Tiên Phong Đạo Thê

Chương 25

Lần này trở về, ta với sư phụ cùng đáp trên một đám mây.Trên đám mây, sư phụ và ta gần sát nhau, cũng không phải ngồi song song, mà hắn ngồi phía sau, như thế, ta giống như bị hắn ôm trong lòng ngực, sau cổ mơ hồ cảm giác được hô hấp của hắn, mặc dù khiến cho lòng dạ ta rối bời, lại càng khiến cho da đầu người ta run lên không thể động đậy, nếu nói Tiểu Bạch Long thích cứng ngắc thành một cây gậy, giờ này khắc này, ta cảm thấy ta cũng cứng ngắc thành một mảnh gỗ, đến lúc trở về thiên cung, liền suýt nữa không thể nhục nhích.

Sư phụ dặn ta trở về nghỉ ngơi cho tốt, mà hắn cùng Lưu Diễm tiên tử đi chung đến chỗ Thái Thượng Lão Quân lấy thuốc, ta liên tục gật đầu đồng ý, đợi bọn họ rời đi mới quay đầu chạy về Nguyên Hoàng cung, đợi đến nơi, liền khẩn cấp mở cổ họng thét to, "Tử Tô, Tử Tô, ta đã về rồi!"

Nào ngờ không ai trả lời. Ta suy nghĩ chắc Tử Tô không có ở đây, đang muốn lăn qua lăn lại trên đấy hai cái, bỗng nhiên nghe được một tiếng động vang lên, hình như tiếng ghế bị đá ngã.

"Ai đó?" Ta vừa xắn ống quần, vừa thuận miệng hỏi.

Nào ngờ không có người lên tiếng trả lời, ta mới đứng lên, nhìn về hướng nơi phát ra tiếng động, đó không phải là phòng của Cẩm Văn sao, nha, hay là Cẩm Văn đang ở trong phòng? Trước khi rời đi ban ngày Cẩm Văn hình như không hề xuất hiện, lúc này ta trở về cũng chưa chào hỏi nàng ấy, vừa rồi chỉ lo gọi Tử Tô, cũng đã quên Cẩm Văn, thật sự là có lỗi.

"Cẩm Văn, ngươi có ở trong đó không?" Ta giương giọng hỏi.

Sau một lát, cửa phòng ‘chi nha’một tiếng đẩy ra, mơ hồ cảm thấy trước mắt một bóng trắng thoáng qua, nháy mắt mấy cái lại cảm thấy cũng không có gì khác thường, lúc này vẻ mặt Cẩm Văn lười nhác dựa vào cạnh bên cánh cửa, hơi hơi nâng mặt, gật đầu về phía ta, "A, đã trở về." Giọng nói quả nhiên là dịu dàng như nước, ngọt như mật đường.

Ta vội vàng gật đầu, "Ừ a, may nhờ có bộ lông chồn tía mà Cẩm Văn cho, nếu không ta sẽ lạnh đến thảm thương!" Ta ôm hai tay làm động tác run run, Cẩm Văn mỉm cười, "Không cần khách sáo, Thần Quân đã trở về chưa?"

"Sư phụ cũng đã trở về!"

"À, ta nghỉ ngơi đây." Cẩm Văn hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt tựa hồ buồn bã, mà trong nháy mắt cúi đầu kia, ta thấy trên cổ nàng ấy có một dấu hồng hồng, đang muốn thân thiết hỏi thăm, đã thấy nàng ấy lui về phía sau một bước, ‘ba’ đóng cửa phòng lại.

Ách...

Mấy ngày trước đây nghỉ ngơi không tốt, ta vốn khắc phục thói quen cắm rễ xuống đất, có thể dễ dàng bò lên giường đánh một giấc, chỉ là lần này đi ra ngoài rất lâu, lại bị đông lạnh bị mệt mỏi, rốt cuộc bây giờ kháng cự không nổi sự dụ hoặc của đất ẩm, nhảy vào trong đất rồi ngủ, đợi đến khi tỉnh lại cũng không biết là đã canh mấy rồi, đang cảm thấy mỹ mãn lười nhác duỗi thắt lưng, mí mắt vừa mở, liền nhìn thấy một thân hồng y của sư phụ đứng ở trước mặt, mà lúc này trời không có trăng, không thấy rõ sắc mặt sư phụ, chỉ cảm thấy bên trong một cỗ áp lực vô hình, khiến cho ta có chút thở không nổi.

"Thức dậy rồi?"

Ta từ trong đất đi lên, sư phụ đưa tay giúp ta một phen, ta nhất thời cảm kích nói lời cảm ơn, giữ lấy tay hắn để đi ra ngoài, quần áo trên người dính đầy bùn đất.

Sư phụ thích làm đẹp yêu sạch sẽ, dáng vẻ bây giờ của ta để hắn nhìn thấy, khẳng định sẽ chọc giận hắn, trong lòng ta run lên, vội rụt tay trở về.

"Miêu Miêu."Giọng nói của sư phụ không thấy tức giận, ta lập tức nới lỏng lòng, lúc này trả lời, "Sư phụ, ta đây."

Làn gió trong mát thổi qua, bùn đất trên người đều mất hết, ta cảm thán tiên pháp thần kỳ, không yên mở miệng, "Sư phụ có thể dạy ta pháp thuật không?" Đinh Đang nhỏ như vậy cũng có pháp thuật bất phàm, mà ta ngoài việc có ba trăm năm tuổi ra, cái gì cũng không biết, thật là đau buồn rất nhiều.

Ta sợ sư phụ không đồng ý, lập tức vỗ ngực bảo đảm, "Sư phụ, ta chỉ không muốn làm mất mặt người."

"Nịnh bợ giống như Biển Đậu?" Giọng điệu của sư phụ mỉm cười, ta hơi chút sửng sốt, "Ai? Biển Đậu?"

Sư phụ cũng cười ra tiếng, "Ngày mai sẽ chỉ cho ngươi."

Nghe được lời này ta hết sức vui mừng, luôn mãi cam đoan nhất định sẽ học cho tốt, lời còn chưa dứt, liền cảm thấy không khí thật sự quái dị, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sư phụ sáng lên khác thường, giống như trong mắt đốt lên một đốm lửa, mà ta thấy thân ảnh của mình rõ ràng nổi bật trong đôi mắt kia, thiêu đốt bên trong ngọn lửa đỏ rực, trong lòng ta hoảng hốt, theo bản năng dời tầm mắt, mà sư phụ lại nắm lấy tay ta nói, "Đi, ngắm sao."

Ta lập tức cứng ngắc, trên trán rơi xuống giọt mồ hôi lạnh.

Sư phụ, người xem hôm nay, đen sì sì một đống, chỗ nào có sao đây.

Nhưng mà sư phụ không nói một lời kéo ta lên đám mây của hắn, sau khi xuyên qua Nguyên Hoàng cung lại rẽ trái rẽ phải nhiều lần, lướt qua hư không, đứng trước một tiên đảo giữa không trung.

Lúc trước tuy Nguyên Hoàng cung không hề có ánh trăng, mà nơi này lại có một vầng trăng sáng, ánh trăng sáng trong, bao phủ của tòa tiên đảo, khiến cho nơi này giống như phủ thêm một tầng lụa mỏng thuần trắng.

Phủ khắp trên đảo kia là hoa thụ hồng nhạt, cánh hoa phấn hồng bồng bềnh bay lượn giữa không trung, giống như mộng lại như huyền ảo. Mà cái khiến người ta ngạc nhiên nhất là một thác nước trút xuống, giọt nước sáng lấp lánh bắn ra xung quanh, mà bên trong thác nước, lại có hào quang tỏa rạng, tựa như ngôi sao sáng. Ta nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, cho tới bây giờ không biết được, bên trong thiên cung, thế nhưng ẩn giấu một chỗ có khung cảnh kỳ diệu như vậy.

"Đó là nước từ sông Ngân Hà!" Sư phụ giải thích nghi hoặc cho ta, lúc ta còn là một hạt lúa có nghe qua chuyện xưa Ngưu Lang Chức Nữ, khi đó cảm thấy Ngân Hà chia cách hai người, trong lòng đương nhiên nghĩ đó là con rạch thối nước đen xì, bây giờ thấy, ngược lại bị vẻ đẹp của nó làm kinh ngạc không nói nên lời, chỉ thì thào “Ừ” một tiếng xem như là trả lời.

Sư phụ vươn một ngón tay, bỗng nhiên dòng nước Ngân Hà kia phân ra một dòng nhỏ, bay lên không chạm vào ngón tay sư phụ, ta nhất thời hưng phấn, đưa tay qua sờ, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay hơi ngứa, dòng nướt rất tươi mát. Nước này óng ánh trong suốt, hình như có linh tính vặn vẹo muốn tránh đi tay của ta, mấy lần ta muốn nắm lại bị nó né tránh, lúc bĩu môi chán nản, liền nhìn thấy sư phụ cười khanh khách, hí mắt nhìn ta, ngón tay hất nhẹ một cái, dòng nước kia lệch ra xa ta.

Hừ, thì ra là sư phụ đang tác quái!

Ta học dáng vẻ thu tay của sư phụ, cũng chỉ vươn một ngón, nhẹ nhàng cong cong lên một cái, trong lòng thầm nghĩ, ngươi đi lại đi ngươi đi lại đi, vốn đơn giản là học cho vui, cũng không ngờ làn nước kia lay động hai cái, thế nhưng thật sự chảy qua về hướng của ta, ngón tay ta chuyển hai vòng, nó giống như sợi tơ quấn quanh ngón tay đang xoay của ta, trời ~~ thật kỳ diệu !

"Sư phụ sư phụ! ! ! Người xem người xem, ha ha ha ha! !" Ta vui mừng, bảo sư phụ xem biểu hiện của ta, nào ngờ vừa mới quay đầu lại, đã bị biểu hiện của sư phụ dọa run lên, đương nhiên, dòng nước kia ‘ba’ một tiếng rơi vào không trung, trong nháy mắt biến mất không thấy dấu vết.

Vẻ mặt sư phụ cổ quái, tầm mắt dừng trên người ta như muốn nhìn xuyên qua ta vậy, ta không dám lại nhìn hắn, đành phải rụt đầu nhìn Tiểu Bạch Long luôn cứng đờ giả chết trên cổ tay, có thể nhìn quá lâu, Tiểu Bạch Long kia cũng bỗng nhiên hơi hơi động đậy, rụt đầu vào giống như ta, phỏng chừng đã bị ta nhìn đến thủng một lỗ, thật sự là tạo nghiệt!

"Miêu Miêu!"

Sư phụ gọi ta, ta lập tức ngẩng đầu, lúc này sư phụ đã đem tầm mắt chuyển qua nơi khác, mà ta phát hiện, hai vai sư phụ ẩn ẩn lay động, như là cực lực kiếm chế và ngấm ngầm chịu đựng cái gì, vì thế, ta hơi hơi xê dịch một bước nhỏ ra sau.

Sư phụ: "..."

Thật lâu sau, nghe được sư phụ thì thào nói nhỏ, ‘nàng đã trở về’.

"Cái gì?" Ai trở về đâu? Bốn phía cũng không người kia, chẳng lẽ là tu vi của ta nông cạn, vị tiên nhân kia ở bên mà cũng không hề biết?

"Không có gì, nơi này đẹp không?" Sư phụ hơi nhướng mày, trong con ngươi đột nhiên lấp lánh ánh sáng, ngay cả khóe miệng kia cũng có nhàn nhạt ý cười, làm cho những cánh hoa đang tung bay xung quanh cũng không thế sánh nổi.

Ta nắm chặt tay liên tục lắc đầu, một dáng vẻ nghiêm trang nói, "Ai nha ai nha, không thể bằng một phần vạn của sư phụ đại nhân người."

Sư phụ trời sinh tính thích làm đẹp, ta đương nhiên tùy lúc tùy chỗ dồn hết tinh thần dùng sức lấy lòng hắn, nào ngờ sư phụ cũng không vừa lòng, hung hăng trừng ta một cái, thật lâu sau mới ẩn ẩn thở dài, ngữ khí thật là hao tổn tinh thần.

"Ai..."

Ta đoán chừng những lời ca ngợi này quá khô khan, không đủ để khiến cho sư phụ đại nhân vừa lòng, cho nên dùng tới từ mới vừa học ở Tuyết Vực, "Sư phụ, người thật sự là cái đầu mõ!"

Gõ như thế nào cũng không biến dạng đâu~~
Bình Luận (0)
Comment