Lời vừa nói ra, trong phòng lập tức yên tĩnh, ba nữ tu ca múa trợ hứng và cả hai nữ tu bồi rượu đều dừng lại.
Các nàng cúi đầu im phăng phắc, thần sắc bối rối không dám nói nửa chữ, chỉ có thể theo lời lui đi.
Đối phương là tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, nếu như trêu chọc vào đối phương, bóp chết tính mệnh của các nàng dễ như sâu kiến.
Không phải chỉ là hát một khúc thê lương thôi sao? Sao lại như vậy?
Trong lòng nữ tu không hiểu.
Hành động của Lưu Ngọc cũng hơi khựng lại, đối với phản ứng của đối phương thì có chút khó hiểu, chỉ có điều vẫn tiếp tục ăn thịt uống rượu trêu đùa nữ tu mà không hề nói thêm gì cả.
“Xem ra Đường đạo hữu cũng là người có cố sự.”
Trong lòng hắn lóe lên ý nghĩ này.
Qua một hơi, sắc mặt của Đường Thiên Bảo khôi phục như thường, phất tay tùy ý nói.
“Vâng, Đường tiền bối.”
Ba nữ tu ca múa trợ hứng ngoan ngoãn dễ bảo, chậm rãi lui ra ngoài.
“Khiến cho Hồng đạo hữu cười chê rồi.”
“Mấy người kia thực là không biết tốt xấu, ở lúc ta đang cao hứng lại hát khúc thê lương.”
“Thật sự là mất hứng.”
“Nào, Hồng đạo hữu, chúng ta tiếp tục.”
Thần sắc của Đường Thiên Bảo như thường, mời rượu trò chuyện.
Ý thức được vừa nãy hơi quá, hắn ta cũng không hề có ý định giải thích, chỉ là tìm cái cớ rồi lấp liếm qua loa.
“Keng.”
Lại chạm cốc một cái, hai người đều uống một hơi cạn sạch.
Ba lần đồ ăn năm lần rượu, hai người chậm rãi ăn uống, hài lòng trò chuyện với nhau.
Đường Thiên Bảo cũng chủ động nói đến chuyện Tây Sa chi địa một chút, bắt đầu kín đáo nói ra thế lực và sức ảnh hưởng của mình, loáng thoáng lộ ra ý định lôi kéo.
Lưu Ngọc tỏ vẻ không biết, ứng phó hàm hồ, chỉ nói là mình vẫn đang muốn tiếp tục tìm cơ duyên đột phá.
Thông qua lần trò chuyện này, quả thực là hắn thu hoạch được không ít, hiểu được rất nhiều chuyện của Tây Sa chi địa, nhận biết về chỗ này lại sâu hơn một tầng, không còn chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài.
Ôm nữ tu trong lòng, Lưu Ngọc lẳng lặng nghe Đường Thiên Bảo nói ra một ít chuyện của Tây Sa chi địa.
Một lần linh thực này, ăn trọn vẹn mất hai canh giờ, hai người người nào cũng có tâm tư riêng, chủ và khách đều vui vẻ.
Trong tửu lâu còn có thể dừng chân, Đường Thiên Bảo là khách quen ở đây, lập tức sai tiểu nhị của khách điếm an bài hai gian phòng.
Lưu Ngọc cũng không từ chối, thế là liền ở lại bên trong tửu lâu.
...
...
Trong phòng rộng lớn sạch sẽ, Lưu Ngọc ngồi khoanh chân.
“Phù.”
Thoáng vận công một lần, luyện hóa hết linh thực đã ăn, phun ra một ngụm trọc khí mang theo tửu khí.
Hắn mở mắt ra, bắt đầu nhớ lại những thu hoạch có được khi giao lưu với Đường Thiên Bảo, cùng với suy tư những dự định tiếp theo.
“Kẻ Đường Thiên Bảo này, sợ là có chút cố sự.”
“Ghét ác như cừu? Trừ ma vệ đạo?”
“Hành vi của người này, thật chỉ vì chính nghĩa trong lòng sao?”
“Hẳn không đơn giản như vậy.”
Lưu Ngọc khẽ lắc đầu.
Hắn không tin sẽ đơn giản như vậy, nhất là ở loại hoàn cảnh Tu tiên giới như ở Tây Sa chi địa này.
Cho dù thực lòng trợ giúp người khác, cũng sẽ muốn thu được lòng biết ơn, Đường Thiên Bảo mấy chục năm nay đánh giết tà tu, chỉ e là không phải vì chút thưởng này.
Đội ngũ có hai tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong, nếu như một lòng muốn có Linh Thạch, tốc độ tuyệt đối sẽ nhanh hơn nhiều so với nhận được tiền treo thưởng.
“Thánh Hỏa giáo?”
Lưu Ngọc nghĩ lại, lại nghĩ tới Thánh Hỏa giáo.
Mặc dù không có bất cứ dấu vết nào có thể cho thấy Đường Thiên Minh và Thánh Hỏa giáo có quan hệ, hoặc chính là dư nghiệt của Thánh Hỏa giáo.
Chỉ có điều dựa vào trực giác, hắn mơ hồ cảm giác được, Đường Thiên Bảo rất có thể có quan hệ không rõ ràng với Thánh Hỏa giáo.
Mà dựa vào lời Tống Hạo Thương nói, “Tam Nguyên quả” ở chỗ bí cảnh kia, chính là do hùng bá các nước Tây Sa Thánh Hỏa giáo để lại!
“Nếu như đúng là dạng này thì không cần phải vội vàng rời đi.”
“Có lẽ tiếp xúc nhiều hơn với đội ngũ Đường Thiên Bảo, sẽ có được thu hoách không ngờ tới thì sao?”
“Dù sao thời gian đến lúc bí cảnh mở ra vẫn còn một khoảng nữa, không cần vội vã chạy đến.”
Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên đủ loại suy nghĩ, dần có dự định.
“Thánh Hỏa giáo ba ngàn năm trước một thời cực thịnh, sao bỗng nhiên lại bị hủy diệt?”
“Ở trong đó rốt cục có bí ẩn như thế nào?”
“Chỉ hy vọng đừng ảnh hưởng đến việc cướp đoạt linh quả của mình.”
Vô số suy nghĩ hiện ra lại dập tắt, căn cứ vào số liệu thu thập được bây giờ, hoàn toàn không có cách nào biết được sự thực của năm đó.
Hắn lắc đầu, chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ, tạm thời giao lưu với Đường Thiên Bảo, đi một bước tính một bước.
Nhắm mắt lại, trong tay chậm rãi bấm pháp quyết, Lưu Ngọc bắt đầu tu luyện thường nhật.
Bởi vì tu vi đã đến Trúc Cơ đỉnh phong không thể tiến thêm, cho nên hiện tại hắn cũng không cần dùng đan dược cho tu luyện, chỉ cần vận chuyển “Thanh Dương công” mỗi ngày tu luyện pháp lực hai canh giờ là đủ.
Cứ như vậy, trái lại là tiết kiệm được không ít thời gian.
Hoàn cảnh ở tửu lâu cũng không thích hợp cho tu luyện, Lưu Ngọc cũng không tiện móc ra trận pháp của mình một cách lộ liễu, cho nên phương diện luyện thể luyện thần cũng chỉ duy trì ở mức độ “làm nóng người”.
Vẻn vẹn sau hai canh giờ nữa, hắn liền lấy ra “Tinh Thần Chân Thân” bắt đầu lĩnh hội.
...
Ngày hôm sau.
Phường thị Tây Sa, tửu lâu.
“Cốc cốc cốc”
Khoảng chừng đến trưa, bên ngoài gian phòng của Lưu Ngọc truyền đến từng tiếng gõ cửa, chỉ gõ nhẹ nhàng rồi dừng lại.