Tiên Ngục

Chương 1380 - Nữ Nhân Đáng Sợ

Tô Triệt nhỏ giọng phàn nàn:

- Sao nàng không nhẹ tay một chút được à.

Tô Triệt tiếp tục véo hắn:

- Ai bảo chàng giở trò xấu xa khiến thiếp sốt ruột.

Đừng có tưởng rằng trong Hỗn Độn, Tô Triệt có rất nhiều ưu thế. Nếu thực sự đánh nhau, hắn khẳng định không phải là đối thủ của Thiên Âm.

Tô Triệt nhỏ giọng lầm bầm:

- Nàng chớ đó, sẽ có một ngày ta sẽ cho nàng biết tay.

Thiên Âm khẽ cười, loại chuyện này giữa hai người đều xảy ra hàng ngày.

Thiên Âm cầm tay Tô Triệt, tinh thần của hai người liên thông với nhau. Thiên Âm cũng đã thấy được bên ngoài vạn dặm, Diệt Ma Thương đang chiếm hết ưu thế. Hơn nữa còn chặn mọi đường lui của thanh sắt kia khiến nó càng ngày càng tiến tới gần vị trí của hai người.

Thanh kiếm kia mặc dù rất linh hoạt nhưng tốc độ phi hành của nó lại kém Diệt Ma Thương nên không có khả năng đào tẩu.

Hỗn Độn Linh Bảo do tự nhiên tạo thành. Nó cũng như dã thú vậy, chỉ dùng bản năng sinh tồn. Một khi nó nhận thấy được mình không phải là đối thủ, nó sẽ không tập trung chiến đấu nữa mà sẽ tập trung tinh thần để đào tẩu mà không cần nghĩ dến sự tự tôn của mình.

Đánh lại thì đánh chết ngươi, đánh không lại thì chạy.

Ý nghĩ của nó chỉ có đơn giản như vậy.

Hơn mười giây trôi qua, Diệt Ma Thương cũng không biết đã đâm trúng bao lần thanh sắt đó rồi. Lần này thanh sắt trực tiếp bị đẩy vào trong phạm vị dò xét của Thiên Âm.

Tiếp theo, Thiên Âm nên ra tay để tự thu phục kiện pháp bảo khá thích hợp với nàng.

Thiên Âmm niêm Thiên Âm vừa đông:

- Định.

Một đạo sóng âm kỳ dị liên bao phủ thanh sắt và Diệt Ma Thương. Động tác của cả hai đều chậm lại, Bọ chúng đã bị cỗ sóng âm này giữ chặt trong nháy mắt.

Khi chúng thoát ra khỏi định thân thuật do sức mạnh của sóng âm tạo ra thì bọn chúng lại như tiến vào một bãi bùn lầy, khiến tốc độ phi hành của cả hai giảm xuống vô số lấn. Cả hai như những con rùa, cho dù dồn toàn lực phi hành nhưng tốc độ vẫn đáng thương tới cực điểm.

Không chỉ thanh sắt kia mà ngay cả Diệt Ma Thương cũng như vậy, ưu thế tốc độ hoàn toàn biến mất.

Lòng háo thắng của Tô Triệt cũng dâng lên khi thấy Thiên Âm làm như vậy. Hắn âm thầm điều khiển Diệt Ma Thương như muốn mạnh mẽ thoát khỏi trói buộc, nhưng lại phát hiện, cho dù tốc độ của Diệt Ma Thương có tăng lên nhưng vẫn rất chậm.

Tô Triệt âm thầm ngạc nhiên:

- Lợi hại vậy sao!

Đây cũng là lần đầu hắn lĩnh gião uy năng sóng âm của Thiên Âm. Đây quả thực là khắc tinh của loại hình công kích tốc độ. Hơn nữa, bây giờ hắn cũng không nghĩ ra cách nào có thể phá giải trói buộc của Thiên Âm.

Lực lượng âm thanh trong các thuộc tính lực lượng rất ít được chú ý. Rất ít người sử dụng năng lượng của âm thanh, nên những phương pháp chế ngự lực lượng âm thanh cũng rất thiếu thốn.

Thiên Âm kiêu nhạo nhìn Tô Triệt:

- Còn dám khinh thường thiếp không.

Nàng lập tức phát ra loại sóng âm càng thêm quỷ dị. Tô Triệt cũng không nghe thấy gì nhưng hắn cảm thấy toàn thân bỗng run lên.

Cảm giác này rất khó chịu, dường như sâu trong lòng hắn, các loại mặt trái lực lượng như muốn trỗi dậy đem thân thể hắn xé thành mảnh nhỏ.

Bực bội, kinh sợ, chàn ghét, phẫn nộ…

Đủ loại Thiên Âmm tình trong lòng hắn. Tóm lại đây là loại cảm giác rất khó chịu. Hắn hận không thể tự sát để loại cảm giác này kết thúc.

Tô Triệt thầm nghĩ:

- Đây là loại lực lượng gì?

Hắn cũng biết rõ mục tiêu công kích của Thiên Âm không phải là mình, nhưng chỉ cần một chút ảnh hưởng thôi mà đã tạo nên Thiên Âmm tình như vậy. Loại cảm giác này rất đáng sợ. Hiện giờ hắn chỉ muốn, đập nát đầu mình để chấm dứt loại tra tấn này, hoặc tát chết nàng để trừ bỏ tai họa này.

Loại sóng âm này tác động trực tiếp đến linh hồn, tóm lại nó ảnh hưởng tới tất cả mặt trái lực lượng thành ra khó có thể chống đỡ được.

Thiên Âm âm thầm cười trộm, mục tiêu chính thức của nàng chính là thanh trường kiếm kia, nhưng nàng cố ý đánh lan ra Tô Triệt. Nàng muốn giáo huấn hắn, vì dám khinh thường thực lực Tiên Tôn của nàng.

Lại nhìn về phía thanh kiếm phía xa, nó dường như đang run lên bần bật. Thậm chí có thể nhìn thấy hình thái của thanh kiếm đang trở nên vặn vẹo. Dường như có khả năng vỡ vụn hẳn ra hoặc triệt để phế bỏ.

Nhưng đáng sợ hơn, không phải là lực lượng âm thanh quá cường đại đến mức có thể đem nó vỡ tan hoặc biến thành hình thù khác mà là tra tấn nó khiến nó tự động thành ra những hình dạng như vậy.

Chỉ trong mười giây mà cứ dài như trăm năm. Âm thanh biến mất, ta đình chỉ công kích.

Tô Triệt thở dài một hơi, cũng điều chỉnh khí tức, cũng là điều chỉnh Thiên Âmm lý hiện tại.

Thanh trường kiếm đối diện cũng không run lên nữa, mà huyền phù đứng yên một chỗ. Chỉ vài giây sau, nó bống nhiêu có ý đồ đào tẩu.

Môi của Thiên Âm lại đông, một đợt sóng âm kì dị lại bao phủ lấy thanh trường kiếm và lại khiến nó run rẩy kịch liệt.

Tô Triệt lại càng hoảng sợ, muốn chạy lao ra hơn trăm vạn dặm để tránh xa nàng ra. Hắn cũng không muốn nếm thử tư vị đó thêm lần nữa.

Thiên Âm chế nhạo cười:

- Sợ cái gì chứ?

Tô Triệt lúc này mới xác định được , nàng không có ý định trêu đùa mình nữa mà lần này mục tiêu hoàn toàn là thanh trường kiếm.

Tô Triệt thầm nói:

- Vừa rồi thật là, còn khổ hơn cả chết. Thật sự ta cũng không nghĩ nàng còn có thủ đoạn như vậy.

Thiên Âm nhẹ giọng nói:

- Đây cũng chỉ là điêu trùng tiểu kỹ thôi, cũng không phải là sát chiêu gì cả.

Tô Triệt nhẹ giọng thì thầm vào tai nàng:

- Được rồi, vi phu phục rồi! Cô vợ nhỏ này, lần sa đừng có dùng loại thủ đoạn này đối phó ta.

Thiên Âm nhu hòa cười nói:

- Vậy chàng phải nghe lời mới được.

Tô Triệt bĩu môi không dám lên tiếng.

Lão Hắc phía trong Tiên Ngục có chút hả hê:

- Chủ nhân thật đang thương, bi ai quá à!!!

Âm thanh ngừng lại, thanh sắt lại muốn trôn đi, nhưng rõ ràng độ linh hoạt của nó cũng giảm đi nhiều rồi.

Âm thanh lại tiếp tục tra tấn nó.

Chỉ qua vài lần, thanh sắt trở nên ảm đạm dần. Vốn là một thanh kiếm cực kỳ cứng rắng, vậy mà giờ đây lại ẻo lả như cọng bún.

Tô Triệt cũng không cảm thấy đành lòng nên liền truyền âm với nó:

- Nhanh chóng đầu hàng đi, cần gì phải chịu ngược đãi như vậy! Nữ nhân đáng sợ này, ta còn phục nữa là, ngươi cần gì mà phải không phục?

Vừa hành hạ xong, thanh trường kiếm Linh bảo cũng đã khuất phục, khi Thiên Âm tạm dừng công kích, nó chủ động hướng về phía bên này bay tới, rõ ràng là tỏ ra khuất phục.

Đến khi khoảng cách đủ gần, bàn tay trắng nõn của Thiên Âm mở ra, sẽ đem nó thu vào trong lòng bàn tay, kế tiếp chỉ cần chính thức luyện hóa một phen, cũng rất dễ làm.

- Cùng người với nhau, thật tức chết mà!

Tô Triệt âm thầm cảm thán:

Nhớ ngày đó, lúc thu phục Diệt Ma Thương, hắn suýt nữa mất đi mạng nhỏ, nhìn lại Thiên Âm, khoé miệng động mấy cái, đã dễ dàng đem nó thu phục.

- Người ta là Tiên Tôn, lúc đó, ngươi còn chưa đạt đến cấp Tiên đế nữa mà.

Lão Hắc cực kỳ hiếm thấy, nói ra được một câu trấn an người khác như vậy, đương nhiên là bởi vì hắn biết, Tô Triệt cũng không phải là thật ghen tỵ với Thiên Âm, trên thực tế, căn bản không cần trấn an.

Tô Triệt nhỏ giọng nói:

- Hãy tin tưởng ta.

Hắn dắt nàng bước ra khỏi vùng biên giới. Lúc này hai người đã đến Hỗn Độn.

Vừa bước ra ngoài, Thiên Âm trầm thấp hừ nhẹ một tiếng, dường như nàng cảm nhận được điều gì đó.

Tô Triệt quay đầu lại hỏi nàng:

- Sao rồi?

Thiên Âm không giấu nổi vẻ vui mừng mà trả lời:

- Thật sự không sao rồi. Lực lượng bản nguyên của thiếp cũng không biến mất, mà dường như còn mạnh hơn. Tại sao lại như vậy.

Tô Triệt nhìn về phía xa và nói:

- Đây là lễ vật của nó dành cho nàng.

Thiên Âm quay lại phía sau nhìn vế phiến vũ trụ không gian rồi chắp tay, quỳ xuống và dường như cảm tạ hoặc hứa hẹn điều gì đó với no.

Cùng Tô Triệt đi ra ngoài, cũng có nghĩa là Thiên Âm cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm.

Giờ này, Thiên Âm cũng không còn ngại gì nữa, chỉ còn sự hiếu kỳ vô tận với Hỗn Độn Lĩnh Vực mà thôi.

Tô Triệt mở địa đồ ra rồi nói với nàng:

-Tới lúc này, ta mới dám mở bức bản đồ về Hỗn Độn này ra vì không muốn bất kỳ ai có thẻ theo dõi hành tung của chúng ta.

Thiên Âm khẽ gật đầu, nàng đã sớm nghe hắn nói địa đồ này hắn đã lấy từ một vị Hỗn Độn thương nhân.

Tô Triệt đánh dấu hai điểm:

- Điểm này chính là vị trí hiện tại của chúng ta, còn điểm còn lại chính là phiến vũ trụ lâu đời nhất thế giới. Trong Hỗn Độn, cũng có rất nhiều vũ trụ bị Khởi Nguyên Ma Tộc hủy diệt, nhưng phiến không gian kia một mực đều không bị Khởi Nguyên Ma tộc dòm ngó. Điều này chắc chắn có nguyên nhân.

Thiên Âm gật đầu đáp:

- Điểm đến đầu tiên của chúng ta chính là phiến vũ trụ đó?

Tô Triệt nhìn bản đồ và đáp lời:

- Đúng vậy, tuy rằng nhìn bản đồ có vẻ không xa, nhưng thực ra phải đi vài ngàn năm mới có thể tới nơi được.

Thiên Âm hỏi:

- Khi tu vi của chàng tăng lên, phải chăng tốc độ phi hành trong Hỗn Độn cũng tăng lên.

Tô Triệt gật đầu trả lời:

- Ta có thể mà nàng cũn có thể. Trong Hỗn Độn, cơ duyên vô số, nàng vẫn có thể tăng thêm tu vi cho chính mình.

Thiên Âm không hề nghi ngờ điểm này. Nàng nghĩ đến sự cường đại của Hỗn Độn thương nhân Ma Nhĩ Đức Thần theo lời kể của Tô Triệt. Nếu trong Hỗn Độn có cường đại sinh vật như vậy, thì nàng cũng có khả năng trở nên cường đại như thế,

Tiên Tôn cũng chỉ là tầng lớp thấp trong Hỗn Độn mà thôi.

Những đạo lý này Thiên Âm đều đã nghĩ tới.

Tô Triệt thu hồi bản đồ, bay về một hướng khác:

- Đi thôi, bên kia!

Trong Hỗn Độn mênh mang như thế này, không trời, không đất cũng không có Đông Thiên Âmy Nam Bắc. Nếu như không có tấm địa đồ kia, thì cũng không biết nổi phương hướng để xuất phát mà chỉ có thể dùng vận may bay loạn khắp nơi mà thôi.

Bởi vậy nên có thể nói, gặp được vị thương nhân Ma Nhĩ Đức Thần kia quả thật là quá may mắn.

Tô Triệt thầm nghĩ:

- Trừ bỏ vận khí của chính mình, không biết Đại Chúc Phúc thuật của Tiếu La Thiên có tác dụng không?

Tô Triệt không phải không nghĩ đến, đáng tiếc Đại Chúc Phúc thuật bài danh trong top mười đại đạo thuật nên trước mắt hẵn cũng không có cơ hội cũng nhưu thời gian để nắm loại đại đạo pháp này, Nếu không Tô Triệt cũng không ngại tự chúc phúc cho mình vài lần để bảo trì một vận khí tốt.

Nhưng điều tiếc nuối hơn chính là, theo lời của Thiên Âm, Đại Chúc Phúc thuật của Tiếu La Thiên cũng chỉ có hiệu quả trong vòng ba trăm năm mà thôi.

Phi hành vài chục năm, thật may có Thiên Âm làm vạn nên cũng không buồn tẻ lắm. Trong quãng thời gian này, hai người đã thu thập được hơn hai mươi kiện tài liệu cấp hỗn đọn, tính trung bình cứ hai năm lại được một món đó.

Mỗi giây có thể bay được hơn trăm vạn dặm. Vậy thì một ngày có thể bay bao nhiêu triệu dặm. Một năm có thể bay bao xa?

Đây tuyệt đối là con số khổng lồ, khó có thể tỉnh toán.

Hai năm mới có thể tìm được một kiện bảo vật Hỗn Độn, vậy cũng có thể thấy rằng trong Hỗn Độn dưỡng dục ra một kiện bảo vật cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trong lòng Tô Triệt cũng biết rằng, bởi vì vừa mới ra khỏi phiến không gian kia, nên đối với mọi thứ còn rất là tò mò, coi tất cả mọi thứ đều là bảo vật. Nhưng cũng sẽ đến một ngày, có bảo bối ngay trước mắt cũng lười không cần nhặt.

Như thương nhân Ma Nhĩ Đức Thần, hắn đã chu du Hỗn Độn vô số năm, đến ngay cả linh bảo như Diệt Ma Thương, hắn cũng không thèm nhặt.

Có một ngày, 2 người Tô Triệt gặp một kiện chí bảo, kiện pháp bảo này cũng rất dã tính. Khi hai người vừa đi qua địa bàn của nó, không đợi bọn họ công kích, nó đã chỉ động tấn công hai người.

Kiện pháp bảo này là một thanh kiếm.

Thực ra cũng miễn cưỡng có thể gọi là một thanh kiếm. Hình dạng của nó đơn giản tới cực điểm, thậm chí còn không thèm phân ra thành mũi kiếm và chuôi kiếm. Có thể gọi nó là thanh sắt sắc bén cũng không quá đáng.

Tô Triệt dựa vào thần thức của mình phát hiện ra thanh kiếm đang chậm rãi đi tuần nên cùng Thiên Âm giảm bớt tốc độ phi hành có ý đồ tiếp cận nó.

Nhưng khi tiến vào phạm vi năm vạn dặm, bọn họ đã bị nó phát hiện, nên có thể thấy rằng tính cảnh giác của nó so với Diệt Ma Thương còn cao hơn một chút.

Sưu!

Thanh sắt màu xanh nặng nề xuyên qua sương mù, trong nháy mắt xuyên qua năm vạn dặm rồi chủ động công kích hướng hai người bọn họ. Trong mắt nó, 2 người Tô Triệt chính là những vị khách không mới tự tiện xâm nhập lĩnh vực của nó.

Tô Triệt thầm nghĩ:

- Tốc độ phi hành không bằng Diệt Ma thương, nhưng dường như khí thế của nó thì rất sắc bén,,,

Tô Triệt rất thoải mái, có thể thu một món linh bảo như vậy cũng không khó lắm.

Hắn ném Diệt Ma Thương ra.

Ông..

Diệt Ma Thương kẽ chấn động dường như để diễn tả sự hưng phấn của nó. Rất hiển nhiên nó cũng là một thành phần hiếu chiến. Hơn nữa nó còn chắc chắn chiến thắng cây sắt này.

Với tốc độ cực nhanh, một phần ngàn vạn giây, một thương một kiếm đã va chạm vào nhau.

Đương!

Tiếng kim loại ma sát với nhau truyền tới. Thiên Âm cũng rất hiếu kỳ hỏi bởi thần thức nàng cũng chỉ kéo dài hơn một vạn dặm.

- Như thế nào rồi?

Tô Triệt cười nói

- Không có vấn đề gì.

Trải qua một lần cường hóa, Diệt Ma Thương cũng đã trở thành cấp bậc cao nhất trong hàng Hỗn Độn Linh Bảo. Bởi vậy, một khi không gặp Hỗn Độn Chí Bảo, nó không có khả năng bị tổn hại.

Tô Triệt có thể thấy rõ ràng những lần va chạm giữa hai kiện linh bảo, và Diệt Ma Thương có lợi thế hơn. Nó luôn đánh bất thanh sắt kia ra ngoài, rồi lại tiếp tục phát động lần công kích tiếp theo.

Nhưng cây sắt này dù gì cũng là một kiện linh bảo, có bản năng sinh tồn, có ý thức của mình. Nó biết rằng mình không phải là đối thủ của Diệt Ma Thương nên cũng không dám ngạnh khác mà liên tục tránh né. Tốc độ của nó dù không bằng Diệt Ma Thương nhưng cũng cực kỳ linh hoạt.

Tô Triệt cười nói vs Thiên Âm:

- Kiện pháp bảo này cực kỳ linh hoạt, rất thích hợp làm binh khí của nàng.

Tại Hỗn Độn, thần thức của Thiên Âm nhỏ bé tới đáng thương, đến bây giờ nàng vẫn không biết - nó- trong lời của Tô Triệt có hình dạng như thế nào. Một khi lòng hiếu kỳ đã đẩy lên tới đỉnh điểm sẽ biến thành một loại sốt ruột. Nàng liên tục véo tay Tô Triệt rồi thúc dục:

- Cho thiếp xem đi.

Bình Luận (0)
Comment