Chỉ có điều ba người Đường Thiên Bảo, có thực lực mà tu sĩ bình thường khó mà so sánh, hắn muốn đánh giết thì dễ, nhưng muốn giam giữ lại không phải là chuyện đơn giản.
Sau mấy hơi thở, ở dưới sự thanh lý chuyên nghiệp, một vài khả năng làm bại lộ tung tích đã bị xóa đi hết.
Rất nhanh, mười đạo độn quang đã phóng lên trời đi về phía phường thị Tây Sa.
Diệt sát bảy tên tu sĩ Thần Sa môn, đám người Đường Thiên Bảo có vẻ vui sướng hơn nhiều, tinh thần không uể oải giống như lúc đi vậy.
Mà Lưu Ngọc liên tục giết hai người, tay dính máu tu sĩ Thần Sa môn, khoảng cách đã kéo gần với mấy người hơn chút.
Tu sĩ Trúc Cơ không phải là rau cải trắng, Thần Sa môn không thể nào vì muốn gài thám tử vào nội bộ của họ mà một lần hi sinh tận bảy tên tu sĩ Trúc Cơ.
Về phần chiến lợi phẩm, mặc dù hai người là Lưu Ngọc đánh chết, chỉ có điều vẫn có quá nhiều tác dụng ở trong đoàn đội, cho nên không thể một mình độc chiếm.
Hắn cũng không quan tâm đến chút tài sản ấy, thế là sảng khoái đem ra phân phát, cuối cùng dưới sự chủ trì của Đường Thiên Bảo, vẫn được phân cho không ít tài vật.
Cộng thêm vì mời hắn ra tay, thù lao ban đầu là tám trăm Linh Thạch, đối với tu sĩ bình thường mà nói đã coi như là thu hoạch không ít.
Có lẽ là nguyên nhân thực lực và giá trị, Lưu Ngọc ngược lại không chịu sự đối đãi không công bằng nào.
Ngàn dặm lao nhanh, mấy canh giờ sau, mười người chạy về phường thị Tây Sa.
“Hồng đạo hữu, mấy người tại hạ còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý, xin từ biệt tại đây.”
“Chuyến đi này xin hãy giữ bí mật, nếu không hậu hoạn khôn lường!”
Bên ngoài phường thị, Đường Thiên Bảo mượn cớ có chuyện cần xử lý, chắp tay nói.
“Hồng mỗ tự biết nặng nhẹ, chắc chắn giữ kín như bưng, chư vị đạo hữu cứ yên tâm đi.”
“Đường đạo hữu, Chu đạo hữu khó xử ta đều hiểu, vậy xin từ biệt!”
“Ngày khác gặp lại!”
Lưu Ngọc chắp tay đáp lễ, vừa cười vừa nói.
Có lẽ là vì nguyên nhân tự tay đánh chết tu sĩ Thần Sa môn “Chứng minh trong sạch”, trên đường đi mấy người trò chuyện rất vui vẻ, mấy thành viên cũng là lau mắt mà nhìn hắn.
Dù sao, đã là luyện đan sư lại còn là thể tu thực lực cường đại, thật sự là hiếm thấy.
Tiến vào phường thị, mười người cứ tách ra như vậy.
Lưu Ngọc một thân một mình tiến vào một gian trà lâu, gọi một bình Linh trà mười khối Linh Thạch, ngồi xuống ở vị trí gần cửa sổ, dự định thám thính tin tức một chút.
Phường thị Tây Sa là nơi giao thông trọng yếu, tu sĩ lui tới mỗi ngày không phải là số ít, cho nên sinh ý của trà lâu cũng không tệ, khách thường ngồi đến năm phần mười quán.
“Nghe nói không? Có tu sĩ phát hiện bí cảnh Thánh Hỏa giáo, lấy được rất nhiều linh vật, Linh Thạch từ bên trong.”
“Chỉ có điều chưa kịp tiêu hóa đã bị đuổi giết lên bờ xuống ruộng.”
“Thật là quá ngu xuẩn, nếu như là ta.”
Bên tai có tu sĩ nói chuyện bát quái.
Bởi vì không có tin tức quan trọng gì, mà cũng chỉ là tin đồn, nên cũng không bố trí cách âm tráo.
“Nghe nói cách gia tộc Triệu thị bảy trăm dặm phát hiện dư nghiệt tgh.”
“Chúng ta có muốn đi tham gia cho thêm náo nhiệt hay không?
“Nếu như may mắn bắt được, khảo ra được vị trí bí cảnh, chẳng phải là một bước lên mây sao?”
Một tu sĩ nói vậy, thần sắc có chút kích động.
“Ào ào”
Linh trà từ bình nhỏ đổ ra, chảy xuôi vào trong chén trà tinh xảo, mãi cho đến khoảng bảy phần cốc mới dừng lại.
Lưu Ngọc nâng chén trà lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm.
Mặt ngoài hắn cũng là một người uống trà, nhìn có chút quái gở, nhưng trên thực tế thần thức đã sớm lan tràn ra, không hề kiêng dè mà dóm ngó bí ẩn của những người bên ngoài.
Thần thức đạt đến trình độ hai mươi dặm, đã vượt qua phạm trù Trúc Cơ kỳ, phối hợp với kỹ xảo cao minh trong “Tồn Thần diệu pháp”, đủ để xuyên qua đa số cách âm tráo một cách thần không biết quỷ không hay.
Tòa trà lâu này cũng không có tồn tại của tu sĩ Kim Đan, cũng không có trận pháp cao minh, cho nên Lưu Ngọc cũng không lo lắng hành vi của mình bị phát hiện, mới không kiêng nể gì như thế.
Kẻ tài cao gan cũng lớn!
Đúng theo dự liệu, không có bất kỳ tu sĩ nào phát hiện được thần thức thăm dò, tất cả tu sĩ đang trò chuyện trong mắt hắn không hề bị che giấu.
Các tu sĩ nói đủ thể loại chuyện, chỉ có điều được nói đến nhiều nhất vẫn là “Thánh Hỏa bí cảnh”.
Trước khi Thạch Nhân Kiệt chết đã vạch trần mấy ngàn năm tích lũy của Thánh Hỏa giáo đều cất giữ ở trong bí cảnh, thử hỏi có ai không động tâm.
Cái gì là cơ duyên?
Đây chính là cơ duyên!
Cho dù chỉ có thể có được linh vật râu ria, chỉ có thể uống được một ngụm canh nhạt, đạt được Trúc Cơ cũng là chuyện vô cùng đơn giản, thậm chí có thể thăm dò cả cảnh giới Kim Đan.
Cho nên một khi tin tức truyền ra, toàn bộ chư quốc Tây Sa đều sôi trào, cũng biến thành cảnh tượng hỗn loạn.
Đây chính là tích lũy mấy ngàn năm của Thánh Hỏa giáo!
Chỉ vừa có tin tức của Thánh Hỏa giáo, liền sẽ có vô số tu sĩ chen chúc đến, thậm chí vì tranh đoạt tin tức mà ra tay đánh nhau, vô duyên vô cớ tăng thêm vô số giết chóc.
“A!”
Lưu Ngọc mỉm cười.
Thần thức triển khai toàn bộ dò xét một lúc, hắn phát hiện cái gọi là tin tức “Thánh Hỏa giáo bí cảnh” đều là giả.
Xem như là trong Thánh Hỏa giáo, người chân chính biết được tin tức bí cảnh chẳng qua cũng chỉ có mấy người rải rác mà thôi, sao có thể dễ dàng tiết lộ như vậy?
Kẻ Tống Hạo Thương này, cũng chẳng qua là nhờ vào sự giúp đỡ của môn phái mời ngẫu nhiên bắt được một thành viên trọng yếu của Thánh Hỏa giáo mới tra hỏi ra được tin tức này.