nháy mắt đã bay tới bên cạnh Vương Lâm. Chẳng qua, phi kiếm chưa kịp chạm vào người Vương Lâm đã nghe rắc một tiếng, quỷ dị gãy thành hai đoạn, rơi trên mặt đất.
Vương Lâm xoay người. Lúc này đây, hắn thật sự đã động sát khí. Tay phải vung lên, một đạo tàn ảnh cấm chế lập tức rời tay phóng đi, ấn vào trên trán của đối phương.
Thân mình người kia run lên, kêu thảm một tiếng. Sau đó cả người hắn lập tức hoá thành một vũng máu loãng, chỉ còn lại một cái túi trữ vật và viên ngọc màu tím hắn chưa kịp thu vào, vẫn đang nằm ở giữa vũng máu.
Thiếu niên bên cạnh ánh mắt trở nên cứng ngắc, nhìn viên ngọc chằm chằm. Hắn cắn răng, lao ra nhặt khối ngọc cho vào trong ngực, cẩn thận nhìn Vương Lâm một cái rồi vội vàng chạy đi.
Những người đi đường xung quanh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, không nói hai lời đều bước nhanh tránh xa khỏi nơi này. Ngay cả lão nhân trong cửa hàng kia cũng không khỏi nhướng mày. Thấy Vương Lâm bình tĩnh đi đến nơi này vội bước lên ngăn lại, nói:
- Bản điếm không mở cửa đón khách. Mời đạo hữu rời đi cho.
Sắc mặt Vương Lâm trầm xuống, chỉ tay vào dấu ấn Nguyên Anh trên bảng hiệu, chậm rãi nói:
- Nếu không buôn bán, dấu ấn này là vật gì?
Thần thái của lão nhân kia ngẩn ra, lập tức trở nên cung kính, vội vàng nói:
- Tiền bối đừng trách. Mời vào bên trong chúng ta nói chuyện.
Sau khi tiến vào cửa hàng, vẻ mặt lão nhân có chút lúng túng, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, lão thở dài, cung kính nói:
- Tiền bối, đây là một trong các Bí thị của Liên Mặc Thành. Nhưng phải ba ngày sau mới mở ra. Vãn bối khuyên ngài không nên chờ đợi mà hãy lập tức rời khỏi đây thì tốt hơn.
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, ngồi ngay ngắn một bên, bình tĩnh hỏi:
- Người ta vừa giết có bối cảnh rất sâu sao?
Lão nhân có chút lúng túng, hơi do dự, gật gật đầu không nói gì nữa.Đúng lúc này, đột nhiên từ phía Đông của ngôi thành có một đạo thần thức cường hãn quét tới. Sau khi quét qua một vòng trong thành, một âm thanh lạnh lẽo vang lên:
- Tên ác nhân nào giết đệ tử của ta, lăn ngay ra đây!
Sắc mặt lão nhân trong cửa hàng đại biến, ánh mắt nhìn Vương Lâm với vẻ cầu khẩn, cười khổ nói:
- Tiền bối, ngài hãy thương tiếc cho lão nhi. Mời ngài mau đi cho. Người nọ nếu trách tội xuống thì quả thực lão nhi không thể đảm đương nổi. Mặt khác, tất cả Nguyên Anh Bí thị lệnh bài đều đã phát hết không còn cái nào nữa. Dù ba ngày sau tiền bối có quay lại cũng không được phép tiến vào đâu.
Vương Lâm đứng lên, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ, hỏi:
- Người vừa truyền ra thần niệm có lệnh bài phải không?
Lão nhân kia ngẩn người, theo bản năng gật đầu. Nhưng lập tức sắc mặt hắn đại biến. Bởi khi nhìn lại thì Vương Lâm đã biến.
Bên trên Liên Mặc Thành, một đại hán đầu bóng lưỡng với một con mãng xà thô to quấn quanh người đang đứng sừng sững giữa không trung. Người này mày rậm mắt to, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt âm trầm.
Trên người hắn có một loạt túi trữ vật lớn bé khác nhau. Từ bên trong mỗi cái đều tỏa ra từng luông linh khí dao động.
Người này là một trong đám Nguyên Anh hộ pháp của Liên Mặc Thành. Nguyên bản hắn đang bế quan nhưng cảm ứng được hồn huyết của đệ tử mình tiêu tán, hiển nhiên là đã bị người ta giết chết. Vì thế mà hắn giận dữ rời khỏi nơi bế quan, định khởi binh hỏi tội.
Vì phòng ngừa đối phương chạy trốn, hắn thậm chí còn phái người vây kín toàn bộ Liên Mặc Thành lại. Hơn nữa, qua miêu tả của một số người chứng kiến đệ tử hắn bị giết, hắn đã biết diện mạo của hung thủ. Lúc này đây, hắn sử dụng thần thức Nguyên Anh kỳ của mình bắt đầu tìm kiếm trong phạm vi Liên Mặc Thành.
Chỉ là càng tìm kiếm trong lòng càng cảm thấy nghi hoặc. Hắn đã dò xét cả Liên Mặc Thành mấy lần nhưng người kia giống như đã bị chưng cất hoá hơi, mất tăm mất tích.
Thậm chí cửa hàng bí thị kia cũng bị thần thức của hắn dò xét nhưng thuỷ chung vẫn không phát hiện được sự tồn tại của người kia.
Vì thế lúc này hắn mới giận dữ truyền ra thần niệm. Hắn vốn nghĩ rằng người kia đã sử dụng một bí pháp nào đó để chạy trốn. Do đó hắn truyền ra thần niệm chỉ là để hả giận mà thôi.
Nhưng khiến hắn không ngờ tới là ngay khi thần niệm vừa mới phát ra thì ở khoảng cách mười trượng trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một thanh niên. Người này có mái tóc bạc trắng, nét mặt cực kỳ lạnh lùng, hoàn toàn giống với miêu tả của mấy người qua đường kia.
Đồng tử của đại hán đầu bóng lưỡng kia co lại, lùi về phía sau vài bước, nhìn chằm chằm vào đối phương. Lửa giận trong lòng hắn gần như ập tức biến mất. Tướng mạo của hắn tuy có vẻ thô lỗ nhưng nội tâm cũng rất cẩn thận, nếu không cũng không thể tu luyện đến tu vi và địa vị như hiện tại.
Thanh niên trước mặt không ngờ lại thuấn di mà đến, hơn nữa thần thức của hắn dò xét hồi lâu mà cũng không tìm được đối phương. Gộp hai điều này lại với nhau thì chỉ có một lời giải thích rằng người này chắc chắn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thậm chí còn cao hơn.
Sau khi Vương Lâm hiện ra, không nói một lời, trực tiếp vỗ túi trữ vật. Cấm phiên lập tức xuất hiện trong tay. Hàn mang trong mắt hắn chợt loé ra, thấp giọng quát:
- Tán!
Lập tức Cấm phiên di động, hoá thành một đám mây đen điên cuồng tỏa ra bốn phía. Gần như chỉ trong chớp mắt toàn bộ Liên Mặc Thành đã bị bao phủ bên trong. Bầu trời lập tức trở nên u ám.
Đại hán đầu bóng lưỡng biến sắc, trong lòng âm thầm kêu khổ. Không chút do dự, hắn liên tục mở các túi trữ vật trên người ra. Lần lượt các loại phi trùng có hình thái khác nhau xuất hiện, tạo thành một đám mấy, bao bọc thân hình hắn vào phía trong.
Cùng lúc đó, hắn vội vàng thốt lên:
- Đạo hữu, việc này chỉ là hiểu lầm… Vương Lâm không đợi hắn nói xong, hừ lạnh một tiếng. Tay phải điểm vào Cấm phiên, lập tức nó phát ra tiếng động. Chín đạo cấm khí như những con Hắc Long chợt từ trong lá cờ lao ra, rít lên xông tới.
Cùng lúc đó, Vương Lâm vỗ túi trữ vật. Thanh Đồng Cổ Kính liền xuất hiện trong tay hắn. Sau khi bị hắn tế xuất, Cổ Kính phát ra từng luồng ánh sáng màu xanh.
Lực phá hoại của cấm khí kia rất mạnh. Chín con Hắc Long ctừ các phương hướng khác nhau ầm ầm lao xuống. Nháy mắt, đám phi trùng bao bọc lấy người đàn ông kia đã tiêu tan không còn.
Nội tâm người đàn ông càng thêm kinh hãi, với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của mình mà ở dưới pháp bảo cổ quái của đối phương không ngờ còn có cảm giác hít thở không thông. Uy lực của pháp bảo này khiến hắn sợ hãi khiếp vía.
Không chút nghĩ ngợi, hắn lập tức cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tiên huyết. Thân hình liền hoá thành một đạo huyết ảnh, bay nhanh ra ngoài.
Trong lòng biết rằng, dưới làn mây đen do pháp bảo của đối phương tạo ra, hắn không có chút cơ hội thủ thắng nào. Lúc này chỉ có thể lao ra khỏi tấm màn đen, rồi mới có thể tiếp tục phân thắng bại.
Mắt thấy ngay sắp khi lao ra khỏi tấm màn đen, sắc mặt người đó lộ ra chút vui mừng. Nhưng từ trong Cấm phiên lại lao ra chín đạo cấm khí. Chúng giống như tạo ra một lồng giam, từ bốn phương tám hướng ngưng tụ gắn kết lại.
Cùng lúc đó, Vương Lâm đã sớm dự đoán được đối phương sẽ có hành động như thế. Chỉ thấy Thanh Đồng Cổ Kính hắn tế xuất ra đang ở trên đỉnh đầu chợt loé lên. Luồng ánh sáng màu xanh lập tức chiếu đến trên người này. Huyết ảnh của hắn ta đang phi hành không tự chủ được liền dừng một chút. Nhưng chỉ một chút đó, chín đạo cấm chế lập tức ầm ầm lao xuống, đánh trúng vào hắn.
Ngay vào thời khắc nguy cơ, đại hán này há mồm phun ra một thanh tam xoa kích. Sau khi nắm trong tay, sắc mặt hắn dữ tợn, quét ngang một vòng. Trong nháy mắt chín đạo cấm khí liền lần lượt tiêu tan.
Chỉ là thân ảnh hắn không khỏi chậm lại một chút. Tuy có thể chạy ra khỏi ánh sáng màu xanh nhưng toàn bộ thân mình lại liên tục tỏa ra những làn khói nhẹ, thần thái cực kỳ uể oải.
Gần như trong nháy mắt khi lao ra khỏi ánh sáng màu xanh, hắn liền phun ra một ngụm tiên huyết. Nguyên Anh kinh hoàng chui ra từ đỉnh đầu, nhanh chóng bỏ chạy. Chỉ thấy trước ngực thân thể hắn có một thanh phi kiếm quái dị màu đen bám đầy máu tươi chui ra.
Vương Lâm đứng cách đó một đoạn nhếch mép cười lạnh. Tay phải vẫy nhẹ, phi kiếm màu đen lập tức biến mất, xuất hiện trước người hắn, đứng yên bất động.
Tất cả những chuyện này phát sinh cực nhanh. Từ đầu cho đến lúc Nguyên Anh ly thể chẳng qua chỉ mấy mới mấy tức trôi qua mà thôi. Mấy vị Nguyên Anh tu sĩ trong Liên Mặc Thành vẫn chú ý đến trận chiến này đều biến sắc. Trong đó, ba lão giả Nguyên Anh hộ pháp lập tức thuấn di đi ra. Nhưng bọn họ cũng không dám tiến vào trong tấm màn đen mà ở bên ngoài, chuẩn bị hỗ trợ Nguyên Anh của đại hán kia một phen.
Nguyên Anh của đại hán kia kinh hoảng tăng tốc mà chạy. Khi hắn thấy được ba vị đồng liêu thân thiết thì chỉ muốn lao đến bên cạnh họ. Hắn tin tưởng rằng chính mình lúc này đã có thể thoát được một kiếp. Không ngờ bản thân hắn lại gặp phải một sát tinh như thế. Cơ bản đối phương không nói một câu, vừa gặp mặt đã hạ sát thủ. Hắn cũng quên mất chủ ý ban đầu của mình vốn là giết chết đối phương báo thù cho đồ đệ. Nhưng khi nhìn ra tu vi Nguyên Anh kỳ của đối phương, hắn mới có chút dè dặt.
Chẳng qua, nếu Vương Lâm không phải là Nguyên Anh kỳ tu sĩ thì hắn đã ra tay giết chết rồi.
Mắt thấy cũng sắp xông ra khỏi tấm màn đen, Nguyên Anh của đại hán cũng lộ ra sắc mặt vui mừng. Nhưng vào lúc này, nét mặt ba vị đồng liêu thân thiết đều hiện lên một sự kinh hãi, hướng về phía hắn lao đến.
Đại hán kia ngẩn người. Nhưng ngay sau đó, hắn cảm giác được từ bốn phía đột nhiên nổi lên những trận cuồng phong. Theo bản năng hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con yêu vật khủng bố to như con bê con, bỗng nhiên xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của hắn. Quanh người nó có từng cơn cuồng phong xoay quanh. Đáng chú ý nhất trên người yêu vật này chính là một cái xúc tu cực sắc bén trên miệng.
Lúc này, từ Cấm phiên thoáng hiện lên chín mươi tám đạo cấm chế ngăn cản trước mặt ba vị Nguyên Anh đang lao đến kia.
Thân ảnh ba người không khỏi chậm lại một chút. Cấm khí màu đen kia đến nhanh mà biến mất cũng nhanh. Gần như chỉ trong chớp mắt đã tiêu tan, hiện ra trước mắt ba người một cảnh tượng mà cả đời này cũng khó có thể quên được.
Chỉ thấy xúc tu khủng bố của sinh vật kia đâm thật sâu vào đỉnh đầu Nguyên Anh của tên đại hán. Dưới ánh sáng màu xanh chiếu rọi, Nguyên Anh của đại hán run rẩy, dần thu nhỏ. Cuối cùng toàn bộ Nguyên Anh đã bị yêu vật dữ tợn kia cắn nuốt sạch sẽ.
Nguyên bản thân thể của yêu vật màu xanh đen, liền từ từ hiện lên một ánh màu vàng. Ánh mắt nó lạnh như băng nhìn về phía ba người một cái. Sau đó hai cánh vỗ lên, nhanh như sấm giật biến mất tại chỗ, xuất hiện bên cạnh Vương Lâm đang đứng xa xa.
Tay phải Vương Lâm thu hồi Cấm phiên và Cổ Kính. Túi trữ vật và thanh tam xoa kích của đại hán kia cũng đều dừng lại ở trong tay hắn.
Sau khi dụng thần thức đảo qua, Vương Lâm xuất từ trong túi trữ vật ra một khối lệnh bài. Mặt trên của lệnh bài có một chữ
"Bí" màu đen. Sau khi lấy lệnh bài ra, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ba người kia rồi không nói hai lời, thân mình chợt loé lên, biến mất.
Diễn biến của trận chiến, phần đông người trong Liên Mặc Thành đều quan khán.
Trong đó có cả một số Nguyên Anh kỳ tu sĩ cố ý đến đây tham gia Bí thị. Thấy được Vương Lâm chém giết đại hán kia một cách gọn gàng đã để lại cho bọn họ một ấn tượng rất sâu sắc. Nhất là pháp bảo Cấm phiên cùng với yêu thú cuối cùng cắn nuốt Nguyên Anh kia. Lấy kiến thức rộng rãi của bọn chúng cũng không nhìn ra con yêu thú này thuộc loại nào.
Mặc dù ba lão nhân kia cùng với đại hán đều là hộ pháp nhưng sau một hồi trầm mặc cũng không dám tiến lên tranh luận phải trái với Vương Lâm. Dù sao ở Tu Ma nội hải thì thực lực quyết định tất cả mọi việc. Việc này cuối cùng định đoạt như thế nào cũng cần ba người bọn họ cấp báo lên Thành Chủ Liên Mặc Thành.
Chẳng qua Thành Chủ Liên Mặc Thành hàng năm đều bế quan, chỉ khi có việc trọng đại mới có thể xuất hiện. Dù sao lấy tu vi của thanh niên tóc trắng kia chỉ sợ là so với Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ cũng không chút thua kém.
Ba người liếc mắt với nhau, đều than thầm một tiếng, lắc mình rời đi.
Khi Vương Lâm hiện thân thì đã lại đứng ở trong cửa hàng Bí thị. Hắn ném lệnh bài cho vị lão nhân đang ngơ ngác, bình tĩnh nói:
- Hiện tại đã có lệnh bài rồi!