Thần Quân đưa ta đi đến
học đường ở thiên giới. Lúc đầu ta rất hưng phấn, sau này lại phát hiện chuyện
không phải vậy. Vừa tới, tiểu tiên hữu trong học đường này có dáng vẻ lớn nhất
không hơn mười ba bốn tuổi, nhỏ nhất còn quấn cái yếm, mà Cẩm Văn nói tướng mạo
của ta, nếu tính theo tuổi con người, ước chừng là mười sáu đến mười tám tuổi,
hơn nữa có thể là vặn vẹo nhiều tư thể mềm dẻo, vóc người so với bọn hắn cao
hơn vài phần, cũng tương xứng với Cẩm Văn, vì thế ta ngồi ở nơi đó, thật sự là
quái dị. Thứ hai, những tiểu tiên hữu này mỗi người đều tinh thông pháp thuật,
vì thế ta một cây lúa có ba trăm năm tu vi này, sau khi bị tiểu bá vương đầu
lĩnh của bọn họ nhận xét là làm ô nhiễm môi trường kia, liền mỗi ngày bị bọn họ
liên kết lại khi dễ.
Ta luôn luôn cảm thấy ầm
ĩ cùng đám tiểu hài tử sẽ tổn hại thể diện của Viêm Hoàng Thần Quân, cho nên có
thể trốn thì trốn, thật sự nếu thật không thể, thì nhẫn nhịn cho qua, dù sao
vài tiểu hải tử phá phách này, so với Cửu Anh kia của Đông Hải, ít nhất tướng
mạo thoạt nhìn còn hiền lành hơn nhiều, vì thế dẫn đến sau mỗi lần tan học, ta
không mặt mũi bầm dập, thì chính là váy bị cắt, nếu không chính là bánh bao ném
đầy đầu, dù sao thì dáng vẻ cũng thật khó coi. Thẳng đến một ngày, tiểu bá vương
cùng mấy tiểu hài tử bao vây quanh ta khi ta đang trên đường về Nguyên Hoàng
cung, muốn đến lật váy của ta, khi đó ta đã hiểu rõ cái gì là e thẹn, đương
nhiên ra sức phản kháng, lúc đến bước đường cùng đương nhiên phải ra sức công
kích, kết quả này là, ta không biết vì sao sử dụng ra một sức mạnh, tát tiểu bá
vương bay đến ngoài Nam Thiên Môn.
Tiểu bá vương là con trai
độc nhất của Hồ Vương Thanh Khâu, ta gây ra đại họa, vạn phần không thể liên
lụy Thần Quân, cho nên trước khi thiên binh thiên tướng còn chưa tới bắt ta, ta
liền hiên ngang lẫm liệt chủ động đi nhận tội.
Tiểu bá vương kia bị một
cái tát của ta quét bay đến gãy vài cái xương sườn, tựa trên ghế lẩm bẩm, ta
phỏng chừng bản thân là một cây lúa, có tính thường xuyên xoay chuyển thắt
lưng, nên bình phục cũng rất nhanh, chẳng lẽ hồ tiên đại nhân này, năng lực
bình phục còn không bằng ta? Tuy rằng nghi hoặc, lại cũng không dám lỗ mãng,
nhận mệnh quỳ gối trước mặt Hồ Vương, nghe xử lý.
Chính là lúc đang quỳ,
vụng trộm chăm chú nhìn mặt Hồ Vương trước mắt, thầm nghĩ thế nhân đều nói bộ
tộc hồ ly có dung mạo xinh đẹp nhất, hôm nay thấy, cũng chỉ thường thôi, vẫn là
Viêm Hoàng Thần Quân đẹp hơn.
"Cốc Miêu Miêu,
ngươi cũng biết tội?" Trên mặt Hồ Vương kia xem ra cũng không tức giận,
lòng ta có chút nới lỏng, theo khuôn phép trả lời, "Tiểu thảo biết
tội!"
Hồ Vương cười một tiếng,
"Đã phạm tội gì?"
Uhm, ta ngẫm
lại."Lúc Hồ Phỉ khi dễ ta không nên đánh trả! Lúc hắn lật váy ta lại càng
không nên tát cho hắn một bạt tai!"
"Khụ khụ!" Tiểu
bá vương có dáng vẻ suy yếu vô lực tựa trên ghế bắt đầu ho khan kịch liệt,
trong lòng ta không yên, cố tình ra vẻ thân thiết, "Không biết hồ tiên hữu
bình phục ra sao?"
Tiểu bá vương hừ lạnh một
tiếng rồi ngoảnh mặt sang một bên, bên tai mơ hồ có chút đỏ ửng, ta tự hỏi bản
thân không biết đỗ dành tiểu hài tử, liền không quan tâm hắn, cúi đầu nhìn
chiếc giày của Hồ Vương. Đôi giày của Hồ Vương màu đen tuyền, mặt trên thêu một
con hồ ly lông trắng, hồ ly có chín cái đuôi, trông rất sống động uy phong mọi
mặt. Lúc cực kỳ nhàm chán muốn xem rõ hồ ly kia đến cùng có bao nhiêu cái
lông, nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, "Hồ Vương
hữu lễ!"
Ta quay đầu, liền nhìn
thấy Viêm Hoàng Thần Quân nhẹ nhàng mà đến, tức thời rụt đầu, đem đầu chôn càng
sâu thêm một chút, hắn để cho ta học nhiều thứ, đừng làm cho Nguyên Hoàng cung
mất mặt, mà hiện thời, ta sợ là mặt đều bị mất hết rồi.
"Không biết thương
thế của lệnh công tử như thế nào? Ta cố ý luyện Tử La đan đến đây nhận
lỗi!" Nói xong,Thần Quân lấy ra một bình ngọc từ trong tay áo, nhẹ nhàng
đổ ra một viên thuốc màu tím, liền có một luồng hương thơm truyền đến, dẫn tới
nước miếng của ta giàn giụa, nhìn Hồ Vương ngồi trên cao, lại cũng có ánh mắt
chợt lóe sáng. Mà tiểu bá vương kia, thì lại càng không chớp mắt mà nhìn chằm
chằm viên thuốc này, ánh mắt vạn phần cuồng nhiệt, hay là, viên đan này cực kỳ
quý trọng, ngay cả thần tiên cũng thấy hiếm lạ?
Bởi vì một viên đan dược
của thần quân, ta được miễn trách phạt mà tự do, bị Thần Quân dẫn trở về Nguyên
Hoàng cung quăng trở lại hậu hoa viên. Cẩm Văn nhảy ra nói ta gây chuyện thị
phi, ta cúi đầu cực kỳ ủ rũ, ta không chọc phiền toái, phiền toái lại đến gây
chuyện với ta, quả thật oan uổng.
"Ngươi biết không,
Thần Quân vì bảo vệ ngươi, cố ý luyện chế Tử La đan!" Cẩm Văn nói lảm nhảm
phía sau ta, ta quay đầu đi tới hỏi nàng ta, "Đan dược kia có tác dụng gì,
vì sao có hương thơm như thế?"
Cẩm Văn giậm chân,
"Thật sự là ngốc nghếch! Sau khi thành tiên muốn tăng thêm tu vi thật
không dễ, một viên Tử La đan, có thể ngang bằng trăm năm khổ tu!"
A, thì ra là thế.
"Đối với Hồ Phỉ
thuộc tiên mệnh do trời sinh này, cái này lại càng phi thường có lợi! Hơn nữa
chỉ có Thần Quân mới có thể luyện chế đan này!"
Ta cởi giày, đem giày vứt
sang một bên, tò mò hỏi, "Vì sao?"
"Chân hỏa thông
thường cũng không có thể dùng để luyện chế đan này, cho dù là tam vị chân hỏa
của Thái Thượng Lão Quân cũng không được, chỉ có bản mạng chi hỏa của Thần Quân
mới có thể ngưng kết đan này!" Cẩm Văn quay mắt về hướng ta, ta vén ống
quần lên, xem xét xác định một góc đất trống trong bồn hoa, sau khi đá chân,
đưa tay hoạt động hai cái, mạnh nhảy vào trong bồn hoa, muốn cắm vào trong đất
để nghỉ ngơi, ngày xưa đất rất xốp tùy ý nhảy một cái có thể đi vào, mà ngày
nay, ta suýt nữa trẹo chân, đau đến ta phải nhe răng nhếch miệng, hít mạnh mấy
ngụm khí lạnh.
Thật vất vả mới khôi phục
lại, ta đưa tay hướng đến bồn hoa sờ sờ, ai ya, ở mặt ngoài là đất ẩm ướt như
cũ, mà bên trong, thế nhưng bị đổi thành nham thạch!
Cẩm Văn ở bên cạnh cười
khanh khách, ta đang muốn mở miệng, chỉ thấy nàng ta khoát tay chặn lại,
"Đây đều là ý của Thần Quân, ngươi muốn trách, thì đi tìm Thần Quân
đi!"
Thần Quân...
Ngài biết được khi ta trở
về sẽ nhảy vào trong đất, cho nên an bày như vậy, biến thành hình phạt của ta
sao? Lúc trước Thần Quân nói ta sau này không cần lại đến học đường nữa, hắn sẽ
đích thân dạy riêng cho ta, vốn ta còn rất vui mừng, bây giờ xem ra, rơi vào
trong tay Thần Quân ăn buồn bực không ít, chỉ sợ càng thêm đáng sợ a! Ta ngồi ở
bên bồn hoa, xoa hai chân đỏ bừng, khóc không ra nước mắt.
Ngày thứ hai, tiên nga
bên cạnh Thần Quân – Tử Tô liền đến dẫn ta đi, ngược lại Tử Tô tiên tử cực kỳ
hiền lành, nói ta có phúc khí rất tốt, ta gật đầu nói “Vâng”, đi theo phía sau
nàng ta, đến chính điện của Nguyên Hoàng cung.
Lúc này Thần Quân nghiêng
nhiêng tựa vào ghế nằm, đôi mắt khép hờ, lông mi thật dài lấp lánh những tia
nắng sáng sớm của ánh mặt trời, gợi lên màu vàng tinh tế, hắn thường ngày đều
mặc bạch y, giờ phút này thế nhưng một thân đỏ rực, chỉ là hồng y kia nới lỏng
không ngay ngắn phủ trên người, hai xương quai xanh lộ cho trong sương mù tản
sáng, có vẻ mông lung lại càng thêm làm cho người ta không mở mắt nổi. Mà trên
vai hắn còn có một con chim nhỏ màu lông đỏ đang đậu, ngẩng cao đầu, một đôi
con mắt xoay tròn, thập phần cổ quái quỷ dị, cuối cùng, đôi mắt màu xám nhỏ như
hạt đậu của con chim nhỏ kia nhìn đến người ta, ngay sau đó giọng nói của Thần
Quân liền vang lên, "Ngươi đã đến rồi!"
"Thần Quân..."
"Ta đã quyết định tự
mình dạy ngươi, sau này ngươi gọi ta là sư phụ cũng được!"
"A, sư phụ!"
Ta thưa dạ đáp lời, đúng
lúc này, đôi mắt đang khép hờ của Thần Quân đột nhiên mở ra, không hiểu được có
phải là do ảo giác của ta hay không, phảng phất thấy trong đôi mắt kia lóe sáng
sánh kim quang, sợ tới mức làm lòng ta run lên.
"Thế nào, ngươi
không vui mừng sao?"
"A!" Ta cuống
quít xua tay, "Không có, không có, ta rất vui mừng, sư phụ! Ha ha" vì
để biểu hiện thành ý của ta, ta cười mỉa hai tiếng nói tiếp, "Sư phụ sư
phụ, con chim nhỏ trên vai người thật đáng yêu!"
Không ngờ khi ta vừa mới
dứt lời, chim nhỏ kia liền nổi giận phùng lông. Ngay cả sư phụ cũng đen mặt,
"Đó là bản thể của ta, phượng hoàng!"
Được rồi, ta lại phạm sai
lầm. Loài chim là đỏm dáng nhất, vương của các loài chim, lại càng bảnh chọe
đến mức tận cùng.
Chắc là chọc giận sư phụ,
hắn cũng không dạy ta cái gì, trực tiếp đem ta quăng vào thư phòng, sau đó oành
một tiếng, khóa cửa phòng.
"Xem xong sách bên
trong mới được ra ngoài!"
"Cái gì?" Ta
nhìn thư phòng đầy sách, rơi lệ đầy mặt. Sau một lát, ta điên cuồng đấm cửa,
"Sư phụ sư phụ, ta không biết chữ a!"
Chúng nó không nhận biết
ta, ta cũng không biết chúng nó.
Trời ơi, vậy bảo ta xem
như thế nào đây?