Tiên Nghịch

Chương 315

Đạo cầu vồng tốc độ cực nhanh, không bao lâu liền đi tới phía trước sáu người. Ánh mắt từ trong cầu vồng khẽ liếc qua trên sáu người. Ngoại trừ lão già họ Hồ và người hầu áo xanh, những người còn lại trong lòng run lên vội vàng cúi đầu.
 
- Không ngờ có hai tu sĩ Hóa Thần. - Đạo cầu vồng tiêu tan lộ ra thân hình người thanh niên áo trắng bên trong. Người này mặt trắng như ngọc, dung mạo cực kỳ anh tuấn. Một thân áo trắng, bốn con rồng vàng hóa thành hình thêu trên áo, nhưng nhìn hết sức sống dộng tản ra từng đạo linh khí nhè nhẹ.
 
Thiếu nữ của Luyện Khí các đi theo lão già họ Hồ tuy cúi đầu nhưng hai má có chút hồng hồng. Người thanh niên áo trắng này là người anh tuấn nhất nàng từng gặp.
 
- Các ngươi đang định đi đâu? - Người thanh niên áo trắng nói một cách bình thản, chỉ có điều khí tức hơn người cũng là khó tránh khỏi lộ ra.
 
Lão già họ Hồ liếc mắt một cái liền nhìn ra, tu vi người thanh niên này là Hóa Thần sơ kỷ đỉnh phong, trong lòng hắn cười lạnh nhưng vẻ mặt không lộ nửa điểm, nói:
 
- Chúng ta muốn đi Tiên di chi địa.
 
Ánh mắt người thanh niên áo trắng dừng trên người con gái che lụa trắng, bỗng nhiên nói:
 
- Tháo khăn che mặt của ngươi xuống.
 
Đúng lúc này, lão già áo xanh bước lên một bước, đứng chắn trước người con gái, cũng kính nói:
 
- Sứ giả đại nhân, tiểu thư nhà ta có tổ huấn, không thể dễ dàng lộ ra dung nhan. Mong sứ giả đại nhân thứ lỗi.
 
Người thanh niên áo trắng ánh mắt sững lại, hơi trầm ngâm rồi vung tay áo bay nhanh về phía xa.
 
Sáu người im lặng một chút. trong mắt lão già họ Hồ hiện lên một tia sáng rồi bay về phía trước. Hắn muốn nhìn sứ giả Chu Tước quốc rốt cuộc vì sao tới Sở quốc. Hắn vừa khẽ động, Khâu Tứ Bình, Hứa La và người con gái kia vội vàng đuổi theo. Người con gái che lụa trắng nhìn qua lão già bên cạnh, cắn răng đi theo lên. Lão già áo xanh kia than nhẹ một tiếng rồi đi sau bảo vệ cho nàng.
 
Mọi người đi theo phía xa, chỉ thấy người thanh niên áo trắng vẫn bay thẳng hướng bắc. Phương hướng này không ngờ đúng là hướng tiên di chi địa.
 
- Hay Tiên di chi địa xuất hiện thứ bảo bối nào đó? - Lão già họ Hồ thầm nhủ.
 
Đúng lúc này, bỗng nhiên ánh mắt hắn tập trung nhìn về phía ngoài một sơn cốc xa xa. Lúc này, người thanh niên áo trắng đang bay tới đó. Thân hình người đó giống như bị một luồng lực lớn tác động bỗng nhiên bị đẩy về phía sau hơn mười trượng, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một tia kinh sợ.
 
Lão già họ Hồ đứng trên một vách núi, năm người kia đứng bên cạnh cùng nhìn về hướng người thanh niên áo trắng đang rơi xuống.
 
Người thanh niên áo trắng lúc này nhướng mày, tay phải hắn vỗ túi chứa đồ lấy ra một cái ngọc giản. Hắn ngưng thần nhìn, trong ngọc giản miêu tả đúng là nơi này.
 
Hắn trầm lặng một chút rồi bước về phía trước mấy bước, nhưng lập tức một luồng uy áp khủng bố bỗng nhiên truyền đến. Vẻ mặt người thanh niên áo trắng lại biến đổi, lui ra phía sau mấy bước.
 
Lão già họ Hồ biến sắc mặt nhìn kỹ, chỉ thấy ở bên trong thung lũng kia có một tòa tháp cao. Bên cạnh ngọn tháp hình như có một người ngồi, chẳng qua người đó không có dấu vết sự sống, khiến cho lão nghĩ chắc là một cái thây khô.
 
Người thanh niên áo trắng lại thử vài lần, nhưng không một lần nào có thể tiến vào quá mười dặm. Cuối cùng hắn đứng ở bên ngoài sơn cốc, trên vẻ mặt thái độ không rõ, chắp tay cao giọng nói:
 
- Tại hạ là Phùng Ngọc Sơn Chu Tước quốc, cầu kiến Tằng Ngưu đạo hữu!
 
- Tằng Ngưu! - Ánh mắt lão già họ Hồ sững sờ, trong lòng cực kỳ khiếp sợ. Ánh mắt lão không tự chủ được dừng trên người thây khô bên dưới bảo tháp. Cũng khó trách hắn khiếp sợ như thế. Cái tên Tằng Ngưu trong những năm gần đây gần như trở thành một vì sao mới mọc rất nổi tiếng ở Tu Ma Hải. Những lời đồn về hắn nhiều không đếm xuể.
 
Có lời đồn hắn là cao thủ Chu Tước quốc bí mật bồi dưỡng ra, là một người thừa kế đứng đầu Chu Tước quốc. Bằng không vì sao sau khi chặt đứt một tay của Hồng Điệp, Chu Tước quốc không ngờ chẳng quan tâm. Việc đó không phù hợp phong cách làm việc luôn luôn hống hách của bọn họ.
 
Còn có lời đồn hắn là một đệ tử của một tu sĩ ở ẩn nào đó, có được tư chất cao hơn Hồng Điệp rất nhiều. Có người thì nói hắn là một thành viên của thế lực nào đó. Ở trong thế lực này, tu sĩ có tu vi cao hơn hắn rất nhiều cho nên Chu Tước quốc mới có thể nhịn mà không phát tác.
 
Mặt khác, cũng có lời đồn còn hoành tráng hơn. Nghe nói Tằng Ngưu này tu luyện không tới một giáp (60 năm). So với Hồng Điệp ở trong Chu Tước quốc càng thêm có giá trị. Những lời đồn như thế có thể nói là rất nhiều.
 
- Tằng Ngưu! - Hai mắt người con gái che lụa trắng sáng ngời, hô hấp của nàng có chút dồn dập, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu Tằng Ngưu chịu giúp ta, vậy chuyện lớn kia có thể thành công!" Lão già áo xanh bên cạnh nàng ánh mắt chớp động lộ ra vẻ kính trọng.
 
- Không nghĩ tới Tằng Ngưu được đồn đãi huyên náo như vậy, lại ở trong này! - Khâu Tứ Bình hít một hơi thật sâu.
 
- Khó trách sứ giả Chu Tước quốc lại đến Sở quốc. - Ánh mắt Hứa La lộ ra vẻ không thể tin nổi.
 
- Không biết Tằng Ngưu này có quan hệ gì với Sở quốc. - Người con gái cực kỳ xinh đẹp kia có chút suy tư nói. - Lời này vừa dứt, lão già họ Hồ lập tức lộ ra vẻ trầm tư, dặn bảo:
 
- Hủy bỏ việc phái người đi Vân Thiên Tông. - Hứa La ngẩn ra, vội vàng đáp "dạ".
 
Giờ phút này, người thanh niên áo trắng đứng ngoài sơn cốc đợi một hồi không thấy trong cốc có trả lời, chau mày nói:
 
- Tằng đạo hữu! Lần này, tại hạ tới không phải vì chuyện ngươi đả thương Hồng Điệp, mà là thay nàng đưa thiếp khiêu chiến tới. Mong Tằng đạo hữu đi ra gặp.
 
Lời nói vừa dứt, vẻ mặt sáu người trên vách núi lập tức có sự khác nhau. Lão già họ Hồ ánh mắt lóe lên nhìn về phía trong cốc. Hồi lâu, trong cốc vẫn là không có tiếng động gì. Người thanh niên áo trắng trong lòng thầm giận. Hắn thân là đệ tử Chu Tước quốc, đi bất cứ đâu cũng không bị đối xử như bây giờ.
 
- Tằng đạo hữu, chớ để rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Thiếp mời của Chu Tước quốc ta, ở trên Chu Tước tinh không một ai dám không tiếp nhận! - Hai mắt Phùng Ngọc Sơn âm trầm, chậm rãi nói.
 
Hắn vừa nói xong, bỗng nhiên một luồng lực mạnh mẽ truyền ra từ trong sơn cốc. Ngay sau đó một bàn tay to vô hình bỗng nhiên biến hóa ra, nắm lấy người thanh niên áo trắng. Những tiếng răng rắc từ trong bàn tay kia truyền ra, khiến cho sắc mặt Phùng Ngọc Sơn lập tức đỏ lên, trán đổ mồ hôi, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
 
- Ta là sứ giả Chu Tước quốc. Tằng Ngưu! Ngươi đừng có xúc động. Lần này, ta tới chỉ vì đưa thiếp khiêu chiến!
 
- Thời gian! - Một thanh âm bình thản từ trong thung lũng chậm rãi truyền ra.
 
Phùng Ngọc Sơn vội vàng nói:
 
- Ba tháng, trên Tây Sơn thiên đàn của Chu Tước quốc.
 
- Làm sao ngươi biết ta ở nơi đây? - Thanh âm Vương Lâm mặc dù nhạt nhưng lại có một cỗ sát khí.
 
Phùng Ngọc Sơn không có gì do dự lập tức nói:
 
- Việc này ta thật sự không biết. Đây là tin tức truyền đến từ trên Chu Tước sơn. Nói cách khác, sư môn của Hồng Điệp đã sớm đi ra tìm ngươi. Về địa điểm lần này của ngươi cũng là trên Chu Tước sơn truyền xuống.
 
Lão già họ Hồ trên vách núi sắc mặt khẽ biến. Giọng nói này lão có chút quen thuộc. Suy nghĩ kỹ một chút, lập tức vẻ mặt lão cổ quái hẳn lên. Lão quay đầu nhìn thoáng qua Khâu Tứ Bình, phát hiện ánh mắt người này cũng có một chút sững sờ, hiển nhiên đoán được cái gì.
 
- Ta không có thời gian. - Bên trong thung lũng trầm lặng một chút, rồi thanh âm của Vương Lâm lại vọng ra.
 
Bàn tay vô hình bên ngoài thân thể Phùng Ngọc Sơn tiêu tan, thân thể hắn lại khôi phục tự do. Lúc này, mồ hôi lạnh ướt đẫm phía sau lưng. Lần đầu tiên, Phùng Ngọc Sơn biết được sự đáng sợ của Tằng Ngưu. Trước kia, hắn cho rằng Tằng Ngưu có thể chặt đứt một tay của Hồng Điệp sư tỷ chắc chắn là đánh lén hoặc là dùng một ít thủ đoạn đê tiện. Nhưng hiện tại hắn đã không còn thứ ý nghĩ đó nữa. Tuy nhiên, câu trả lời của Vương Lâm cũng khiến hắn khó xử. Hắn do dự một chút cung kính chắp tay nói:
 
- Tằng đạo hữu, đây là mệnh lệnh trên Chu Tước sơn truyền xuống muốn ngươi và Hồng Điệp đánh một trận. bình thường Chu Tước sơn sẽ không truyền bất kỳ tin gì. Trong vòng một trăm năm qua cũng chỉ có ba lần. Lần đầu tiên là thu Hồng Điệp làm đệ tử hạch tâm của Chu Tước quốc. Lần thứ hai là tìm tung tích của ngươi. Còn lần này là báo vị trí của ngươi hiện giờ, và cũng muốn ngươi cùng Hồng Điệp đánh một trận. Theo sự phân tích của ta, nếu ngươi có thể thắng, sẽ có chỗ tốt thật lớn. Dù sao trong ba lần truyền tin, thì tin tức có liên quan đến ngươi chiếm hai lần.
 
- Nói cho Hồng Điệp, nếu có đánh cũng phải mười năm sau! - Thanh âm Vương Lâm bên trong thung lũng truyền ra.
 
Phùng Ngọc Sơn trầm lặng một chút, cười khổ gật đầu, sau đó chắp tay rồi cầm thiếp khiêu chiến xoay người rời khỏi. Thân hình hắn hóa thành một đạo cầu vồng trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.
 
- Người quen cũ bên ngoài cốc, mời vào! - Khoảnh khắc thanh âm Vương Lâm truyền ra, thần niệm Chu Dật trong vòng một trăm dặm lập tức tiêu tan.
 
Lão già hộ Hồ cười ha hả, thân hình lóe lên đi vào trong sơn cốc. Ở phía sau hắn, người con gái che lụa trắng và lão già tùy tùng cũng theo sau tiến vào. Khâu Tứ Bình do dự một chút, vội vàng cùng hai người Hứa La đuổi theo.
 
Bình Luận (0)
Comment