Tiên Ngục

Chương 1357 - Giao Dịch Kết Thúc (Hạ)

- Lặp lại lần nữa, Sinh ra và Tử vong, này hai loại lực lượng thần thánh ngang hàng với nhau. Ai cũng không thể mạt sát sinh mệnh ra đời, ai cũng không thể cừu thị sinh mệnh kết thúc. Đây là hai loại lực lượng vĩ đại nhất trong Hỗn Độn, ngươi có thể tránh né bọn họ, nhưng không thể đối kháng.

Tô Triệt nổi lên can đảm, chống lại hô:

- Được rồi, ta tôn trọng quy luật tự nhiên, cũng tôn trọng sự vĩ đại của Sinh và Tử, ta chỉ muốn biết, Khởi Nguyên Ma tộc tại sao phải có thể tùy tiện kết thúc sinh mệnh của người khác? Người nào giao cho bọn họ quyền lực như thế? Ai có thể quyết định bọn họ sống hay chết?

- Nếu muốn ngươi tìm tòi nghiên cứu một chân lý này...

Quang Cầu trầm thấp trả lời:

- Vậy thì lấy cái bức bản đồ mới vừa mua kia ra.

Tô Triệt lập tức lấy ra bản đồ.

Bá!

Một đạo ánh sáng nhạt chiếu xạ tại trên địa đồ, Quang Cầu cuối cùng nói:

- Có lẽ, ngươi hẳn là đi tới nơi này tìm kiếm đáp án... Người trẻ tuổi, gặp lại sau.

Ngay sau đó, nó thu liễm tia sáng, chậm rãi bay về trong Hỗn Độn sương mù dày đặc, hoàn toàn mất đi bóng dáng.

Tựa hồ, làm nó biết nơi này đã bị Khởi Nguyên Ma tộc theo dõi, giống như không dám ở lại đây lâu hơn nữa, nhanh chóng rời đi, tránh đi thật xa.

Thậm chí Tô Triệt cũng không kịp hướng nó nói lời từ biệt cùng cám ơn, cái này...

- Thằng này, rõ ràng là sợ quá mà chạy rồi.

Lão Hắc ở trong Tiên Ngục, lén lút le lưỡi. Cứ việc, đầu lưỡi của hắn dài chừng ba thước, trong lúc phun ra nuốt vào, khá tốn thời gian...

Thật ra, đứng ở trên lập trường của lão Hắc, sinh tử tồn vong của các Vũ Trụ, cùng hắn không có liên qua một chút gì. Chỉ cần Tiên Ngục Vũ Trụ của mình vẫn êm đẹp, vậy là được rồi.

Nếu Đại Vũ Trụ mà chủ nhân sinh sống bị diệt vong, cùng lắm thì, chúng ta tiếp tục lữ hành, đi thăm hết tất cả các Đại Vũ Trụ thế giới, chơi một lần, cũng không phải rất tốt sao.

Chỉ cần chủ nhân mạnh khỏe, Tiên Ngục bình an, lão Hắc ta có thể ăn ngon, ngủ yên, thân thể béo mập, hoàn toàn không có chút áp lực nào...

Đối với lão Hắc biểu hiện thoải mái, Tô Triệt chỉ có thể nói một câu:

- Không có tim không có phổi, cũng là một loại hạnh phúc.

- Ha ha.

Lão Hắc cười nói:

- Ta nghe được. Chủ nhân đang hâm mộ ta.

- Không sai. Ta thật hâm mộ ngươi.

Tô Triệt thản nhiên thừa nhận:

- Ta nghĩ ép mình không cần quan tâm tồn vong của “nàng”, nhưng trên lương tâm không cách nào làm được.

“Nàng” ở đây chính là người nuôi dưỡng mình, chứa chấp mình, vẫn âm thầm giúp đỡ chính mình, đó là mẹ Vũ Trụ.

Tô Triệt chỉ có thể thở dài: Muốn chân thật làm một kẻ máu lạnh ích kỷ, cũng không phải dễ dàng như vậy.

- Dĩ nhiên, nếu mình thật là một người máu lạnh mà ích kỷ, “Nàng” cũng sẽ không lựa chọn mình, càng sẽ không đem Tiên Ngục ban cho mình.

Đạo lý này, Tô Triệt vẫn rất rõ ràng.

Tâm thần thẩm thấu đến trong Hỗn Độn bản đồ, Tô Triệt nhìn thấy, một đạo chùm sáng mà Quang Cầu vừa mới bắn ra lúc nãy, đã đánh dấu lên một khu vực đặc biệt trên địa đồ. Khu vực này không có gì cả, trống rỗng, không tồn tại bất kỳ một cái Vũ Trụ Thế Giới nào. Đủ để chứng minh. Đây là một mảnh khu vực chưa biết, ngay cả Mạc Nhĩ Đức Thần nhất tộc bọn họ, cũng chùn bước, chưa bao giờ thăm dò qua nơi đó.

- Chân lý Sinh và Tử, có thể nhận được ở đây sao?

Tô Triệt đem bản đồ thu vào, tận lực bình ổn tâm tình, không cần thiết đa sầu đa cảm thái quá. Việc nên làm, nhất định làm hết sức, nhưng là, cũng sẽ không bởi vì việc của một người nào đó mà không thoát ra được. Không nên húc đầu vào sừng trâu.

Sau đó, hắn lại lấy ra một phiến đá màu xám nhạt, phía trên có khắc một hình giống như Lục Mang Tinh đồ án đơn giản.

Đây là một quả phù văn dò thám mới vừa mua từ trong tay Quang Cầu, chỉ có một tác dụng duy nhất, nhưng lại phi thường trọng yếu.

Tô Triệt đem tấm phù văn này áp lên trên trán, lấy tiên nguyên pháp lực nhẹ nhàng kích phát.

Bá!

Phù văn phát ra tia sáng, chậm rãi nhập vào trong mi tâm của Tô Triệt.

Tốt lắm!

Bắt đầu từ bây giờ, thần trí của mình ở trong Hỗn Độn cũng đã mang theo năng lực dò xét tương đối khá, phạm vi bao trùm có thể đạt tới trăm vạn dặm trở lên.

Ban đầu, tất cả thị giác cùng thần thức ở trong Hỗn Độn đều mất đi hiệu lực. Chỉ có thể đem lực lượng Nguyên Thần làm thành công cụ dò xét, chẳng những phạm vi có hạn, cũng tồn tại nguy hiểm thật lớn.

Giống như là một người mù, gục trên mặt đất, dùng đầu dò đường, tất nhiên có va va chạm chạm. Rất dễ dàng bể đầu chảy máu, thậm chí...

Dĩ nhiên. Vì trui luyện cường độ của nguyên thần, sau này lấy thần thức dò đường, đồng thời còn muốn đem nguyên thần lực lượng phóng ra ngoài, chỉ bất quá, lúc này đã biến thành một loại rèn luyện, sẽ không vì vậy mà làm trễ nãi lên đường.

Tốc độ vừa đi vừa nghĩ như rùa bò đã hoàn toàn kết thúc.

- Dù sao cũng phải nói, có thể gặp phải một vị thương nhân Mạc Nhĩ Đức Thần như vậy, đúng là vận may của ta.

Tô Triệt phấn chấn hẳn lên, đem tâm tình điều chỉnh đến trạng thái sáng sủa:

- Bằng vào mười vật bảo vật mới vừa tới tay, ở trong Hỗn Độn, Tiên Tôn cũng tốt, Ma Tổ cũng tốt, chẳng qua là cùng bọn họ chơi trốn tìm, cũng đủ làm bọ họ mệt chết rồi.

Lão Hắc cũng nói:

- Sau này nếu đánh nhau cùng bất kỳ một người nào trong bọn họ, đầu tiên đem bọn họ đưa vào Hỗn Độn Lĩnh Vực, nơi mà Thiên Đạo chưởng khống. Nói như vậy, chúng ta đã chiếm được hai đại ưu thế - thiên thời địa lợi. Dù đánh không lại, cũng không thể chết được.

Tô Triệt im lặng gật đầu, hắn cũng ngồi xếp bằng, chuẩn bị tiến vào trạng thái tu luyện, chưa có tính toán du tẩu xung quanh. Đừng quên, quá trình tấn cấp bị cắt đứt, vẫn còn phải tiếp tục dung hợp phân thân.

Năm mươi năm qua đi, Tô Triệt đem hơn ba mươi bộ phân thân còn dư lại dung hợp xong, thuận lợi tấn thăng đến Đại La Kim Tiên hậu kỳ, thực lực cũng tăng lên một bước lớn, đủ để nhận định, vô địch ở cấp dưới Tiên Tôn, coi như Quang Ý với tư cách Tiên Đế cửu trong thiên già nhất, cũng có thể đánh bại trong vòng vài chiêu. Không cần nếm thử, Tô Triệt có mười phần nắm chắc.

Bất quá, muốn đối kháng cùng Tiên Tôn, quả thật còn kém xa, có lẽ, coi như lên cấp Tiên Đế một hai trọng thiên, cũng không được. Trừ phi...

- Haizz, những giả thiết này không có ý nghĩa gì, đường đi của mình là con đường thực tế, từng bước mà qua.

Sau khi lên cấp, Tô Triệt bắt đầu thăm dò Hỗn Độn lần nữa. Bên trong Tiên Ngục, cụ phân thân Đại La Kim Tiên hậu kỳ đầu tiên được sáng tạo ra, đã tiến vào Thời Gian Thiên Luân.

Sau khi tu vi lên cấp, tỷ lệ thời gian trôi qua trong Thời Gian Thiên Luân cũng đã tăng lên, đã là hai nghìn bốn trăm năm so với ngoại giới. Sáng tạo một trăm cụ phân thân, cần thời gian gần bốn trăm năm ở ngoại giới mới được, có thể còn nhiều hơn.

Dù sao, sau mỗi một lần lên cấp, qua trình tu luyện cũng sẽ kéo dài mấy lần, mặc dù có đầy đủ Đế Nguyên Quả để ăn, cũng phải cần thời gian càng ngày càng nhiều.

Bình Luận (0)
Comment