Tiên Ngục

Chương 947 - Ma Tộc Không Biết Tên (Thượng)

- Không tốt!

Tô Triệt nhất thời ý thức được, ở đây rất không thích hợp, tựa hồ là...

- Không! Ta không cam lòng a!

Trước hết xuất hiện dị biến là Nghiễm Hạo thượng nhân, đột nhiên bộc phát ra tiếng gầm lên giận dữ, hai máu huyết hồng, vô cùng hung ác trừng mắt nhìn Tô Triệt, điên cuồng quát lên:

- Ta không cam lòng, ta không cam lòng a...

Tựa như một kẻ triệt để mất đi lý trí, không có tư tưởng khác, chỉ biết liên tục nói ra những lời này, tựa như đang điên cuồng phát tiết tiếng lòng của hắn.

Theo từng tiếng tê rống, ngũ quan diện mạo của hắn, thậm chí là thể hình vóc người đều đang sản sinh đột biến không thể tưởng tượng.

Tốc độ cực nhanh!

Đầu tiên là xương gò má cao to ra, hốc mắt cũng hõm xuống thật sâu, vẻ mặt bị kéo dài ra vài lần, trong chớp mắt mất đi diện mạo người bình thường nên.

Ngay sau đó, dát dát dát dát, toàn thân xương cốt như phát ra thanh âm như pháo nổ, nguyên bản thân thể cao ngất nhất thời còng xuống, nhưng không có biến lùn, ngược lại bành trướng ra rất nhiều, kéo dài ra rất nhiều.

Ba! Ba!

Trên người kiện đạo khí y bào vô cùng cứng rắn kia, bị lực lượng nào đó không biết tên cứng rắn bạo toái, tựa như tấm vải mục nát, yếu đuối bất kham.

Tô Triệt và Tuyết Ngọc thấy rất rõ ràng, bạo toái Tuyệt Phẩm đạo khí y bào, đúng là mấy cái xương thật lớn đột nhiên toát ra trên lưng hắn.

Thân là Đại Thừa kỳ cường giả, Nghiễm Hạo thượng nhân có đủ năng lực luyện chế Tuyệt Phẩm đạo khí, đạo bào trên người này chính là tác phẩm đắc ý do hắn tự tay luyện chế.

Lẽ ra cho dù là Đại Thừa kỳ cường giả khác thi triển toàn lực, nhất thời nửa khắc cũng không thể hủy hoại một kiện Tuyệt Phẩm đạo khí như vậy, không ngờ lại bị mấy cái xương tê thành vải mục nát.

Ba ba ba ba. . .

Xương cốt liên tục phát ra tiếng bạo hưởng, mấy phút sau, trên lưng Nghiễm Hạo mấy cái xương kia càng biến càng dài, đồng thời có một tầng lông xù màng thịt liên tiếp lẫn nhau, trong nháy mắt cấu thành một đôi cánh thịt rộng lớn.

Ba ba ba ba. . .

Ngay cả tóc cũng theo đó sản sinh cải biến, mấy nghìn sợi tóc quấn lấy nhau, dung hợp một chỗ, cuối cùng ngưng tụ thành hơn mười cái gai nhọn thô lớn phân bố ở trên đầu.

Răng nanh lợi trảo, đầu đầy gai nhọn, lại thêm một đôi nhục dực rộng lớn.

Rõ ràng chính là Ma tộc không biết tên vừa rồi nhìn thấy trên bích họa, lấy hành hạ sinh linh đến chết làm niềm vui.

- Hống hống hống hống....

Nghiễm Hạo đã triệt để biến thành quái vật, không hề gầm rúlời nói ta không cam lòng như vậy nữa, mà là ngửa mặt lên trời cười quái dị, tiếng nói cũng trở nên hung ác đến cực điểm, tràn đầy vị đạo tà ác.

Tô Triệt và Tuyết Ngọc hai mặt nhìn nhau, đâu còn có thể ý thức đến, chính mình những người này để một loại Ác Ma nào đó phóng xuất ra.

- Tô Triệt, ngươi lại gặp rắc rối!

Tuyết Ngọc có thể nói là tiên hạ thủ vi cường, đem vương miện chịu tội đội lên trên đầu của Tô Triệt:

- Ngươi thực sự là một họa tinh a...

Nghiễm Hạo thượng nhân sau khi biến dị, ngay sau đó, Thần Mục lão tổ và Thánh Cô Thánh Cô cũng theo đó biến dị thành loại Ma tộc không biết tên này.

Sau khi biến dị, ba người bọn họ vẫn là duy trì giới tính đặc trưng của bản thân. Bởi vậy có thể thấy được, loại có thể này có thể phân ra nam nữ hoặc hùng thư, điểm này cùng Vực Ngoại Thiên Ma không quá tương đồng.

Tô Triệt vừa mới nghe được câu phế thoại Tuyết Ngọc nói ra kia, liền trừng mắt với nàng hỏi:

- Còn có thể nói lời vô ích? Ngươi sao còn không có biến dị?

- Ngươi không phải cũng không biến đổi đấy thôi?

Tuyết Ngọc liếc mắt nhìn qua.

Lúc hai người nói chuyện thần thái nhìn như thản nhiên, kỳ thực, trong nội tâm đều là khẩn trương cao độ, căn bản không nắm chắc được, bản thân có thể cũng biến thành giống như ba người Nghiễm Hạo hay không vậy.

- Hống hống hống hống...

Biến dị thành Ma tộc không biết tên, ba người Nghiễm Hạo đều đang ngửa mặt lên trời cười quái dị, rõ ràng là đang chúc mừng bọn họ lại có được tự do, đồng thời, bọn họ cũng không có lập tức xuất thủ đối phó hai người Tô Triệt, phỏng chừng là cho rằng, hai người Tô Triệt đồng dạng chạy không thoát khỏi kết cục biến dị thành ma này.

- Ba người bọn họ đều đã biến đổi, vì sao, ta còn không có bất cứ cảm giác gì?

Một ý niệm như vậy vừa mới mọc lên trong lòng Tô Triệt, đó là trong nháy mắt cảm giác được, một cổ lực lượng cực kỳ quái dị từ các bộ vị trên dưới toàn thân hiện lên, ầm một cái, trùng thẳng tâm trí.

- Không tốt, phát tác rồi!

Tô Triệt trong lòng kinh hãi, e sợ cho chính mình sẽ biến thành quái vật giống như Nghiễm Hạo, trong nháy mắt này căn bản không kịp làm ra bất cứ phương pháp hóa giải nào, chỉ có thể hi vọng Tiên Ngục bảo tháp trong não hải của mình có thể bảo hộ được bản thân.

Đối với Tiên Ngục bảo tháp, Tô Triệt có tín nhiệm và lòng tin gần như mù quáng, trong lòng vững tin một điều: có Tiên Ngục ở đây, ta sẽ không có chuyện gì.

Xác thực, một loại chiến đấu lấy thân mình làm chiến trường này, Tiên Ngục cho tới bây giờ cũng không có để Tô Triệt thất vọng, lúc này đây, cũng sẽ không!

Hô...

Tiên Ngục bảo tháp chậm rãi xoay tròn, chỉ xoay chuyển vài vòng, liền đem toàn bộ năng lượng có hại trong cơ thể Tô Triệt hút vào trong không gian Tiên Ngục.

Quản ngươi là cái gì, một khi tiến vào Tiên Ngục, vậy đều phải thành thật trở thành tù phạm.

- Không có việc gì, chủ nhân.

Lão Hắc lập tức nói rằng:

- Đây là một loại năng lượng ma hóa, tựa như bệnh độc, có thể để sinh linh bình thường ma hóa thành loại quái vật này, đã bị ta tạm thời nhốt trong tầng bốn của Tiên Ngục.

Tầng bốn Tiên Ngục, cũng chính là không gian nô dịch là linh hồn, dùng để giam giữ loại năng lượng không biết tên, không có thực thể, vô hình vô ảnh này cũng là có chút thích hợp. Tuy rằng không nhất định có thể nô dịch loại năng lượng không có tư tưởng, cũng không có linh hồn này, bắt chúng bao nhốt lâu dài trong một góc nào đó vẫn là không thành vấn đề.

Thần trí Tô Triệt trong nháy mắt khôi phục thanh tỉnh, lập tức hướng Tuyết Ngọc ngoài mấy trượng nhìn lại, giờ khắc này, trong lòng Tô Triệt đó là vô cùng chờ đợi: Tuyết Ngọc tiện nữ nhân này nếu là bị ma hóa thành một quái vật thật là chuyện tốt cỡ nào!

Mặc dù kế tiếp, phải cùng những quái vật này quyết một trận tử chiến, Tô Triệt cũng không nguyện tiếp tục chịu đựng con quỷ đeo bám này dây dưa bên cạnh, khiến cho chính mình suốt ngày không được an bình.

Thế nhưng, nguyện vọng phi thường tốt đẹp, hiện thực thường thường đều sẽ cực kỳ tàn khốc.

Nhận thấy được ánh mắt của Tô Triệt hướng chính mình nhìn lại, Tuyết Ngọc hai mắt hơi híp, ngẩng đầu lên, hướng về phía Tô Triệt mỉm cười, giống vạn hoa tề phóng, động nhân vô hạn.

Nhưng dáng tươi cười này, ở trong mắt Tô Triệt, so với một vạn Ma tộc hướng về phía chính mình nhe răng cười, đều phải...

Ai, cũng không biết làm sao hình dung mới tốt, Tô Triệt chỉ có thể thở dài một tiếng trong lòng: cái này thực sự là, người tốt mệnh không dài, họa hại sống ngàn năm!

- Ta chỉ biết, ngươi không có việc gì.

Bình Luận (0)
Comment