Tiên Ngục

Chương 397


Đang nói đến đây, một đạo độn quang xa xa bay đến, rớt xuống trên đảo, đôi mi thanh tú của Mộ Ngọc cau lại, gấp giọng hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Không chờ bọn hắn đáp lại, thần thức đảo qua cả tòa đảo nhỏ, lại hỏi:

- Những người khác đâu rồi?

Căn cứ Tinh Đế la bàn ghi chép tọa độ, Tô Triệt tìm được chỗ ẩn thân của Thủy Nguyệt, thế mới biết, vừa rồi ba sự kiện kia, không quan hệ cùng nàng, cũng không phải di chỉ dưới đáy biển dẫn phát thiên địa dị tượng.

Đó là cái gì?

Tô Triệt đoán không thấu, chỉ có thể tạm thời để qua một bên.

- Thế nào?

Thủy Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Tô Triệt biết rõ nàng hỏi là cái gì, trả lời:

- Cũng không tệ lắm, thu phục một nửa nhân số, nhưng mà thực lực chỉnh thể của bọn hắn, chỉ là giảm bớt một phần ba.

Tuy bắt tất cả Kim Đan trung kỳ, nhưng mà, ba Kim Đan hậu kỳ này, mới là nhân viên chủ lực của Phiêu Uyên Đảo, huống hồ, quanh Thiên Uyên Hải còn có vài gia hỏa thực lực cao cường khác, tỷ như Long Phong Tử kia.

Tình thế vẫn là không thể lạc quan.

Dù vậy, Thủy Nguyệt cũng bội phục không thôi, chỉ dùng một ngày thời gian, tan rã một nửa nhân số của đối phương, cũng chính là hơn mười Kim Đan tu sĩ, phần năng lực này, quả thực không thể tưởng tượng nổi...

Trong Tiên Ngục, giam giữ mười bốn tên tầm bảo giả Kim Đan kỳ, trong đó, chín Kim Đan trung kỳ, năm Kim Đan sơ kỳ.

Lão Hắc trong lúc rảnh rỗi, lợi dụng Độc Tâm Thuật, không ngừng tìm đọc trí nhớ trong đầu những tầm bảo giả này, coi bọn họ trở thành một quyển sách vở sống.

Kể từ đó, những tri thức hữu dụng trong đầu bọn họ kia, đã biến thành trí tuệ của lão Hắc.

- Chỉ là, ngoại trừ tri thức trong đầu, những Kim Đan tu sĩ này, còn có thể mang đến cho mình loại chỗ tốt nào?

Tô Triệt không khỏi suy tư: Trong Tiên Ngục nhiều hơn những phạm nhân thực lực không thấp này, rốt cuộc có thể dùng để làm những chuyện gì?

Phải nói, phạm nhân trong Tiên Ngục, giống như là Tô Triệt có được tư bản hạng nhất, hẳn là nên lợi dụng mới đúng. Nếu chỉ là lợi dụng sở trường đặc biệt của bọn họ thành lao công miễn phí, đơn giản chính là luyện đan, luyện khí, chế tác linh phù...

Bọn họ luyện chế ra gì đó, Tô Triệt nhất định là không dùng đến, chỉ có thể bán thành linh thạch, đồng thời, trong quá trình luyện chế còn phải tiêu hao đại lượng linh khí, như vậy sẽ hao tổn linh mạch dưới mặt đất kia.

Trước mắt mà nói, trong Tiên Ngục đã trữ hàng hơn bảy trăm vạn linh thạch, nhiều hơn nữa mà nói, lại có gì dùng?

Linh thạch nhiều hơn nữa, vậy cũng không mua được bảo vật chính thức, nếu không phải lo lắng đến Tiên Ngục có thể cần thôn phệ đại lượng linh thạch, Tô Triệt đã sớm dùng những linh thạch này mua đan dược.

Nghĩ tới đây, Tô Triệt nói ra:

- Lão Hắc, ngươi thử hỏi Tiên Ngục, khi nào thì mới có thể có công năng tẩy não, cải tạo tu sĩ thành chiến sĩ trung thành, thời khắc mấu chốt có thể thả bọn họ ra phụ trợ chiến đấu, hoặc là những chuyện gì khác...

- Chuyện này ta đã sớm hỏi qua rất nhiều lần, chỉ là Tiên Ngục chưa bao giờ tỏ vẻ gì cả.

Lão Hắc đáp:

- Đây là một thế giới nhân loại làm chủ đạo, cho dù là Chân Tiên, cũng không có biện pháp triệt để nô dịch một linh hồn nhân loại, trừ khi thi triển tà thuật, luyện hóa hắn thành một khôi lỗi, nhưng như vậy, linh tính một người nên có cũng sẽ tùy theo biến mất.

Trong nội tâm Tô Triệt gật đầu, đương nhiên cũng hiểu được, thủ đoạn tẩy não thông thường, mặc dù tạm thời cải tạo một người thành tín đồ cuồng nhiệt, rất khó nói sau này có thể thức tỉnh mình một lần nữa, sinh ra phản tâm hay không.

Lão Hắc nói không sai, linh hồn của nhân loại là kỳ diệu nhất, rất khó làm được nô dịch triệt để.

- Ta biết rõ loại sự tình này khó khăn thật lớn, nhưng mà…

Trong nội tâm Tô Triệt nói ra:

- Cũng là cảm thấy Tiên Ngục hẳn là không gì làm không được, mới có thể sinh ra loại chờ mong này.

- Có lẽ là cơ duyên chưa tới a.

Lão Hắc tỏ vẻ đồng ý:

- Mỗi một tầng Tiên Ngục đều cực kỳ thần kỳ, theo mở ra càng ngày càng nhiều, tất nhiên sẽ gia tăng càng nhiều công năng, có lẽ sẽ xuất hiện công năng mà chủ nhân ngươi vừa mới chờ mong.

- Hi vọng hắn sớm xuất hiện một chút.

Trong nội tâm Tô Triệt chờ đợi nói:

- Nếu không, những phạm nhân này đợi ở trong không gian Tiên Ngục không có việc gì, cũng là một loại lãng phí...

***

Một ngày qua đi rất nhanh, sáng sớm hôm nay, mặc dù Tô Triệt chủ tu công pháp hỏa hệ, cũng có thể cảm giác ra, triều tịch Thiên Uyên Hải xuất hiện một loại thay đổi kỳ dị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Thủy Nguyệt chính là Thủy Linh thân thể, cảm giác càng thêm rõ ràng, giờ phút này nói ra:

- Mỗi tháng sẽ có một ngày như vậy, triều tịch chi lực sẽ yếu đến mức thấp nhất, phỏng chừng, hẳn là di chỉ sẽ nổi lên trên mặt biển, nhìn thấy ánh mặt trời.

- Cả tòa đảo nhỏ trở lại mặt biển, một phen động tĩnh như vậy, khẳng định không nhỏ được, làm không tốt, có thể hấp dẫn người tu tiên trong vài ngàn dặm tới.

Tô Triệt suy đoán nói:

- Như vậy, chúng ta chỉ có thể lợi dụng cự ly gần nhất, cùng với ưu thế địa đồ, đầu tiên tiến vào di chỉ, dùng tốc độ nhanh nhất, lấy đi bảo vật có giá trị cao nhất đến tay.

- Chính là như thế này.

Thủy Nguyệt gật đầu đáp.

Chuyện này, nàng đã tính hơn mười năm, rất nhiều chi tiết, khẳng định phải càng thêm chu toàn hơn so với Tô Triệt.

Chỉ là, khi nàng lấy chìa khóa từ trong túi càn khôn ra, lại sinh ra khiếp đảm lâm trận lùi bước không hiểu, xoay đầu lại, mục quang đáng thương nhìn Tô Triệt xin giúp đỡ.

Một khi mở di chỉ ra, ai cũng nói không chính xác sẽ phát sinh loại chuyện nào, thành công thất bại, sinh tử tồn vong, hết thảy đều là có thể.

- Ta tới a.

Loại chuyện này, Tô Triệt từ trước đến nay không thiếu đảm lượng.

Thủy Nguyệt lại nói:

- Phải là Thủy Linh thân thể, mới có thể kích phát nó.

- Là như thế này?

Tô Triệt cười lắc đầu, nói với nàng:

- Người trên Phiêu Uyên Đảo bị ta diệt trừ một nửa, loại thế cục này, coi như là rất không tồi. Nếu nàng vẫn chưa yên tâm, chúng ta phản hồi tông môn, mời hai vị Nguyên Anh sư tổ đến hỗ trợ.

- Không.

Thủy Nguyệt dùng sức lắc đầu, chuyện này một khi có Nguyên Anh Lão tổ tiến đến, thu hoạch cuối cùng, chính mình có thể bắt được nhiều ít? Đối với vài vị Nguyên Anh Lão tổ của Thiên Huyền Tông, nàng cũng không tín nhiệm giống như Tô Triệt.

Phép khích tướng của Tô Triệt quả thực hữu hiệu, ánh mắt Thủy Nguyệt lập tức kiên định hơn rất nhiều, hơi chút do dự, lập tức kích phát chìa khóa.

Anh...

Chìa khóa phát ra âm thanh rất nhỏ, mười tám tự phù kỳ dị ở mặt sau thoát thể mà ra, hợp thành mười tám chữ to, trong nháy mắt chui vào trong đáy biển.

Sau đó chính là hết thảy như thường, chìa khóa trong tay lại lâm vào yên lặng lần nữa, chỉ có điều, mặt sau bóng loáng như gương, tự phù tiêu tán toàn bộ.

Đợi đã lâu, cũng không có động tĩnh gì, Tô Triệt cùng Thủy Nguyệt hai mặt nhìn nhau, ý nghĩ trong lòng hoàn toàn nhất trí, không phải là tuổi tác quá lâu, cơ quan mở ra sớm đã không nhạy chứ?
Bình Luận (0)
Comment