Hai cảnh giới lúc trước của "Thái Âm Luyện Hình" không có yêu cầu cao về Thái Âm lực như vậy. Hay có lẽ nó mới là lựa chọn thích hợp nhất?"
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu Lưu Ngọc. Trong lòng hắn lâm vào suy tư, không ngừng cân nhắc giữa ưu - nhược điểm.
Một tay hắn cầm "Tinh Thần chân thân", tay còn lại cầm "Thái Âm Luyện Hình", ánh mắt hắn không ngừng di chuyển qua lại giữa hai quyển điển tịch, có chút khó lựa chọn.
Một bên có điều kiện tu luyện hà khắc dị thường, nhưng triển vọng vô cùng rộng mở, càng đủ trực tiếp tu luyện tới Hóa Thần cảnh giới.
Cái còn lại thì có điều kiện tu luyện thoải mái hơn một chút, nhưng chiến lực lại yếu hơn một chút, tương lai cũng không rộng mở như vậy.
Nhưng thật ra sự tiêu hao của hai thứ này với tài nguyên tu tiên đều đã gấp mấy lần pháp tu cùng cảnh giới. Nhưng điểm này với Lưu Ngọc vốn có được Tiên Phủ mà nói, ngược lại không phải là vấn đề.
Tầng thứ bảy của Tàng Kinh Các yên tĩnh không tiếng động.
Cầm hai quyển công pháp đứng đầu, Lưu Ngọc rơi vào do dự.
Một lát sau, hắn lại đột nhiên lộ ra ý cười, cảm thấy buồn cười vì mình bị vỏ bọc bên ngoài của chúng che mắt.
"Hai công pháp đều có cùng tinh thần thuộc tính, chuyển tu cũng không phải là quá khó khăn."
"Mình hoàn toàn có thể thử "Tinh Thần chân thân" trước, nếu con đường này không thông thì sau đó lại đổi sang con đường "Thái Âm Luyện Hình" là được.”
"Hai quyển công pháp này cũng có thuộc tính tương tự nhau, nhất là ở tiền kỳ có điểm chung nhất định."
"Coi như là chuyển tu thì cũng không đến mức bắt đầu lại từ đầu."
Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Ngọc đã có quyết định.
Sau khi trở thành đệ tử chân truyền, hắn có thể tùy ý ra vào tầng thứ bảy của Tàng Kinh Các. Chỉ cần hắn có đủ công huân thì lúc nào cũng có thể đổi một quyển công pháp khác.
Hơn nữa trong thế giới Tiên Phủ còn có một viên "Hư Ảo Tinh Thần", hắn hoàn toàn có thể tìm được công cụ để cất giữ tinh thần lực rồi mang tinh thần lực nồng đậm nhất ra để rèn luyện cơ thể.
Cứ như vậy, thì hắn là hắn có thể nhanh chóng hoàn thành tu luyện cảnh giới thứ nhất của "Tinh Thần chân thân".
Về phần cảnh giới thứ hai, thứ ba thì đến lúc đó rồi nói sau. Kiểu gì mà chẳng có cách giải quyết.
Sau khi Tiên Phủ "sáng tạo" ra một một viên Hư Ảo Tinh Thần thì đã không còn biến hóa tiếp theo nào nữa. Vậy thì với tinh thần lực hiện có, liệu nó có thể chuyển hóa thành nguyệt hoa và nhật quang hay không?
Vào giây phút này, trong tay Lưu Ngọc cầm hai quyển công pháp, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Đây là điều mà trước đó hắn chưa từng nghĩ tới. Hắn định sau khi trở về sẽ thử nghiệm chuyện này một lần.
"Năm mươi hai điểm công huân."
Trong lòng quyết định, Lưu Ngọc lập tức không còn do dự nữa, bỏ hai quyển công pháp xuống rồi nhìn thoáng qua giá cả để đổi lấy Tinh Thần chân thân.
Chỉ có thể nói là con đường của thể tu chi đạo hiện tại đã thật sự xuống dốc. Một công pháp thể tu đứng đầu thế này vậy mà bây giờ chỉ có giá cao hơn công pháp pháp tu thượng phẩm hơn một chút.
Điều này không thể không khiến mọi người cảm thán về sự biến chuyển của thời gian.
Thế sự xoay vần!
Đi tới quầy, Lưu Ngọc chắp tay với trưởng lão đang chợp mắt, cung kính nói:
"Văn sư bá, đệ tử muốn đổi Tinh Thần chân thân."
Những thứ được đặt ở tầng thứ bảy của Tàng Kinh Các đều là công pháp "bản gốc" hoặc là "bản đơn lẻ", có ý nghĩa đặc biệt.
Nếu tu sĩ muốn đổi thì đương nhiên là sẽ không lấy được "bản gốc", còn “bản đơn lẻ” chỉ là dùng Ngọc Giản phục chế lại một phần.
Nghe vậy, Văn trưởng lão với màu tóc hoa râm, làn da đầy nếp nhăn, dáng vẻ già nua ngập tràn mở hai mắt ra.
Đôi mắt đục ngầu của lão đánh giá Lưu Ngọc, dừng một chút rồi nói:
“Tinh Thần chân thân?”
"Nếu như lão phu nhớ không lầm thì đây là một quyển công pháp thể tu, đúng chứ?"
"Tiểu bối ngươi tuổi còn trẻ mà đã tu luyện tới Trúc Cơ trung kỳ, lại còn là đệ tử chân truyền. Nếu như ngươi không phân tâm thì cũng khả có thể ngưng kết được Kim Đan nhất định."
"Vậy sao ngươi lại phân tâm sang chuyện khác, lãng phí phần lớn thời gian để đi tu luyện công pháp thể tu đã xuống dốc này?"
Giọng điệu của Văn trưởng lão lúc đầu tương đối bình tĩnh, đến phía sau thì lại dần dần trở nên nghiêm khắc, giống như là trưởng bối đang răn dạy vãn bối vậy.
Phần lớn thời gian cả đời của lão đều trải qua ở trong tông môn, vì vậy lão có tình cảm thâm hậu với tông môn.
Cho nên sau khi già đi, lão chủ động vì tông môn canh giữ ở Tàng Kinh Các, coi như là dưỡng lão ở chỗ này.
Nếu như đệ tử bình thường chọn lựa công pháp thì Văn trưởng lão cũng sẽ không để ý hoặc là hỏi tới, nhưng đệ tử chân truyền thì không giống vậy.
Đệ tử chân truyền là Trúc Cơ ưu tú nhất trong số rất ít người của tông môn, khả năng ngưng kết Kim Đan của họ vượt xa tu sĩ bình thường.
Lão không muốn nhìn thấy một tên đệ tử chân truyền vì phân tâm mà cuối cùng đại đạo không thành, cho nên mới lão mới cố ý hỏi như vậy.
"Hồi Văn sư bá, đệ tử đều đã hiểu rõ về đủ loại nhược điểm của thể tu chi đạo."
“Nhưng tâm ý của đệ tử đã quyết!”
Lưu Ngọc kiên trì nói.
Mặc dù giọng điệu của Văn sư bá này nghiêm khắc nhưng hắn có thể cảm giác được sự thân thiết mơ hồ.
Nhưng bí mật Tiên Phủ tất nhiên là không thể tiết lộ với bất luận kẻ nào. Vậy nên hắn chỉ có thể kiên định với suy nghĩ của mình, không nói thêm quá nhiều.
"Nếu như ta nhớ không lầm thì sư tôn của ngươi hẳn là Lý Trường Không, đúng chứ?"
"Hạng người láu cá kia có biết đến lựa chọn của ngươi không?"
Văn trưởng lão hỏi.
"Hồi sư bá, gia sư không biết, đây là chọn lựa của đệ tử."
“Kính xin sư bá thành toàn!”
Lưu Ngọc thành thật nói.
Nói xong, hắn lại hành lễ, hai tay dâng lệnh bài chân truyền lên.