Khôi lỗi trên quảng trường giống như tiếp thu được mệnh lệnh gì đó, lập tức dừng tiến hành công kích rồi từ từ biến lại thành dáng vẻ vốn có.
"Đi thôi."
"Không nên cách ta quá xa, nếu không có Thánh Hỏa lệnh che chở, vẫn sẽ nhận công kích của thủ vệ bên trong bí cảnh."
Căn dặn một chút, ánh mắt Đường Thiên Bảo liếc nhìn kiến trúc xung quanh, dường như đang xác định thứ gì đó, cuối cùng đi về phía con đường ở phía tây bắc.
"Thánh Tử, đã có thể khống chế khôi lỗi, vì sao chúng ta không thu lấy những khôi lỗi này?"
"Sử dụng chúng có thể gia tăng thực lực của giáo phái, bán cũng có thể làm dịu một chút áp lực về tài nguyên, chẳng phải là một công nhiều việc sao?"
Một nữ tu mặc lục bào hỏi, trong giọng nói có chút khó hiểu.
Thông qua mấy lần tiếp xúc trong năm nay, Lưu Ngọc biết nàng ta tên là Hầu Xảo Vân, tu vi ở Trúc Cơ hậu kỳ, sức mạnh ở các phương diện khác cũng không yếu, không phải là một "Bình hoa".
"Làm càn!"
"Những khôi lỗi thủ hộ này chính là sắp xếp của tiền bối tổ sư, chúng ta nào có thể tự quyết định, phá đi sự bố trí dài lâu của tổ sư chứ?"
"Việc này đừng nhắc lại nữa, ta sẽ tự nghĩ cách."
"Hơn nữa đã tiến vào bí cảnh rồi, có thêm di trạch của những tông môn lớn khác để lại, sao chúng ta còn phải làm những việc như thế?"
"Hơn nữa, Thánh Hỏa lệnh chỉ có thể bảo vệ chúng ta tránh khỏi công kích của khôi lỗi, cũng không thể khống chế những khôi lỗi này."
"Nếu cưỡng ép thu lấy thì hậu quả kia..."
Nghe nói ý nghĩ "Đại nghịch bất đạo" như thế khiến sắc mặt Đường Thiên Bảo lập tức trở nên lạnh lẽo, quát lớn.
"Thế nhưng..."
Hầu Xảo Vân nói được một nửa, thấy ánh mắt lạnh như băng của Thánh Tử và sắc mặt không tốt của đồng môn thì cuối cùng vẫn không nói ra hết.
"Có lẽ lúc rời đi, có thể thừa dịp những khôi lỗi này không có thức tỉnh mà thu lấy vài con, tái sử dụng để chạy trốn khỏi bí thuật Tránh Linh đúng không?"
Nhìn những khôi lỗi đã yên tĩnh này, Lưu Ngọc cũng hơi động tâm, chẳng qua vẫn tăng tốc bước chân đuổi kịp đội ngũ.
Bên trong bí cảnh có cấm chế cấm không được phi hành, có điều rất nhanh hắn đã nghĩ ra cách khác.
Sau khi bảy người rời đi, quảng trường khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có, nhưng phần yên tĩnh này còn chưa tiếp diễn được bao lâu đã bị một trận dao động từ không gian phá tan.
Bên trong những màn Linh quang mờ ảo xuất hiện bóng dáng của hơn mười tu sĩ mặc hắc bào.
Ngay sau đó, là một trận dao động mà tu sĩ bình thường không thể nào nhận ra, lại có hơn mười tu sĩ áo bào đen xuất hiện.
Những khôi lỗi vẫn ở yên đó vừa cảm giác được động tĩnh, lập tức tỉnh lại, một trận đại chiến cũng theo đó mà bùng nổ.
Tường vây loang lổ đủ màu, cửa sổ cũ nát.
Trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn thấy một chút bóng dáng của năm đó, một đoàn người đang đi lại trên đường phố cũ xưa, tâm trạng của hắn ta tràn đầy phức tạp nhìn xung quanh, mang theo vẻ sầu não khó hiểu.
"Năm đó tông môn rực rỡ cỡ nào chứ?"
Ánh mắt lướt qua những mảng kiến trúc lớn này, Đường Thiên Bảo kìm lòng không được mà nghĩ thầm.
Mỗi một trăm năm thì bí cảnh mới mở một lần, hắn ta thân là Thánh Tử thế hệ này nhưng cũng là lần đầu tiến vào.
Mặc dù bên trong bí cảnh có tài nguyên do tiền bối lưu lại, có thể làm dịu khốn cảnh trước mắt.
Chẳng qua, bọn người Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn lại không cảm thấy vui sướng chút nào, trái lại sinh ra một chút áy náy với những tiền bối tông môn.
Từ khi bọn họ bắt đầu tu luyện, đã được truyền thụ ý niệm tu luyện cố gắng phục hưng tông môn, cũng như sinh ra sự tán đồng chân chính với thân phận tu sĩ Thánh Hỏa Giáo.
Nếu không phải hậu bối vô năng, vì sao cứ phải dựa vào di trạch của tiền bối để lại?
Chẳng qua sự thật thì chính là sự thật, từ sau khi vứt bỏ vị trí bá chủ, Thánh Hỏa Giáo đã bị Thần Sa Môn không ngừng chèn ép, khiến càng ngày càng suy yếu, không thể không mai danh ẩn tích.
Quan trọng nhất là tài nguyên tu luyện, khả năng nắm giữ càng lúc càng ít, tình cảnh cũng càng thêm quẫn bách.
Đến khi vị Thạch Nhân Kiệt trưởng lão cuối cùng chết đi, thì càng không có xuất hiện một tu sĩ Kim Đan nào, điều này khiến giáo chúng nòng cốt không cam lòng, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.
"..."
Trong lòng có hơi hổ thẹn, Đường Thiên Bảo, Chu Tử Văn, Dương thúc cũng chậm rãi tiến lên, trong lúc nhất thời cũng không ai nói gì.
Lưu Ngọc thân là Luyện Đan Sư, biểu lộ tu vi cũng chỉ ở mức Trúc Cơ trung kỳ, dĩ nhiên đi ở vị trí chính giữa là an toàn nhất.
Hiện tại hắn gia nhập Thánh Hảo giáo, chỉ vì "Tam Nguyên quả" mà thôi, cũng không có bất kỳ cảm giác gì đặc biệt, càng không cần gánh vác trách nhiệm gì.
Chẳng qua đều là tu sĩ tông môn nên trái lại có thể hiểu được tâm trạng bây giờ của sáu người họ.
Có thể được chọn tiến vào bí cảnh, tự nhiên có thể có được tín nhiệm của giáo chúng nòng cốt, phần lớn là được giáo phái bồi dưỡng "tẩy não" từ nhỏ, cũng nhận được tài nguyên nhiều hơn tu sĩ bình thường khác.
Người không phải là cỏ cây thì ai có thể vô tình được?
Loại tình huống như thế này, nếu không có chút áy náy nào thì đó mới là kẻ không có lương tâm.
Ba người Đường Thiên Bảo đi phía trước, Lưu Ngọc đi ở giữa, còn lại là ba tên Trúc Cơ hậu kỳ đi phía sau.
Một nhóm bảy người, cẩn thận tìm tòi đi về phía trước.
Cẩn thận tránh đi những phạm vi cảm ứng của khôi lỗi, bảy người xuyên qua những tòa kiến trúc mục nát, im lặng thật lâu Đường Thiên Bảo mới chậm rãi mở miệng, nói ra tin tức về bí cảnh.