Edit: Carrot
Không biết là vì lời nói của Lục Lập Xuyên hay phản ứng mạnh mẽ của Kiều Miên đã gợi ý điều gì.
Bố Lục và mẹ Lục trao đổi ánh mắt một lúc, không nói gì thêm, rồi trực tiếp rời khỏi nhà.
Khi họ rời đi, căn phòng lặng yên một lát.
Lục Lập Trì chớp chớp mắt, rồi bất ngờ ôm chặt lấy chân Kiều Miên.
“Chị Kiều Kiều! Em không đi nước ngoài nữa, huhu, em muốn ở cùng chị!” Lục Lập Trì vô cùng kích động.
Lúc trước Kiều Miên còn giận đến mơ màng, nghe thấy lời vui vẻ của Lục Lập Trì, liền vỗ đầu cậu.
“Ừm.” Cô mỉm cười, “Đi rửa mặt đi, mặt mũi vừa khóc xong mà giờ còn như vậy.”
Lục Lập Trì xấu hổ xoa xoa mặt mũm mĩm, kiên quyết từ chối để chị Kiều Miên đi cùng, tự mình chạy vào nhà vệ sinh.
Kiều Miên thu tay lại, bất lực. Cô vừa ngẩng lên thì đã nhìn thấy Lục Lập Xuyên.
Lúc trước, khi đối đầu với phụ huynh của Lục Lập Xuyên, Kiều Miên rất mạnh mẽ, nhưng khi chỉ còn lại hai người, cô lại không biết nên nói gì.
Có một điểm phụ huynh của Lục Lập Xuyên nói đúng, đây là chuyện gia đình họ.
Kiều Miên là người ngoài, tham gia vào và đưa ra ý kiến thực sự không thích hợp.
“Lục Lập Xuyên…” Kiều Miên kéo tay áo anh.
Lục Lập Xuyên có vẻ đang nghĩ ngợi chuyện khác. Anh nghiêng đầu, “Ừ?”
Trông anh cũng không thật sự tỉnh táo, chỉ là vẻ mặt tự nhiên, không hề có sự sắc bén như trước.
Lục Lập Xuyên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt trở nên u tối.
“ Kiều Kiều, em…” Anh ngừng lại, không nói tiếp, “Em đi xem Lục Lập Trì thế nào đi.”
Kiều Miên cảm thấy áy náy, nghe vậy cũng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lục Lập Trì từ nhà vệ sinh đi ra, khuôn mặt nhỏ như mèo con lại sạch sẽ.
Như thể thằng bé đã quên đi bộ dạng khóc nức nở lúc trước, vui vẻ chạy lại cầm máy chơi game, “Chị Kiều Kiều! Chúng ta chơi đi!”
Kiều Miên đáp lại, cũng ngồi khoanh chân trên thảm bắt đầu chơi game.
Lục Lập Xuyên nhìn một lúc, rồi từ phòng ngủ mang ra máy tính xách tay ra.
Anh nhẹ nhàng gõ bàn phím, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Kiều Miên và Lục Lập Trì, trong ánh mắt ẩn chứa sự dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra.
Dù sao Lục Lập Trì cũng chỉ là một đứa trẻ, lại vừa khóc xong, sức lực đã bị tiêu hao hết, chơi không lâu đã tựa vào gối ôm ngủ thiếp đi, ngay cả bữa tối cũng không ăn.
Kiều Miên cũng không có tâm trạng ăn. Buổi trưa ăn đủ no với phần gà gia đình, giờ chẳng thấy thèm ăn chút nào.
Nhìn đồng hồ, thời gian đã khá muộn, Lục Lập Xuyên đứng dậy, chuẩn bị đưa cô về trường.
Ngoài trời gió đêm hơi lạnh, Kiều Miên kéo cổ áo lại.
“Đêm qua ở nhà anh một đêm, thật sự hơi áy náy.” Kiều Miên cố gắng tìm chủ đề để nói, “Và…”
“Ngày hôm nay em đã nói một vài điều không hay, xin lỗi anh.”
Kiều Miên đột ngột nói. Sau đó, cô cảm thấy thái độ của mình không thích hợp.
Lục Lập Xuyên không hề bộc lộ cảm xúc tức giận gì, nhưng cô lại làm vậy, thực sự có phần quá đà.
Kiều Miên biết mình có những cảm xúc thái quá về vấn đề này.
Có lẽ vì bản thân cô không có một gia đình hòa thuận, nên Kiều Miên càng mong muốn các bậc phụ huynh và con cái có thể gần gũi nhau hơn.
Cô cũng vậy. Cô luôn dành đủ kiên nhẫn và chăm sóc cho Kiều Cảnh và Lục Lập Trì.
“Không có gì không tốt đâu.” Lục Lập Xuyên không ngần ngại lên tiếng.
Anh nhìn Kiều Miên, ánh mắt đen thẳm.
“Cảm ơn em đã lên tiếng, Kiều Kiều.”
“Em bảo vệ anh, anh rất vui.” Lục Lập Xuyên nhẹ nhàng nói.
Anh nhớ lại cảnh Kiều Miên đầy khí thế đứng trước mặt anh vào buổi chiều.
Cô gần như không chút do dự, giống như một người mẹ bảo vệ con, không hề ngần ngại chọn đứng trước anh.
Kiều Miên cười ngượng ngùng.
Lúc đó, cô thực sự đã khá kích động. Nghĩ đến việc Lục Lập Xuyên bị đối xử như vậy, cảm xúc ấy thậm chí còn vượt qua cả cảm giác với Lục Lập Trì.
Cô bước lên mép bồn hoa bên đường, hai tay hơi giang ra để giữ thăng bằng, loạng choạng đi về phía trước.
“Cũng không có gì,” Kiều Miên nói một cách thờ ơ, “Thật sự là những gì họ làm khiến em không thích… không nên như vậy.”
“Anh đã sống một mình từ năm sáu tuổi,” Lục Lập Xuyên đột ngột lên tiếng.
Anh không che giấu gì, giọng điệu cũng rất bình thản, như thể đang kể một câu chuyện không liên quan đến mình.
“Khi đó, anh không nỡ xa bạn bè, không nỡ xa ông bà, nên khi bố mẹ bắt anh ra nước ngoài, anh đã cãi lại họ.”
Kiều Miên không nói gì nữa. Cô cúi đầu, chăm chú nhìn con đường gạch vỡ phía trước, im lặng lắng nghe.
“Anh đã cãi lại hai lần. Khi đó, bố mẹ anh còn trẻ—mẹ hỏi anh có thật sự không muốn ra nước ngoài hay không.”
“Anh trả lời là không.” Lúc đó anh không hiểu câu trả lời này có ý nghĩa gì.
“Và thế là anh ở lại trong nước. Thật ra không lâu sau anh đã hối hận, anh tự nghi ngờ mình đang giận dỗi, không nên nói như vậy.”
Lục Lập Xuyên nhắc lại chuyện này, giọng điệu rất bình thản.
Những tổn thương sâu sắc đã qua, giờ đây dường như có thể để lại phía sau.
“Lúc đó… anh đã nghi ngờ bản thân mình rất lâu,” Lục Lập Xuyên nói một cách thản nhiên, “Có hơi buồn cười.”
Anh mất một thời gian dài mới nhận ra mình không sai, và dù có cố gắng thế nào, cũng không thể đổi lấy sự tha thứ từ bố mẹ.
Anh đã mất rất nhiều thời gian để làm quen với cuộc sống như vậy, để không còn tự trách bản thân, để cứu vớt chính mình.
Mất đi liên kết với bố mẹ khi còn quá nhỏ, Lục Lập Xuyên đã sớm học cách sống một mình.
Anh không nói gì, trầm lặng, vẻ ngoài không được chăm sóc, im lặng, u sầu, gầy guộc, nhợt nhạt.
Giống như một cái bóng, cách xa nguồn sáng cả hàng nghìn dặm.
Kiều Miên khẽ mím môi, thậm chí cảm thấy lời mình vừa rồi nói quá nhẹ nhàng.
Cô không nên nghĩ đối phương là người lớn tuổi mà vẫn giữ thái độ cơ bản như vậy, đối xử với một đứa trẻ như thế, thì lý do gì?
“Lục Lập Trì vẫn ổn mà.” Lục Lập Xuyên chuyển sang chủ đề khác.
Sau đó, bố mẹ anh quay lại nước ngoài, để Lục Lập Trì ở lại.
Trong mắt bố mẹ anh cũng trở thành đứa con trai phát triển khá ổn ở trong nước.
Dù anh không bao giờ cảm thấy, việc mình trưởng thành thành như ngày hôm nay có liên quan gì đến bố mẹ.
Kiều Miên vẫn đi bên cạnh anh. Cô bước trên bờ hoa, cao hơn Lục Lập Xuyên một chút.
“Lục Lập Xuyên.” Cô quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ, “Anh trưởng thành đến bây giờ, thật sự rất giỏi, rất đáng nể.”
Kiều Miên không an ủi anh, không đồng cảm với anh, cũng không dùng những lời giả dối đó.
Những lời như vậy chỉ là nói suông. Cô cũng không dễ dàng gì, cũng không cần những lời an ủi trống rỗng.
“Lục Lập Trì ở lại là được rồi.” Kiều Miên cũng chuyển chủ đề, “Kiều Cảnh sắp thi đại học rồi, sau này mối khi Tết…”
Cô mỉm cười. “Sau này mỗi lần Tết đến, bốn người chúng ta cùng đón Tết, được không?”
Kiều Miên nghĩ rằng, giống như năm trước, Tết chỉ có duy nhất một năm.
Cô đã quen với sự yên tĩnh, đã quen với việc dựa vào Kiều Cảnh, vừa khao khát lại vừa bài xích sự náo nhiệt.
Nhưng nếu có cơ hội này…
Lục Lập Xuyên nhìn cô. Đôi mắt trong sáng và dịu dàng của cô gái trẻ, cảm xúc trong đó không thể giấu được.
Đó là cảm xúc thẳng thắn nhất, cũng là cách thể hiện trực tiếp nhất.
“Được.” Lục Lập Xuyên gật đầu, “Từ nay về sau, sẽ luôn cùng nhau đón Tết.”
Kiều Miên mỉm cười, đôi mắt sáng như vầng trăng khuyết trên bầu trời.
Cô vẫn đứng trên mép bồn hoa, có Lục Lập Xuyên ở bên cạnh, cô cũng không lo lắng về việc bị ngã.
“Nhưng mà, lúc nãy anh không cần phải cảm ơn em đâu.” Kiều Miên nghĩ một chút rồi nói nhẹ nhàng.
“Không phải cảm ơn.” Lục Lập Xuyên sửa lại cô, “Mà là… anh không biết phải nói sao.”
Anh hạ mắt xuống, lông mi dài như đôi cánh bướm yên tĩnh, khuôn mặt nghiêng thanh thoát và nhẹ nhàng, hiếm khi mang theo dịu dàng.
Kiều Miên hiểu cảm giác này. Bởi vì cô chưa từng trải qua tình cảm ấm áp, chỉ khi nếm trải mới cảm thấy mạnh mẽ hơn.
Cô chưa bao giờ được ai yêu thương như vậy, cũng chưa bao giờ cảm nhận được sự trân trọng nhẹ nhàng, cẩn thận như thế.
Chính vì vậy, cô càng hiểu rõ mối quan hệ tinh tế này hơn.
“Đừng khách sáo.” Kiều Miên lắc đầu, “Anh đối xử với em rất tốt rồi. Lục Lập Xuyên, anh cũng phải nghĩ cho bản thân mình nữa.”
Cô đá một viên sỏi, rồi tiếp tục nói, “Anh đối với em rất tốt, nhưng… mối quan hệ của chúng ta hiện giờ, em đối tốt với anh cũng là điều hiển nhiên, em không phải là kiểu người lừa dối đâu.”
Kiều Miên cố gắng khiến anh hiểu, “Điều này không có gì đâu, em cũng có rất nhiều điểm làm chưa tốt.”
Giọng của Kiều Miên rất nhẹ, lại mềm mại như kẹo, “Ý em là, anh yêu cầu em rất ít… Thực ra, anh nói những điều này với em cũng chẳng sao cả.”
Kiều Miên nhận ra rằng Lục Lập Xuyên chưa bao giờ nói về bản thân mình.
Suy nghĩ của anh đều được giấu kín trong lòng, cảm xúc chìm trong biển sâu, nhưng lại đối xử rất tốt với cô.
Nếu là người khác, có lẽ đã sớm đắm chìm trong đó.
Kiều Miên cũng hiểu như vậy, chỉ là cô tỉnh táo nhận ra—
Không thể cứ thế mà buông thả. Chỉ biết cho đi hoặc chỉ biết đòi hỏi đều là vấn đề, tình cảm giữa người với người không phải như thế.
Lục Lập Xuyên im lặng một lúc, có lẽ anh không ngờ Kiều Miên lại nói như vậy.
“Em nói vậy, anh sẽ tham lam đấy.” Sau một hồi, anh mới nhẹ nhàng nói.
Muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Thêm thời gian, thêm không gian, thêm khoảng cách, và thêm cả tình cảm.
Kiều Miên mở rộng tay, cười một cách tự nhiên, nửa đùa nửa thật nói: “Tham lam cũng không sao, đó vốn là điều nên có.”
Cô đột ngột dừng lại, quay người.
Cô đứng trên mép bồn hoa, cao hơn Lục Lập Xuyên.
Kiều Miên giơ tay, trực tiếp vòng qua cổ anh, dùng một lực kéo anh lại.
Trán áp sát trán, đôi mắt Kiều Miên chứa đựng nụ cười, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Lập Xuyên.
“Cứ tiếp tục trò chuyện đi.” Kiều Miên nhẹ nhàng nói, “Mong anh chỉ giáo nhiều hơn.”
Cô chắc chắn mình thích người này. Không quan trọng người đó thích mình như thế nào.
Kiều Miên vốn là người khá ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, nhưng lúc này dường như cô đã hiểu ra, nhận thức được rằng mọi thứ đều khác biệt.
Người cô thích là đại ca Lục, là đàn anh Lục mà cô ngưỡng mộ.
Suy cho cùng, đều là cùng một người. Cô sẽ vì người này mà cảm thấy khó chịu, vì người này mà đau lòng, xuất hiện những cảm xúc trước đây chưa từng có.
Kiều Miên buông tay, hiếm khi hiểu rõ suy nghĩ của mình, ngược lại có hơi ngượng ngùng.
“Đi thôi, đi thôi, em phải nhanh chóng về phòng, cả ngày nay em chưa về.” Cô lầm bầm nói, rồi vội vã bước đi trước.
Lục Lập Xuyên lại đứng yên một lúc, sau đó mới chậm rãi bước theo.
Anh không đáp lời cuối của Kiều Miên, chỉ đôi mắt cứ chăm chú nhìn bóng dáng cô nhảy nhót phía trước, như thể hình ảnh đó đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Lục Lập Xuyên khẽ nhếch môi, nở một nụ cười.
Nàng tiên nhỏ của anh mãi mãi sẽ không biết, cô đối với anh có ý nghĩa như thế nào.
Là ánh sáng, là ngọn lửa.
Là bảo vật còn quý giá hơn cả việc ôm trọn thế giới.