Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1044 - Chương 1044. Hai Mươi Bốn Năm

Chương 1044. Hai mươi bốn năm
Chương 1044. Hai mươi bốn năm

Chỉ cần có thể duy trì nhu cầu tu luyện, có thêm một chút thu nhập vào sổ sách là được rồi.

Có câu tiền tài động lòng người, nếu như bị người khác biết được xuất thân của hắn, thì ngay cả một số lão quái vật cũng sẽ động lòng.

Nói không chừng lần nào đó đi ra ngoài, sẽ bị chặn đường về, cho nên cẩn thận thì vẫn hơn.

Trước mắt trong túi trữ vật tuy rằng còn cò mười vạn Linh Thạch, nhưng tiêu phí tu luyện mỗi năm của Lưu Ngọc cũng không phải số ít, nếu như vẫn không có tiền thu nhập vậy thì sẽ không kiên trì được quá lâu.

Cho nên cho dù có thể ẩn chứa nguy hiểm bên trong, Ngọc Đan Đường cũng cần phải mở ra.

Các tài nguyên tu luyện như Dưỡng Thần đan, Huyền Nguyên đan, Hàn Tinh dịch mỗi năm đều phải tiêu hao số lượng lớn Linh Thạch, quá trình tìm kiếm Linh Thạch tuyệt đối không thể nào ngừng lại được.

Hôm nay, Ngũ Xương lại đến cửa lần nữa, đưa đứa nhi tử trên người có linh căn của gã đến.

“Lưu sư thúc, đây là khuyển tử của ta.”

Sau khi hành lễ, Ngũ Xương chỉ tay vào thiếu niên bên cạnh rồi lên tiếng giới thiệu, tiếp đó lại kéo lấy ống tay áo của thiếu niên kia, nhỏ giọng trách mắng:

“Còn không mau hành lễ?”

Trên người thiếu niên mặc một bộ xiêm y màu trắng mộc mạc, thoạt nhìn có chút nhát gan, nhưng tướng mạo lại rất thanh tú.

Nghe thấy tiếng trách mắng của phụ thân, hắn ta cũng không dám chần chừ, lập tức thi lễ với Lưu Ngọc:

“Đệ tử Ngũ Thừa Ân, bái kiến Lưu sư thúc.”

Nói xong, thiếu niên bái lạy cúi người thật sâu, một hồi lâu vẫn chưa đứng thẳng người dậy.

Dễ thấy được phụ thân của hắn ta đã sớm có dặn dò về chuyện lễ tiết.

“Đứng dậy đi, không cần đa lễ.”

Lưu Ngọc tùy ý phất tay, thiếu niên đáp “vâng” một tiếng rồi mới chầm chậm đứng dậy.

Lúc này, hắn mới quan sát được rõ ràng thiếu niên này, quả thực có vài nét tương tự với phụ phân hắn ta, nhưng về tướng mạo vẫn có hơi tuấn tú hơn một chút.

Thiếu niên mười hai tuổi đã có tu vi Luyện Khí tầng một, nói chung cũng không có thất bại ở vạch xuất phát.

Nhưng đứng ở bên trong sảnh đường, hắn ta cúi đầu có vẻ không được tự nhiên, rõ ràng trong lòng không vẻ thiếu tự tin.

“Ta và phụ thân của ngươi cũng coi như có giao tình cũ, không cần phải xa cách như vậy.”

“Về sau lúc không có người ngoài, gọi ta thế bá là được rồi.”

“Lần đầu gặp mặt, món pháp khí trung phẩm này ngươi nhận lấy đi, dùng nó để phòng thân.”

Lưu Ngọc chầm chậm lên tiếng, tìm trong túi trữ vật rồi lấy ra một món pháp khí trung phẩm, vận dụng một tia pháp lực phóng nó bay về phía thiếu niên.

“Cái này…”

Ngũ Thừa Ân chần chừ nhìn về phía Ngũ Xương, sau khi nhìn thấy gã gật đầu, thiếu niên mới thu lấy pháp khí vào tay, hành lễ cảm tạ:

“Vãn bối đa tạ thế bá ban ơn!”

Tiếp sau đó, Lưu Ngọc lại tùy ý hỏi Ngũ Thừa Ân mấy vấn đề về kiến thức tu tiên cơ bản, dựa theo những đáp án mà hắn ta trả lời, hắn thấy được kiến thức cơ bản của hắn ta rất vững chắc.

“Được rồi, lui xuống đi.”

“Lưu mỗ cho phép tiểu bối ngươi ở tại chân núi Vân Hà Sơn, xây dựng nên một tòa động phủ để tu luyện.”

“Nhớ kỹ, khiêm tốn hành sự không được gây chuyện thị phi, nghiêm túc chăm chỉ tu luyện đừng để phụ lòng sự kỳ vọng của phụ thân ngươi.”

Sau khi hỏi vài vấn đề, Lưu Ngọc phất tay nói.

“Vâng, thế bá!”

Trong lòng hai người phụ tử đều vui mừng không thôi, thế nhưng cũng không dám thất lễ nên cũng không dám thể hiện ra bên ngoài, mãi cho đến khi nhanh chân nhanh tay lui ra bên ngoài, hai người mới đưa mắt nhìn nhau, nét hớn hở lộ ra bên ngoài mặt.

Đối với Ngũ Xương mà nói, trên người nhi tử duy nhất mang linh căn đã ký thác nỗi mong đợi của gã đối với Tiên đạo.

Cảnh giới mà chính bản thân gã không thể đạt tới, gã hy vọng nhi tử của mình có thể đạt thành.

Ngũ Thừa Ân có thể tu luyện ở Vân Hà Sơn, ở trong mắt người nào cũng coi như là người của Vân Hà Sơn rồi, có thể mượn chút uy danh của một vị đệ tử chân truyền, con đường về sau cũng dễ đi hơn rất nhiều.

Giờ khắc này, Ngũ Xương vui mừng không thôi, gã cảm thấy những năm tháng nhẫn nhục chịu khó của mình đều xứng đáng.

Mừng rỡ qua đi, gã lại nhìn về ánh nắng chiều nơi chân trời xa xôi, trong gã có chút thương cảm khó hiểu.

“Sinh mạng của bản thân, hệt như ánh tà dương vậy, giờ phút này đã sắp phải gần đất xa trời rồi.”

Ý niệm này cứ thế hiện lên, trong lòng Ngũ Xương cũng có chút khó chịu không nói nên lời.

Vẻ cô đơn tĩnh mịch lóe qua trong mắt gã rồi chợt tan biến, gã miễn cưỡng nở nụ cười, hôm nay là ngày cực kỳ quan trọng của nhi tử, gã không nên làm mất hứng như thế.

“Đến Vân Hà Sơn rồi thì phải tuân thủ quy củ ở Vân Hà Sơn, có biết chưa?”

“Ta và Lưu sư thúc tuy rằng là bạn cũ, nhưng nếu như ngươi mạo phạm vào quy củ của Vân Hà Sơn, vẫn sẽ phải bị trừng phạt nghiêm khắc, cho nên ngươi phải nhớ kỹ không được vi phạm quy củ.”

“Còn nữa, những nội dung tu luyện quan trọng đã nói ngày hôm qua ngươi không quên đó chứ?”

“Những điều đó ngươi có hiểu chưa? Thừa Ân.”

Trên đường đi xuống núi, Ngũ Xương cứ mãi vuốt râu, không yên tâm mà dặn đi dặn lại nhi tử của gã.

“Biết rồi mà, biết rồi mà.”

“Trời ơi phụ thân à, những việc này phụ thân đã nói mấy lần rồi đó.”

Chung quy vẫn là tâm tính thiếu niên, vừa ra khỏi lầu các, Ngũ Thừa Ân đã cởi mở tính cách của mình, tò mò quan sát xung quanh, không kiên nhẫn lên tiếng đáp lại.

“Tiểu tử thối, đủ lông đủ cánh rồi phải không?”

Thấy vậy, Ngũ Xương giả vờ nghiêm túc lại bắt đầu lên tiếng giáo huấn.

Ngũ Thừa Ân rụt vai lại, chỉ có thể thu liễm lại tâm tính bắt đầu lắng nghe.

Hết chương 1044.
Bình Luận (0)
Comment