Tiên Ngục

Chương 97


Tô Triệt là Luyện Khí tầng ba, đương nhiên có thể đi vào, bất quá, giống như hắn lẻ loi một mình tiến vào Âm Phong Hạp Cốc đúng là rất hiếm thấy. Nhớ lần thứ nhất tiến vào, Lôi Thanh Tuyết cũng là Luyện Khí tầng ba, còn phải ở trong trấn chờ đợi sư huynh đệ quen biết tới tạo thành đội ngũ tạm thời, mới dám nhập cốc.

Nhưng mà lúc này đây, Tô Triệt là một cuồng nhân chiến đấu, sau khi nhập cốc, nhất định là gặp yêu chiến yêu, gặp người chiến người, người khác không đến tìm phiền toái cho mình, mình cũng phải tìm người khác gây phiền toái, chưa đột phá, nhất định không dừng lại...

Ngày đầu tiên tiến vào Âm Phong Hạp Cốc, Tô Triệt trước sau đã xảy ra giao chiến cùng năm nhóm người, trong đó, ba lần mình chủ động khiêu khích, hai lần là đối phương muốn giết người đoạt bảo.

Không quan tâm là đối phương bới móc, hay là mình bới móc, mục đích của Tô Triệt chỉ là vì tích lũy kinh nghiệm chiến đấu, cũng không phải phân ra cái ngươi chết ta sống, cho nên, năm tràng giao chiến này, đều không có để cho lão Hắc hỗ trợ, chỉ bằng vào năng lực của mình để ứng đối.

Bởi vì đối thủ giao chiến, mỗi chi đội ngũ ít nhất là bốn người, dùng ít địch nhiều muốn thủ thắng là ít có khả năng, kết quả mỗi lần giao chiến, đều là Tô Triệt bại lui. Ỷ vào các loại ưu thế như sinh mệnh lực liên tục không ngừng cùng Pháp Khí, linh phù, đan dược,… mặc dù bị chút vết thương nhẹ, thoáng điều tức một hai canh giờ cũng không đáng ngại rồi. Chỉ là ngày đầu tiên, Tô Triệt đã cảm thấy thu hoạch tương đối khá, nghĩ thông suốt rất nhiều thứ mà sách vở không có nó tới, người khác cũng không dạy được...

Trong đêm, ở bên trong một huyệt động trong hạp cốc, Tô Triệt yên lặng tổng kết lấy thu hoạch của ban ngày, trong đầu thoáng hiện ra các loại cách nghĩ, lão Hắc cũng có thể thu được, hắn cũng sẽ đưa ra một ít giải thích cùng đề nghị...

Đột nhiên, chợt nghe ở chỗ sâu trong huyệt động truyền đến một hồi tiếng vang "Toa toa lạp lạp", như là có đồ vật gì đó đang đào móc đất đá.

Tô Triệt vô ý thức mà nhìn lại trước mặt, ở chỗ sâu trong huyệt động là một mảnh đen kịt, cái gì cũng không nhìn tới, liền hỏi:

- Lão Hắc, ngươi không phải nói, ở bên trong cái huyệt động này không có yêu thú sao? Vì cái gì bên trong còn có thể truyền ra loại thanh âm này?

Lão Hắc cười nói:

- Không có chuyện gì đâu, mấy Âm Phong Thử đào động bốn phía, đúng lúc, chui thấu đất tầng, chạy tới cái huyệt động này... Ta sẽ dọa bọn nó chạy đi.

- Nha.

Tô Triệt nghe xong, cũng yên lòng lên. Cho đến hôm nay, chỉ là mấy cái Âm Phong Thử, đối với mình hoàn toàn không tạo thành uy hiếp.

Qua một giây lát, lại nghe lão Hắc cạc cạc cười quái dị:

- Có ý tứ, có ý tứ, chủ nhân ah, ta phát hiện, ta có thể gửi đi sóng tinh thần chỉ huy những Âm Phong Thử này, bảo chúng nó đi thì chúng sẽ đi, bảo chúng nó trở về, chúng sẽ ngoan ngoãn mà chạy về!

- Cái này có cái gì kỳ lạ quý hiếm, bản thân ngươi có một phần ba huyết thống Âm Phong Thử, đương nhiên hiểu được câu thông cùng chúng như thế nào.

Khóe miệng Tô Triệt nhếch lên:

- Con chuột ngươi đuôi to hơn chúng nó, dài hơn chúng nó, lực lượng linh hồn mạnh hơn chúng không biết bao nhiêu lần, làm không tốt, chúng sẽ coi ngươi là Thử Vương...

Nói đến đây, Tô Triệt lại là linh quang lóe lên:

- Lão Hắc, ngươi nói xem, nếu chúng thật sự coi ngươi trở thành Thử Vương, ngươi có thể thống lĩnh tất cả Âm Phong Thử trong Âm Phong Hạp Cốc hay không?

- Không biết ah.

Lão Hắc gãi cái đầu nghĩ nghĩ, vui cười nói:

- Ý nghĩ này rất có khiêu chiến, đáng giá thử một lần.

Cách nghĩ của Tô Triệt là, ở bên trong Âm Phong Hạp Cốc, số lượng yêu thú tối đa đúng là Âm Phong Thử rồi, từ trình độ nào đó mà nói, Âm Phong Thử mới là chủ nhân chân chính của đại hạp cốc này. Nghe nói, Thử Vương từng tộc đàn của Âm Phong Thử cũng chỉ là Luyện Khí tầng ba, mà lão Hắc đã là Luyện Khí tầng bốn, nói không chừng, thật có thể giả mạo hoàng giả Chí Tôn của tất cả Âm Phong Thử, Vương trung chi Vương...

Bởi như vậy, cũng tương đương nói, mình có thể khống chế toàn bộ Âm Phong Hạp Cốc, ánh mắt trải rộng từng nơi hẻo lánh, hết thảy bí mật trong hạp cốc, đối với mình mà nói, đều không còn là bí mật. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Rất đáng chờ mong ah!

Tô Triệt không có quấy rầy lão Hắc, lẳng lặng chờ Thử Hoàng hắn thỏa thích phát huy ưu thế bên trên huyết thống...

Chỉ chốc lát sau, lão Hắc nói ra:

- Chủ nhân, ta đã mệnh lệnh mấy con Âm Phong Thử kia trở về hang ổ, bảo Thử Vương tộc đàn bọn nó đến nơi đây. Cách nghĩ của chúng ta có thể không thực hiện được, xem ra có một con Thử Vương phản ứng rồi.

- Không có sao, ngươi tự do phát huy là được, áp lực tư tưởng không cần quá lớn.

Tô Triệt ngữ khí ôn hòa nói:

- Có thể thành thì thành, không thành mà nói, ta chỉ phán ngươi một cái tử hình mà thôi.

- À?

Trong Tiên Ngục, lão Hắc cứng họng, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất:

- Trời ạ, cái này còn gọi áp lực không lớn?

Chủ tớ hai người cười cười nói nói, đợi không sai biệt lắm một phút đồng hồ, lão Hắc trầm giọng nói:

- Đến rồi! Một chú chuột thật lớn...

Thoại âm rơi xuống không bao lâu, Tô Triệt chợt nghe trong huyệt động truyền ra động tĩnh sàn sạt, sau đó, liền có một con chuột cực lớn lẻn đến phụ cận.

Không tính cái đuôi của nó, chú chuột này cũng dài hơn năm thước, nhìn thật giống như một con Hắc Mao Trư, một đôi mắt chuột lớn như hai hạt đậu tằm, tràn ngập cảnh giác mà trừng mắt nhìn Tô Triệt. Có lẽ nó đang suy nghĩ:

- Tại sao lại là một nhân loại, không phải nói, là một siêu cấp Vương giả của tộc ta sao?

Tô Triệt không làm bất luận tỏ vẻ gì, vẫn ngồi xếp bằng bất động ở chỗ đó, ở loại chuyện này, mình không thể giúp bất luận cái gì, đều phải xem lão Hắc biểu diễn.

Hô thoáng một phát, lão Hắc xuất hiện.

Một con chuột khổng lồ dài hơn bảy thước, lông tơ trên người hiện lên màu vàng lợt, cái đuôi vừa thô vừa to như là roi thép chớp động lên ánh kim loại sáng bóng, hơn nữa, thân thể của nó cân xứng hơn rất nhiều, không mập mạp giống như Thử Vương đối diện kia.

Cũng không biết lão Hắc thi triển thủ đoạn gì, có lẽ là khí phách vương giả, có lẽ là các loại lực lượng huyết thống cao quý vô hình, Hắc Mao Thử Vương cách đó không xa, giống như là bị một tòa núi lớn rơi đập vào đầu, phù phù một tiếng úp sấp trên mặt đất.

Cái này là thành rồi sao?

Tô Triệt phỏng đoán, sự tình không có khả năng dễ dàng như vậy, hai con chuột bự này tất nhiên sẽ triển khai một hồi giao phong, cho dù không phải solo trên nhục thể, đó cũng là một hồi so đấu linh hồn.

Yên lặng chờ đợi trong chốc lát, Tô Triệt chứng kiến, con chuột đối diện Hắc Mao đã bắt đầu lạnh run, như là đang thừa nhận lấy thống khổ lớn lao...

Rốt cục, đợi đến lúc nó đình chỉ run rẩy, lão Hắc cũng truyền âm nói:

- Xong rồi! Cũng không phải quá khó khăn.

Tô Triệt thầm nghĩ:

- Ngoại trừ áp chế trên thực lực, ngươi còn vận dụng năng lực đầu độc của Thiên Ma Ngoại Vực a?

- Đúng vậy, chủ nhân.

Lão Hắc trả lời:

- Thiên Ma Ngoại Vực chính là địch chung của vạn vật, Thiên Ma đầu độc đối phó Âm Phong Thử đồng dạng rất dễ dùng, nó đã đồng ý ta là hoàng giả của Thử tộc.

- Rất tốt, ngươi tiếp tục.

Tô Triệt âm thầm mừng rỡ.
Bình Luận (0)
Comment