Mà quảng trường của phường thị Tây Sa chính là nơi mà tu sĩ bày quầy bán hàng muôn hình vạn trạng, có mấy phần giống với Thái Thị Khẩu của thế tục, công khai tử hình bình thường sẽ diễn ra ở chỗ này.
Lúc này, trong khoảng sân rộng lớn, đã có một tòa tử hình đài được chở tới.
Tử hình đài cao chừng hai trượng, trái phải đều có một cái cầu thang, mặt ngoài nhìn vào thấy tựa như sử dụng linh mộc màu vàng để kiến tạo.
Bên cạnh mặt bàn có một vệt màu đỏ sẫm, giống như là do ngâm máu tươi lâu dài mà thành, cũng không biết là có bao nhiêu vị “Anh hùng hảo hán” đã bỏ mạng ở đây.
Lúc này, mặt bàn mọc ra hai cây cột sắt thẳng đứng, phản xạ hàn quang thâm trầm.
Một người tóc tai bù xù, hai tay bị trói vào trên hai cột sắt, hai chân mang theo gông xiềng khiến cho lão chỉ có thể duy trì tư thế uốn gối mà quỳ.
Nhưng cho dù mình đầy thương tích, quần áo tả tơi, đối mặt với vô số ánh mắt khác thường của các tu sĩ, lão vẫn không lựa chọn khuất phục.
Xuyên thấu qua mái tóc xõa, bởi vì máu thịt be bét cho nên không thể thấy rõ mặt, nhưng có thể thấy được người này nhắm chặt mắt không nói một lời, trên mặt lộ ra vẻ trầm ổn, vẻ kiên nghị.
Dường như, đã nhìn thấu hồng trần, hiểu rõ sinh tử.
Cho dù đã biến thành tù nhân thì khí độ không phải là tu sĩ tầm thường có thể so sánh.
“Kim Đan chân nhân!”
Lưu Ngọc lần đầu tiên trông thấy người này, con ngươi liền không tự chủ được mà co rụt lại, trong lòng cực kỳ chấn kinh.
Cho dù là pháp lực và thần thức của người này đã bị phong cấm, cho dù người này thương tích đầy mình máu thịt be bét, cho dù sinh mệnh của người này đã suy yếu cực độ.
Nhưng loại áp chế bản chất sinh mệnh này, lại vẫn có thể cảm giác được rõ ràng, đây là điều mà tu sĩ Trúc Cơ tuyệt đối không thể nào sánh ngang.
Không chỉ là hắn, rất nhiều tu sĩ đều phát hiện lần này lại xử quyết một vị tu sĩ Kim Đan, cảnh tượng lại lần nữa xôn xao.
“Vậy mà lại là một tà tu Kim Đan, khó trách có thể dẫn tới Đãng Ma Chung vang lên tới bảy tiếng.”
“Không hổ là đại tông môn số một, ngay cả Kim Đan ma tu cũng có thể bắt sống, thực lực của Thần Sa môn quả nhiên sâu không lường được!”
Tu sĩ ở đây nghị luận ầm ĩ, có người sợ hãi thán phục kẻ bị xử quyết là một vị tu sĩ Kim Đan, có người sợ hãi thán phục Thần Sa môn thực lực mạnh mẽ.
Cũng có người âm thầm nhíu mày, cảm thấy hành động lần này của Thần Sa môn rất không ổn, dù sao Kim Đan chân nhân đã tiến vào cánh cửa của tu sĩ cấp cao, không nên làm nhục như thế.
Cái gọi là “Sĩ khả sát bất khả nhục” chính là như thế.
Điểm chú ý của các tu sĩ khác nhau, nhưng không hề có ý định rời đi, định xem “vở kịch” này từ đầu đến đuôi.
Thần Sa môn phái tu sĩ tới hành hình lần này cũng là một vị Kim Đan chân nhân.
Lúc này gã đang an bài từng tu sĩ Thần Sa môn, đóng ở các nơi của quảng trường duy trì trật tự, thỉnh thoảng nhìn về chân nhân Kim Đan sắp bị xử quyết, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh ý vị sâu xa.
Bốn phương tám hướng vẫn liên tục có tu sĩ đến, gã dường như cũng không vội hành hình.
Sau khi sắp xếp nhiệm vụ xong xuôi, liền lấy ra một cái ghế bành ngồi ở bên cạnh hai cây cột sắt, bình chân như vại liếc nhìn bốn phía, giống như là tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
“Hoàng Sa chân nhân.”
Bên cạnh truyền đến từng tiếng kinh hô, có tu sĩ nói ra thân phận của vị Kim Đan chân nhân này.
Ngữ khí cẩn thận từng li từng tí, hiển nhiên là vô cùng kính sợ.
Trong lòng của Lưu Ngọc hơi động, so sánh với tư liệu đã thu thập được trước đó, lập tức hiểu rõ “Hoàng Sa chân nhân” này là thần thánh ra sao.
Căn cứ vào tư liệu thu thập trước đó, Hoàng Sa chân nhân tu vi Kim Đan hậu kỳ, được xem như là một trong những chân nhân đứng đầu của Tây Sa môn, ở trong bảy nước cũng có chút thanh danh.
Chỉ có điều so sánh với “Thanh Vi chân nhân” “Trường Phong chân nhân” “Trọng Huyền chân nhân” vân vân thì vẫn kém hơn một bậc.
Nhưng đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói, vị chân nhân này đã là nhân vật kinh thiên động địa, bình thường khó có thể gặp một lần.
“Vị Kim Đan chân nhân trở thành tù nhân này, đến cùng là thần thánh phương nào? Vậy mà có thể làm cho Hoàng Sa chân nhân tự mình hành hình!”
Nhận ra Hoàng Sa chân nhân của Thần Sa môn, các tu sĩ chạy tới xem náo nhiệt càng tò mò với thân phận của “kẻ bị hành hình” hơn.
“.”
Chúng tu sĩ ngươi một câu ta một câu, quảng trường thoáng chốc đã trở nên ồn ào, Thần Sa môn thấy vậy cũng không ngăn cản.
Lưu Ngọc cố gắng nhớ lại tư liệu, nhưng mà xem lại hết tất cả tư liệu liên quan đến Tây Sa chi địa cũng không có cách nào xác thực thân phận của Kim Đan chân nhân đang quỳ rạp trên đài chuẩn bị tự hình kia.
Gặp phải đủ loại hạn chế, tin tức những năm nay hắn thu thập được cũng chỉ là một ít tin tức bên ngoài lưu truyền.
Đối với một vài tin tức bí ẩn và tin đồn thì hắn lại không được biết.
“Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn, những tu sĩ bản địa này có lẽ có thể nhận ra thân phận của vị Kim Đan chân nhân này.”
Nghĩ đến chỗ này, Lưu Ngọc không chút dấu vết tiến lại gần Đường Thiên Bảo.
Tụ hội vừa mới kết thúc, Đãng Ma Chung liền vang lên, cho nên thành viên của “Quang Minh hội” vẫn chưa rời đi, hầu như đều đi tới quảng trường để xem.
Lúc này phần lớn đang tụ tập ở bên người của Đường Thiên Bảo.
Lưu Ngọc lặng lẽ tới gần, chỉ là có mấy người nhìn thoáng qua lại không thèm để ý nữa, bầu không khí thoáng có vẻ hơi kỳ quái.
Trong đám người huyên náo, tất cả các thành viên của Quang Minh hội lại không nói một lời, so với xung quanh ồn ào thảo luận thì có vẻ khác biệt và không ăn khớp gì cả.
Có thành viên âm thầm nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong da thịt, dường như nội tâm vô cùng không bình tĩnh.
Ở trong bầu không khí kỳ quái này, đại đa số thành viên sắc mặt vẫn duy trì bình tĩnh.