Tiên Ngục

Chương 1141


Những thương gia này tư cách thấp nhất, ở Hạo Nguyên thiên thị cũng đã tồn tại vài trăm vạn năm, lẫn nhau trong lúc đó đã sớm thành lập quan hệ hợp tác công thủ đồng minh, phản cảm nhất đúng là phần tử đặc thù như Tô Triệt.

Hôm nay trong đêm xác định phương châm đối phó Tô Triệt, vừa rạng sáng ngày thứ hai, tin tức này thì lọt vào trong tai Lão hầu tử. Không thể không nói, ở Hạo Nguyênthiên thị hỗn hơn nửa đời người, hắn vẫn còn có chút môn đạo.

- Bán cho ngươi một tin tức!

Lão hầu tử xuất hiện ở trước mặt Tô Triệt, vừa lên đến chính là nói:

- Tin tức trọng yếu, đối với ngươi cực kỳ bất lợi, chỉ lấy ngươi năm nghìn tiên tinh, như thế nào?

- Trước hết để cho ta đoán một chút, nếu như ta đoán đúng, trả cho ngươi một ngàn tiên tinh, như thế nào?

Tô Triệt mỉm cười trả lời.

Lão hầu tử hơi bị sững sờ, trong nội tâm cũng là thừa nhận: tiểu tử này đã đạt đến một trình độ nào đó, hắn đoán trúng, còn có thể cho ta tiên tinh...

- Được, vậy ngươi đoán đi.

Lão hầu tử vui mừng nói.

- Là có người sẽ gây áp lực cho ta, đơn giản là...

Tô Triệt hướng đại sảnh tiếp khách sau lưng khoa tay múa chân một chút:

- Hình thức kinh doanh ngàn bảo đãi khách, làm cho bọn hắn cảm thấy có chút khó chịu.

- Ha ha!

Lão hầu tử gãi quai hàm cười nói:

- Tốt, ngươi nói, bọn họ tính toán đối phó ngươi như thế nào?

- Đơn giản chính là liên hợp lại, trước cảnh cáo một phen, nếu như mất linh, vậy thì làm ra một ít vu oan hãm hại, giả mạo khách nhân, trách cứ ta đến chỗ Vị Quan Quản, hoặc là, nghĩ biện pháp dẫn phát mâu thuẫn giữa ta cùng với Thiên Bảo Thụy Tường, mượn đao giết người...

Tô Triệt chậm rãi nói:

- Không sai biệt lắm chính là những thủ đoạn này a, thương giới thế gian cũng là như thế, không có gì kỳ lạ quý hiếm.

- Ừ...

Lão hầu tử đầu tiên là rung đùi đắc ý, ra vẻ cao thâm một phen, sau đó nói:

- Trả thù lao đi!

Tô Triệt cực kỳ sảng khoái cho hắn một ngàn tiên tinh, cũng không phải ra vẻ hào phóng, mà là không muốn rét lạnh tâm tiểu lão nhân này, từ nay về sau còn trông cậy vào hắn tiếp tục chạy đến chỗ mình mật báo.

Lúc này sắp sửa gặp phải tình huống, mặc dù mình sớm đoán được, tiếp theo có thể không nhất định, có một kẻ lọc lõi, dối trá, nguyện ý giúp mình nhìn một chút như vậy, cũng là rất không tệ.

Lão hầu tử nhận lấy tiên tinh, mặt lộ vẻ hài lòng, lại hỏi:

- Như vậy, ngươi nghĩ kỹ ứng đối như thế nào rồi sao?

- Có chút tính toán.

Tô Triệt trả lời:

- Bất quá, ta còn nghĩ nghe đề nghị của ngươi một chút.

Lão hầu tử vỗ bàn, hào khí can vân nói:

- Được rồi, xem giao tình giữa ta và ngươi, ta liền nói cho ngươi biết một biện pháp tốt, miễn phí.

Sau đó, dùng phương pháp truyền âm nhập mật, ở bên tai Tô Triệt giảng ra một lần nói.

Rầm!

Tô Triệt lại vung ra một ngàn miếng tiên tinh lần nữa, chồng chất ở trước mặt của hắn:

- Giao tình thì giao tình, nhưng tiền bạc phải phân minh.

Nhìn tiên tinh chồng chất sáng long lanh trước mắt, hai mắt lão hầu tử sáng lên, quả thực muốn lao tới ôm nó vào lòng.

Chỉ thấy hắn mò đi lên, nhưng chỉ lấy một miếng tiên tinh.

Trong tay ước lượng miếng tiên tinh này, tiểu lão nhân run rẩy đứng lên, thì thầm trong miệng:

- Kia chỉ là chút ý nghĩ, không có thành phẩm gì, không đáng nhiều như vậy.

Đi không tới vài bước, rồi lại ném miếng tiên tinh trong tay ra sau, bạt giọng nói:

- Nói là miễn phí, vậy thì tặng không, xem thường ta nói không giữ lời hay sao?

- Ngươi lão nhân này...

Tô Triệt lắc đầu cười nói.

Lão hầu tử lung la lung lay đi ra ngoài cửa tiệm.

Một canh giờ sau, Tô Triệt liền thu được thư mời của Vị Quan Quản: buổi trưa hôm nay, Vị Quan Quản tập hội, mời chư vị Thương gia cử đại biểu đến đúng giờ.

- Hiệu suất làm việc này, còn rất nhanh.

Tô Triệt chỉ có thể đánh giá như thế.

Buổi trưa, đại sảnh hội nghị của Vị Quan Quản, vừa vặn một trăm cửa hàng trình diện, ngoại trừ đại biểu mười đại Thương Minh, hơn tám mươi nhà khác, đều là lão bản của cửa hàng bán pháp bảo làm chủ, Tô Triệt cũng là một trong số đó.

Nhân vật số một Vị Quan Quản, Thiệu đốc sự tự mình chủ trì tập hội, cũng không có dư thừa nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề, nhìn mọi người nói:

- Tập hội hôm nay, nhằm vào Thiên Huyền Trân Bảo Phường, thực lực hùng hậu, ngàn kiện pháp bảo tập trung vào một đường vừa mới khai trương, mọi người thảo luận một chút, loại hiện tượng này đối với Hạo Nguyên thiên thị mà nói, có lợi hay là có hại.

Lời vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người toàn bộ đều tập trung vào trên mặt Tô Triệt.

Chi sĩ ở đây, tu vi ít nhất cũng là Huyền Tiên. Dù sao, không phải lão bản cửa hàng, chính là đại biểu Thương Minh, tu vi không đến Huyền Tiên, không có khả năng ở bên trong Hạo Nguyên thiên thị xông xáo một phen. Mặc dù tồn tại một hai trường hợp đặc biệt, trong thiên thị kinh doanh vài trăm vạn năm, sớm nên đạt tới Huyền Tiên.

Gần trăm Huyền Tiên nhằm vào một người, chỉ dựa vào khí thế này, liền làm Tô Triệt khó có thể chống đỡ. Cái ghế dựa phía dưới như chịu tải ngàn cân, hắt xì xì… phát ra một hồi bạo rung, gần kề chèo chống ba tức thời gian, chính là rầm một tiếng, hóa thành một đống mảnh vụn.

Tô Triệt thoáng cái đứng lên, đạp đạp đạp đạp, lui ra sau bốn bước lớn, nhưng vẫn ương ngạnh đứng vững.

Trăm vị Chân Tiên vây quanh bốn phía đều là trong nội tâm sững sờ, quả thực thật không ngờ, một Nhân Tiên nho nhỏ, vậy mà có thể chống cự được như vậy.

Thật cũng không phải muốn đả thương hắn, vốn định lợi dụng loại phương thức này cho hắn một cái nan kham, làm cho hắn đặt mông ngồi lên trên mặt đất, coi như là một ra oai phủ đầu, không nghĩ tới, hắn vậy mà lợi dụng chiếc ghế xảo diệu hóa giải. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Kỳ thật, bọn họ đánh giá cao kỹ xảo của Tô Triệt, lại đánh giá thấp tố chất thân thể của Tô Triệt.

Dung hợp qua vài chục vạn khối Ma Thần Chi Cốt, tuy còn không có Ma Thần chi lực chính thức, nhưng mà, chỉ luận xương cốt cứng cỏi, Tô Triệt sẽ không thua những Huyền Tiên này.

- Muốn chơi chiêu ấy, như vậy không đủ rồi.

Trong lòng Tô Triệt cười lạnh.

Mọi người đều ngồi, mình ta đứng thẳng.

Đối mặt gần trăm tên Huyền Tiên liên hợp tạo áp lực, Tô Triệt vững vàng đứng thẳng, cũng không có bị bọn họ đè sập, kim cương Thiết Cốt, nghiêm nghị bất động. Chỉ có điều, trình độ cường hóa da thịt rõ ràng không đủ, làn da tầng ngoài giống như chịu đựng mấy trăm bàn chải điên cuồng tàn sát bừa bãi. Chút đau đớn ấy không coi vào đâu, đối với Tô Triệt mà nói, có cũng như không có.

Vì vậy, cứng ngắc đẩy cổ áp lực vô hình ra, vượt lên trước vài bước, trở lại chỗ cũ, ánh mắt rơi xuống trên mặt Thiệu đốc sự, trầm thấp hỏi:

- Trước giảng đạo lý, hay là trước luận thực lực?

Hô!

Thiệu Chung chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, liền càn quét áp lực quanh mình không còn, dù sao, chi sĩ ở đây, tu vi của hắn là cao nhất.

Tô Triệt chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, tất cả gánh nặng đều biến mất.

- Ngồi đi.
Bình Luận (0)
Comment