Tiên Ngục

Chương 874 - Đánh Lui (Hạ)

Tốc độ di chuyển của bốn cánh cổng ánh sáng kia hơi chậm, nhưng tấm bổn mạng tiên phù màu vàng kim lóng lánh kia của nàng thì lại tương đối linh hoạt, xoay tròn vòng quanh qua lại Tuyết Ngọc, dùng Đại chuyển hóa thuật ẩn chứa bên trong để chặn hết thảy công kích lại, hơn nữa còn lập tức hấp thu, tiếp tục cường hóa bốn cánh cổng ánh sáng kia.

Sau mười mấy chiêu, nàng vừa mới thích ứng tiết tấu công kích của Hồng Cự, đang định phân tâm thì lại minh bạch vì sao chân mình bị kiềm hãm quỷ dị như vậy. Rồi ngay sau đó lại nhìn thấy Tô Triệt cực kỳ xấu xa đang chỉ huy hai dị thú lao đến.

Đánh lén ám toán, chọc gậy bánh xe, bỏ đá xuống giếng, ... Những thủ đoạn hèn hạ này đều được Tô Triệt sử ra, nhưng trong lòng hắn lại không chút hổ thẹn.

Đầu tiên nàng là một cường giả Đại thừa kỳ, mình chỉ là một Hóa Thần Kỳ nho nhỏ, nếu không áp dụng những phương thức này thì chẳng phải là bị nàng khi dễ sao? Tiếp theo, cũng không phải mình chủ động muốn khi dễ nữ nhân mà chính nàng ta quấn quít, dây dưa không ngớt với mình, thậm chí còn muốn đưa mình vào chỗ chết.

Dưới tình huống như vậy, áp luận bất luận thủ đoạn gì với nàng cũng là điều nên làm, không có gì là không thể.

- Được rồi, Thiên Vũ, ta thừa nhận, vốn tưởng rằng đã rất xem trọng ngươi, không nghĩ tới lại vẫn đánh giá thấp ngươi.

Tuyết Ngọc tiên tử than khẽ. Trong lúc đó toàn thân nàng bộc phát ra một ánh sáng thánh khiết màu vàng kim óng ánh. Phịch một tiếng, sóng xung kích màu vàng kim nhạt bắn ra bốn phương tám hướng. Sau đó nàng giãy dụa khỏi trói buộc kiềm hãm, hóa thành một đạo kim quang, dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng lập tức thối lui ra khỏi mấy trăm trượng, thoát ly thành công khỏi chiến trường.

Tốc độ thuấn di nhanh chóng như thế, phải chăng hai chân nàng vẫn cách mặt đất. Trái với quy tắc trò chơi? Không có!

Đầu lâu thần bí lão giả cực lớn đã lâu không xuất hiện, lúc xử quyết người khác bật ra tiếng cười điên cuồng cũng không xuất hiện. Điều này nói rõ độn thuật Tuyết Ngọc tiên tử vừa thi triển ra, mặc dù tốc độ nhanh nhưng hai chân lại không tách khỏi mặt đất, lại có thể bảo trì hình thái đường đi.

- Đây là loại độn thuật gì?

Lúc này, ngay cả Hồng Cự cũng không thể nhận ra độn thuật kỳ lạ của Tuyết Ngọc, kiến thức xa xa không đủ như Tô Triệt thì càng không cần phải nói.

Bốn cánh cổng ánh sáng vừa rồi bảo hộ Tuyết ngọc, giờ phút này cũng ngăn cản bọn người Tô Triệt tiến lên, thực hiện trách nhiệm thủ hộ của chúng.

Đương nhiên, chúng chỉ có thể ngăn cản được Tô Triệt hai chân không dám rời khỏi mặt đất, nhưng lại không ngăn được Hồng Cự và hai dị thú có thể phi hành.

- Đuổi theo!

Tô Triệt ra lệnh một tiếng, cũng không cần biết hai dị thú kia có nghe lời hay không.

Cũng không tệ lắm, Ngạc Giao Long và Quái điểu bay lên trời, đuổi về hướng Tuyết Ngọc tiên tử ở mấy trăm trượng bên ngoài. Hai đầu gối của Hồng Cự cũng khẽ cong, đột ngột từ dưới đất mọc lên, dùng phương thức nhảy xa nhảy về phía trước, một bước vượt qua mấy trăm trượng.

- Bá! Bá! Bá!

Tuyết Ngọc tiên tử thi triển ra độn thuật không biết tên này hóa thành một đạo độn quang màu vàng, cấp tốc lui lại phía xa xa, tốc độ so với tốc độ phi hành hai dị thú cũng không chậm hơn bao nhiêu.

Một đuổi một chạy, trong nháy mắt đã biến mất vô tung. Tô Triệt thì đứng nguyên tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi Hồng Cự và hai dị thú trở về. Bởi vì tốc độ di chuyển của hắn quả thực kém hơn nhiều lắm.

Quả thực là như vậy.

- Không hề nghi ngờ gì, khẳng định Hồng Cự bọn hắn sẽ không bắt được ả Tuyết Ngọc này, nhất định sẽ để nàng ta chạy thoát.

Lão Hắc ở trong Tiên Ngục nâng cằm lên, trầm thấp dự đoán.

- Nhất định là như vậy!

Tô Triệt gật đầu trong nội tâm.

- Trong tất cả cường giả Đại Thừa kỳ thì Tuyết Ngọc rất được kính trọng. Bởi vậy có thể thấy được trong giới Tu tiên giả thế gian thì thực lực của nàng là mạnh nhất, hẳn là Đại thừa kỳ đỉnh phong. Muốn giết nàng thì trừ phi tiên nhân ra tay thì không còn cáchnào khác. Mặc dù trước mắt rơi vào trạng thái tu vi bị phong ấn nhưng cũng khôngphải chúng ta có thể diệt sát được nàng. Hơn nữa khẳng định nàng còn tuyệt chiêuchưa biểu hiện ra.

- Tô Triệt, nữ nhân này rất lợi hại a!

Bóng dáng vừa mới trở về bên chân Tô Triệt, cũng nói ra:

- Mặc dù nàng không phát giác được sự hiện hữu của ta, nhưng có thể thông qua thần thông nào đó mà có thể đánh bay tất cả nhân tố bất lợi trong phạm vi nhất định. Vừa rồi, mặc dù ta đã ẩn giấu nhưng vẫn bị đánh bay ra, nàng liền giãy giụa khỏi trói buộc, thoáng cái chạy mất.

- Cho nên ta cũng một mực không dám đánh giá thấp nàng.

Tô Triệt lắc đầu, cảm thấy rất bất đắc dĩ.

- Nữ nhân này có khả năng tăng tiến tu vi trong thời gian ngắn, là một đối thủ khiến ta đau đầu. Ta có cảm giác, dù tương lai có phi thăng tiên giới thì cũng sẽ bị nàng dây dưa không ngớt, phiền toái vô biên.

Trong lòng hắn yên lặng trao đổi với Lão Hắc. Tô Triệt vẫn kiên nhẫn đứng đợi tại chỗ, ước chừng qua một khắc sau, Hồng Cự và hai dị thú cũng đã trở lại.

- Tô Triệt huynh đệ, thật xin lỗi, đuổi theo ra ngoài trăm dặm thì nữ nhân thần bí kia đã biến mất, ta không thể dò ra tung tích của nàng.

Hồng Cự lắc đầu thở dài, trầm giọng nói:

- Đối thủ này của ngươi thật không đơn giả nha.

Tô Triệt gật gật đầu, cười nói:

- Bất kể thế nào cũng cưỡng chế nàng rời đi rồi. May mắn có Hồng Cự ca ở bên người bảo hộ, ta tin tưởng trong thời gian ngắn nàng ta cũng không dám đến làm phiền rồi.

Phương thức công kích của Hồng Cự cực kỳ đơn giản, cực kỳ trực tiếp, thoạt nhìn như không hề có chút hoa lệ nào nhưng lực công kích lại phi thường cường hãn, lại có lực xuyên thấu và uy lực nghiền nát không thể tưởng tượng nổi. Dùng thực lực của Tuyết Ngọc cũng không dám chống đỡ chính diện với Hồng Cự.

Hồng Cự cười cười to lên, cực kỳ hào sảng tán dương Tô Triệt này một cái, nói ra:

- Cũng vì mệt nhọc vô số năm, thực lực của ta đã giảm xuống mấy ngàn lần, năm xưa có thể một gậy đánh chết tu tiên giả thế gian như vậy. Nhưng thôi, hảo hán không đề cập tới chuyện xưa, không nói những thứ này. Tô Triệt huynh đệ, đi thôi, nắm chặt thời gian làm việc của ngươi đi.

- Tốt!

Thời gian cấp bách, xác thực không được phép dài dòng, Tô Triệt dùng Súc địa thành thốn chi thuật chậm như rùa kia tiếp tục đi tới phương hướng sớm đã định ra.

Tốc độ phi hành của Hồng Cự và hai dị thú so với lúc này đều nhanh hơn ngàn vạn lần. Nhưng bọn hắn đều không chút phàn nàn, hơn nữa còn thảnh thơi đi bên cạnh Tô Triệt, không nóng không vội, kiên nhẫn vô hạn.

Bọn hắn đã trải qua không biết bao nhiêu tuế nguyệt, đương nhiên cái không thiếu nhất chính là kiên nhẫn rồi.

Dọc đường đi, Tô Triệt không thể không cho hai dị thú này biết bao gia súc mang năng lượng sinh mệnh, cũng xuất ra không biết bao nhiêu các loại mỹ thực thích hợp khao Hồng Cự. Tin tưởng tên gia hỏa bị nhốt trong thạch quan vô số năm này, nhất định rất cần thỏa mãn cái mồm và dạ dày một phen.

- Ăn ngon!

Bình Luận (0)
Comment