Tiên Ngục

Chương 750 - Tinh Cầu Kỳ Dị

Không đợi Tô Triệt hỏi thăm Hằng Dịch đã thấy cái gì, bóng dáng đã rời khỏi Tô Triệt, đi ra vài bước, chỉ vào dưới mặt đất, sau đó liên tục ngoắc Tô Triệt.

Rất rõ ràng, ý của nó đang thúc dục Tô Triệt, lập tức độn xuống dưới đất.

Tô Triệt truyền âm hỏi Hằng Dịch:

- Ngươi cho rằng, phía dưới gặp nguy hiểm không?

- Tạm thời mà nhìn, không có gì đáng ngại.

Hằng Dịch trả lời ngắn gọn:

- Ở phía dưới tồn tại một thế giới đặc thù, dường như, tu luyện giả ở đây không phải sinh hoạt trên mặt đất, mà là sinh hoạt dưới mặt đất.

- Thì ra là thế.

Tô Triệt nghe hiểu đại khái, trên tinh cầu này cũng là Tu Chân Giới, chỉ có điều, tu tiên giả tại đây có thói quen sinh hoạt dưới đất, cũng giống như Ma tộc dưới đất của Khải Nguyên Tinh.

Nhắc tới Ma tộc dưới đất của Khải Nguyên Tinh, trong đại di chuyển mười mấy năm trước, Tô Triệt cũng không có đem bọn họ vào trong. Bởi vì, Ma tộc dưới lòng đất tàn nhẫn hiếu sát, cũng không hợp với nhân loại và Yêu tộc, không tồn tại khả năng chung sống hòa bình, chuyển vào Tiên Ngục chỉ thêm phiền, không có bất kỳ chỗ tốt. Dứt khoát, bỏ qua bọn họ mà thôi.

- Ở sâu trong lòng đất tồn tại một Tu Chân Giới, chuyện này có thể sao?

Tô Triệt lập tức làm ra quyết định: xuống dưới!

Chủ tớ hai người lập tức thi triển Tiêu Địa Chi Thuật, nhanh chóng lặn xuống lòng đất.

Thời điểm xâm nhập xuống đất tám ngàn trượng, Tô Triệt cũng đã tận mắt nhìn thấy đại thế giới đặc thù trong lòng đất.

- Thế gian này vẫn còn một tinh cầu như thế!

Tràng diện đồ số trước mắt, khiến cho Tô Triệt nhịn không được sợ hãi thán phục.

Trong tinh cầu, không ngờ vẫn còn tồn tại một tinh cầu màu tím!

Đúng là nói, tầng đất tám ngàn trượng bên ngoài, chỉ là xác ngoài của thế giới dưới lòng đất, giống như quả trứng gà vậy.

Ánh sáng phát ra từ chính giữa, vị trí trung tâm, không ngờ có một tinh cầu lơ lửng, giống như lòng đỏ trứng gà. Mà cái lòng đỏ trứng gà này, thể tích, cũng không xê xích bao nhiêu với Khải Nguyên Tinh.

Rất rõ ràng, cái lòng đỏ trứng gà này, mới là thế giới dưỡng dục ra sinh linh.

Mà trên lớp vỏ trứng bên ngoài kia, khảm nạm vô số tinh quang chi chít, mà những tinh quang này, Tô Triệt đã có thể xác nhận, chính là rễ của những cây hình nấm màu bạc ở phía trên.

Những rễ cây này, không ngừng xuất hiện ánh sáng lập lòe, tụ tập lại vào vị trí tinh cầu hạch tâm, cung cấp đầy đủ nguồn sáng, mặc dù không tươi đẹp bằng ánh sáng mặt trời, nhưng vẫn sinh ra tư tưởng kỳ lạ.

- Không uổng công!

Tô Triệt thì thào nói ra:

- Chỉ bằng vào tinh cầu trong tinh cầu này, xem như mở rộng nhãn giới vậy.

- Vâng, chủ nhân.

Ngay cả Hằng Dịch cũng cảm khái thật sâu, nói:

- Thuộc hạ cũng loại cảm giác này.

- Đi qua đi.

Tô Triệt đi về phía tinh cầu màu tím này, chỉ chỉ, lông mày nhíu lại:

- Vừa nhìn thấy nó, ta liền sinh ra cảm ứng như có như không, đoán chừng sẽ có thu hoạch lớn.

Vù vù vù...

Hằng Dịch mang theo Tô Triệt bay thật nhanh, trong chớp mắt đã bay trăm vạn dặm "Hư không".

Đương nhiên, hư không vào lúc này được hiểu như lòng trắng trứng.

Bởi vì tinh cầu trung tâm chính là "Lòng đỏ trứng", mà hư không chính giữa là "Lòng trắng trứng", hơn nữa mặt đất có độ dày tám ngàn trượng chính là "Vỏ trứng", mà ba bộ phận này, đã cấu thành nên tinh cầu kỳ lạ.

Tinh trong tinh!

Đáp xuống tinh cầu màu tím trước mặt, Hằng Dịch lấy hai kiện áo choàng màu đen rộng thùng thình che phủ cả tay lẫn chân lại, thậm chí, diện mạo gương mặt cũng biến thành mơ hồ, khó có thể phân biệt được dưới lớp áo choàng này, là người hay yêu ma.

Hằng Dịch kinh nghiệm phong phú truyền âm giải thích nói:

- Chủ nhân, thời điểm du lịch qua các tinh cầu khác, khó tránh khỏi gặp được một ít chủng tộc không có hảo ý với nhân loại, chúng ta sẽ mặc loại áo choàng ngăn cách thần thức này, mặc dù những cư dân bản địa sẽ cảm thấy chúng ta quái dị, rất thần bí, nhưng bọn họ cũng không cách nào xác định thân phận của chúng ta, cho nên cũng không tới mức dùng vũ lực với chúng ta.

- Có đạo lý!

Tô Triệt tiếp nhận áo choàng, sau đó mang vào người.

Y theo Tu Chân Giới thông thường mà nói, mặc dù người nào đó ăn mặc một cái áo choàng như thế này vào trong phường thị tu chân của Khải Nguyên Tinh, người khác chỉ cảm thấy người này đang ẩn tàng, không muốn lộ diện ra ánh sáng, cho nên sinh lòng đề phòng với hắn là khó tránh khỏi, cũng không bởi vì vô duyên vô cớ, liền chạy tới gây phiền toái cho hắn, muốn bày diện mục của hắn ra ngoài cho người khác xem.

Vì vậy, mặc hai cái áo choàng này vào sẽ có cảm giác thần bí, chậm rãi đáp xuống bên ngoài thành trấn cỡ lớn. Mà tòa thành trấn trước mắt này, phong cách kiến trúc khác biệt thật lớn với Khải Nguyên Tinh, ngoại hình khác biệt tạm không nói đến, chỉ nói tới màu sắc, tất cả kiến trúc đều có màu đen nhánh, mặt ngoài nhìn không ra có khác biệt nhỏ nào.

- Chỉ thuần một màu đen, chỉ bằng điểm này, ta dám đoán chắc, tính cách dân bản địa ở đây vô cùng âm trầm, lãnh khốc hiếu chiến.

Trong nội tâm Tô Triệt suy đoán.

- Có đạo lý.

Lão Hắc ở bên trong Tiên Ngục cũng gật đầu nói:

- Lão Hắc mặc dù gọi là lão Hắc, nhưng không thể sinh hoạt cả ngày lẫn đêm trong hoàn cảnh như thế, thời gian lâu, trạng thái tính cách nhất định không bình thường.

Đang nói chuyện, liền phát hiện phía sau có một thân ảnh tối sầm, tốc độ cực nhanh bay tới. Người này một thân hắc y, trên mặt cũng mang khăn che mặt đen nhánh, thậm chí không thấy rõ hai mắt. Cho nên toàn thân toát ra sự thần bí, ngược lại so sánh với một thân áo đen của hai người Tô Triệt, có chút xấp xỉ.

Nhưng mà, căn cứ tỷ lệ dáng người của kẻ này, đặc thù của tay chân mà phán đoán, hắn có tiêu chuẩn của nhân loại, cũng không có cái đuôi của Yêu tộc, hoặc móng vuốt sắc bén và sừng nhọn như Ma tộc.

Hơn nữa, đặc điểm phi hành của người này tương đối đặc thù, hắn chân không chạm đất, thân hình bất động, cách mặt đất gần kề một thước, vô thanh vô tức nhanh chóng tung bay, giống như u hồn đang bay trong đêm tối.

Trừ những thứ này, Tô Triệt phi thường nhạy cảm phát hiện một tình huống cực kỳ đặc biệt: người này không có bóng.

Từ ánh sáng mờ mịt phản chiếu, tuy ảm đạm, nhưng mà, một ít thực vật chung quanh, cự thạch... Vẫn có bóng mờ hiện lên mặt đất: Hằng Dịch bên cạnh, cũng có cái bóng.

Mà người nọ, dưới chân lại không có nửa điểm hình chiếu.

Phát hiện đến điểm này, đương nhiên Tô Triệt nhìn về phía cái bóng của mình, lúc này mới phát hiện, cái bóng của mình đã chủ động thoát ly chân, chẳng biết lúc nào, lẳng lặng, thẳng tắp lơ lửng phía sau mình.

Chuyện này chỉ mới bắt đầu, nó không còn bóng trên mặt đất, mà có độ cao, có độ rộng, có độ dày lập thể giống bản thể, giống như một người mặc hắc y toàn thân, đứng yên ở đó.

- Chủ nhân, cái bóng của ngươi...

Hằng Dịch được xưng là kẻ hiểu nhiều biết rộng, thình lình nhìn thấy tình cảnh này, cũng phải sửng sốt.

Tuy đã sớm biết rõ cái bóng của chủ nhân vô cùng kỳ lạ, nhưng không nghĩ tới, nó lại có thể biến hóa như thân ảnh thật đến thế.

Bình Luận (0)
Comment